Bắt Được Thỏ Con Rồi
Chương 84: - Thủ Phạm Thực Sự.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi chen qua người Quốc Bảo, ngay lập tức chạy ào ra ngoài mà chẳng quan tâm tới chuyện cậu ta đang cố gắng nhét khoản tiền siêu lớn kia trở lại cặp của mình. Dù sao hiện tại việc tôi “sở hữu” hơn 4 triệu trong cặp cũng là điều tất cả mọi người đều biết, và một khi đã biết, sẽ chằng có đứa ngu nào đi lại gần để tự biến mình thành kẻ tình nghi ăn cắp thứ hai cả. Và nữa, đó thật sự không phải tiền của tôi nên dù mất hay còn tôi cũng chẳng tiếc, người tiếc thật sự, có lẽ chỉ có Dịu mà thôi!
Ào sang A6, vài lớp ở giữa lớp chúng tôi vẫn chưa ra chơi hẳn vì giáo viên đang cố giao nốt bài tập về nhà cho xong tiết. Lớp này cũng không ngoại lệ, có lẽ là vì đang ở phòng tin học dọn dẹp nên ngoài mấy đứa trực ban ở lại lớp thì tuyệt nhiên không còn ai cả!
Sướng ghê ta, tiết trước thể dục, tiết sau tin học, đúng là đời học sinh còn gì hạnh phúc bằng! Nhất là khi lên phòng tin còn được sử dụng máy tình nữa chứ, mặc dù lâu lâu mới lén thầy lên mạng được nhưng như thế cũng là niềm hạnh phúc với một đứa chẳng bao giờ dùng internet như tôi rồi!
Ấy nào, hiện tại không phải lúc thẫn thờ vì môn tin đâu! Tôi nhìn quanh lớp một lượt, lại nhìn về phía phòng tin ở dãy nhà bên cạnh, chưa thấy cửa phòng nào mở hết, vẫn còn học!
“Mày le ve tìm ai?” Không ngờ tiếp đón lại là người quen, Dịu Hiền và mấy đứa con gái lớp tôi cũ – bao gồm cả con bé bị Kiều Anh bắt ép trộm đồ – cũng đứng hàng ngang chặn đường nhìn của tôi lại.
Kì ghê, mình ăn cơm, chúng nó cũng ăn cơm mà sao chúng nó cao dữ, ngực nở dữ vậy?
“Con Thủy chứ gì?”
“Biết rồi còn hỏi!” Tôi phất tay “Chúng mày học phòng tin mấy?”
“Tin ba!” Con bé trộm đồ chen qua nói nhanh, nó còn nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng hòa nhã nữa chứ. Chắc chắn là sự đồng cảm sau khi Kiều Anh bị bắt, tất cả đám nô lệ chúng tôi đều được giải thoát! “Mày tìm con Thủy làm gì? Chơi thân thế! Vượt lớp luôn!”
“Kệ bọn tao!” Tôi hất tay, muốn chạy về phía lớp tin ba ở dãy lớp đối diện. Bên đó bây giờ mới tan, học sinh A6 lũ lượt kéo nhau ra ngoài. Vì chơi với Thủy lâu ngày nên tôi chỉ cần liếc mắt qua đám người đông đúc là có thể nhận ra cô bạn ngay.
Thủy đang ôm sách, lững thững đi, người bạn bên cạnh khều tay nói gì đó, Thủy chỉ gật đầu không đáp, nụ cười trên môi rất nhạt tựa như không có chút hứng thú nào cả..
Phía sau Thủy là Phương Anh, Phương Anh đi chung cùng một đám có cả trai lẫn gái, vui vẻ nói cười. Không cần ở gần tôi cũng có thể tưởng tượng ra được không khí náo nhiệt đó. Tự nhiên tay Phương Anh động, huých nhẹ vào người Thủy. Cô bạn ngoảnh đầu lại, không dường như giữa họ có sự giao thoa nào đó tôi không hề biết, mọi người xung quanh cũng chẳng hay. Tim tôi nảy lên một nhịp, sự vụn vỡ khi nãy càng xào xạc, càng khiến những lời nói của bọn Dịu Hiền trở nên khắc sâu.
“Ai nó thèm xen vào chuyện của mày!” Dịu Hiền bĩu môi “Nhưng con này bảo tao dặn mày cẩn thận chút, từ cấp II nó đã nổi tiếng là loại không ra gì rồi!”
“Đừng có bôi nhọ người khác thế!” Tôi theo thói quen bảo vệ Thủy, nhưng khi nhìn đến gương mặt của con bé nô lệ tự dưng lại có cảm giác.. khó tả vô cùng! “Mày muốn nói gì tự nói chứ cứ để con Dịu Hiền tranh đất diễn mãi à?”
“Nói gì?” Nô lệ bặm môi, cuối cùng cũng thốt ra “Ngày xưa mày hỏi tao về vụ con X nhớ không?”
“Lúc đấy mày mới chuyển sang đâu có biết gì về nó?” Tôi không nhớ lắm, chuyện đã gần năm rồi làm sao ghi nhớ rõ ràng được đầu đuôi thế nào chứ? “Ngày xưa nó là bạn thân Thủy đấy..”
“Ai bảo mày thế?” Con bé xùy một tiếng, cười khinh “Vì con Thủy mà nó mới thảm! Con Thủy cướp người yêu của nó đấy, còn giả trang thánh mẫu bạch liên làm X bị cả lớp tẩy chay phỉ nhổ!”
“Mày điên à? Tao có nghe tiếng gió gì đâu?”
“Hồi cấp II kìa má! Giờ lên cấp III có mấy đứa biết giai thoại của nó đâu!” Dịu Hiền nhanh chóng thông não cho tôi. Phía dãy nhà đối diện, học sinh lớp tin ba đã xuống sân trường, Thủy không rẽ về lớp mà quanh lại, đi ngược hướng về đâu đó. Mắt tôi mãi dõi theo bóng lưng quen thuộc ấy, đầu mũi thấy hơi nhoi nhói, như kiểu có ai đó buộc dây dắt đi! “Chính vì thế nên A6 chả đứa nào chơi thân với nó, có mỗi mày ngu đâm đầu vào thôi!”
“Sao tự dưng chúng mày nói cho tao chuyện này?” Và vào lúc này nữa chứ? Sớm không há mồm, muộn không thông báo, cứ đúng lúc thế là ý gì? Trêu ngươi tao à?
“Chúng mày có mục đích gì?”
“Mục đích khỉ gì cái con nghèo rớt này?” Bọn nó phá ra cười “Bình thường mày với nó dính như Sam ai dám chen vào nói? Tin không tùy, thôi nhớ, không quen không nói chuyện!”
Cũng phải! Chúng nó việc gì phải xen vào chuyện của tôi? Ngẫm lại thì trước đây bọn tôi còn từng là hai phe đối địch hoàn toàn đó. Hiện tại tiện gặp riêng thì chúng nó tốt bụng nhắc nhở cho tôi biết như vậy, còn về chuyện tôi tin hay không.. chúng nó quản làm gì?
Tin hay không tin?
Tôi đang mịt mờ quá, và chính vì mịt mờ nên tôi phải chạy ngay xuống sân trường, âm thầm bám theo bóng dáng Thủy đang quanh ra khu vực đổ rác vắng người!
Bình thường cứ ra chơi là hai đứa tôi đều chờ nhau cùng đi đâu đó. Sao tự nhiên tiết này Thủy không quay lại lớp? Hay là cô bạn biết tôi không thể ra khỏi lớp được trong giờ ra chơi này nên cũng lười diễn với tôi? Và vì sao tôi “không thể ra khỏi lớp” thì lí do đơn giản rồi ha: chính là vì tôi là kẻ cắp! Và kẻ cắp thì chắc chắn phải lên phòng hội đồng làm việc!
“Cái gì?” Tiếng Thủy nho nhỏ vang vọng, chỗ này vẫn vắng như vậy, nhưng vì sao cô bạn phải xuống tận đây để nghe điện thoại vậy?
Lại một sự sắp xếp của ông trời à? Để tôi có thể phát hiện ra điều gì đó thú vị.. Như thể một bộ mặt khác của cô bạn mà tôi chưa hề biết chẳng hạn?
Thật ra nếu Thủy không làm gì phương hại tới tôi, nếu những gì tôi nghi ngờ là sai thì sẽ chẳng có chuyện gì cả. Tôi không quan tâm quá khứ của Thủy, chỉ để ý tới việc hiện tại cô bạn đối xử với tôi như thế nào! Nhưng đáng tiếc.. quyết tâm vừa hạ xong thì bức vách ngăn khó khăn lắm tôi mới dựng lên được lại sụp xuống!
“Thế mà còn không được? Mẹ, tao cất tiền ở quyển Lý mà, tiết đầu tiên nó kiểm tra lại làm quái gì? Bọn mày làm ăn như ứt!”
Bên kia nói gì đó vọng sang, Thủy chửi bậy mấy tiếng rồi cúp ngang, bấm số gọi tiếp cho một người nào đó. Vừa nghe đến tên của người này, tôi lập tức cứng người: “Phương Anh à, con Dịu như con điên ý, có thế cũng làm không xong!”
Phương Anh nữa cơ!
Ha ha ha! Sao chúng mày liên thủ với nhau hãm hại tao vậy? Vì sao? Vì sao? Tao có làm gì phương hại mày à? Mẹ, chưa lúc nào tôi muốn đánh người như lúc này, thật sự chỉ muốn nhào ra xé nát mặt kẻ đã từng là bạn rất thân kia! Bao nhiêu sự tin tưởng tôi khó khăn lắm mới gây dựng được đã sụp xuống, đã tan nát, đã vụn vỡ rồi!
Và nữa.. IQ của chúng mày có vấn đề cả hay sao vậy? Nhắn tin không được à, bày đặt gọi điện cho người ta nghe để lộ chuyện cơ!
“Ờ ờ được!” Ngay khi suy nghĩ này lóe qua đầu tôi, Thủy bên kia cũng cung kính tiếp “Vậy nhắn tin nhé! Tao chán bọn A1 lắm rồi, chán tận cổ!”
Tin tức cần lộ đã lộ cả rồi còn bày đặt nhắn tin làm quái gì nữa? Đúng là khó hiểu! IQ thấp còn bày đặt làm người xấu! Vậy mà tôi bị lừa biết bao nhiêu ngày cũng không hay biết gì, tôi cũng ngu có kém gì bọn nó đâu chứ?
“Mày ở đây à?” Tôi chậm rãi bước ra, nụ cười trên môi nhạt như nước ốc. Thủy thấy tôi thì giật nảy mình, đứng thụt hẳn lại, điện thoại trên tay cũng giấu nhẹm ra phía sau.
Ánh mắt nó hoang mang lắm, như thể không hiểu tôi đã nghe thấy chưa, có nên diễn tiếp hay nên lật mặt ngay?
Không cần nghĩ đâu gái, tao sẽ cho mày câu trả lời ngay bây giờ!
“Hải Dương à?”
“Mày câm mồm đi!” Tôi gắt lên “Đừng có giải thích với tao! Cái tao muốn nghe là..”
“…”
Trong lòng có gì đó rách toác, từng dòng máu tươi ào ạt cuộn chảy khiến bụng tôi reo lên từng đợt. Hai tay xiết thật chặt, tôi bặm môi, khó khăn lắm mới bật ra được một câu: “Vì sao mày lừa tao?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!