Bất Hủ Phàm Nhân - Chương 7: Thủ tịch Luyện Dược Sư
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
179


Bất Hủ Phàm Nhân


Chương 7: Thủ tịch Luyện Dược Sư


– Lục phường chủ, ngươi thuê ta làm việc, có đúng hay không cần ta nghiên cứu tân dược cho Đan Hán Luyện Dược?

Mạc Vô Kỵ hít sâu một hơi, quyết định đánh cuộc một lần. Hắn cần
nhiều kim tệ lắm, không phải là mấy chục mấy trăm có thể giải quyết vấn
đề.

Lục Cửu Quân do dự một chút:

– Cũng không hoàn toàn đúng là bảo ngươi khai phá tân dược, ta Đan
Hán Luyện Dược sở dĩ suy sụp xuống tới, cũng là bởi vì ta đem hàng loạt
tài chính cầm đi khai phá tân dược. Kết quả tân dược khai phá thất bại,
không cách nào đúng lúc xuất ra, bị đối thủ nhân cơ hội công phá. Có lẽ
ngươi có thể tại trên cơ sở khai thác của chúng ta động thủ, như vậy có
thể tiết kiệm rất nhiều thời gian và tinh lực.

Lời này Lục Cửu Quân ngược lại không có nói mò, sau khi Mạc Thiên
Thành mất tích, Đan Hán Luyện Dược có thêm hàng loạt lợi nhuận. Lục Cửu
Quân cũng không phải là một chủ nhiệm thích an ổn, hắn lập tức thông báo tuyển dụng vài Luyện Dược Sư bắt đầu nghiên cứu tân dược. Đáng tiếc là
Đan Hán Luyện Dược trước kia lợi nhuận bị Mạc Thiên Thành cướp đoạt vô
ích, dựa vào Mạc Thiên Thành tích góp muốn khai phá tân dược còn không
được. Sau cùng giỏ trúc múc nước công dã tràng, tân dược không có làm
ra, Đan Hán Luyện Dược phá sản.

Rất nhiều người đều cho rằng Lục Cửu Quân điên cuồng phá sản, lúc này mới để cho Đan Hán Luyện Dược lụi bại. Chỉ có Lục Cửu Quân chính bản
thân rõ ràng, coi như là hắn không nghiên cứu tân dược, Đan Hán Luyện
Dược sớm muộn cũng sẽ lụi bại.

Mạc Thiên Thành tâm tư căn bản cũng không ở trên Đan Hán Luyện Dược,
Đan Hán Luyện Dược đã đi qua vài thập niên, sớm đã mất đi cạnh tranh
năng lực. Thừa Linh Cực Đan Công Phường đồng dạng là hiệu thuốc, giá cả
có sức cạnh tranh hơn xa so với đan hán. Hắn làm, bất quá là đụng tay
một cái mà thôi.

– Nếu như là ta một người chủ đạo nghiên cứu tân dược, ta hi vọng có thể chiếm giữ bảy thành lợi nhuận của tân dược.

Mạc Vô Kỵ tại biết mình cần đại lượng tài chính sau đó, trực tiếp mở
rộng miệng ra. Hắn căn bản cũng không có dự định mượn thành quả trước
kia của Đan Hán Luyện Dược.

– Không có khả năng, ngươi không có giấy chứng nhận tư cách Luyện
Dược Sư, lại muốn bảy thành lợi nhuận, thiên hạ nào có loại đạo lý này?
Ta coi như là tùy tiện mời một cái Luyện Dược Sư, một tháng tối đa bất
quá hai trăm đến ba trăm kim tệ mà thôi.

Lục Cửu Quân đứng lên, có chút tức giận nói.

Mạc Vô Kỵ không có nửa điểm cuống quít, kiếp trước loại này đàm phán
hắn không biết đã trải qua bao nhiêu, há có thể bị một câu nói dọa lui:

– Lục phường chủ, ngươi xác định một tháng hai ba trăm kim tệ Luyện
Dược Sư có thể vì ngươi khai phá tân dược? Thứ hai, coi như là khai phá
tân dược, người ta nhà thuốc khác cũng có thể xuất ra loại sản phẩm mới
này, ngươi vững tin tân dược này còn có lợi nhuận không? Tốt, coi như là ngươi ký hiệp ước, nếu là khai phá chu kỳ dài, ngươi có nhiều kim tệ
như vậy tiền trả cho người ta sao? Ta thì bất đồng, trước khi tân dược
làm ra, ta một tháng chỉ lấy của ngươi 10 miếng kim tệ.

Mạc Vô Kỵ là nhìn đúng trên người Lục Cửu Quân không có dư thừa kim
tệ để thuê Luyện Dược Sư chân chính, lúc này mới muốn thử thời vận, đem
chủ ý đánh vào trên đầu của hắn.

– Ngươi ngoại trừ muốn chia tiền tân dược, một tháng còn muốn ta trả 10 miếng kim tệ?

Lục Cửu Quân cảm giác mình nói chuyện đều có chút vô lực.

– Đó là đương nhiên, Lục phường chủ, ngươi có thể tìm tới ta, đủ để
nói rõ ngươi anh minh thần võ. Đã như vậy, ngươi tự nhiên là lý giải
tình huống của ta, cũng biết ta không có khả năng rỗng bụng nghiên cứu
tân dược cho ngươi. Hơn nữa, coi như là ta không cách nào nghiên cứu ra
tân dược, ngươi tổn thất cũng không lớn. Một khi ngươi tốn mấy trăm kim
tệ mời luyện dược sư khác, sau cùng nghiên cứu không được thuốc mới, ha
ha, sợ rằng Lục phường chủ sẽ cùng ta đi làm hàng xóm…

Mạc Vô Kỵ cười tủm tỉm nói.

Lục Cửu Quân nhìn Mạc Vô Kỵ khuôn mặt tươi cười, trong lòng tại phát
hận, nếu mà hắn được nghe lại ai nói người này là đầu óc hư phát điên,
hắn sợ rằng sẽ xông lên đạp tên kia một cước.

– Không được, cho ngươi tối đa là năm thành.

Lục Cửu Quân do dự một lúc lâu, lúc này mới từng chữ từng câu nói.

Mạc Vô Kỵ nói cũng có đạo lý, coi như là hắn nghiên cứu không được,
mấy tháng tổn thất bất quá mấy chục kim tệ. Một khi mời luyện dược sư
khác, tổn thất chỉ sợ là mấy ngàn kim tệ. Khi đó, có lẽ hắn Lục Cửu Quân thực sự phải cùng cái này lạc phách vương tử làm hàng xóm.

Mạc Vô Kỵ bình tĩnh sờ sờ cằm:

– Năm thành cũng có thể, bất quá không phải là năm thành tân dược. Mà là năm thành cổ phần công ty Đan Hán Luyện Dược, nếu mà đồng ý, chúng
ta liền ký hiệp ước. Nếu mà không đồng ý, ta sẽ đi thi giấy chứng nhận
Luyện Dược Sư. Đừng nói với ta không có bằng tốt nghiệp không có khả
năng khảo chứng, ta có biện pháp. Chờ ta bắt được giấy chứng nhận, hắc
hắc…

Lục Cửu Quân thở dài, hắn biết Mạc Vô Kỵ đã nắm gáy của hắn. Nếu mà
không tìm Mạc Vô Kỵ này, coi như là hắn đối với luyện dược sư khác nói
đem tám phần mười xưởng cho người khác, phỏng chừng cũng không có ai sẽ
tin tưởng hắn.

– Tốt, ta đồng ý. Mạc công tử, ngươi nhưng nhất định phải tận tâm tận lực a, Đan Hán Luyện Dược của ta toàn bộ nhờ vào ngươi. Từ hôm nay trở
đi, ngươi chính là thủ tịch (leader) Luyện Dược Sư của Đan Hán Luyện
Dược t.

Lục Cửu Quân không có lại cò kè mặc cả. Đan Hán Luyện Dược tân dược
đi ra rồi, tân dược chính là toàn bộ lợi nhuận. Cho nên Đan Hán Luyện
Dược xưởng chia tiền cùng tân dược chia tiền, kỳ thực đều là một cái
khái niệm, thậm chí tân dược chia tiền có thể sẽ càng nhiều hơn.

Mạc Vô Kỵ vỗ vỗ vai Lục Cửu Quân:

– Lão huynh là người thông minh, xem ta làm sao mang ngươi phát tài,
trọng chấn Đan Hán Luyện Dược. Được rồi, lão Lục, cho ta mượn trước 10
khối kim tệ đi, nhà ta đang thiếu gạo.

Khóe miệng Lục Cửu Quân co quắp vài cái, vẫn lấy ra một cái túi tiền đưa cho Mạc Vô Kỵ nói:

– Mạc huynh đệ, chúng ta lập tức chính là người một nhà, đâu cần
khách khí gì? Kim tệ thiếu, cứ ứng trước một tháng liền có thể. Ta trở
về chuẩn bị một chút, ngày mai ngươi trực tiếp tới xưởng của ta ký hợp
đồng là được.

Mạc Vô Kỵ tiếp nhận cái túi nhéo nhéo bên trong thật có gần tới 10
miếng kim tệ, trong lòng vui vẻ đang muốn nói thêm một câu, đã nhìn thấy Yên Nhi thần tình lo lắng trong đại sảnh công hội. Cảm động quá, nha
đầu kia lo lắng cho mình, lại tìm đến công hội luôn.

– Được được được, ta ngày mai đi Đan Hán Luyện Dược…

Đang khi nói chuyện, Mạc Vô Kỵ đã đi ra phòng trà, rất xa xua tay gọi một câu:

– Nha đầu…

Đi qua thời điểm mê man cùng lo lắng, tại công hội cùng Lục Cửu Quân
một phen đánh giằng co sau đó, Mạc Vô Kỵ đã hoàn toàn khôi phục tâm
tính. Cái gì tới sẽ tới.

– Thiếu gia…

Yên Nhi thấy Mạc Vô Kỵ, trong mắt lo lắng trong nháy mắt biến mất, nhanh chóng một đường nhỏ chạy tới.

– Đi thôi, chúng ta về nhà, thuận tiện mua chút thức ăn ngon mang theo.

Mạc Vô Kỵ lôi kéo Yên Nhi, vội vội vàng vàng cùng Lục Cửu Quân lên tiếng chào, đi ra công hội.

Nói thật ra, sáng sớm này ăn nửa chén cơm, hắn căn bản cũng không có
ăn no. Trên người bây giờ có kim tệ, không đi có một bữa cơm no đủ, đó
chính là xin lỗi bụng của hắn.

– Thừa Vũ Khai LinhTtháp?

Mạc Vô Kỵ mới vừa đi ra công hội đại môn liền ngừng lại, hắn nhìn
thấy phía đối diện đường phố có một tòa tháp cao màu vàng nhạt, tháp cao bên ngoài dựng thẳng lấy mấy cái chữ lớn, Thừa Vũ Khai Linh tháp.

Trước hắn đến tìm việc làm thời điểm, trước thấy Nhiêu Châu công hội, ngược lại không có chú ý phía sau Thừa Vũ Khai Linh tháp.

Yên Nhi thấy Mạc Vô Kỵ dừng lại nhìn phía xa Khai Linh tháp, trong lòng thở dài một tiếng nói:

– Thiếu gia, nơi đó là địa phương Khai Linh, trước đây thiếu gia cũng đi qua.

Yên Nhi tại mơ hồ nhắc nhở Mạc Vô Kỵ, hắn là phàm căn. Mạc Vô Kỵ đã hiểu Yên Nhi ý tứ, vẫn là nói:

– Yên Nhi, chuyện ăn cơm tình chờ một chút, chúng ta đi trước tới Khai Linh tháp xem.

Đối với Mạc Vô Kỵ mà nói, hiện tại trọng yếu nhất liền là có thể có
được Linh Căn, sau đó tu luyện. Hắn và Lục Cửu Quân một phen đánh giằng
co, cũng là vì tu luyện mà phí miệng lưỡi, bằng không hắn sẽ không kiếm
được ăn cơm tiền?

– A…

Yên Nhi a một tiếng sau đó, đã bị Mạc Vô Kỵ lôi kéo đi hướng Khai Linh tháp đường phố đối diện.

– Đứng lại, Trắc Linh cùng Khai Linh trọng địa, người rảnh rỗi cấm vào.

Mạc Vô Kỵ cùng Yên Nhi mới vừa mới vừa đi tới Khai Linh cửa tháp, đã bị người khác ngăn cản.

– Thiếu gia, muốn đi Khai Linh, trước hết đăng ký, sau đó giao nộp
kim tệ, này mới có thể đi vào. Nếu mà là lừa gạt hành vi, sẽ rất nghiêm
trọng…

Yên Nhi lo lắng Mạc Vô Kỵ làm loạn, nhỏ giọng tại bên tai Mạc Vô Kỵ giải thích.

Mạc Vô Kỵ gật đầu, nơi này hắn tự nhiên sẽ không làm loạn, đây chính
là chuyện muốn chết. Hắn tới nơi này muốn dò hỏi một chút, Khai Linh yêu cầu cái thủ tục nào, còn phải chưa nộp bao nhiêu kim tệ.

– A đù?

Không đợi Mạc Vô Kỵ nói chuyện, một tiếng kinh dị ở bên cạnh hắn vang lên.

– Tiểu nha đầu ngươi là đến Khai Linh?

Theo tiếng kinh dị, một cái hơi thanh âm khàn khàn hỏi.

Mạc Vô Kỵ cùng Yên Nhi lúc này mới nhìn thấy bên cạnh bọn họ không
biết khi nào có thêm một nam một nữ, nam tử râu bạc trắng phiêu phiêu,
thoạt nhìn một bộ tiên phong đạo cốt dáng dấp. Nữ tử dung nhan xinh đẹp, cao quý vắng lặng khí tức tuôn ra, để cho người ta không dám nhìn gần.
Đặt câu hỏi chính là tên nam tử kia.

Yên Nhi theo bản năng lui về phía sau môt bước, lắc đầu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN