Bất Hủ Phàm Nhân
Chương 1230: Đạo chân chính
Vũ trụ mênh mông sinh mệnh vô cùng vô tận, dù cho tại trong diệt thế Lượng Kiếp vũ trụ vỡ nát chết đi 99%, số người rất nhỏ cũng là vô cùng vô tận, có thể nói là vô số hàng tỷ người.
Hắn dùng Vũ Trụ Đạo Tắc đem những người này đều dẫn đến nơi đây, sau đó làm sao?
– Băng Oanh Thánh Nhân nói đúng, đem những người này đưa tới, ngoại trừ giết chết, nếu không…
Thanh âm Thanh Y Thánh Cô truyền đến, nàng mới vừa cùng đám người Nguyên Chấn Nhất liên thủ chém giết Đề Phật. Lời nàng còn chưa dứt, mọi người đều biết là có ý gì.
– Ha ha, Vô Kỵ, còn suy nghĩ nhiều như vậy làm gì? Đi một bước tính một bước. Coi như là bỏ mình, vô số năm về sau, Hỗn Độn mở lại, làm sao có thể không biết ta Nguyên Chấn Nhất?
Nguyên Chấn Nhất sang sãng cười nói, dù cho vũ trụ vỡ nát, hắn vẫn là không để ở trong lòng.
Mạc Vô Kỵ biết ý tứ của Nguyên Chấn Nhất, diệt thế Lượng Kiếp sau đó, vũ trụ vỡ nát trở thành Hỗn Độn. Vô số năm về sau, Hỗn Độn sẽ lần nữa nổi lên trở thành vũ trụ mới. Hỗn Độn sơ khai là lúc khởi đầu, cũng là cơ hội lớn.
Nhưng Nguyên Chấn Nhất nói lại làm cho Mạc Vô Kỵ trong lòng giật mình, hắn nghĩ tới bản thân Phàm Nhân Giới.
Hắn Phàm Nhân Giới đồng dạng là quy tắc thế giới, tương lai hình thành quy tắc vũ trụ cũng không phải không có khả năng. Coi như là vũ trụ vỡ nát, hắn sẽ không vỡ nát, bởi vì hắn có thể đi Phàm Nhân Giới. Hắn thậm chí nghĩ tới sẽ lại đem người bên cạnh toàn bộ mang vào Phàm Nhân Giới.
Thế nhưng là hắn chưa hề nghĩ tới muốn đem Phàm Nhân Giới mở ra, để cho hết thảy người sống sót tại dưới diệt thế Lượng Kiếp đi tới thế giới của hắn. Bởi vì cái này chẳng khác nào hắn đưa ra bản thân Phàm Nhân Giới, chẳng khác nào hắn mất đi thế giới của mình.
Hắn không muốn thành chúa tể cái vũ trụ này, sau đó theo dõi hết thảy bí mật ham mê của mọi người một giới. Một khi hắn mở ra Phàm Nhân Giới, hắn thế tất yếu sẽ chém rơi sự khống chế Phàm Nhân Giới của mình, đây là bản tâm của hắn, cũng là đạo của hắn.
Trước hắn cũng không phải là không có nghĩ đến, mà là không muốn đi làm như vậy. Mỗi người đều là ích kỷ, hắn Mạc Vô Kỵ cũng có ích kỷ thuộc về mình.
Hắn tu luyện là Phàm Nhân Đạo, hắn Phàm Nhân Giới chính là đại đạo của hắn. Cực khổ vô cùng xây dựng Phàm Nhân Giới, hiện tại không giải thích được xuất ra đi cho mọi người náu thân, trong lòng hắn há có thể cam tâm. Hơn nữa Phàm Nhân Giới là địa bàn tư nhân của hắn, hắn cũng không hy vọng có người ở đâu đến quấy rầy hắn.
Mạc Vô Kỵ trầm mặc xuống, ánh mắt của hắn rơi vào hai nhánh đại đạo nghiêng màu vàng.
Bất chấp hai nhánh đại đạo chiều rộng hơn vạn trượng, càng là kéo đi ra ngoài không biết đến nơi nào. Thế nhưng là trên màu vàng đại đạo sớm đầy ắp người, những người này không ngừng điên cuồng đi tới. So sánh với toàn bộ vũ trụ vô số giới diện mà nói, màu vàng đại đạo quá hẹp, quá hẹp.
Một người phụ nhân chỉ tương đương với Chân Hồ Cảnh ôm một người tiểu cô nương vọt vào màu vàng đại đạo, chỉ là thực lực quá yếu một phần, rất nhanh thì bị người bên cạnh đẩy ra, rơi vào không gian niết hóa, ngay lập tức biến mất vô tung.
Hai tu sĩ thoạt nhìn là đạo lữ bình thường vậy, đang bị người chen đến màu vàng đại đạo vùng ven, nam tử kia cư nhiên dùng sức sẽ lại đem nữ tử bên người đẩy xuống đại đạo màu vàng…
Mạc Vô Kỵ trong lòng một trận co quắp, đây hết thảy chỉ là kéo một góc đại đạo dài vô số dặm mà thôi, mà tình cảnh như thế mỗi thời mỗi khắc đều đang phát sinh lấy, vô cùng nhuần nhuyễn thể hiện ra nhân tính.
– Thiếu gia!
Yên Nhi đã vọt tới, cả người run rẩy ôm lấy Mạc Vô Kỵ, nàng vui mừng hầu như muốn hít thở không thông.
Dưới diệt thế Lượng Kiếp vũ trụ vỡ nát, thậm chí chính là nàng chính bản thân rơi vào trong niết hóa vũ trụ, đối với nàng mà nói cũng không có cái gì, chỉ có thiếu gia mới là trọng yếu nhất.
– Yên Nhi…
Mạc Vô Kỵ nhẹ vỗ về mái tóc Yên Nhi, trong lòng có một loại đồ đạc đang nảy sinh lấy. Yên Nhi ở trong lòng hắn có một loại địa vị đặc thù, là người cùng hắn thân thiết nhất.
Dù cho hắn khố rách áo ôm, thần trí bị tổn thương, có thể lưu lại ở bên cạnh hắn, chỉ có một mình Yên Nhi. Cùng với Yên Nhi, hắn sẽ không cảm thụ được bất kỳ áp lực, đó là một loại vui mừng phát ra từ nội tâm.
– Ai dám đi thêm về phía trước một bước, giết không tha.
Thiên Ngân rống giận thanh âm truyền đến, đi theo hai gã tu sĩ muốn nhào lên bị Thiên Ngân trực tiếp ném vào niết hóa trong vũ trụ.
Mạc Vô Kỵ bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, hắn nhìn đám tu sĩ rậm rạp chen tại màu vàng đại đạo, lại nhìn tình cảnh không ngừng có người bị chen dưới màu vàng đại đạo niết hóa, trong lòng hạ quyết tâm.
Có thể cùng Thư Âm, cùng Yên Nhi gặp mặt, lại nhìn thấy rất nhiều lão bằng hữu, hắn còn có cái gì không hài lòng.
Nếu hắn hiện tại có một cái thế giới có thể cứu người vì sao không cứu? Hắn có thể từ một phàm nhân bắt đầu tu luyện, có thể từ một phàm nhân mở ra một trăm lẻ tám nhánh mạch lạc, sáng tạo ra Bất Hủ Phàm Nhân Quyết, hắn liền có lòng tin tại đưa ra Phàm Nhân Giới về sau, lần nữa sáng tạo một cái Bất Hủ Giới.
Nghĩ tới đây, Mạc Vô Kỵ bỗng nhiên cao giọng nói:
– Các vị đạo hữu an tĩnh, bản thân Mạc Vô Kỵ, hai nhánh màu vàng đại đạo là hai đạo Vũ Trụ Đạo Tắc của ta…
Bất chấp lúc này Mạc Vô Kỵ thanh âm có thể xuyên thấu đến bất luận cái gì giới diện, nhưng không ai nghe hắn, nên chen chúc vẫn là đang chen chúc lấy.
Mà khi Mạc Vô Kỵ nói màu vàng đại đạo là của hắn lấy ra, điên cuồng chen chúc màu vàng đại đạo nhất thời an tĩnh lại.
Đồ của người ta người ta tùy thời có thể thu hồi đi, coi như là chen tới rồi trước mặt nhất, thì tính sao?
Nhân tính chính là như vậy, Mạc Vô Kỵ cũng không có để ý, hắn tiếp tục nói:
– Diệt thế Lượng Kiếp đến, vũ trụ vỡ nát. Coi như là ta lấy ra hai nhánh Vũ Trụ Đạo Tắc, cũng là như muối bỏ biển, cũng không thể cứu hết thảy mọi người tại dưới Lượng Kiếp sống sót.
Mạc Vô Kỵ nói đến đây về sau, trong đám người người sống sót càng là nơm nớp lo sợ, bọn họ lo lắng Mạc Vô Kỵ đột ngột thu hồi Vũ Trụ Đạo Tắc.
Cũng may Mạc Vô Kỵ cũng không có thu hồi Vũ Trụ Đạo Tắc:
– Các vị đạo hữu, ta có một phương thế giới, tên là Phàm Nhân, quy tắc coi như là đầy đủ hết. Ta nguyện ý đưa ra một phương thế giới này, để cho hết thảy mọi người dưới Lượng Kiếp sống sót và có nơi đặt chân…
– Mạc Thánh Nhân Vĩnh Sinh!
– Vĩnh Sinh!
…
Tại Mạc Vô Kỵ nói ra nguyện ý đưa ra Phàm Nhân Giới về sau, trên hai nhánh màu vàng đại đạo hơn triệu tỉ tu sĩ điên cuồng mừng rỡ gầm rú lên.
Mạc Vô Kỵ có thế giới, coi như là không lấy ra cũng sẽ không tổn hại đối với Mạc Vô Kỵ có, nhưng hắn lại lấy ra. Muốn cứu vô số sinh mệnh, vô số tu sĩ dưới vũ trụ Lượng Kiếp may mắn còn tồn tại.
– Vô Kỵ?
Nghe được Mạc Vô Kỵ nguyện ý xuất ra thế giới tới cứu người, một bên Liên Oanh Nhàn nhanh chóng gọi một câu, nàng cũng không biết thế giới của Mạc Vô Kỵ là cái thế giới gì. Nàng muốn nói cho Mạc Vô Kỵ, ngoại trừ Hỗn Độn thế giới ra, không có bất kỳ thế giới nào có thể cứu đc nhiều người như vậy.
Nếu mà mạnh mẽ cứu người, chỉ tạo thành thế giới tan vỡ.
Mạc Vô Kỵ khoát tay áo, tiếp tục nói:
– Ta không cầu hết thảy mọi người tiến vào Phàm Nhân Giới tu sĩ có tư tưởng vĩ đại quên mình vì người, nhưng nếu có người vì tính mạng của mình ngay cả người yêu bên người, phụ nữ và trẻ em đều không để ý, vậy ngươi không có tư cách đi Phàm Nhân Giới của ta.
– Chúng ta nghe theo Mạc Thánh Nhân thánh nói!
Vô số người lớn tiếng kêu.
Bên trên bậc thang màu vàng chẳng những an tĩnh, cũng lộ ra trật tự hẳn lên.
Mạc Vô Kỵ vừa vung tay, Phàm Nhân Giới đại môn xuất hiện ở trước hai đạo kim sắc bậc thang, đại môn biến thành một phương cửa vào rộng trăm vạn trượng.
Không đợi mọi người thấy thấy bên trong Phàm Nhân Giới bất kỳ vật gì, Mạc Vô Kỵ tay rạch một cái, Phàm Nhân Giới biến thành hai bộ phận. Một phần là vật của hắn, còn có Sầm Thư Âm, Khúc Du cùng Hàn Thanh Như đã đình chỉ tu luyện. Một phần khác chính là một bộ phận hướng về phía màu vàng Đạo tắc bậc thang.
Khi Phàm Nhân Giới bị Mạc Vô Kỵ hiện ra ở trước mặt mọi người, hết thảy tu sĩ tại trong màu vàng Đạo tắc đều kích động run rẩy, bọn họ còn không có tiến vào Phàm Nhân Giới, cũng biết đây là một cái hoàn chỉnh thế giới. Về phần thế giới này có đúng hay không còn đang nắm trong tay bởi Mạc Vô Kỵ, không ai để ý, vô luận sống như thế nào, cũng tốt hơn so với niết hóa.
Bên trong Phàm Nhân Giới này đất đai để cho bọn họ khát vọng, bởi vì vậy có thể để cho bọn họ an ổn đứng trên mặt đất.
– Vô Kỵ…
Liên Oanh Nhàn kích động nhìn mênh mông vô biên Phàm Nhân Giới, nàng biết đây là cái gì thế giới. Nàng tu luyện qua Phàm Nhân Quyết, mở ra mạch lạc, tự nhiên biết đây là Mạc Vô Kỵ thế giới.
Giờ khắc này, nàng bỗng nhiên cảm giác được chính bản thân cho dù là một cái Viễn Cổ Thánh Nhân, so với Mạc Vô Kỵ, tấm lòng của nàng vẫn còn là kém quá xa.
– Mọi người dựa theo trật tự tiến vào Phàm Nhân Giới sao?.
Mạc Vô Kỵ hít sâu một hơi, cao giọng nói.
Tất cả mọi người là kích động không thôi xông về Phàm Nhân Giới, tu sĩ từng tiến vào Phàm Nhân Giới, đều dừng lại, đối với Mạc Vô Kỵ khom người thi lễ.
Giờ khắc này Mạc Vô Kỵ cũng cảm giác được trong vũ trụ vỡ nát có thêm một loại đồ đạc, loại vật này điên cuồng trào vào Phàm Nhân Giới của hắn, còn có một phần là trực tiếp thẩm thấu đến giữa thân thể hắn.
Mạc Vô Kỵ ngẩn ra, hắn quá rõ đây là cái gì, đây là số mệnh!
Loại mênh mông khổng lồ số mệnh này tuyệt đối không chỉ là của Tiên Giới, đây là số mệnh của vô số giới vực đã vỡ nát đều đi vào trong Phàm Nhân Giới cùng trên người của hắn.
Phàm Nhân Đạo cảnh của hắn vào giờ khắc này điên cuồng dâng lên, Phàm Nhân Giới vào giờ khắc này vô hạn mở ra.
Nguyên bản Phàm Nhân Giới cũng đã là mênh mông vô biên, bây giờ Phàm Nhân Giới càng là tạo thành giới vực cấp độ, mà những thứ này giới vực cấp độ vẫn là đang không ngừng ngưng thật tăng cường.
– Thì ra đây mới thật sự là Đạo! (yearrrr, đạo dụ…xD)
Mạc Vô Kỵ tự lẩm bẩm, trong lòng hắn có thêm một loại hiểu ra rõ ràng.
Chân chính đạo không phải là tại trong vũ trụ chứng được, mà là để cho vũ trụ được chứng tại bên trong đạo của mình!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!