Bất Hủ Thần Vương
Chương 108: Ác mộng trong đêm
Tam Giao Đảo thí luyện, mới thực sự là bắt đầu khảo hạch.
Mà ba tháng thí luyện ở Tam Giao Đảo, Thiết Giao Đảo một tháng, Đồng Giao Đảo một tháng, Kim Giao Đảo một tháng.
Trong thời gian ba tháng này, săn giết yêu linh càng nhiều, liền ý nghĩa thành tích càng tốt.
Kết quả thắng thua, chính là dựa vào số lượng yêu đan mà tính toán.
Đương nhiên, cấp bậc yêu đan khác nhau, số điểm tích lũy cũng khác nhau.
Một quả Trúc Cơ nhất trọng yêu đan, đại biểu chính là Trúc Cơ nhất trọng yêu linh, tự nhiên độ khó không lớn, chỉ có thể đạt được một điểm tích lũy.
Đệ nhị trọng, hai điểm tích lũy, đệ tam trọng, năm điểm tích lũy.
Đến đệ tứ trọng, thoáng cái đề thăng đến mười điểm tích lũy, đệ ngũ trọng mười lăm điểm tích lũy, đệ lục trọng hai mươi điểm tích lũy.
Đến tầng thứ bảy, điểm tích lũy lại tăng trên phạm vi lớn, đệ thất trọng, năm mươi điểm tích lũy; đệ bát trọng một trăm điểm tích lũy; đệ cửu trọng, hai trăm điểm tích lũy!
Nói cách khác, nếu ai có thực lực săn giết được Trúc Cơ cửu trọng yêu linh, đạt được Trúc Cơ cửu trọng yêu đan, như vậy thoáng cái có thể đạt được hai trăm điểm tích lũy, tương đương với săn giết hai trăm đầu Trúc Cơ nhất trọng yêu linh.
Đương nhiên, độ khó trong chuyện này, cũng có thể dùng ngón chân nghĩ được.
Ngoại trừ quy tắc điểm tích lũy ra, thí luyện này còn có một quy tắc khác. Từ Đồng Giao Đảo bắt đầu, có thể kiên trì đến hết một tháng, số điểm tích lũy trong đảo đó sẽ được nhân đôi.
Nếu nữa đường rời khỏi, như vậy sẽ không được áp dụng quy tắc kia.
Quy định này tự nhiên một là cổ vũ săn giết yêu đan, hai là muốn rèn luyện năng lực sinh tồn của những võ giả này.
Dù sao, cùng Yêu tộc đối kháng, không có khả năng vĩnh viễn là nhân loại săn giết Yêu tộc, đồng dạng, nhân loại võ giả cũng phải đối mặt với việc bị Yêu tộc săn giết.
Đây là một trò chơi sinh tử.
Tuy bên ngoài ánh mặt trời lên cao, nhưng bên trong Thiết Giao Đảo lại là một mảnh âm trầm. Rừng cây che khuất bầu trời, đem ánh mặt trời ngăn cản toàn bộ.
Nhìn rừng cây âm u, đám võ giả thời khắc này đều cảm nhận được mình đang đứng trên một đường ranh sinh tử.
Nhậm Thương Khung lại rất thành thạo, ngày đầu tiên, hắn một đường tiến sâu mà không vội vàng động thủ. Bởi vì, hắn cùng với Nhậm Tinh Hà đã ước định gặp nhau.
Bất kể là Nhậm Thương Khung, hay là Nhậm Tinh Hà, đối với chỗ này cũng sẽ không lạ lẫm.
Sau giờ ngọ, hai huynh đệ thành công hội hợp.
Hai nắm đấm đụng nhau một cái, Nhậm Thương Khung nhếch miệng cười cười:
– Chúng ta bắt đầu hành trình săn giết đi!
PHỐC!
Huyết quang vẩy ra, một thủ cấp rơi xuống đất. Một đầu Trúc Cơ tứ trọng yêu linh hoàn toàn không có đề phòng gì, ầm ầm ngã xuống đất.
Nhậm Tinh Hà thuần thục xông lên, trực tiếp khai mở hộp sọ lấy ra yêu đan. Cả động tác thuần thục cực kỳ.
Từ cuộc đi săn bắt đầu, đến thời điểm hoàng hôn phủ xuống, bọn hắn đã săn giết được hơn mười đầu yêu linh. Phần thu hoạch này, tự nhiên là nặng trịch.
– Hắc hắc, lão Nhị, sắc trời không còn sớm. Tiếp tục săn giết, hay là nghĩ ngơi?
Mọi người đều biết, thời điểm ban đêm, là thời khắc nguy hiểm nhất. Nói chung, cho dù là Liệp yêu giả rất thuần thục, cũng tận lực tránh hành động trong đêm.
Nhậm Thương Khung nhìn địa hình chung quanh một lần, mỉm cười nói:
– Kiên trì nửa canh giờ nữa, thừa dịp sắc trời còn chưa tối hẳn kiếm thêm vài tên.
Hắn biết rõ, một tháng tuy lâu, nhưng nhất định không thể lãng phí.
– Không biết Bắc Cung Dao giờ phút này, đang tiếp tục săn giết, hay là dừng lại nghỉ ngơi nữa?
Một thợ săn thành thục, giờ phút này nhất định là muốn dừng lại. Bởi vì ở trong rừng cây, tuyệt không thể tìm một chỗ qua loa mà nghĩ ngơi.
Phải dàn xếp hết thảy, ví dụ như lựa chọn địa hình, thí dụ như các loại bẩy rập chung quanh, như thế nào mới có thể bảo đảm ban đêm lúc nghỉ ngơi không bị đánh lén.
Cho dù bị đánh lén, cũng có thể phản ứng kịp lúc.
Loại săn giết trong rừng này, đối với rất nhiều võ giả lần đầu mà nói, sẽ trải qua một buổi tối rất khó khăn. Nhất là dưới tình huống đơn độc, không có đồng đội, độ khó không thể nghi ngờ sẽ tăng rất cao.
Đương nhiên, cũng sẽ có một phần nhỏ võ giả vận khí không tệ, ở trong rừng may mắn gặp được người cùng gia tộc.
Nhưng đại đa số là không có vận khí tốt như vậy.
Bởi vì, bọn hắn không giống như huynh đệ Nhậm Thương Khung, trước đó chưa có tới qua Tam Giao Đảo lần nào, đối với đảo này hoàn toàn không biết gì cả, tự nhiên cũng không có thể trước đó ước định một địa điểm.
Nửa canh giờ sau, sắc trời hoàn toàn tối đen.
Nhậm Thương Khung nhảy lên một gốc cây cao, tập trung tư tưởng quan sát một lát, nhìn qua sắc trời, tự nhủ:
– Đêm tới. Ta tin tưởng đêm nay nhất định sẽ có rất nhiều người không ngủ được, cũng trở thành một đêm cuối cùng của rất nhiều người.
Việc này cũng không phải nói chuyện giật gân.
Yêu linh của Tam Giao Đảo, cũng không phải nằm yên chờ nhân loại võ giả săn giết. Thoáng cái có mấy trăm nhân loại võ giả đi vào đây, yêu linh bản địa không kích động mới là lạ.
Yêu tộc lúc ban ngày có lẽ sẽ bị động chạy trốn, nhưng khi đêm đến, thời khắc tốt nhất của yêu linh đã đến, phản kích lại nhân loại là điều tất yếu.
Bởi vậy, ban ngày nếu như nói nhân loại võ giả đánh cho Yêu tộc trở tay không kịp, như vậy đêm tới, là thời điểm yêu linh tổ chức phản kích.
Buổi tối đầu tiên, nhất định là đêm khó khăn nhất, cũng là đêm phản kích hung mãnh nhất.
Hoặc là nhân loại võ giả đánh cho phản kích của yêu linh tan rã, hoặc là Yêu tộc sẽ phản kích càng ngày càng sắc bén.
Không thể buông tha, chiến đấu tới cùng!
Nhậm Thương Khung lựa chọn một địa điểm phi thường chu đáo, tầm quan sát rất rộng, dễ dàng cho hành động. Mấu chốt nhất chính là, bọn hắn có hai huynh đệ.
Loại thời điểm này, nhiều thêm một nhân thủ, là nhiều thêm một phần bảo đảm.
Ít nhất, bọn hắn có thể thay phiên trực đêm, tuy không thể cả đêm ngủ say, nhưng ít ra mỗi người có nửa đêm an ổn nghỉ ngơi.
Trước nửa đêm, Nhậm Thương Khung giao cho Nhậm Tinh Hà. Ở bốn phía có sáu phương vị có khả năng bị công kích, toàn bộ đều có bẩy rập, Nhậm Thương Khung nhảy lên một cành cây cao, hướng Nhậm Tinh Hà nói:
– Ca, huynh cứ ngồi ở nơi này, chú ý bốn phương tám hướng. Sau nửa đêm đệ sẽ thay huynh.
Nói chung, nửa đêm trước có thể nói là yên ổn hơn nửa đêm sau. Bởi vì nửa đêm sau, tinh thần lực còn lại của võ giả không nhiều.
Với lại nửa đêm trước, thường thường không phải là thời điểm yêu linh hoạt động tốt nhất.
Nửa đêm sau, thời điểm mà nhân loại mệt mỏi nhất, Yêu tộc mới bắt đầu phản kích. Loạt phản kích này sẽ kéo dài tới sáng sớm hôm sau.
Quả nhiên không ngoài sở liệu của Nhậm Thương Khung, trước nửa đêm, tuy ngẫu nhiên có một chút gió thổi cây lay, nhưng cách bọn họ rất xa, có thể nói là hữu kinh vô hiểm.
Trước nửa đêm, Nhậm Tinh Hà cảnh giác rất cao, cuối cùng cũng hoàn thành trách nhiệm của mình.
Nhậm Thương Khung sau khi nghỉ ngơi được hai canh giờ, tinh thần lực khôi phục đến đỉnh phong. Hướng Nhậm Tinh Hà nói:
– Ca, huynh nghỉ ngơi đi, không nên lo nghĩ chuyện gì, cứ thoải mái ngủ say. Trời có sập xuống cũng có đệ gánh cho.
Nhậm Tinh Hà duỗi lưng một cái:
– Không dám không dám, Liệp Yêu có lẽ ta không bằng đệ, nhưng muốn nói về việc ngủ, đây chính là sở trường của ta.
Nói xong liền nhảy lên nhánh cây, sau một lát liền phát ra tiếng gáy đều đều.
Nhậm Thương Khung thấy huynh trưởng chìm vào giấc ngủ, trong lòng cũng rất bội phục, huynh trưởng mình thần kinh không ổn định, ở thời khắc như thế này, cũng là một loại ưu thế.
– Gặp quỷ rồi, vận khí của Nhậm Thanh Vân ta thật đúng là đen đủi như vậy sao?
Trong bóng tối, Nhậm Thanh Vân hai chân chạy gấp, không dám có chút dừng lại. Ở sau lưng của hắn, một đầu thất trọng yêu linh hung hãn đang truy đuổi không ngừng.
Đầu yêu linh này phi thường hung mãnh, nhưng di chuyển không được nhanh lắm, đây cũng là nhân tố có lợi duy nhất để Nhậm Thanh Vân có thể chạy trốn.
Thế nhưng mà, chạy thục mạng như thế, Nhậm Thanh Vân cũng không biết khi nào mới kết thúc.
Hắn hiện tại chỉ có thể gửi hi vọng lên trời, mong trời mau sáng, để cho ác mộng này sớm biến mất một chút.
Thế nhưng mà, trời cao giống như trêu người, hắn càng mong cầu bao nhiêu thì đêm dường như dài dằng dặc bấy nhiêu.
Hô hấp của Nhậm Thanh Vân dồn dập, bị thất trọng yêu linh truy kích liên tục, hắn đã cảm thấy có chút thoát lực. Đây là một dấu hiệu không tốt.
Nửa canh giờ? Một canh giờ?
Hắn không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu, trong lòng chỉ có một tín niệm duy nhất, chính là kiên trì, sống sót!
Sau lưng, tên yêu linh làm cho toàn thân hắn sởn hết cả gai ốc kia, bất trụ gầm thét, hình dạng hết sức khủng bố. Mỗi khi hắn đi qua chổ nào, cây cối bốn phía đều ngã xuống.
– Chết tiệt, chẳng lẽ gần đây ngay cả một tên võ giả cũng không có hay sao?
Nhậm Thanh Vân vốn gửi hi vọng ở bốn phía có nhân loại võ giả, có thể viện thủ giúp hắn.
Thế nhưng mà, cho dù có nhân loại võ giả, lúc này ai dám động thân đi ra? Ai không hiểu được đạo lý bo bo giữ mình? Huống hồ kia là đối thủ cạnh tranh với mình!
Trừ khi… trừ khi gặp được võ giả gia tộc.
Không biết tại làm sao, Nhậm Thanh Vân ở thời khắc này, lại nhớ tới Nhậm Thương Khung.
Thể năng của hắn, đã đến cực hạn. Tinh thần lực cũng đã đến một điểm cực hạn. Nếu yêu linh vẫn tiếp tục truy đuổi, vậy kết cục của hắn không cần nghĩ cũng biết.
– Bên này…
Có một tiếng kêu khẻ sau lưng Nhậm Thanh Vân.
Nhậm Thanh Vân còn tưởng là mình nghe lầm, đang lúc chần chờ, thanh âm kia lại lần nữa vang lên. Chính xác là ở phía đông nam, ước chừng trên dưới một dặm.
Nhậm Thanh Vân như người chết trôi bắt được cây cỏ cứu mạng, dốc hết sức lực hướng phía đông nam mà chạy.
Nhắc tới cũng khéo, thanh âm kia đúng là của Nhậm Thương Khung phát ra!
Ngay cả Nhậm Thương Khung cũng không nghĩ ra, người bị đuổi giết kia là Nhậm Thanh Vân.
Nhậm Thanh Vân trong bóng đêm thấy gương mặt của Nhậm Thương Khung, trong lòng thầm hô may mắn, cám ơn trời đất, vậy mà thật là hắn!
– Bên này.
Nhậm Thương Khung vẫy tay một cái, Nhậm Thanh Vân ba bước biến thành hai bước, nhảy lên đại thụ. Nhậm Thương Khung thấp giọng nói:
– Nghỉ ngơi đi, ta đi đối phó đầu nghiệt súc này.
Nhậm Tinh Hà ở một bên chỉ hơi nghiêng thân thể, nói thầm một câu:
– Thanh Vân đường ca, trùng hợp quá vậy.
Nói xong lại ngủ tiếp.
Nhậm Thương Khung giống như mủi tên, trường kiếm run lên chém về phía yêu linh kia. Loại yêu linh hung hãn này, đại đa số nhược điểm đều nằm ở cổ.
Xùy~~!
Kiếm quang chợt lóe lên rồi biến mất, sau một khắc, yêu linh kia lập tức ngưng trệ, ầm ầm ngã xuống đất.
Nhậm Thương Khung người nhẹ như yến nhảy xuống, moi ra một quả yêu đan, lộ ra một cái nụ cười sáng lạn:
– Năm mươi điểm tích lũy tới tay!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!