Bất Hủ Kiếm Thần
Chương 33: Cũng Chỉ Như Vậy Mà Thôi
– Tặc tử, hôm nay ta sẽ khiến cho ngươi biết như thế nào là huyết mạch Hoàng tộc, như thế nào là Bất tử kim thân!
Mọi người ở đây đều thấy rõ ràng, rõ ràng Công Tôn Cổ Nguyệt muốn đập chết người này, tạo uy nghiêm cho Hoàng tộc. Nếu như Công Tôn Phái không đánh lại được người này, đến lúc đó, nhất định hắn cũng sẽ xuất thủ, cường thế trấn áp người này lại. Giữ gìn tôn nghiêm của Công Tôn Hoàng tộc.
Hiển nhiên Lâm Dịch cũng đã nhìn thấu việc này, cho nên trong lòng đã có tính toán của riêng mình.
Công Tôn Phái này âm hiểm xảo trá, lòng dạ hẹp hòi. Đối phương đã từng nói, muốn tiêu diệt cả nhà hắn, lại còn truy sát hắn mãi không tha. Ở trong lòng của Lâm Dịch, từ lâu đã động sát cơ với người này.
Công Tôn Cổ Nguyệt muốn nhúng tay vào việc này, sợ rằng trong mọi người ở đây không có người nào có thể ngăn cản được. Thái độ của Mộc Dịch Yêu Tộc mờ mịt, đến lúc đó chưa chắc đã hỗ trợ.
Muốn giết chết Công Tôn Phái, Lâm Dịch chỉ có thể bạo phát toàn lực, dùng tốc độ nhanh nhất để cường thế trấn áp, không để cho Công Tôn Cổ Nguyệt có cơ hội cứu người. Như vậy mới có thể thành công.
Công Tôn Phái còn chưa ngờ tới tử vong đã tới gần mình. Cho dù có thì Công Tôn Cổ Nguyệt cũng đang ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào. Khi đó nhất định sẽ không xuất hiện sai sót.
Hắn hét lớn một tiếng, cả người có sương mù màu vàng tản mát ra, rất đẹp mắt, khí thế cường hãn. Khí huyết màu vàng sôi trào, dị tượng sinh ra, trực tiếp bức về phía Lâm Dịch.
Chợt hắn bước ra một bước, mang theo chiến ý ngập trời, mang theo nắm đấm màu vàng, đập về phía đầu của Lâm Dịch.
Sắc mặt Lâm Dịch rất bình thản, hai mắt hơi híp lại, tìm kiếm sơ hở của một quyền này, hắn muốn ẩn giấu tu vi. Một lát nữa, khi liều mạng với Công Tôn Cổ Nguyệt hắn còn có thể cho đối phương một kinh hỉ bất ngờ.
Dịch Kiếm Thuật, khám phá ra tất cả mọi thứ.
Lâm Dịch tu luyện Dịch Kiếm tâm pháp đã được một đoạn thời gian dài.Theo hắn thấy, phàm là chiêu thức và pháp thuật thần thông thì đều có sơ hở, chỉ là xem ngươi có thể tìm được hay không mà thôi.
Công Tôn Phái chỉ đánh ra một quyền rất đơn giản, thế nhưng đã đến tình trạng võ học trở lại nguyên trạng. Đây là một quyền trải qua thiên chuy bách luyện mới có thể đánh ra được. Lấy thế đè người, lấy lực hàng người, lấy trí phục người, khiến cho ngươi không thể ra tay được, chỉ có liều mạng mà thôi.
Tốc độ của quyền cực nhanh, trong chớp mắt đã tới gần.
Trong lòng Lâm Dịch thầm than, cuối cùng Dịch Kiếm tâm pháp cũng không thể hiểu được, không thể trong nháy mắt nắm bắt sơ hở của đối thủ. Thế nhưng hắn lại không biết, người có thể tới Thần ma chi địa đâu có ai là kẻ tầm thường. Huống chi còn là Bất tử kim thân của Công Tôn Hoàng tộc.
Lâm Dịch không chút giữ lại nào, cả người đột nhiên có linh khí màu lam bắn ra, khí huyết màu lam trong cơ thể quay cuồng, mơ hồ có thể nghe được có tiếng kiếm minh vang vọng.
Lâm Dịch nắm tay nghênh đón, xuất phát sau mà đến trước, cản lại nắm đấm màu vàng của Công Tôn Phái.
– Phanh!
Một tiếng vang rất lớn vang vọng, Công Tôn Phái kêu thảm một tiếng, cảm giác thân thể của đối phương dường như sắc bén vô hạn. Khí tức sắc bén này đang ngang dọc trong cơ thể của hắn, vô tình cắt Bất tử kim thân đi, phát ra tiếng đinh đinh chói tai.
Trong chớp mắt này, Công Tôn Phái đột nhiên phun ra một búng máu tươi. Dường như hắn đã cảm giác được xương cốt của cánh tay này đã bị đánh vỡ nát, bị cỗ khí tức kim loại, không gì không phá cắt phá thành từng mảnh nhỏ, thân thể bay ngược ra phía sau.
Lâm Dịch mím môi, sải bước đuổi kịp Công Tôn Phái đang ở trên không trung, vung nắm đấm nhằm vào đầu của người sau, không chút do dự đập xuống.
Công Tôn Phái sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, thấy nắm đấm đã gần trong gang tấc, hắn kinh hô một tiếng:
– Cứu…
– Phốc!
Còn chưa nói được hết thì hắn đã đánh mất tính mạng của mình.
Đầu giống như một quả dưa hấu, bị một quyền của Lâm Dịch đánh cho vỡ nát. Máu cùng với não trắng bắn vào mặt hắn, cả người nhìn qua sát khí lẫm liệt, thần uy cái thế, giống như có chiến thần Thái cổ phụ thể vậy.
Từ lúc hai người giao thủ cho đến khi Công Tôn Phái bị mất mạng tại chỗ cũng chỉ trong chớp mắt, chỉ hai quyền đã chém một vị Bất tử kim thân.
Các tu sĩ vây xem trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt khiếp sợ, còn chưa nhìn thấy rõ cuộc chiến thì đã kết thúc như vậy rồi.
Bất tử kim thân có huyết mạch cao quý, thế nhưng lại bị một tên vô danh tiểu tốt, thân thể phàm thai, trong hai hơi thở, bằng vào hai quyền vô tình giết chết!
Hai người giao thủ cực nhanh, động tác mau lẹ, chỉ trong hai quyền thì Công Tôn Phái đã phơi thây, chết bất đắc kỳ tử. Ngay cả Công Tôn Cổ Nguyệt cũng không thể phản ứng kịp.
Lâm Dịch cũng không thèm nhìn thi thể của Công Tôn Phái mà nhìn chằm chằm vào Công Tôn Cổ Nguyệt, thản nhiên nói:
– Bất tử kim thân, có tiếng mà không có miếng, cũng chỉ như vậy mà thôi!
Sắc mặt Công Tôn Cổ Nguyệt trầm xuống, lạnh giọng nói:
– Tiểu bối, ngươi muốn chết!
Lời còn chưa dứt thì Công Tôn Cổ Nguyệt đã lắc mình xuất trận, thân ảnh giống như quỷ mỵ, trong nháy mắt đã tới phía trước. Bàn tay to màu vàng mở ra, như che trời đất, đánh về phía đầu của Lâm Dịch.
Mọi người đều là Ngưng khí kỳ, chỉ bằng thân thể tranh phong, Lâm Dịch đâu chịu tỏ ra yếu kém. Khí huyết màu xanh nhạt cuộn trào mãnh liệt, hét lớn một tiếng, nhấc hai tay lên, đánh tới.
– Phanh!
Quyền chưởng đối đầu, khí huyết màu vàng bắn ra, Công Tôn Cổ Nguyệt giống như Tiên Vương hạ phàm, mái tóc màu vàng theo gió tung bay, làm lộ ra đôi mắt chấn nhiếp tâm thần của người ta.
– Phốc!
Lâm Dịch bị một chưởng nhìn như đơn giản này chấn cho phun ra một ngụm máu tươi.
Công Tôn Cổ Nguyệt cũng không thu hồi bàn tay, vẫn toàn lực nghiền ép xuống phía dưới, giống như trời sập, muốn nghiền ép cho Lâm Dịch vỡ nát vậy.
Hai quyền của Lâm Dịch cứng rắn ngạnh kháng, xương cốt toàn thân đùng đùng rung động, trên mặt hiện lên một tia ửng hồng, lúc này hai chân cũng hơi run lên, dường như sắp quỳ. Chỉ có đôi mắt là sắc bén có thần, có hàn mang lóe lên.
Lâm Dịch cắn nát môi, trong lòng rống giận:
– Nghĩ không ra, chênh lệch giữa ta và Công Tôn Cổ Nguyệt vẫn còn lớn như vậy. Nếu như hôm nay ta không chết, tương lai kết đan, nhất định sẽ chém người này!
Tuy tu vi của Công Tôn Cổ Nguyệt bị mạnh mẽ áp chế tới Ngưng khí kỳ, nhưng thân thể lại được đan khí rèn luyện, cộng thêm huyết mạch Bất tử kim thân nồng nặc. Cho nên quả thật có được năng lực áp chế Lâm Dịch.
Công Tôn Cổ Nguyệt nhìn thẳng vào hai mắt của Lâm Dịch, giận dữ hét:
– Bất tử kim thân của ta có phải là có tiếng mà không có miếng, có phải là chỉ có như vậy hay không?
Lúc này đột nhiên truyền đến một tiếng quát:
– Công Tôn Cổ Nguyệt, ngươi thật là không biết xấu hổ, rốt cuộc đã dùng tu vi Kim Đan để bắt nạt người khác!
Trong lòng Lâm Dịch nóng lên, hắn biết đây là thanh âm của Tiểu Yêu Tinh. Hắn không nghĩ tới khi nàng mắng chửi người cũng dễ nghe êm tai như vậy.
Thanh âm lạnh lùng của Nghiễm Hàn thánh nữ vang lên:
– Tiểu cô nương, ngươi muốn làm gì, lấy nhiều bắt nạt ít sao?
Sau đó lập tức nghe được tiếng va chạm hai người giao thủ, theo đó là từng trận tiếng chuông. Lâm Dịch bị bàn tay màu vàng của Công Tôn Cổ Nguyệt áp bách cho không dám quay đầu lại. Hắn cũng không biết Tiểu Yêu Tinh có thể địch nổi được Nghiễm Hàn thánh nữ hay không. Trong lòng hắn không tự chủ được có chút lo lắng.
Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng kinh hô của mọi người, theo đó là một tiếng kêu đau của Mộc Tiểu Yêu. Trong lòng Lâm Dịch run lên, lo lắng thay cho Tiểu Yêu Tinh. Hắn dùng hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào hai mắt của Công Tôn Cổ Nguyệt, lạnh giọng nói:
– Bất tử kim thân của ngươi cũng chỉ như vậy mà thôi!
Trong lòng Công Tôn Cổ Nguyệt trầm xuống, khí thế trên người tăng mạnh, đã dùng hết toàn lực, bàn tay màu vàng lần nữa trở nên lớn hơn, giống như một cái ma bàn, nghiền ép lên trên người của Lâm Dịch.
– Chỉ dựa vào ngươi?
– A!
Cũng không biết lấy lực lượng ở đâu ra, Lâm Dịch chịu đựng áp bách của Công Tôn Cổ Nguyệt, miệng hét lớn một tiếng, điều động linh khí màu lam trong cơ thể, xuyên qua hai quyền, hung hăng đánh tới bàn tay màu vàng kia.
Công Tôn Cổ Nguyệt đột nhiên cảm nhận được lòng bàn tay mình có chút đau đớn, sau đó có một cỗ kiếm khí sắc bén, bẻ gãy nghiền nát, dũng mãnh tiến vào trong cơ thể của hắn.
Hắn hét lớn một tiếng, lùi ngược lại mấy bước, điều động khí huyết màu vàng trong toàn thân. Cả người giống như một mặt trời cực nóng, bài trừ cỗ kiếm khí này ra bên ngoài cơ thể. Nhưng hắn đã để cho Lâm Dịch nhảy lên, đào thoát khỏi tay hắn.
Đông đảo tu sĩ vây xem đồng thời mở to hai mắt ra nhìn, nhìn thấy một màn làm cho người ta kinh hãi tuyệt luân này.
Công Tôn Cổ Nguyệt là người mạnh nhất trong các tu sĩ nhất mạch Bất tử kim thân đời này. Bình thường vượt cấp khiêu chiến, xuất thủ chưa từng thua trận, những chuyện này đã truyền khắp ra Hồng hoang đại lục.
Mà tiểu tử không biết từ nơi nào chạy ra, không chỉ hai quyền giết chết một người Bất tử kim thân, hơn nữa lại còn bức lui Công Tôn Cổ Nguyệt mấy bước, rốt cuộc hắn ta có còn là người nữa hay không?
Trong lòng các tu sĩ đồng thời sinh ra một vấn đề, có lẽ người này cũng không phải là nhân vật vô danh.
Công Tôn Cổ Nguyệt nhìn chằm chằm vào hai mắt của Lâm Dịch, cũng không lập tức xuất thủ, trái lại còn lạnh lùng nói:
– Thân thể của ngươi cũng không phải là phàm thai, ngươi có truyền thừa gì, thể chất gì? Công Tôn Cổ Nguyệt ta không chém hạng người vô danh!
Trong lòng Lâm Dịch lo lắng cho Mộc Tiểu Yêu, trực tiếp đi đến chỗ nàng, ngoài miệng thì lạnh nhạt đáp:
– Ta là A Ngốc, về phần thể chất của ta… Gọi là Bất Diệt kiếm thể!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!