Bất Hủ Kiếm Thần - Chương 22: Tử Vi đả thương địch thủ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Bất Hủ Kiếm Thần


Chương 22: Tử Vi đả thương địch thủ


Tiếng nói vừa dứt, Công Tôn Phái hét lớn một tiếng, khí tức lần nữa tăng lên, xương cốt cả người đùng đùng vang vọng, dường như toàn bộ thân thể đã trở nên lớn hơn một chút, vụ khí màu vàng ở chung quanh cuồn cuộn, giống như một cái mặt trời màu vàng, bắn ra từng đạo kim quang.

– Con kiến hôi, ta sẽ cho ngươi biết một chút về uy lực chân chính của Bất tử kim thân!

Công Tôn Phái hóa thành một đạo kim quang, nắm tay lớn bằng cái đấu của hắn chợt tới gần, quyền phong lạnh thấu xương, thổi qua làm cho mái tóc dài của Lâm Dịch rối loạn.

Lâm Dịch hừ lạnh một tiếng, không sợ hãi một chút nào. Cho dù là Bất tử kim thân thì thế nào chứ? Hắn ta còn chưa tới Ngưng Khí tầng chín đỉnh phong, thực lực sẽ khó tránh khỏi có chút chênh lệch, hắn giơ nắm tay màu xanh nhạt lên để nghênh đón.

Phanh! Phanh! Phanh!

Thân thể song phương đụng thẳng vào nhau, bốn nắm tay vung vẩy loạn ở trên không trung, linh khí màu xanh nhạt và vụ khí màu vàng dây dưa không rõ.

Đây là thân thể cộng thêm tu vi của song phương đối kháng với nhau, không chút giữ lại nào, không có kỹ xảo, bạo lực mà lại trực tiếp!

Hai tu sĩ Ngưng Khí bằng vào thân thể và tu vi linh lực đối kháng với nhau, đã mơ hồ có giới hạn đột phá năng lượng Trúc Cơ. Lúc này ở không gian chung quanh nơi hai người chiến đấu đã bắt đầu trở nên không ổn định, thỉnh thoảng phát ra từng đợt run rẩy.

Qua mấy lần va chạm, trong lòng Công Tôn Phái âm thầm tức giậ, thầm nghĩ:

– Không phải người này là truyền nhân của thế gia cổ xưa nào đó chứ? Tại sao thân thể cường hãn như vậy chứ? Ta đã dùng hết toàn lực, mặc dù có áp chế đối với hắn, thế nhưng vẫn không thể chiến thắng được nổi.

Lúc này Lâm Dịch đã bắt đầu tìm kiếm đường để chạy trối chết. Trải qua một phen liều mạng này, mặc dù mặt hắn không đổi sắc, thế nhưng lục phủ ngũ tạng của hắn đã bắt đầu rung động, cơ thể đau đớn, răng bị chấn cho lỏng lẻo, đã là sức mạnh hết đà. Một ngụm máu tươi luôn chờ trực ở cổ, thế nhưng hắn lại không dám nhụt chí.

Công Tôn Phái liên tục ra tay, cười lạnh nói:

– Rốt cuộc thể chất của ngươi là gì, khí huyết màu xanh nhạt này ta chưa từng thấy qua. Chỉ là đụng tới Bất tử kim thân của Công Tôn Hoàng tộc thì cũng coi như là ngươi xui xẻo!

Lâm Dịch đâu biết thể chất của mình là gì chứ? Thân thể của hắn được cái quạt thần trí trong cơ thể phun ra linh khí màu xanh nhạt rèn luyện. Trải qua linh khí ôn dưỡng sáu năm, ngủ đông sáu năm, yên lặng sáu năm. Cuối cùng mới tạo nên một cái thể chất vốn là thân thể phàm thai, thế nhưng lại có thể liều mạng cùng Bất tử kim thân.

Lâm Dịch đâu chịu tỏ ra yếu kém, tuy rằng toàn thân đau đớn khó nhịn, thế nhưng hắn vẫn khẽ cười nói:

– Ngươi hãy nghe cho kỹ, thể chất của ta gọi là chuyên diệt Bất tử kim thân. Thể chất của ta được tạo ra là vì đám Bất tử kim thân kiêu ngạo các ngươi.

– Hừ hừ, chết đến nơi rồi mà còn lắm lời. Ta mặc kệ ngươi có huyết mạch truyền thừa gì, nếu đã gặp phải Công Tôn Hoàng tộc ta thì cũng chỉ có một con đường chết. Thứ ta thích làm nhất chính là giết chết thiên tài!

Lúc này Công Tôn Phái đã nhận định, Lâm Dịch nhất định là truyền nhân của một gia tộc bí ẩn xuất thế. Cho nên trong mắt của hắn không khỏi để lộ ra quang mang cực nóng. Lần này hắn phải chứng minh với thế nhân, Bất tử kim thân là vô địch thiên hạ, cũng không phải tùy tiện một thiên tài bị hắn đụng phải là có thể khiêu khích được.

Cho nên hắn lập tức liều mạng, tình hình chiến đấu đột ngột biến đổi, đúng vậy là tình huống vô cùng bất lợi với Lâm Dịch.

Hai quyền của hắn bị hai bàn tay to màu vàng của Công Tôn Phái nắm lấy, người sau như thiên vương hàng lâm, mắt nhìn xuống Lâm Dịch, cả người có kim quang bắn ra bốn phía, tản ra từng trận uy áp kinh thiên.

Hai chân của Lâm Dịch đã hãm sâu vào trong đất đá, hai quyền bị đối phương bắt lấy. Hắn lập tức cảm giác được có một cỗ sương mù màu vàng phô thiên cái địa đè ép xuống, làm cho hắn không khỏi cắn chặt răng, liều mạng chống đỡ.

Xương cốt trên người Lâm Dịch bị áp bách cho liên tục rung động, khuôn mặt đỏ hồng, gân xanh trên cổ nhô ra từng cái, giống như từng con giun, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Công Tôn Phái.

Hai chân đã run lên nhè nhẹ, nhưng cột sống lại rất thẳng, trong mắt, vẻ điên cuồng liên tục chớp động.

– Quỳ xuống cho ta!

Công Tôn Phái đã nắm thế cục nắm vào trong tay, vẻ mặt dữ tợn, hung tợn quát lớn.

Uy áp ngập trời giống như đang ở trong biển sâu, bốn phương tám hướng đều đang chèn ép Lâm Dịch, đồng thời còn càng ngày càng nặng.

Sắc mặt Lâm Dịch tái nhợt, trên trán hiện lên mồ hôi hột, xương cốt toàn thân như bị đánh lệch vị trí. Dường như hắn còn có thể nghe thấy tiếng trái tim đang đập của mình, rất là nhanh.

– Quỳ xuống!

Công Tôn Phái hét lớn một tiếng, khí thế càng tăng lên thêm.

Lúc này Lâm Dịch cảm thấy khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn, mắt thấy sắp bị áp chế tới mức không trụ được, quả thực không thích hợp để ngạnh kháng mà chỉ có rút đi trước. Sau này hắn còn nhiều thời gian đối chọi với đối phương.

Lâm Dịch cũng gầm lên giận dữ, quát tháo giống như là sấm sét ì ùng vang vọng:

– Ta quỳ cái con bà ngươi!

Lời còn chưa dứt, Lâm Dịch Đại đã mở miệng, phun ra một đạo máu tươi màu xanh nhạt, đánh thẳng tới đầu của Công Tôn Phái.

– Cút ngay!

Lâm Dịch hét lớn một tiếng.

Chiêu này tới rất đột nhiên, vốn Công Tôn Phái tưởng rằng mình đã nắm chắc phần thắng, nghiền ép đối thủ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Hắn đâu có ngờ tới mình lại bị một đạo máu tươi bắn trúng khuôn mặt, tuy rằng chỉ là một đạo máu tươi. Thế nhưng nó đã bị Lâm Dịch áp chế ở trong người rất lâu, cho nên rất là có lực.

Lâm Dịch biết một chiêu này có chút vô lại, mà hắn cũng không có hy vọng một kích này sẽ làm cho Công Tôn Phái bị thương nặng. Thế nhưng tóm lại vẫn có thể đánh cho đối thủ trở tay không kịp. Nếu như Bất tử kim thân bị một đạo máu tươi đánh tan thì hắn cũng không phải ăn khổ cực lâu như thế.

Trận chiến này là một trận gian khổ nhất từ khi Lâm Dịch xuất đạo tới nay, chỉ cần hơi lơ thì rất có thể hắn sẽ thân tử đạo tiêu.

Công Tôn Phái cảm thấy mặt mình đau đớn, thế nhưng cũng không làm gì được hắn nhiều. Chỉ là, dưới sự kinh hãi, hắn đã có hơi phân thần, lực đạo trên tay cũng buông lỏng đi một chút.

Hiện tại Lâm Dịch còn chưa thoát khỏi được tình thế nguy hiểm, nhưng nắm bắt đọa thời gian Công Tôn Phái sửng sốt thất thần, hai mắt mắt trừng lên, mi tâm chợt sáng choang, hiện ra một chút ánh sáng màu tím, thần bí mà cổ xưa, chấn nhiếp tâm thần người ta.

Hơn trăm chữ pháp quyết Tử vi tinh thuật quanh quẩn không dứt ở trong không gian thức hải, trong thức hải của Lâm Dịch lúc này tràn ngập tử khí, lượn lờ, toàn bộ thức hải đều bị nhuộm thành một thế giới màu tím, dị tượng không ngừng được sinh ra.

Nguyên thần của Lâm Dịch ngồi xếp bằng ở trong thức hải, phía sau lưng đột nhiên hiện ra một ngôi sao màu tím to lớn, vô tận thê lương, rất xa xưa.

Mi tâm của Lâm Dịch đột nhiên tản mát ra một trận ba động rất kín đáo, khó có thể phân biệt được. Ngôi sao màu tím thần bí trong thức hải chậm rãi chuyển động, bộc phát rât rõ ràng, một hư ảnh màu tím từ trong mi tâm của Lâm Dịch tuôn ra, giống như là thiên thạch, đụng vào thức hải của Công Tôn Phái.

Giống như một cục đá rơi vào hồ nước lặng sóng, sắc mặt Công Tôn Phái đại biến, dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng, hắn đã bị một chiêu của Lâm Dịch đắc thủ.

Công Tôn Phái Đại gào lên một tiếng, chợt trên mặt hiện ra vẻ thống khổ vô tận, hai tay ôm đầu, không ngừng hít thở, liên tục lăn lộn ở trên mặt đất.

Lâm Dịch ngửa mặt lên trời huýt sáo dài, nhảy lên một cái, đánh tan áp lực, hai mắt nhìn chằm chằm vào Công Tôn Phái đang lăn lộn ở trên mặt đất, trong mắt tản mát ra hàn ý nhè nhẹ.

Từ lúc Lâm Dịch giao thủ cùng với đối phương thì đã bị Bất tử kim thân của đối phương áp chế. Trải qua lần giao chiến này, trong lòng hắn tràn ngập lửa giận, cho nên không khỏi nghĩ đến Tử vi tinh thuật được người thần bí trong thức hải truyền lại, lợi dụng lúc đối phương đối phương lơ là, đánh ra một chiêu công kích thần thức.

Đa số thời điểm dùng thần thức giao phong đều rất là hung hiểm, nếu như một bên có đề phòng, lại dựa vào đó để phản kích thì thường thường sẽ tạo thành nguyên thần bị thương nặng. Thậm chí, chính là nguyên thần bị tịch diệt, hồn phi phách tán, không vào luân hồi được.

Từ lâu tu vi nguyên thần của Lâm Dịch đã đạt đến cấp bậc của tu sĩ Trúc Cơ, nhưng lần này hắn cũng không dám vận dụng toàn lực Thần Thức công kích. Nếu như không quan tâm tới hậu quả mà đánh ra Thần Thức công kích cấp bậc Trúc cơ kỳ thì nhất định sẽ sinh ra khe nứt không gian. Dùng trạng thái hiện tại của hắn, tuyệt đối không trốn thoát được khe nứt không gian thôn phệ.

Thần Thức công kích Ngưng khí kỳ chỉ có lúc Công Tôn Phái không có đề phòng thì mới có khả năng một kích đã thấy được hiệu quả. Lâm Dịch lĩnh ngộ sâu đậm đối với tâm pháp Dịch Kiếm, cho nên chỉ cần đối thủ lộ ra một tia sơ hở thì hắn cũng có thể nắm chắc được nó.

Tình hình chiến đấu vốn vô cùng bất lợi với Lâm Dịch, thế nhưng dựa vào một bãi máu tươi và một chiêu Thần Thức công kích đã hóa giải được cục diện. Nhìn như đơn giản, thế nhưng trong lúc giao thủ cường độ cao, có thể nắm bắt được thời cơ lóe lên rồi biến mất ở trong chiến trường, đây cũng là thể hiện chiến lực của một tu sĩ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN