Bất Hủ Thần Vương
Chương 87: Trung linh thất phẩm Linh dược
Nhậm Thương Khung trong lòng khẽ động, thân hình liên tục di chuyển, né tránh phương hướng chạy trốn của những người này.
– Nhanh, nhanh, chia nhau chạy trốn!
– Lão Nhị, ngươi mang lão Lục chạy về phía trước. Lão Tam, lão Ngũ, các ngươi hướng bên trái…
Nhậm Thương Khung đã có thể loáng thoáng nghe được thanh âm lo lắng hốt hoảng kia.
Bỗng nhiên, một tiếng rít từ xa xa truyền đến, cả sơn cốc lập tức giống như bị sóng triều vạn trượng bao phủ, mặt đất ầm ầm rung động, cây cối không ngừng đổ ngã xiu vẹo.
Uy lực của sóng âm này làm cho Nhậm Thương Khung dù đang ở rất xa, cũng cảm thấy áp lực vô cùng. Đột nhiên ý niệm bất an xông lên đầu, một danh tự đáng sợ dần dần hiện rõ trong đầu hắn… Thiên Yêu!
Tiếng thét này, cũng chỉ có yêu linh cấp bậc như Thiên Nhân cảnh, mới có thể phát ra. Khoảng cách xa như thế còn có thể chấn nhiếp người ta, tuyệt đối là Thiên Yêu!
Nhậm Thương Khung ngừng thở, không dám phát ra một thanh âm nào.
Xa xa, phương hướng chạy trốn của đám người kia chỉ nghe những tiếng thét kinh hãi, từ xa đến gần, lại bắt đầu từ gần ra xa, rồi biến mất ở đằng sau hắn.
Tâm trạng thoáng cái bình phục, Nhậm Thương Khung liền từ chỗ tối nhảy ra ngoài, cấp tốc hướng Bàn Long Cốc xông vào.
Đây là một cơ hội, có người dẫn hổ xuống núi, đây là cơ hội duy nhất của hắn.
– Hi vọng đám người đó có thể cầm cự với tên yêu nghiệt này lâu một chút!
Nhậm Thương Khung trong lòng nghĩ như vậy, bước chân càng lúc càng nhanh. Cũng may, Thiên yêu cũng có nhược điểm, ít nhất, nó trước khi xuất hiện thường thích dùng thanh thế to lớn để chấn nhiếp.
Yêu nghiệt này càng phô trương, Nhậm Thương Khung càng có cơ hội.
Đại đạo hạt giống thúc dục đến mức tận cùng, thần thức bao trùm bốn phía, trải qua Đăng Thiên Môn linh dịch cải tạo, thần thức quả nhiên là cường đại hơn trước rất nhiều.
Xâm nhập vào khu vực ước chừng hai ba mươi dặm, Nhậm Thương Khung chợt dừng bước. Trong nội tâm có một rung động không hiểu, loại cảm giác rung động này, giống như đã từng quen biết.
Ngày đó tại Đào Hoa Độ, Nhậm Thương Khung cảm ứng được Trảm Phong Vân bảo đao, cũng trải qua cổ rung động này. Đại đạo hạt giống trong cơ thể, giống như phiên giang đảo hải, ở trong cơ thể hắn không ngừng nhảy nhót, phảng phất như gặp được sự việc gì rất vui.
Mà cảm giác ở giờ khắc này, còn mạnh hơn lúc trước rất nhiều.
– Vân Sơn Thanh Liên!
Hai mắt Nhậm Thương Khung tỏa sáng, đã sinh ra cảm ứng, như vậy vật ấy tất nhiên ở gần đây.
Loại bảo vật này, địa phương sinh trưởng, tất nhiên là kín đáo cực kỳ. Nhậm Thương Khung dò theo cảm ứng của đại đạo hạt giống, bắt đầu phán đoán phương vị.
– Đúng rồi, là phương hướng này…
Ánh mắt Nhậm Thương Khung nhìn chằm chằm vào một mảnh đất trũng u ám ở phía nam. Trường kiếm trong tay mở đường, đi được hai ba mươi bước, hai mắt bắn ra vẻ mừng như điên.
Một đóa hoa sen toàn thân phát ra ánh sáng màu xanh, phảng phất như một thánh vật tinh khiết, ở trong vạn bụi cây lộ ra vẻ cao quý, tản ra linh khí mờ mịt.
– Vân Sơn Thanh Liên, Vân Sơn Thanh Liên, rốt cuộc cũng tìm được ngươi rồi…
Nhậm Thương Khung nhảy lên, mũi kiếm quét qua, Thanh Liên lập tức được hái xuống, sau đó nhanh chóng bỏ vô hộp ngọc rồi cất vào không gian giới chỉ.
Toàn bộ quá trình, gọn gàng linh hoạt, không có một điểm dây dưa dài dòng.
…
Trước khi lấy được Vân Sơn Thanh Liên, tâm tình Nhậm Thương Khung có chút lo được lo mất. Sau khi lấy được, Nhậm Thương Khung lúc đầu nhìn thấy bảo vật, vậy mà rất nhanh liền bình tĩnh trở lại.
Vào Bàn Long Cốc thì dễ, ra Bàn Long Cốc, thì khó khăn hơn nhiều.
Lúc tiến vào, Thiên Yêu vừa lúc đuổi theo địch nhân. Nhưng thời điểm xuất cốc, nhất định phải đề phòng Thiên yêu hồi mã thương trở lại.
– Hi vọng mấy tên gia hỏa xui xẻo kia có thể kéo dài trong chốc lát.
Lúc này, hình như thần may mắn đứng về phía Nhậm Thương Khung, thẳng đến khi hắn chạy ra khỏi Bàn Long Cốc, Thiên Yêu vẫn chưa có trở về.
Bất quá Nhậm Thương Khung cũng không dám lơ là, trên đường đi, cố ý trảnh khỏi phương hướng chạy trốn của đám người này. Thẳng đến ngày thứ ba, hắn cuối cùng mới tới được cửa ra vào.
Mà giờ khắc này, ở cửa ra vào đã rất náo nhiệt. Đệ tử Địa Chu phân đà nhìn thấy Nhậm Thương Khung còn sống từ trong Đại Tương Sơn đi ra, đều rất tò mò đánh giá hắn. Hiển nhiên, bọn hắn cảm thấy người này còn sống mà ra được là một kỳ tích.
Nhậm Thương Khung cố ý giả ngu:
– Chư vị, đã xảy ra chuyện gì à?
Một đệ tử chậc chậc thở dài:
– Các hạ, ngươi thật đúng là may mắn. Mấy ngày nay bên trong Đại Tương Sơn, đầu yêu nghiệt kia tàn sát bừa bãi, bốn phía bắt giết nhân loại võ giả. Chết trong tay nghiệt súc này, chí ít có hai ba mươi người. Hơn nữa đều là cả đoàn bị diệt!
Trong lòng Nhậm Thương Khung căng thẳng, không khỏi lo lắng cho ca ca, không biết huynh ấy có kịp thời đi ra hay không? Tính toán thời gian, thời điểm Thiên Yêu tàn sát bừa bãi, Nhậm Tinh Hà đã đi được một thời gian, nếu như một đường thuận lợi, có lẽ sẽ thoát được.
Đang suy nghĩ, tên đệ tử Địa Chu phân đà kia đã kiểm tra xong thông hành lệnh bài của hắn, nói:
– Các hạ, ngươi trễ thời gian quy định là hai ngày ba canh giờ, theo như quy củ, phải nộp thêm mười lăm vạn phí tổn mới có thể rời khỏi Đại Tương Sơn.
Nhậm Thương Khung nhẹ gật đầu, hỏi:
– Ta có một đồng bạn…
Vừa lúc này, phía trước có một người cao giọng hô:
– Lão Nhị, ta ở chỗ này.
Nhậm Thương Khung nhìn thấy ca ca, trong lòng mừng rỡ, thống khoái giao nộp mười lăm vạn lượng bạc.
Hai huynh đệ ôm chầm lấy nhau, đều cười ha ha.
Nhậm Tinh Hà hết sức ăn ý, cũng không truy vấn, chỉ nói:
– Lão Nhị, mấy ngày nay nghe bọn hắn nói Thiên Yêu tàn sát bừa bãi, làm ta lo lắng gần chết.
– Ta cách Bàn Long Cốc rất xa, cần gì phải lo lắng chứ?
Nhậm Tinh Hà ngầm hiểu, cười ha ha:
– Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi. Hái đánh bạc là cược bạc, cũng không phải là cược tính mệnh. Thua ít bạc không có gì, thua tánh mạng thì…
Hai huynh đệ ăn ý cười cười, cũng không dừng lại. Nhận ngựa xong liền hướng Hắc Thạch Thành chạy như bay.
Trên đường đi, tâm tình Nhậm Thương Khung có thể nói là tốt cực kỳ.
Nhậm Tinh Hà đã nhịn rất lâu, đến nơi trống trải, rốt cục nhịn không được hỏi:
– Đắc thủ rồi hả?
Nhậm Thương Khung búng tay, ý bảo hết thảy đều nằm trong dự tính.
Lúc chạng vạng tối, hai huynh cuối cùng cũng tới Hắc Thạch Thành. Lúc này Nam môn của Hắc Thạch Thành lại đông nghịt người.
Rất nhiều võ giả muốn vào thành từ Nam môn đều phải dừng lại.
– Mẹ nó, vào thành cũng khó khăn như vậy sao?
– Từ khi nào mà quy củ của Hắc Thạch Thành lại sâm nghiêm như thế rồi hả?
– Hư, ngươi không biết gì à? Nghe nói cháu ngoại trai của thành chủ đại nhân, ở trong Đại Tương Sơn bị người giết. Đây là đang truy tìm hung thủ!
– Thôi đi…, nếu thật sự là hung thủ giết người, ai sẽ ngốc đến nổi phản hồi Hắc Thạch Thành? Sớm đã chạy mất dạng rồi ấy chứ.
– Đúng rồi, cháu trai của thành chủ đại nhân là ai vậy? Có nổi danh không?
– Không rõ lắm a, hình như không phải là người của Hắc Thạch Thành chúng ta, nghe nói là ở Bình Dương Thành, họ Hạ thì phải. Ở Bình Dương Thành cũng là một thế lực cự đầu.
Những người này ngươi một lời, ta một câu, đều nghị luận rất hăng say. Hiển nhiên đối với việc phong bế cửa thành truy tìm hung thủ này hết sức bất mãn.
Bất quá những người này cũng chỉ có thể nói vài câu cho đỡ bực tức, đối mặt với nhân vật cự đầu như Hắc Thạch Thành chủ này, bọn hắn cũng biết đạo lý luôn về bên đối phương.
Lại nói tiếp, Hắc Thạch Thành này là địa bàn của người ta, phong bế cửa thành, bọn hắn có quyền gì mà nói?
Nhậm Thương Khung cùng Nhậm Tinh Hà nghe những người này nghị luận, trong lòng cả kinh. Bọn hắn nói Bình Dương Thành họ Hạ, không phải là Hạ Thanh Dương kia chứ?
Càng nghĩ càng cảm thấy không sai.
Nhậm Tinh Hà liếc nhìn Nhậm Thương Khung, hiển nhiên là trưng cầu ý kiến của hắn. Nhậm Thương Khung nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo hắn không nên kinh hoảng, không thể biểu hiện ra ngoài.
Hai người xếp hàng ở đằng sau, từ từ đi về phía trước.
Nếu muốn trở lại Vân La Thành, phải tiến vào cửa Nam Hắc Thạch Thành, rồi lại từ cửa Đông rời khỏi. Đội ngũ dần dần rút ngắn, rốt cục đến phiên huynh đệ Nhậm Thương Khung bọn họ.
– Hai người các ngươi, phải chăng từ Đại Tương Sơn trở về?
– Vâng.
Nhậm Thương Khung cũng không phủ nhận, hắn biết rõ, dùng tình báo của thành chủ, khẳng định đã điều tra ra trong khoảng thời gian này ai đi Đại Tương Sơn.
Nếu như hắn phủ nhận, chính là tự chui đầu vào rọ.
– Thân phận, lai lịch báo lên!
– Trần Lôi, Trần Đình.
Nhậm Thương Khung lấy Nguyệt Hoa Huân Chương ra.
Thủ vệ kia nhìn thấy Nguyệt Hoa Huân Chương, sửng sờ một chút, hướng thủ vệ trưởng bên cạnh rỉ tai vài câu, sau đó lại hướng huynh đệ Nhậm Thương Khung chỉ chỉ, tên đội trưởng nhẹ gật đầu, đi tới nói:
– Nếu là người của Thiên Các thì xin mời vào. Bất quá nếu có nhân viên kiểm tra tìm tới các ngươi, hi vọng các ngươi có thể vui vẻ hợp tác.
Nhậm Thương Khung cười nhạt một tiếng:
– Kiểm tra cái gì?
– Cháu ngoại trai của Thành chủ đại nhân Hạ Thanh Dương bị giết ở Đại Tương Sơn, ngươi nói kiểm tra cái gì nữa?
Nhậm Thương Khung “Ah” một tiếng, không nói gì nữa. Giục ngựa tiến vào thành.
Nhậm Tinh Hà muốn lập tức hướng cửa Đông rời đi trờ về Vân La thành.
Bất quá Nhậm Thương Khung lại biết, cho dù hiện tại tới cửa Đông, chỉ sợ cửa Đông cũng đã đóng cửa. Dùng quyền thế của thành chủ, muốn làm chút chuyện này, căn bản không cần tốn nhiều sức!
Lập tức mỉm cười:
– Chúng ta đi Địa Chu phân đà.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!