Bắt Gặp
Phần 34
Trong căn phòng mà Hạnh từng ở,chiếc nôi của cu gấu được Hoàng dùng ngón tay khẽ đẩy…cô giúp việc mang cho Hoàng ly nước…
-Kể từ ngày cô ấy đi đã một tháng rồi,không lẽ không có tin tức gì hả cậu Hoàng…
-Vẫn chưa có…
Hoàng nói với ánh mắt rất buồn,anh ta thật sự đã yêu Hạnh ngay từ cái nhìn đầu tiên,cá tính và nụ cười của Hạnh lúc nào cũng hiện hữu trong đầu Hoàng…
Anh ta đi qua vườn hoa,hình bóng của Hạnh ngồi cắt những cánh hoa hiện ra…
Bản nhạc du dương từ đâu cất lên
“ Mãi sau này anh mới biết,bông hoa đó không phải của anh,chẳng qua là anh đã đi ngang qua đúng mùa hoa đẹp nhất”
Hình ảnh năm xưa Hoàng nói với Hạnh…
-Chúng ta ngủ với nhau nhé…
-Anh bị điên à…
“ Con tim anh cứ nghĩ đó là duyên số,thì ra đó chỉ là chuyện hư vô,lý do chia tay là gì em có biết không”
Quản lý Văn đứng đạp vào người đệ cấp dưới,anh ta đang nghe nhạc thì Hoàng đi qua…
-Sếp đang buồn đấy tắt ngay đi…
-Dạ vâng em k để ý sếp đi qua,em xin lỗi…
Hoàng quay đi miệng khẽ nói “ Lý do chia tay đơn giản là vì ,vì em không yêu anh như anh yêu em”…
Hạnh và mẹ đến ở nhờ nhà em gái ở trong Lâm Đồng,ở đây nắng nóng nhà lại không có điều hoà nên Gấu không quen,thằng bé gầy rộc đi…
-Mẹ,có khi mẹ con mình ra thuê khu khác,ở đây nóng thế này con vs mẹ chịu được nhưng thằng gấu nó bỏ bú,gầy rộc đi rồi.
-Sao mẹ k ở được chỗ khác,chẳng qua vì con nên mẹ mới phải kín đáo,đi thuê nhà mà sơ hở thì cậu ta biết thì sao?
-Con nghĩ anh ấy không đi tìm nữa đâu mẹ…
-Cứ tạm ở thêm 5 hôm nữa nếu ổn mẹ đưa con đi vào sài gòn,ở nhà chú hai ,chú ấy rất thoải mái…mà ở đó đỡ hơn ở đây…
-Vâng …
Hạnh k dám dùng điện thoại kể từ ngày rời đi…
Sau khi chia tay Thịnh thì Hiền mở một quán cafe nho nhỏ …
Hôm nay cô tiếp một vị khách có giọng nam trầm …
-Một chiếc bánh này và một ly bạc sửu
-Vâng có ngay…
Hiền ngẩng lên đó là Hoàng…cô ánh mắt sợ sệt và lúng túng…
Ngồi đối diện nhau Hoàng nhấp nhẹ ly cafe lên môi…
-Quán này rất đẹp,hợp với phong cách của cô…
-Anh đến đây không đơn giản chỉ là để uống cafe đúng không?
-Tôi đến để thẩm bánh và uống cafe,đơn giản là vậy.
-Người bận rộn như anh không lẽ đi nửa thành phố sang đây để uống,nếu thật sự như vậy anh cứ tự nhiên…
Hiền đứng dậy Hoàng thay đổi sắc mặt…anh ta đặt ly xuống…
-Cô biết tôi làm nghề gì đúng k?
-Không,tôi k biết…
-Vậy sao cô biết tôi bận rộn?
Hiền ấp úng ánh mắt đang lo lắng…
-Tôi đoán là vậy…nếu anh đến đây để hỏi Hạnh thì tôi k biết nó ở đâu cả…
-Tôi nói hôm nay đến để thưởng thức cafe ngoài ra không có ý gì khác…
Hiền liền rời đi,cô vội vã gọi cho Long…
-Anh à cậu ta tới tận đây tìm cái Hạnh,giờ phải làm thế nào đây?
-Em cứ bình tĩnh cậu ta bảo sao
-Em hỏi đến tìm Hạnh thì cậu ta bảo không chỉ đến để uống cafe…cậu ta làm em sợ…
-Để anh về xem sao?
-Vâng…
Hiền đi ra thấy trên bàn là tờ 500 để dưới cốc,Hoàng đã đi từ lúc nào không hay…
Đúng lúc đó Hiền nhận được cuộc gọi của chủ nhà…
-Chị cần lấy lại đất để xây cho văn phòng thuê
-Chị ơi em mới thuê được 1 tháng đầu tư bao nhiêu vào đây,giờ chị nói thế làm sao được.
-Phá hợp đồng chị đền bù em lo cái gì.
-Em xin chị đấy thế này thì chết em,em đầu tư hết cả vào đây,lượng khách quen cũng đang có…
-Chị bảo này thật ra cả khu đất ở đây kéo đến dãy chung cư kia của người khác,chị đấu thầu thôi ,giờ vừa có điện gọi bảo chị lấy lại đất nên mới vậy…
-Chị cho em hỏi chủ đất có phải tên Hoàng không?
-Đúng rồi Trần Trọng Hoàng,đại gia bất động sản khu này đấy,giàu lắm…
Hiền buông thõng máy…
Tối hôm đó Hạnh đang cho con ăn thì mẹ Hạnh nghe điện của Hiền…
-Cậu ta làm vậy thật à
-Vâng nếu vậy con mất hết mẹ ạ,bao vốn liếng anh Long cũng đầu tư sẽ sập…
-Để mẹ tính…
-Mẹ đưa máy con nói chuyện với cái Hạnh…
Hạnh nghe máy nghe xong chuyện cô thở dài
-Em sẽ về…chị yên tâm em sẽ lo vụ này k ảnh hưởng đến chị đâu…
-Thôi chị nói vậy thôi chứ em về khác nào lại chui vào rọ…
-Thật ra em chưa nói rõ ràng vs anh ta,để em nói rõ ràng một lần…
-Liệu có được không?
-Em cúp máy đây…
Hạnh ngồi suy nghĩ cô nhìn con gầy rộc đi,mẹ thì phải nghe dì ca thán về việc ở nhờ…
Mẹ Hạnh nói khẽ
-Chạy đi con ,chạy trước khi nó tìm tới đây…
-Chạy…con không muốn chạy nữa,con không muốn trốn chui chốn lủi nữa,con muốn đối diện với anh ta…con chẳng còn gì để mất,thà con mất hết còn hơn để mẹ và chị bị ảnh hưởng…
-Con sao có thể đối diện với cậu ta được,cậu ấy là người rất nguy hiểm
-Mẹ yên tâm ,nguy hiểm với tất cả nhưng với con anh ta rất tử tế…
Hoàng ngồi đồng hồ rồi nói vs cô giúp việc
-Tối nay cứ chuẩn bị đồ ăn cho cu gấu và thêm phần của Hạnh
-Tối nay cô ấy sẽ về sao cậu Hoàng…
Hoàng cười nhẹ rồi anh ta lên xe tới công ty…vừa tới nơi anh ta bị bố vợ nói…
-Hai đứa ở bên Pháp có chuyện gì mà để con Lệ nó say xưa suốt ngày,về là khóc lăn lộn…
-Vợ chồng k tránh khỏi những lúc trục trặc,nếu bố cứ chiều vợ con như vậy sao cô ấy có thể trưởng thành được,nhất là chuyện vợ chồng rất bất tiện để nói …
-Bố biết là vậy nhưng nhìn nó như thế bố xót xa lắm…
-Vài ngày nữa sẽ chán thôi bố
-Hay con nói với nó vài câu xem sao?
Hoàng thay đổi sắc mặt…anh ta nhất định k gọi cho vợ,bố Lệ đành rời đi mà lòng đầy tức tối…
Công ty xì xào chủ tịch và phó tổng đang lục đục…
Lệ nghe thấy chuyện liền gặp bố
-Bố đến tìm anh ấy làm gì,bọn con có cãi nhau bố cũng k dc nói anh ấy
-Bố lo cho con chứ cho ai?
-anh ấy gọi xin lỗi con rồi
-Thế là ổn rồi,thế là mừng rồi…
Lệ nói dối để êm chuyện cô ta gặp bạn thân tên Tĩnh kể chuyện chồng có bồ…
-Mày k dc vội,nếu con bé ý k biết anh ta có vợ thì sao,giờ đến doạ là sợ
-Sợ khối ý,k doạ mà nên đánh vào tâm lý…để tao xem ai dám tranh chồng với tao…
Tối hôm đó Hạnh trở về,nhìn cánh cổng cô thở dài rồi bước vào,cô giúp việc chờ sẵn
-Trời ơi đi đâu mà lâu vậy cháu
-Cô biết chuyện anh ta có vợ phải không?
-Họ k giống vợ chồng mỗi người một nơi
-Nhưng anh ấy là người đã có vợ đó là sự thật k thể giấu…mà sao cô biết cháu về mà ở đây chờ sẵn..
-Cậu Hoàng bảo tôi mà…
Hạnh đưa gấu cho cô giúp việc,cô đi tắm rửa thật sạch sẽ rồi tới phòng Hoàng gõ cửa…đang định gõ thì cửa tự động mở…
Hoàng ngồi ở bàn làm việc chiếc áo phông den quần đũi xuông màu đen…anh ta bỏ kính ra rồi lay nhẹ sống mũi vẻ mỏi mắt…
-Về rồi sao k nghỉ ngơi đi
-Anh nói đi anh muốn gì ở tôi…
-Em có gì để tôi cần?
Hoàng đeo kính lại rồi nhìn Hạnh và cười nhếch môi…
-Anh cần thứ này chứ gì?
Hạnh cởi bỏ đồ trước mặt Hoàng,cô không mặc một cái gì bên trong…giây phút đó Hoàng khẽ bĩu nhẹ môi cười…” Ai chà đi xa về lai mạnh dạn quá vậy”?
– [ ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!