Bất Hủ Kiếm Thần
Chương 166: Bát hoang danh kiếm
– Các tu sĩ trên Hồng Hoang đại lục không thể tính toán được, thế nhưng đại đa số đều truy cầu trường sinh đại đạo hư vô mờ mịt, cũng có thể gọi đạo để thành thần. Thứ ngươi tu là đạo gì?
Trong mắt Lâm Dịch lóe lên một chút do dự, nhẹ giọng nói:
– Hiệp đạo có được tính không?
– Tính!
Lão nhân lôi thôi nói:
– Ta từng có một vị bằng hữu tri kỉ truy cầu hiệp đạo, nhưng ngươi phải biết rằng hiệp đạo có ngàn vạn nguy hiểm, đối mặt với vô số trở ngại, tu sĩ không có đại khí phách thì sẽ không đi được đến điểm cuối. Thậm chí… Còn cần rất nhiều cơ duyên số mệnh gia thân mới được!
Lâm Dịch gật đầu, nói:
– Những thứ này ta đều hiểu, đây là đạo mà ta theo đuổi, ta đã chọn ngay từ đầu!
– Tốt!
Trong mắt của lão nhân lôi thôi lóe lên vẻ tán thưởng, chậm rãi nói:
– Nhưng ngươi phải biết rõ, hiệp đạo chỉ là đường dưới chân của ngươi mà thôi, ngươi còn cần một loại đạo khác nữa.
– Một loại đạo khác nữa?
Lâm Dịch khẽ nhíu mày, trên mặt lộ ra một tia nghi hoặc.
Lão nhân lôi thôi không tiếp tục nói hết.
Lão giả nhỏ gầy đột nhiên hỏi:
– Ngươi thích sử dụng kiếm sao?
Lâm Dịch sửng sốt một chút, chợt không chút do dự gật đầu.
– Vì sao ngươi lại thích sử dụng kiếm chứ?
Lão giả nhỏ gầy hỏi.
Trong ánh mắt của Lâm Dịch lộ ra một tia mê man, vấn đề này hắn chưa bao giờ nghĩ tới, có lẽ là ngộ tính đối với kiếm của hắn tương đối cao, hoặc là vì nguyên nhân Dịch Kiếm thuật, hay là đoạn kiếm thần bí trong đan điền làm ảnh hưởng…
Lão giả nhỏ gầy tiếp tục hỏi:
– Luận thuật ám sát đột kích, kiếm không hung mãnh cương liệt bằng thương. Luận chém dọc chém ngang kiếm không dũng khí quyết đoán bằng đao, luận cứng rắn, kiếm không dày không nặng, luận khí thế, kiếm không trầm ổn bằng chùy. Nhưng mà, kiếm lại được gọi là bách binh chi vương, ngươi có biết nguyên do trong đó hay không?
Hai mắt của Lâm Dịch híp lại, lộ ra vẻ suy nghĩ.
Nửa ngày sau, trước mắt Lâm Dịch trở nên sáng ngời, hắn bật thốt lên:
– Bởi vì kiếm, thẳng tắp mà lại bất khuất!
Lão nhân lôi thôi cười cười, liếc mắt nhìn lão giả nhỏ gầy, người sau nói:
– Không sai, bởi vì kiếm có loại phẩm chất này, loại khí phách này cho nên mới làm cho chúng binh khí cam nguyện cúi đầu. Kỳ thực hiệp đạo cũng là như vậy, hiệp chi đại đạo, phải cố định, không thỏa hiệp và thoái nhượng, thẳng tắp mà lại bất khuất!
Trong mắt của lão nhân lôi thôi hiện lên vẻ buồn bã, dường như đã nhớ ra chuyện gì đó, trong mắt hiện lên một tia bi thương, chậm rãi nói:
– Dù cho cuối cùng thịt nát xương tan, ngọc đá cùng nát cũng vậy!
Lão giả nhỏ gầy nghe thấy câu này cũng đột nhiên trầm mặc, bầu không khí chung quanh có chút quái dị, mang theo một loại tưởng niệm bi thương.
Tâm tư ccLâm Dịch nhạy cảm, cũng im lặng không lên tiếng mà đứng ở bên cạnh.
Một lúc lâu sau, lão nhân lôi thôi thở dài một tiếng thật sâu, nói:
– Trên đường hiệp đạo nhấp nhô, mà nương theo ngươi trảm yêu trừ ma, ngươi phải sửa một loại đạo khác. Kiếm cũng có đạo của nó, kiếm đạo!
Lão giả nhỏ gầy nói tiếp:
– Không sai, kiếm đạo cũng thuộc về phạm trù của ba ngàn đại đạo, mà trong kiếm đạo lại bao gồm quá nhiều đạo. Nhưng mà là một tên kiếm tu, nhất định ngươi phải nhanh chóng lĩnh ngộ được kiếm ý.
– Kiếm ý?
Lâm Dịch si ngốc nói, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc.
Lão nhân lôi thôi nói:
– Một khi lĩnh ngộ được kiếm khí, khi đó lực chiến đấu của ngươi sẽ tăng trưởng lên gấp bội. Kiếm ý là một loại thể hiện của ý chí tâm tính, chiêu số bình thường, nếu như bên trong mang theo kiếm ý thì có thể bộc phát ra lực sát thương cường đại nhất. Kiếm ý cũng chia ra làm rất nhiều loại, có chút thậm chí còn có thể chặt đứt hư vô, xé rách không gian. Ý đến đâu thì kiếm tới đó!
Lão giả nhỏ gầy gật đầu nói:
– Một khi kiếm ý đại thành, tà ma không thể xâm lấn, tâm tính kiên định, chỉ cần kiếm ý không bị diệt thì rất khó bị tẩu hỏa nhập ma.
Mấy thứ này Lâm Dịch chưa từng nghe người ta nói qua, lúc này nghe đối phương nói lại cảm thấy bản thân nhận được ích lợi không nhỏ, trong lòng đã có một loại đồ vật không rõ đang chậm rãi nẩy mầm.
Lão nhân lôi thôi đột nhiên hỏi:
– Ngươi đã tu qua kiếm pháp gì vậy?
– Ta… Chưa từng học qua.
Lâm Dịch dừng một chút, vẫn không dám nói chân tướng ra.
Cũng không phải là Lâm Dịch cẩn thận, mà là do thân phận chân thật của hắn đã bị nhận định là Ma tộc, có cừu hận không thể xóa nhòa với Nhân tộc. Mà trong lúc nhất thời hắn lại khó mà giải thích được rõ ràng. Hơn nữa quan trọng là trong cơ thể của chính hắn thật sự có một cái Ma chỉ.
Nếu như hai lão nhân này tra xét thân thể hắn một phen, như vậy cái Ma chỉ kia khó có thể ẩn giấu được. Đan điền tuy nhỏ, thế nhưng lại giống như tu di giới vậy, trong đan điền tồn tại một mảnh biển ma khí mênh mông, không nhìn thấy tận cùng, mảnh biển ma khí này cũng quá là nổi bật.
Còn nữa, trong cơ thể của Lâm Dịch có một đống thứ ngạc nhiên cổ quái, không rõ lai lịch, rất nhiều bí mật, quả thực không thích hợp để bại lộ ra lúc này.
Hai lão nhân đã sống mấy nghìn năm, nhìn thấu cõi đời nhân tâm, nhìn thấy trong mắt của Lâm Dịch có một chút do dự, trong nháy mắt đã nghĩ thông mâu thuẫn ở trong chuyện này. Hai người đâu còn không biết hắn đang nói láo, thế nhưng hai người liếc mắt nhìn nhau, không mở miệng nói thẳng ra chuyện này.
Lão nhân lôi thôi suy nghĩ một chút, nói:
– Hiện tại ngươi đã có binh khí tiện tay chă? Tình huống của ngươi có chút đặc thù, dựa vào thân thể của ngươi tuyệt đối có thể đánh gãy được linh khí Thiên giai, cho nên sự trợ giúp của linh khí Thiên giai đối với của ngươi rất ít, nhưng mà Đan khí thì ngươi lại không thể dùng được.
Lâm Dịch nghĩ ngợi nói:
– Vốn có một thanh binh khí Thái Cổ Ô Sao Trường Kiếm, đáng tiếc nó lại bị thần côn phong ấn ở trong đan điền của ta. Hôm nay cho dù có lấy ra thì sợ rằng cũng chỉ có thể dùng như là một cái trường côn, đập ra ném ra, căn bản không hề có dính dáng gì tới kiếm đạo.
Nghĩ đến đây, Lâm Dịch lắc đầu, nói:
– Theo như lời ngài nói, linh khí Thiên giai sử dụng ở trong tay ta còn không bằng đôi tay của ta, cho nên, ta định đợi một chút để nhìn xem. Nếu như bước vào đan đạo, ta sẽ đi tìm một kiện binh khí tiện tay với ta.
Lão nhân nhỏ gầy đột nhiên nói:
– Kỳ thực cũng có binh khí thích hợp với hắn, nhưng muốn thu được quá khó khăn, trừ thực lực ra còn cần cơ duyên nhiều hơn nữa.
Hai mắt lão nhân lôi thôi sáng ngời, kinh ngạc nói:
– Ngươi đang nói tới…
– Không sai, ta nghe nói mấy ngày hôm trước Kiếm Trủng chi địa tái hiện Hồng Hoang, ở ngay bắc vực chúng ta, phía đông Lâm Hải chi địa.
Lão giả nhỏ gầy gật đầu nói.
Vẻ mặt lão nhân lôi thôi kinh hỉ, luôn miệng nói:
– Không sai, không sai. Nếu như Kiếm Trủng chi địa tái hiện, thanh kiếm kia quả thực rất thích hợp với Mộc Thanh. Không biết lần này có lời gì tản ra hay không?
Lão giả nhỏ gầy trầm giọng nói:
– Thiên đạo thiếu thốn, Cự Khuyết hiện!
– Là Cự Khuyết kiếm!
– Không sai.
Hiữa hai hàng lông mày của lão nhân lôi thôi lộ ra một tia ngưng trọng, chậm rãi nói:
– Đời này quả nhiên không an phận, không nói tới thiên tài yêu nghiệt ào ào xuất thế, cho dù là Kiếm Trủng chi địa cũng xuất hiện mấy lần ở đời này. Cộng thêm cả Cự Khuyết, bát hoang danh kiếm đã hiện ra bốn cái, xem ra đại chiến sắp bắt đầu rồi.
Trong mắt của lão giả nhỏ gầy lộ ra vẻ ưu tư, gật đầu.
Lâm Dịch ở bên cạnh nghe thấy vậy mà cảm thấy mơ hồ, cái gì mà Kiếm Trủng chi địa, Cự Khuyết kiếm, lại là bát hoang danh kiếm, đều là những chuyện mà hắn chưa bao giờ nghe qua.
Trong mắt của Lâm Dịch lộ ra vẻ hiếu kỳ, không khỏi hỏi một câu:
– Hai vị tiền bối đang nói chuyện gì vậy, dường như có lai lịch rất lớn nha?
Lão nhân lôi thôi suy nghĩ một chút, trong ánh mắt lộ ra một tia hồi ức, chậm rãi nói:
– Nói tới chuyện này thì phải nói tới một người trước, một người có tiếng trong thời đại Thái Cổ. Thần tượng chú kiếm, Âu Dã Tử!
Cả người Lâm Dịch chấn động, cảm giác dường như tên của người này có một loại ma lực đặc thù, có thể chấn nhiếp tâm thần người ta.
– Đúc kiếm cũng là một loại đạo, thuộc về tám trăm đại đạo tầm trung. Thế nhưng từ thời đại Thái Cổ đến nay, người có thể từ đúc kiếm chi đạo làm được như vậy sợ rằng cũng chỉ có một mình Âu Dã Tử mà thôi. Cho nên lúc đó hắn được gọi là đúc kiếm thần tượng. Một chữ Thần đã đủ để đại biểu cho thành tựu của hắn ở trên đúc kiếm chi đạo. Mà cả cuộc đời của Âu Dã Tử đúc rất nhiều kiếm, thứ đắc ý nhất, nổi danh nhất chính là bát hoang danh kiếm trong truyền thuyết!
Trong lòng Lâm Dịch khẽ động, trước mắt hiện lên một tia cổ quái, trong cơ thể hắn đã có một thanh đoạn kiếm thần bí, không rõ lai lịch, chẳng lẽ đây là bát hoang danh kiếm có địa vị cực lớn kia hay sao?
Lão nhân lôi thôi tiếp tục nói:
– Bát hoang danh kiếm, tổng cộng có tám thanh kiếm, danh chấn bát hoang, thanh danh chấn động khắp nơi. Tục truyền lúc mỗi một thanh kiếm thành hình, tinh quang ngập trời, mặt trời và mặt trăng tranh nhau tỏa sáng, những ngôi sao cũng phải chạy trốn, quỷ thần tránh lui. Không người nào dám động vào phong mang của nó! Bát hoang danh kiếm có Thừa Ảnh Kiếm, Thuần Quân Kiếm, Ngư Trường Kiếm, Thái A kiếm, Thắng Tà kiếm, Long Uyên kiếm, Công Bố kiếm, Cự Khuyết kiếm. Tám thanh kiếm, mỗi người mỗi vẻ, uy lực chẳng phân biệt được, sàn sàn như nhau. Thế nhưng lại vô cùng cứng rắn, ở trong Thái Cổ thời đại cũng là thần binh lợi khí, không người nào có thể chém đứt, có thể so sánh được với Tiên Khí!
Loại cảm giác kia trong lòng Lâm Dịch càng ngày càng mạnh, hắn hỏi:
– Không biết trong tám thanh kiếm này có thể thanh nào có thân kiếm màu lam, hôm nay đã vỡ vụn hay không?
Lão nhân lôi thôi khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút nói:
– Không có kiếm nào có thân kiếm màu lam, nhưng mà có một thanh là thân kiếm màu xanh, cũng chính là Công Bố kiếm, nhưng ta chưa từng nghe nói qua nó đã vỡ vụn.
Lâm Dịch âm thầm thở dài một tiếng, nghĩ ngợi nói:
– Xem ra bản thân ta đã sai rồi, đoạn kiếm thần bí này không có chút liên hệ nào với bát hoang danh kiếm.
Nghĩ đến đây, Lâm Dịch bỏ qua suy nghĩ này, nhưng vẫn ôm một tia mơ mộng trong đầu, lại hỏi:
– Vậy bây giờ Âu Dã Tử thần tượng còn ở trong thiên giới không, sau đó có đúc kiếm nữa không?
Lão nhân lôi thôi lắc đầu, nói:
– Theo sách sử ghi chép, Âu Dã Tử bỏ mạng ở trong Thần Ma chi chiến. Nhưng cũng có lời đồn, sau khi Thần Ma chi chiến gần kết thúc, vận rủi của Âu Dã Tử đột nhiên rơi xuống, cuối cùng làm cho hắn ngã xuống. Nhưng mặc kệ thế nào, Âu Dã Tử đã ngã xuống được nhiều năm từ lâu, đúc kiếm chi đạo của hắn cũng theo đó mà bị thất truyền, nơi vốn là Đúc kiếm chi địa cũng đã biến thành cái mồ, chính là thứ trong miệng chúng ta nói ban nãy, tên là Kiếm Trủng chi địa!
– Bỏ mình? Kiếm Trủng chi địa…
Lâm Dịch sinh lòng cảm khái, thở dài một tiếng, cho dù là một đời đúc kiếm thần tượng như vậy cũng không tránh khỏi kết cục ngã xuống, ngay cả đúc kiếm chi đạo cũng thất truyền ở trong hậu thế.
– Kiếm Trủng chi địa, ta chưa từng đi qua, nhưng tục truyền nó rộng rãi vô biên, bảo kiếm bên trong không thể tính toán được số lượng. Hơn nữa lại còn lưu lạc ở trong hư không, không ở trong không gian của Hồng Hoang đại lục. Nhưng mà, mỗi một khi gặp loạn thế, nhất định Kiếm Trủng chi địa sẽ tái hiện ở trong Hồng Hoang, vị trí mỗi lần đều không cố định. Sau khi Thần Ma chi chiến chấm dứt, Nhân tộc, Yêu tộc bạo phát đại chiến chủng tộc, Kiếm Trủng chi địa đã từng xuất hiện qua, thời đại đó, toàn bộ bát hoang danh kiếm đều xuất thế, cho đến khi đại chiến chấm dứt thì bát hoang danh kiếm mới lần nữa quay về bên trong kiếm trủng.
Lâm Dịch gật đầu nói:
– Bát hoang danh kiếm, không ngờ lại chứng kiến Thần Ma chi chiến thái cổ cùng với chủng tộc đại chiến viễn cổ, quả thực là không phải thứ tầm thường nha.
Lão nhân lôi thôi nói:
– Từ sau đó Kiếm Trủng chi địa chưa từng xuất hiện qua một lần nào nữa. Mãi cho đến đời này, Hồng Hoang đại lục nghênh đón một đại thế phát triển mạnh trước nay chưa từng có. Nhưng Kiếm Trủng chi địa lại tái hiện cũng ý nghĩa đại chiến sẽ bắt đầu. Đời này, Kiếm Trủng chi địa xuất hiện ở chỗ trăm năm trước lần đầu xuất hiện, cũng là ở Trung Châu. Năm đó Thừa Ảnh Kiếm trong đó bị một vị kỳ nữ của Phong tộc trong tứ đại Hoàng tộc lấy được. Qua năm mươi năm, Kiếm Trủng chi địa tái hiện, Thuần Quân kiếm được truyền nhân của Công Tôn gia trong tứ đại Hoàng tộc đoạt được. Mười năm trước, Ngư Trường Kiếm xuất thế, bị một thiếu niên vô danh lấy được.
Lão nhân lôi thôi dừng một chút, nhìn về phía lão giả nhỏ gầy, người sau chậm rãi nói:
– Ngay mấy ngày trước, Kiếm Trủng chi địa tái hiện ở Lâm Hải chi địa về phía đông của bắc vực Hồng Hoang. Mỗi một lần Kiếm Trủng chi địa xuất hiện cũng sẽ có một câu nói vang vọng trong hư không, lần này chính là thiên đạo thiếu sót, Cự Khuyết hiện! Cũng đại biểu cho Cự Khuyết kiếm sẽ chuẩn bị xuất thế!
– Cự Khuyết kiếm…
Lâm Dịch suy nghĩ một chút, đột nhiên kinh hô:
– Không phải hai vị tiền bối để ta đi Kiếm Trủng chi địa, thu lấy Cự Khuyết kiếm đó chứ?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!