Bất Hủ Thần Vương - Chương 129: Bắt ba ba trong hũ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
13


Bất Hủ Thần Vương


Chương 129: Bắt ba ba trong hũ


Vừa nghe được thanh âm này, Ma tam gia liền ý thức được tình huống không ổn. Cảm giác bất an lúc trước giờ đã biến thành sự thật.

Chớp mắt liền nhanh chóng ra lệnh:

– Lui ra ngoài.

Nhóm này có tổng cộng hai mươi người, xông vào bên trong có mười hai người, còn lại tám người thì ở bên ngoài phụ trách yểm hộ.

Hắn vừa dứt lời, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng kêu khẻ, sau đó là một trận mưa tên ập xuống.

Thanh âm của liên nỏ phá không mà đến, giờ phút này Ma tam gia nghe vào giống như tiếng triệu hoán tới từ địa ngục.

– Không tốt.

Ngay sau đó, tám gã võ giả bên ngoài liên tục phát ra thanh âm kêu gào thảm thiết. Ngay lập tức có năm tên ngã xuống.

Trên người mỗi tên, ít nhất bị trúng bốn năm mũi tên.

Sức công phá của liên nỏ là phi thường đáng sợ, một mũi tên bắn ra có sức xuyên thấu mười phần. Ba tên chưa bị trúng tên liên tục hô quát, hướng trong đại sảnh chạy vào.

– Cuối xuống, cuối xuống!

Ma tam gia quát khẽ, nhưng trong lòng thì tức giận không hiểu. Hắn biết rõ, lần này đã rơi vào trong cạm bẫy của Nhậm thị rồi.

Thế nhưng mà, hành động lần này của bọn hắn hết sức bí mật, Nhậm thị làm sao có thể biết được, sau đó bố trí cạm bẫy như thế này?

Ma tam gia quét một vòng bốn phía, hai mươi người đã chết năm cái, còn lại mười lăm tên nấp trong đại sảnh, tuy đều là sát thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhưng lâm vào bên trong vòng vây lớp lớp như thế này, cũng làm cho sắc mặt từng tên trắng bệch.

Phía trước có liên nỏ chận đường, nếu như cứng ngạnh xông ra, có lẽ Thiên Nhân cảnh cường giả có thể bằng vào thực lực phá vây, nhưng những người khác thì nhất định sẽ chết không thể nghi ngờ.

Ba mươi sáu tên sát thủ, hai mươi tên làm chủ lực đánh vào đại sảnh yến hội của Nhậm thị.

Mười sáu người khác, tám tên ở bên ngoài trang viên tiếp ứng, bốn tên đi phủ khố, bốn tên đi tàng kinh các của Nhậm thị.

Nhưng xem thế cục hôm nay, Nhậm thị đã có chuẩn bị, đám người kia muốn toàn thân trở ra, cơ hồ cũng không có khả năng.

Trong lúc nhất thời, đại sảnh vô cùng yên tĩnh. Ngoại trừ tiếng hít thở cũng chỉ có tiếng nến bị đốt cháy mà thôi.

– Tam gia, trúng kế rồi.

Tên võ giả dáng người hơi cao kia chính là thủ hạ đắc lực của Ma tam gia, cũng là Thiên Nhân cảnh cường giả thứ hai trong đội ngũ. Hai người bọn họ chính là chủ lực để đối phó với Nhậm lão thái thái.

Bất quá, giờ phút này bọn hắn giống như dã thú bị nhốt vào lồng. Đường lui đã bị liên nỏ phong kín. Tuy không biết Nhậm thị an bài bao nhiêu liên nỏ, nhưng chắc chắn sẽ không nhân từ nương tay.

Đi về phía sau, trùng kích phòng khách phía bắc của Nhậm thị gia tộc?

Nhưng trên cầu kia nhất định cũng có cạm bẫy đang chờ bọn hắn.

Một là về phía trước, hai là hướng ra sau. Bỏ hai phương hướng này ra. Thì chỉ còn phi thiên hay độn thổ nữa mà thôi.

Độn thổ tất nhiên là không thể. Còn phi thiên thì phải phá tan nóc nhà mà bay lên, dùng năng lực của Thiên Nhân cảnh cường giả vẫn có thể làm được.

Thế nhưng mà, bọn hắn vừa bay lên khỏi nóc nhà, tiếp đón bọn hắn là bao nhiêu liên nỏ mới là vấn đề bọn hắn quan tâm.

Đáp án không nói cũng biết.

– Cẩm Hoa, chúng ta bị tính kế rồi!

Ma tam gia tức giận nói ra.

Tên võ giả dáng người hơi cao kia được gọi là Cẩm Hoa, sắc mặt hắn lúc này cũng rất tức giận:

– Ma Y Giáo ta làm việc luôn cẩn trọng, Nhậm thị gia tộc không có khả năng phát hiện được.

Đây cũng không phải bọn hắn tự đại, mà là sự thật. Ma Y Giáo tổ chức nghiêm mật, cũng không phải một thế lực như Nhậm thị có khả năng so sánh.

– Trong tình cảnh như thế này chỉ có thể mở một đường máu chạy trốn.

Ma tam gia biết không có cách nào khác. Ánh mắt lạnh lùng quét qua bốn phía.

– Chúng ta hướng cây cầu phía sau công kích. Thực lực của Nhậm thị không có khả năng bố trí tường đồng vách sắt ở tất cả phòng tuyến. Ta và ngươi dẫn đầu, hướng cây cầu bên kia giết qua. Bắt giặc trước bắt vua. Nếu có thể chém giết lão thái bà kia, Nhậm thị không đánh sẽ tự loạn. Chúng ta thừa cơ phá vòng vây.

– Tốt.

Cẩm Hoa cũng cảm thấy kế này có thể thực hiện.

Ma tam gia phân phó nói:

– Mười lăm người, chia làm hai đội. Ta và ngươi đi đầu, vạn nhất có liên nỏ công kích, hai ta có thể ngăn trở đại bộ phận.

Dùng thực lực của Thiên Nhân cảnh, ngăn cản công kích của liên nỏ là vấn đề không lớn.

Sau khi chia làm hai tiểu đội, Ma tam gia cùng Cẩm Hoa mỗi người dẫn đầu một đội. Nhanh chóng hướng cây cầu phía sau vọt tới.

Đi lên cây cầu kia, Ma tam gia cúi đầu nhìn vào hồ nước, trong đêm tối chỉ thấy mặt nước tối om, căn bản không biết sâu cạn như thế nào.

Ma tam gia thấp giọng nói:

– Hồ này chỉ rộng mười mấy trượng. Ta và ngươi hai người muốn nhảy qua thì không thành vấn đề. Nhưng bọn hắn nếu muốn bay qua, chỉ có một nửa thành công. Hơn nữa thân thể lăng không, rất dễ bị liên nỏ công kích. Không chỗ mượn lực, nhất định sẽ thành bia sống. Bởi vậy, chúng ta vẫn nên cùng đi qua. Tuy chen chúc nhưng sẽ an toàn hơn một ít.

Cẩm Hoa có chút chần chờ:

– Vạn nhất cây cầu kia có vấn đề, chúng ta đi vào…

Ma tam gia hừ nhẹ một tiếng:

– Có vấn đề hay không, thử xem liền biết.

Bước lên một bước, sau đó chân phải giậm mạnh lên cầu, thân cầu tuy run lên, nhưng không có xuất hiện xu hướng đổ gãy.

– Không có vấn đề.

Ma tam gia đi đầu, vung tay lên:

– Đi theo ta, xông qua!

Cẩm Hoa thấy Ma tam đi đầu, nên cũng yên tâm xông tới. Hai người đi lên trước, những người khác cũng nhao nhao theo sau.

Quả nhiên không ngoài bọn hắn sở liệu, khi bọn hắn vừa nhảy lên cầu, liên nỏ từ bốn phương giống như mưa rào bắn tới.

Tính ra mỗi đợt mưa tên có gần mấy trăm mũi, cứ như vậy bắn tới không ngừng.

Ma tam gia cùng Cẩm Hoa thúc dục chân khí, hình thành một đạo cương khí phòng ngự, đem đại bộ phận mũi tên đánh văng ra ngoài. Nhưng mà như vậy thì tốc độ di chuyển của bọn chúng chậm hơn rất nhiều.

– Cố gắng chịu đựng!

Ma tam gia quát khẽ, sau đó rít gào một tiếng, khí tức trong đan điền bộc phát, cánh tay giương lên, trường kiếm mang theo một đoàn kiếm vũ quét tới làn mưa tên trước mặt.

Chỉ nghe được tiếng va đập đinh đinh đang đang, những mũi tên bị kiếm khí đánh trúng, đều vô lực rơi xuống đất.

Lúc này, một tiếng vang thật lớn truyền đến.

Bọn hắn cảm thấy dưới chân nhẹ phổng.

Nói thì chậm, nhưng xảy ra thì nhanh. Cây cầu kia không ngờ toàn bộ sụp đổ. Ba trụ cầu phảng phất giống như bị vật nặng oanh kích, thoáng cái sụp xuống, mang theo toàn bộ thân cầu kéo xuống nước.

Ma tam gia cùng Cẩm Hoa dù sao cũng là Thiên Nhân cảnh cường giả, trong nháy mắt cầu chưa sụp xuống, trong lòng cảm thấy bất an, lăng không nhảy lên, có chút mượn lực, thân thể hai người đã đáp xuống bờ hồ cạnh phòng khách phía bắc kia.

Mà những võ giả khác, thì không có may mắn như vậy.

Chỉ một ý niệm chần chờ, thân thể của bọn hắn đã từ trên cầu rơi xuống nước.

Phốc, phốc, phốc!

Nguyên một đám không ngừng rơi vào trong nước. Lúc này đã cuối thu, nhưng nhiệt độ của Vân La Thành không tính là thấp, vào nước cũng không lạnh lắm.

Nhưng mà, khi bọn hắn vừa rơi xuống nước trong nháy mắt.

Từng tiếng kêu thảm không ngừng truyền lên. Máu tươi hòa vào trong nước đỏ thẫm.

Nguyên lai, dưới đáy hồ cắm đầy chông sắt dựng đứng. Những người này vừa té xuống, căn bản còn chưa kịp phản ứng gì, đã bị chông nhọn đâm thủng.

Có mấy tên vận khí hơi tốt một chút, không bị đâm trúng chỗ hiểm, đang muốn giãy dụa nhảy lên.

Bốn phía mặt nước, tử sĩ Nhậm thị mai phục đã lâu, từ bốn góc bơi ra, trong tay mỗi người đều có một dây thừng rất lớn.

Dưới đáy hồ sớm đã có một tấm lưới cực lớn.

Tám người kéo mạnh dây thừng, lập tức đem những tên còn lại gom vào lưới.

Trong nháy mắt, những tên này còn chưa có chút phản kháng nào đã toàn bộ bị bắt giết hết.

Sát thủ đã trải qua huấn luyện nghiêm mật của Ma Y Giáo dưới bẩy rập liên hoàn như thế này, một không gian để phát huy cũng không có, chỉ biết nằm im mặc người giết chóc.

Ma tam gia cùng Cẩm Hoa không hổ là Thiên Nhân cảnh cường giả, đồng bạn vừa rơi xuống nước, bọn hắn liền biết không cách nào cứu được, cũng không quay đầu lại mà bay thẳng về phía trước.

Bọn hắn chỉ có một mục tiêu duy nhất, là giết sạch tất cả mọi người của Nhậm thị, báo thù cho đồng bạn!

Bang!

Một tiếng chiêng thanh thúy vang lên, lập tức mọi nơi đèn đuốc sáng trưng. Ở hậu viện của Nhậm thị, mười hai tên võ giả cầm trong tay liên nỏ, phân thượng trung hạ ba tầng, lập hệ thống phòng ngự trước mặt hai người.

Mà đại môn của hậu viện cũng mở rộng, Nhậm thị lão thái thái dẫn đầu, tay chống quải trượng sải bước đi ra. Sau lưng bà là tất cả tinh anh của Nhậm thị.

Nhậm Thương Khung nhàn nhạt mỉm cười, tiến lên một bước:

– Bởi vì cái gọi là nhân tham tài nhân tử, điểu tham thực điểu vong. Không thể tưởng được Ma Y Giáo uy chấn Hắc Thạch Lĩnh, lại không hiểu đạo lý này.

Ma tam gia cười một tiếng dữ tợn, trường kiếm chỉ vào đám người:

– Ai sống ai chết còn chưa biết được! Nhậm thị gia tộc các ngươi, chớ có đắc ý sớm như vậy.

Nhậm Thương Khung cười ha ha:

– Các hạ như thú trong chuồng, lúc này còn có thể mạnh mồm như vậy sao? Hắc Thạch Thành chủ quả nhiên tính toán rất hay, đoán biết Ma Y Giáo tham tài vật. Bố trí xuống cạm bẩy bậc này, để các ngươi tự chui đầu vào lưới.

Ma tam gia trong lòng giật mình, hắn tự nhiên biết rõ cố chủ sau lưng địa vị rất lớn. Nhưng lại không nghĩ tới, đây lại là kế sách của Hắc Thạch Thành chủ!

Nhậm Thương Khung thấy Ma tam gia biến sắc, liền biết công tâm kế của mình phát huy tác dụng.

– Miễn cho các ngươi đi xuống âm tào địa phủ vẫn là quỷ hồ đồ. Nếu như các hạ cảm thấy hai Thiên Nhân cảnh cường giả, là muốn làm gì thì làm, vậy thì lầm to rồi. Các hạ có nhớ hay không, phòng trước có mười hai ngọn nến, tại sao chỉ có sáu cây được đốt, còn sáu cây thì không? Sáu cây không đốt đó, bên trong chứa đầy Tùng Vân Tán. Vừa gặp lửa sẽ lập tức theo không khí tản ra. Hai vị ở đó dừng lại không ngắn, chắc hẳn cũng hít vào không ít a?

Lời này vừa ra, Ma tam gia triệt để biến sắc.

Lúc trước thủ hạ của hắn đốt nến, quả thật có người thì thầm, nói Nhậm thị gia tộc keo kiệt, rõ ràng có mười hai giá nến, lại chỉ đốt sáu cây.

Mới đầu hắn nghe xong cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng cũng không để ý. Giờ phút này nghe đối phương nói ra, lập tức biết không hay. Mình quá chủ quan rồi.

Không thể hề nghi ngờ, đối phương bình tĩnh như thế, hiển nhiên không phải nói dối dọa người. Thoáng thúc giục đan điền, tuy linh lực vẫn còn, nhưng mơ hồ có chút trì trệ. Lại thử dùng lực, không ngờ tứ chi đều cảm thấy ê ẩm, mệt mỏi vô cùng.

Ngay lúc này, bốn phía trang viên của Nhậm thị, liên tục truyền đến vài tiếng kêu khẻ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN