Bắt Được Thỏ Con Rồi
Chương 73: - Người Bạn Đáng Tin Cậy.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiếng xì xào vang lên khắp bốn phía, đám Kiều Anh cậy đông muốn chen thoát cũng không được nữa vì lúc này hai chú cảnh sát đã đến rồi, đang từ cửa tiến vào!
Nếu là bảo vệ bình thường còn đỡ, cảnh sát chính quy dù sao cũng đem đến cho bọn tội-phạm-nhí chút chột dạ nên không dám đi. Vì không đi được ngay nên chúng chỉ còn cách phủ nhận mối quan hệ với tôi trong khi bác bảo vệ khám xét cặp của tôi. Một cặp đầy nhóc những món đồ chưa trả tiền, từ đắt giá đến rẻ mạt, từ to đến nhỏ, từ xinh đẹp đến xấu xí.. miễn có thể tống vừa cặp tôi chúng nó đều ra sức mà nhét!
“Trộm một lần nhiều thế này cơ à?” Chú cảnh sát số 1 có vẻ ngạc nhiên lắm, hỏi vặn lại tôi “Tính làm giàu trong lần đầu tiên hả?”
“Chú! Cháu oan lắm!” Tôi lắc đầu ra hiệu Thủy đừng ra mặt, hiện tại không có cách nào, nếu cô bạn ra mặt lại vô tình đối đầu với đám Kiều Anh. Một mình tôi trong tầm ngắm đã đủ khổ rồi, giờ còn kéo Thủy liên lụy nữa, tôi thật sự không đành lòng đâu!
Kêu oan thảm thiết xong, tôi đứng dậy phủi quần áo, chỉnh trang lại nghiêm túc rồi giải thích trong khi tất cả mọi người trong cửa hàng chẳng ai tin “Cháu không ăn cắp!”
“Thế những cái này tự chạy vào túi cô hay sao?” Bác bảo vệ ghét bỏ lôi từng thứ, từng thứ một trong cặp tôi ra, găn gái quát nạt “Nứt mắt ra đã ăn cắp ăn trộm! Học sinh trường Yên Mỹ mà cũng mạt hạng thế à?”
“Cứ xem camera trước đã bác!” Anh nhân viên khi nãy chen lên, nhìn tôi một cái rồi kéo tay bác bảo vệ nói nhỏ “Cả đám người đi chung lại có mỗi đứa này ăn cắp, vô lí lắm!”
“Cũng phải!” Cảnh sát đồng tình xem lại camera, họ dồn hết cả đám vào một góc trong khu vực phòng quản lý, lần lượt lấy lời khai.
Đám Kiều Anh rất bướng, cứ câng mặt lên lì lợm dứt khoát không khai báo gì hết. Đến cả bà trùm bình thường luôn đeo mặt nạ hôm nay cũng chẳng thèm giấu giếm bản chất. Chị ta cứ gườm gườm tôi, cảnh sát hoặc người lớn hỏi han gì cũng cứ bơ đi không thèm đáp. Sau nghe chúng nó nói thầm với nhau tôi mới biết ra là bọn này đã liên lạc với người nhà rồi. Người nhà chúng nó toàn làm to cả, chỉ cần điện một cuộc là cả đám lại tha hồ nhởn nhơ!
Bảo sao sau sự vụ kia đáng lẽ cả đám đi trại mà vẫn ung dung được! Thật sự có tiền có quyền là sai khiến được cả chân lý như thế à? Bất công quá đấy!
“Đừng bướng nữa, không có lợi ích gì đâu!”
“Tách ra từng đứa một thôi!” Chú bảo vệ nói nhỏ với cảnh sát, đưa ra yêu cầu. Và dĩ nhiên đứa bị tách đầu tiên chính là tôi: kẻ mang danh thủ phạm số 1!
Nhưng trước khi điệu tôi đi, cảnh sát yêu cầu bảo vệ mở lại camera lên cho tất cả mọi người cùng xem trước đã. Đây chính là bằng chứng mang tính mấu chốt quyết định tất cả. Chỉ cần xem nó là mọi chuyện đều có thể sáng tỏ!
Ha ha, sáng tỏ mới là lạ!
Nói thật tôi không tin tưởng vào cái camera cũ nát treo ở góc phòng kia lắm đâu. Đám Kiều Anh này làm việc tuy có chút cảm tính nhưng cũng tính toán sự vụ đâu vào đấy lắm. Chắc chắn bọn họ đã từng vào đây do thám, cũng đã xem xét kĩ chỗ nào camera tới được và chỗ nào là góc chết rồi. Điểm khi nãy chúng tôi đứng khuất như vậy, khéo khi ở trên tầng hai còn chưa nhìn thấy gì chứ đừng nói là cái camera phủ bụi kia!
Quả nhiên là vậy.. Camera cửa hàng vừa bật cũng là lúc nhân viên và bảo vệ ngại ngùng không để đâu cho hết. Cả cửa hàng hai tầng rộng nhường này mà lắp được tám mắt camera, trong đó thì có ba mắt hỏng, màn đen sì, hai mắt chập chờn lúc quay được lúc không, một mắt ngoài cửa trông xe, một mắt bên quầy thu ngân và một mắt tổng quát. Dĩ nhiên, chẳng có mắt quái nào chiếu được vào góc chúng tôi đang đứng cả! Ngoài một nhân viên chứng kiến chuyện tôi bị tóm đi lúc đó thì chẳng có bất kìa cái camera nào chiếu được tới tôi!
Nhìn thấy kết quả này đám Kiều Anh hả hê lắm, đứa nào đứa nấy kiêu ngạo nhìn nhau, hất hàm hả hê. Còn các nhân vật mang danh người đòi lại công lí đều thất vọng hẳn, vậy là chỉ còn cách lấy khẩu cung từng người một mà thôi. Thế nên gần như ngay lập tức tôi bị điệu ra một khu vực khác, tách biệt hẳn với đám ô hợp kia. Lúc này tôi mới biết sau khi cả đám chúng tôi bị tóm gọn thì cửa hàng đã mở cửa trở lại, những khách hàng không liên quan – trong đó có Thủy đã được thả ra. Nhưng cô bạn chưa đi mà vẫn đứng đợi ở bên kia, vừa thấy tôi bị lôi ra ngoài đã lao ngay đến chỗ chúng tôi.
“Bác ơi oan bạn cháu lắm!” Thủy nói vội, vừa nói vừa đưa mắt nhìn vào phòng. Chỗ của Thủy đứng vừa tầm khuất bóng, đám người kia mặc dù nghe thấy tiếng cô bạn nhưng không thể nào nhìn được mặt! “Cháu có bằng chứng chứng minh sự trong sạch của bạn ấy!”
“Cứ bình tĩnh!” Cảnh sát nghe thấy có bằng chứng liền dịu đi không ít, gật đầu với Thủy và tôi “Đi qua bên này xem nào!”
“Thật ra..” Anh nhân viên khi nãy đứng dưới tầng một cũng bẽn lẽn đi tới, nhỏ giọng “..Cháu cũng nghĩ bạn nữ này bị người ta ép!”
“Sao lại nghĩ?” Bác bảo vệ thấy nhân viên nhà mình lại bảo vệ cho kẻ cắp thì bực mình lắm, tiếp tục gắt gỏng “Chỗ này nói chuyện dựa vào bằng chứng, không phải dựa vào suy nghĩ!”
“Vâng..” Anh nhân viên cúi đầu, xòe bàn tay ra đưa cho cảnh sát và bảo vệ một tờ giấy nhàu nát. Trong tờ giấy ấy có ba chữ S.O.S chính tay tôi viết. Khi nãy vì không gọi được cho ai, lại thêm chuyện gấp gáp nên tôi cũng chỉ còn cách viết vội rồi dúi cho anh nhân viên kia tờ giấy cầu cứu. Lúc nãy bọn Kiều Anh đông đảo như vậy nên chắc anh ta không dám đứng ra, bây giờ khi cảnh sát và bảo vệ đều tới mới lộ mặt bảo vệ tôi.
Thế là cũng đủ lắm rồi!
“Khi nãy cháu thấy em này đi với em này, sau đấy tự dưng cả đám kia xông vào đuổi theo em ấy. Em ấy hoảng quá nên cầu cứu bằng cách viết giấy đưa cho cháu. Cháu có theo dõi, thấy em gái này bị bịt miệng, giữ tay, nhét đồ vào giả trang ăn cắp..”
“Thật à?”
“Cháu cũng có quay lại nữa!” Thủy gật đầu tiếp tục “Khi nãy cháu ở trên tầng hai có lén quay hết toàn bộ quá trình! Bạn cháu bị người ta hãm hại!”
“Có video nữa?” Cảnh sát chắc mẩm vụ này sẽ được giải quyết ngon ăn rồi, gật đầu yêu cầu Thủy và anh chàng kia đi theo để lấy bằng chứng. “Nhanh nào, việc nhỏ thế này nếu không phải mấy bác bảo vệ nhờ vả ghê quá chúng tôi cũng không bỏ thời gian ra được đâu!”
“Bọn trẻ ranh này nứt mắt đã trộm cắp rồi vu oan người ta, bố mẹ không dạy thì để xã hội dạy!” Bác bảo vệ nóng nảy khi nãy hậm hực lườm nguýt vào bên trong căn phòng một cái, cay cú tiếp lời “Ông chủ nói nếu còn mất cắp nữa bọn tôi mất việc hết, các chú nói có nên xử bọn này không?”
“Nên chứ!” Anh nhân viên kia nghe thấy hai tiếng ông chủ lập tức lên dây cót tinh thần “Bắt bằng được thủ phạm!”
“Lật tẩy sự vụ!”
“Làm ra ngô ra khoai!”
Vậy là ngay sau khi lấy được bằng chứng chứng minh sự trong sạch của tôi, cảnh sát đã trở lại phòng mà không thèm thẩm vấn đám Kiều Anh thêm một lời nào nữa. Nhân chứng vật chứng đầy đủ, còn gì để nói nữa chứ đúng không?
Nhưng trước khi quay lại tôi tha thiết yêu cầu Thủy không lộ mặt, tôi không muốn cô bạn phải dính vào chuyện này một tí nào.
Kết quả dĩ nhiên là tôi được thả, còn đám Kiều Anh bị tóm cổ, lôi sạch lên đồn cảnh sát gần đó viết bản tường trình và đợi người nhà đến bảo lãnh. Trước khi chúng nó bị giải đi các bác bảo vệ còn ưu ái chụp lại một đống ảnh, in ra dán ở ngoài cửa và phát tờ rơi cho các cửa hàng quanh khu phố: cảnh báo những gương mặt sáng giá trong làng ăn cắp vặt!
Mọi sóng gió nhanh chóng qua đi, tôi thở phào nhẹ nhõm, nhìn Thủy mà trong lòng xôn xao, không biết nên cảm ơn cô bạn như thế nào mới tốt. Đúng lúc định mở miệng nói gì đó, điện thoại trong túi áo của tôi đột nhiên rung lên. Đem nó ra ngoài, màn hình hiển thị tên của người khi nãy tôi cố công gọi nhưng không thể liên lạc được: Quốc Bảo.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!