Bắt Được Thỏ Con Rồi
Chương 64: - Nơi Bí Mật.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quốc Bảo trả tiền taxi rồi mở cửa kéo tôi xuống. Đến tận lúc hai chúng tôi bước đến trước cửa căn nhà số 123 rồi tay cậu ta vẫn còn nắm lấy tay tôi. Những vấn đề xoay quanh từ “hẹn hò” vẫn còn chưa giải quyết xong xuôi, nhưng nhìn gương mặt hào hứng của Quốc Bảo lúc này, tự dưng tôi nhịn. Nuốt sạch những thắc mắc của mình vào lòng, tôi ngước mắt nhìn quanh.
Đây là một căn nhà.. Không phải, là cửa hàng mới đúng! Nó cũng giống như bao cửa hàng khác trên đường X, phía cửa được trồng một cây bằng lăng, vì đang mùa đông nên một nụ hoa nhỏ cũng chẳng hề thấy. Cánh cửa kính to lớn trong suốt, phía trên không dán những biển hiệu hay áp phích chào mừng, chỉ ghi đơn giản hai chữ cái viết tắt QB. Sâu hơn phía trong là một hành lang dài đầy những đèn sáng trưng, thi thoảng có vài điểm bày biện những cây xanh xinh đẹp. Ngoài những thứ đó tôi chẳng thấy có sự xuất hiện của con người nào cả. Không chủ quán, không bảo vệ, không khách hàng.. Mặc dù chỗ này khá đẹp và huyền bí, nhưng lại chẳng có ai. Đây rốt cuộc là chỗ nào?
“Vào đi thôi!” Quốc Bảo gật đầu với tôi, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại thấy tin tưởng cậu ta hết sức. Nhón chân bước theo như bị thôi miên đến nơi vậy.. “Đừng lo, nếu muốn bán cậu thì khi nãy phải chuẩn bị xe riêng phóng luôn lên biên giới chứ không phải dừng tại chỗ này đâu!”
“Ai sợ?” Tôi bĩu môi cố tỏ ra cứng cỏi. Nói thật, mấy chục năm cuộc đời nơi sang trọng nhất tôi từng tới là quán của cô Nguyệt. Những chỗ kiểu thế này đã được qua bao giờ đâu mà tự nhiên được chứ?
Tự vuốt ngực trấn an bản thân bình tĩnh, tôi đứng thẳng lưng hết cỡ, từng bước chậm rãi đi theo chân Quốc Bảo. Lạ là hôm nay cậu ta không khích bác hay mỉa mai gì thái độ quê mùa đó của tôi cả, cứ vừa cười vừa đi phía trước. Bước qua cánh cửa kính lớn và sáng bóng, tôi ngẩn người khi phát hiện ra chỗ này là chỗ nào.
Một phòng tranh.
Chính xác là một phòng tranh!
Liên hệ với hai chữ QB phía ngoài và cả những bức hình hôm đó tôi thấy trong điện thoại của Quốc Bảo, tự dưng trong đầu hình thành ra một khả năng không tưởng!
“Không thể nào!” Tôi bật thốt, Quốc Bảo dường như đã nhận ra điều tôi vừa giác ngộ, cậu ta nhướn mày cười, lúc này, vẻ châm chọc đã khôi phục trở lại rồi!
Tựa như muốn vả mặt tôi vậy đó! Rát muốn chết!
“Thật à?”
“Tất nhiên là thật!” Lúc này cậu ta mới buông tay tôi ra, khoanh tay lại, đứng tựa vào tường “Nếu không tin cậu có thể hỏi quản lý của tôi!”
“…” Cậu ta là họa sĩ, không những thế còn đủ khả năng mở phòng tranh và có cả quản lý rồi!
Bán tranh chắc giàu có lắm nhỉ, nếu thế thì tất cả tiền bạc mà Quốc Bảo vung ra trong thời gian qua đều là do cậu ta tự kiếm chứ chẳng phải ngửa tay xin xỏ một ai cả. Vậy mà trước đây tôi lại nói cậu ta là kẻ ăn bám, một kẻ ăn bám chỉ biết xin tiền bố mẹ, phá gia chi tử.. các loại!
Hay rồi! Hiện tại không chỉ một bên má của tôi bỏng rát mà bên còn lại, thậm chí khắp cả mặt đều có cảm giác như bị ai đó vả liên hoàn. Xấu hổ thật! Đánh giá người khác quá sớm như vậy.. Chắc hẳn Quốc Bảo cố ý cho tôi tới đây để dạy cho tôi một bài học nhớ đời!
“Tôi..”
“Đúng đó!” Cậu ta gật đầu, ngoắc tay ý bảo tôi đi tiếp. Bước chân của tôi nặng nề hẳn, phải khó khăn lắm mới theo được cậu ta. Cả hai bước qua hành lang dài dằng dặc, đi tới một cánh cửa lớn. Quốc Bảo đưa tay đẩy cửa, một phòng tranh siêu lớn mở ra trước mắt tôi.
Những bức tranh thật lớn, thật đẹp, thật kì ảo.. được đóng khung treo đầy trên tường một cách trân trọng. Khác hẳn với sự vắng vẻ bên ngoài, chỗ này đầy nhóc những người. Ai nấy đều ăn mặc sang trọng, vừa xem tranh vừa nhỏ giọng chụm đầu bình luận với giọng điệu hào hứng và phấn khích khó ngờ. Tôi nhìn xuyên qua bên kia, thì ra chỗ chúng tôi đi vào chỉ là mặt sau, căn nhà này còn có một cửa chính mở đúng đoạn ngã ba ngã tư đông đúc. Bảo sao phía sau chẳng có ai còn chỗ này lại đông như vậy..
“Ban đầu tôi ghét cậu lắm, ai bảo cậu chỉ nhìn thoáng qua thôi đã vội đánh giá tôi như thế chứ?”
“..Xin lỗi!” Tôi hơi cúi mặt, lúc này, bên kia đã có vài ba người nhìn thấy Quốc Bảo xuất hiện, đang vội vã rảo bước qua chỗ chúng tôi đang đứng “Tôi..”
“Nhưng sau này tiếp xúc mới thấy thật ra với ai cậu cũng nhận xét thế hết!” Cậu ta cười với người kia nhưng câu nói ấy lại dành cho tôi “Ấu trĩ như trẻ con, tôi sẽ không thèm chấp!”
“…” Này, hình như cái này có hơi..
Cơ mà tôi thật sự ấu trĩ như vậy à? Nhìn thoáng qua sau đã đưa ra kết luận luôn không cần suy xét? Tôi có như vậy không ta? Dường như là có..
“Sao? Xúc động vì thấy tôi bao dung quá hả?” Cậu ta híp mắt cười gian “Đã nói đủ sức nuôi cậu, đừng có không tin tưởng người khác như thế!”
“Quốc Bảo!” Giọng nói hào hứng vang lên khiến không ít người trong khán phòng chú ý, quay qua bên này “Cháu đấy à? Lâu lắm không thấy cháu xuất hiện!”
“Chào bác!” Quốc Bảo lịch sự sửa lại cổ áo, thoải mái đưa tay ra bắt. Tôi cũng học theo cậu ta, lên tiếng chào một câu. Bác trai nhìn tôi gật đầu một cái rồi lại chăm chăm quay sang hỏi chuyện Quốc Bảo, cuốn cậu ta đi xa. Vậy nên Quốc Bảo chỉ còn cách vẫy tay gọi quản lý, bảo tôi “Cứ xem tranh đi nhé! Chút nữa sẽ đưa cậu về!”
Quản lý của Quốc Bảo là một anh trai vô cùng nghiêm túc, ánh mắt sắc bén và lạnh lùng. Trông giống hệt giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi, khí chất khiến người khác không muốn lại gần tí nào!
Nhưng dường như vì sợ đứa nghiệp dư như tôi làm hỏng đồ trong phòng tranh, quản lý dính sát với tôi như hình với bóng. Tôi giả tảng xem tranh chỗ này một ít, chỗ kia một ít.. nhưng cũng chẳng thể cắt được cái đuôi bất đắc dĩ này. Thật ra tranh Quốc Bảo vẽ rất đẹp, nhưng tôi không am tường nghệ thuật nên ngoài sự buồn bã tôi chẳng cảm nhận được bất kì thứ gì khác nữa. Đúng vậy, tranh của cậu ta khác hẳn với con người bình thường sôi nổi, luôn châm chọc người khác kia, nó mang màu sắc u buồn lạ lùng. Mặc cho những gam màu cậu ta dùng trong tranh rất tươi sáng, nhưng sự tươi sáng ấy cũng không thể thoát li được nỗi buồn. Thậm chí còn có cả đau thương nữa…
“Sao không xem nữa?” Thấy tôi ngồi xuống ghế nghỉ, quản lý đi tới, đem một cốc nước đưa cho tôi “Chán rồi hả?”
“Dạ..” Sao mà cung cách và ánh nhìn này giống nhau thế chứ lại! Gớm chưa, đúng là chủ nào tớ nấy! “Xem nhiều em sợ không tải nổi!”
“Sao lại không tải nổi?” Anh ta cười nhạt, ánh mắt lóe lên một tia nhìn quái dị, sau khi liếc về phía Quốc Bảo và vị khách khi nãy, anh ta ngồi xuống chỗ tôi, hào hứng hẳn lên mà hỏi “Những bức tranh này đều là hàng Quốc Bảo vẽ cách đây 3 năm, màu sắc tươi sáng, nội dung vui vẻ, truyền cảm hứng tích cực và thanh xuân.. Tranh cậu ta được đem ra nước ngoài trưng bày và bán đấu giá ở rất nhiều nơi đấy. Chỗ này chỉ là một số ít những bức tranh Quốc Bảo không muốn bán mà thôi..”
“Tích cực và thanh xuân?” Tôi ngớ ra, chẳng lẽ mình cảm nhận nhầm? Lí nào lại thế! Nhìn người đã nhầm nhìn tranh cũng nhầm nốt hay sao?
Nhân sinh quan của tôi đang lung lay rồi, rốt cuộc là thế nào đây trời?
“Vậy ạ? Cậu ta giỏi ghê!”
“Em không biết?” Quản lý ngạc nhiên nhìn tôi “Cũng đúng.. Đây là lần đầu tiên Quốc Bảo đưa người khác đến đây đấy! Bình thường cậu ta kín kẽ lắm, giấu như mèo giấu.. ấy!”
“Ha ha..”
“Em gái, em thích bức nào nhất?” Anh ta chỉ tay về một loạt những bức tranh trên tường “Em thấy cái kia không? Đúng rồi? Đứa bé với hoa tú cầu đó, em cảm thấy gì nào?”
“Em..” Nói sai có sao không? Tôi chỉ thấy nó buồn thôi! Chẳng có tí thanh xuân sức sống quái nào hết! “..Em là dân ngoài nghề, không dám nhận xét linh tinh đâu ạ!”
“Khéo miệng ghê!” Anh ta nháy mắt khuyến khích, sự lãnh đạm bay biến chín tầng mây “Nói đi, nếu em nói ra được đúng cảm xúc của Quốc Bảo khi vẽ bức tranh đó anh sẽ kể cho em một bí mật của cậu ta!”
“Bí mật?” Không hấp dẫn lắm! Tôi có quan tâm gì đến Quốc Bảo đâu mà lấy cái đó ra dụ tôi? Nhưng mà nếu nắm được bí mật của cậu ta thì có thể không cần bị cậu ta châm chọc, không cần chép bài cho cậu ta, cũng khỏi phải đưa bài kiểm tra ra cho cậu ta chép!
Được đó!
Tôi làm vì mục đích khác, không phải vì tôi tò mò chuyện Quốc Bảo! Tuyệt đối không!
“Anh nói thật chứ!”
“Lấy Quốc Bảo ra thề!” Anh ta không ngượng mồm nói thẳng “Cậu ta quan trọng với anh lắm đó, ông chủ mà, nên em cứ thoải mái đi!”
“…” Nói xấu ông chủ, tiết lộ bí mật của ông chủ.. người quan trọng với anh anh còn bán rẻ như vậy tôi tin nổi không?
Thôi, mấy câu nói, được rồi, cứ đánh cược biết được tin thì tốt, không thì giết thời gian cũng chẳng sao!
“Em thấy sự mất mát, đôi mắt ấy bao trùm một sự bi thương không thể nói thành lời.. Thật ra thì em cũng không rõ nữa, chỉ là..”
“Em tên là gì?”
“Dạ?” Tự dưng lái qua hỏi tên là sao vậy? Tư duy lắt léo khó hiểu! “Em là Hải Dương!”
“Hải Dương à?” Anh ta nhếch môi cười, sự lạnh lùng ban đầu dường như đã bị hòa tan “Anh hiểu vì sao Quốc Bảo lại đưa em tới đây rồi!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!