Bắt Được Thỏ Con Rồi
Chương 20: - Đồng Cam Cộng Khổ Đi Bạn Cùng Bàn! (3)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe thấy tiếng la bải hải của tôi, đám người này rén hẳn, chỉ chỏ kiểu thách thức, xỉa xói vài cái, nhổ mấy bãi nước bọt rồi nhanh chóng tản đi hết. Quốc Bảo vẫn ngồi dáng người suy tưởng, tay chống cằm nhìn về phía tôi: “Ý gì?”
“Cứu cậu chứ gì!” Tôi bĩu môi “Đánh nhau với hình dáng không đẹp mắt người xem là tôi sẽ cảm thấy khó chịu!”
“Cậu bảo ai không đẹp mắt?” Đụng đến ngoại hình có vẻ Quốc Bảo khó chịu lắm, xẵng giọng ngay được “Đừng có đùa!”
“Quốc Bảo! Thế là thế nào?” Giáo viên tiếng Anh đợi người đi hết mới tiến lại chỗ hai chúng tôi. Các lớp khác cũng bị giáo viên của họ lôi đi sạch, vài tên muốn ra hỏi thăm cậu bạn cùng bàn của tôi nhưng không được chấp thuận “Những học sinh khối 12 ấy sao lại ở đây? Người quen của em?”
“Thưa cô bọn em cũng không rõ đâu ạ!” Tôi ngay lập tức le ve đứng ra giải thích giúp, điều này làm Quốc Bảo hứng thú lắm, cứ nhìn tôi kiểu thú vị, thật thú vị.. làm tôi nổi hết da gà!
Thật ra tôi có mục đích cả, không dựng tự nhiên nịnh nọt bợ đít cậu ta làm gì cho mệt não!
“Bọn em đang chịu phạt tự dưng họ nhảy vào gây sự, bạn Quốc Bảo không đáp lại thì họ sấn sổ muốn đánh nhau. Cũng may cô ra sớm, nếu không..”
“Thật à?”
“Vâng ạ!”
“Thôi được rồi!” Cô ấy có vẻ tần ngần, nhưng sau vẫn phẩy tay nói “Chút nữa tôi sẽ báo cáo giáo viên chủ nhiệm của các em, xuống đấy làm việc với thầy đi!”
“Rõ!”
Vẫn chưa được vào lớp!
Tôi nhìn bóng cô khuất sau cánh cửa, cũng học theo cậu ta chán nản ngồi luôn xuống cái ghế dính sau mông mình. Lúc này Quốc Bảo mới phản ứng lại tôi, cậu ta nhướn mày, lôi di động ra nhắn tin cho ai đó: “Muốn nhờ tôi lấy giúp một cái quần chứ gì?”
“Cậu thông minh hơn vẻ bề ngoài nhiều!” Tôi búng tay đánh tách một cái, khen ngợi “Cảm ơn nhé!”
“Có tin hủy kèo ngay lập tức không?” Quốc Bảo xì một tiếng “Dám bảo tôi ngu ngốc?”
“Ai nói? Cậu tự nói mà!”
“Hừ, phản bội không được tha thứ!” Cậu ta phẫu tay, rồi quay đi không thèm nhìn tôi nữa.
Quái quỷ, ai làm gì ông mà mắng tôi phản bội liên tục? Gớm chết, làm như đây báu sự tha thứ ấy lắm không bằng! Hãm!
*
Cũng may là sau đó mấy phút người nhà của Quốc Bảo đem lên cho chúng tôi hai cái.. quần! À, không! Chính xác là 1 cái quần và thứ dành cho tôi là cái váy ngắn cũn cỡn!
Ôi mẹ ơi, đùa à? Tôi chưa bao giờ mặc váy đâu, đồng phục cũng chọn cắt quần chứ không phải chân váy vì sợ đạp xe gió tốc một phát hở hết sạch. Thế mà lúc này cậu ta lại dúi cho tôi một cái váy ngắn cỡ này, ngắn chỉ vừa bằng hai gang tay, chỉ gần 50cm, đến đầu gối tôi mà thôi?
“Lùn một mẩu mặc cái này là đúng rồi còn gì!” Trống tan lớp sắp vang rồi, Quốc Bảo nhìn vẻ mặt trân trối của tôi sau đó gấp gáp “Không mặc trả đây! Làm ơn mắc oán!”
“Đáng ghét!”
Tôi miễn cưỡng ôm lấy cái váy, nhanh chân tha lôi chiếc ghế đi về phía nhà vệ sinh nữ, cởi cả quần cả ghế ra. Loay hoay một lúc tôi cũng mặc được chân váy vào, cũng cho luôn áo vào trong váy, sơ vin lên cho đúng kiểu. Chưa bao giờ mặc váy, giờ mặc cứ có cảm giác kì kì sao ấy. Phía dưới mát mẻ ghê, mát đến mức khiến tôi suýt chết rét luôn! Cũng may giờ mới gần tháng 11, những đợt rét đậm rét hại chưa về, nếu không chắc tôi đội luôn cái váy lên đầu Quốc Bảo quá!
Xong xuôi, tôi nhìn cái quần đáng thương bị dính trên ghế của mình mà nước mắt suýt tuôn rơi. Vậy là hi sinh mất một cái quần, thảm hại hết sức. Không biết có cách nào cứu nó không nữa, ví dụ như đợi keo khô rồi bóc, hoặc dùng nước làm hỏng mức độ liên kết của keo, làm quần tôi rơi ra?..
Nhà vệ sinh khá sạch sẽ nhưng nói thật đứng trong này suy nghĩ chẳng hợp lí tẹo nào. Xấu hổ không ăn được, cũng không khiến tôi mọc thêm cái quần khác mà mặc. Thế nên tôi vứt bỏ sự “mát” phía dưới háng, nhanh chóng đi thẳng ra cửa. Vừa mở ra, phía đối diện – nhà vệ sinh nam – cũng xuất hiện một bóng người quen thuộc.
“Ái da, chân trắng nõn!” Quốc Bảo nhìn xuống dưới đầu gối của tôi, huýt sáo kiểu đê tiện. Tôi muốn dùng cả cái tổ hợp quần-ghế này đập thẳng vào đầu cậu ta, nhưng nhìn tay cậu ta cũng có một tổ hợp tương tự nên.. Thôi! Cậu ta đập chắc chắn đau hơn tôi, vì lực tay của cậu ta mạnh!
“Thế mà tôi còn tưởng chân cậu khẳng khiu như hai cái que, đen sì sì giống như mặt cậu cơ!”
“…” Mặt tôi đen sì sì?
Tôi lườm Quốc Bảo một cú cháy bỏng, nhưng liếc vào tường đá hoa cương bóng loáng, tôi nhận ra mình đúng là đen thật!
Cả mùa hè tôi đạp xe hơn 20km cả đi lẫn về, chưa kể những ngày trời nắng chang chang mà không có ô dù mũ áo che chắn. Đen cũng đúng thôi..
Thảm ghê, nhìn dưới chân thì trắng bóc, trên mặt đen nhẻm chẳng khác gì con gấu trúc cả. Tôi lườm sang Quốc Bảo một cái, đã lấy đồ giúp tôi còn cố ý chơi khăm tôi? Nếu như lúc này chân tay tôi không ra gì chẳng phải cậu ta sẽ có cớ cười tôi chết? Cả đám trong lớp sẽ mỉa mai tôi chết?
Mà dù tôi có ra gì cũng vẫn bị cười như thường, ai bảo thân thể tôi đối lập ác liệt thế này làm gì chứ?
Chờ xem, rồi sẽ có lúc tôi “ngon lành”, khiến cậu nhìn mà câm nín!
“Kiếp này bodyshaming người khác..” Tôi gằn giọng, hùng hổ đi nhanh khỏi chỗ đó, mặc kệ cậu ta luôn “…Kiếp sau biến thành con ruồi!”
“Ê này..”
“…”
Thong dong ôm lấy chiếc ghế “thân yêu” của mình, tôi đi về phía phòng giáo viên để thực hiện công việc mách lẻo với thầy chủ nhiệm. Ngay khi thấy cơ sở vật chất của nhà trường bị phá hoại theo kiểu khủng khiếp này, thầy sốc lắm, lao luôn lên lớp xem xét bàn của tôi và Quốc Bảo. Còn đem cả bảo vệ lên để giải quyết mọi chuyện, lấy việc đền bù ra dọa dẫm, hạ hạnh kiệm để đe nẹt. Nhưng đáng buồn là đám richkid này chẳng ai sợ hết, bọn họ cử một đại diện lên đập thẳng tiền vào mặt thầy giáo rồi nghênh ngang lườm nguýt tôi. Đúng là xã hội sử dụng đồng tiền là công cụ lưu thông chính, điều gì cũng có thể xử lý đơn giản ha!
“Các em lập ngay biên bản cho tôi!” Thầy có vẻ bực dọc lắm, cáu gắt quát Hải Đăng “Lớp trưởng! Lập biên bản coi thường giáo viên, biểu hiện sử dụng bạo lực học đường. Đưa cho các bạn kí để tôi báo cáo hiệu trưởng!”
“Thưa thầy..” Cô bạn ngồi hụt với Quốc Bảo thong dong đứng lên, tầm mắt lườm tôi vẫn chưa rời đi “…Bọn em chỉ đùa nhau thôi ạ, làm gì có chuyện bạo lực gì ở đây!”
“Đùa giỡn? Tôi đáng tuổi bố các em mà không đọc được các em nghĩ gì à?” Thầy tuôn một tràng “Sự vụ hôm qua ở nhà để xe đừng để tôi tóm được đuôi đứa nào, nếu không không phải chỉ tiền đơn giản là xong đâu! Chuyện tẩy chay bắt nạt này phải dừng lại ngay lập tức, em, em và cả em nữa! Ba bạn đầu trò kí ngay vào biên bản cho tôi!”
“Thầy..” Hải Đăng là một lớp trưởng tận tụy và gương mẫu, nhưng lớp trưởng này lại ghét Quốc Bảo, thế nên khi Bảo cưng bị một màn mất mặt kia cậu ta cười sướng lắm. Hẳn là do vậy nên lúc này cậu ta mới đứng lên, nhỏ nhẹ khuyên bảo thầy chủ nhiệm “Thầy đừng nóng, các bạn phạm lỗi lần đầu, hơn nữa cũng đã thành tâm nhận lỗi và nộp phạt. Thầy hãy tha thứ cho các bạn một lần, với cương vị là một lớp trưởng, em sẽ nhận trách nhiệm đốc thúc các bạn và giám sát không để các bạn phạm sai lầm nữa! Thầy..”
“Thầy ơi, bọn em không trêu bạn ấy nữa đâu..”
“Thầy…”
“Xin thầy đó..”
Không mới là lạ đấy! Tôi bị những tiếng cầu xin và những cái nhìn chăm chăm làm cho á khẩu, chỉ còn biết cười khẩy đứng đó không xa. Thầy chủ nhiệm liếc qua tôi một cái rồi mắng thêm vài câu, dặn dò vài tiếng sau đó gọi lớp trưởng và hai học sinh nam xuống theo thầy bê bàn mới.
Bàn ghế (cộng thêm cái quần) cũ đầy keo của tôi bị bê đi, hàng mới chưa tới, cả đám trong lớp đã hung hăng xúm vào nơi tôi đang đứng, mặt đầy nét cười. Linh Oanh và Dịu đứng ngoài, bàng quan mà xem mọi người xâu xé con sâu cái kiến là tôi, không chút động tĩnh nào cả. Đứa con gái ngồi hụt cạnh Quốc Bảo hầm hè, giật mạnh cặp sách trên tay tôi nhưng vì tôi khỏe hơn nên giật kiểu nào cũng không được. Nó hất hàm ra hiệu, mấy đứa còn lại lao vào giữ lấy hai tay tôi để con kia lấy cặp của tôi ra, giũ bung sách vở trong đó. Chúng nó cười lạnh, nhao nhao chửi lớn tiếng: “Con ranh mách lẻo, mày nghĩ ở đây có người bảo vệ được mày à?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!