Bắt Ma Đặc Công - Quyển 1 - Chương 15: Giao phong
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
177


Bắt Ma Đặc Công


Quyển 1 - Chương 15: Giao phong


Một trận tiếng nổ lốp ba lốp bốp, tiếp theo một tiếng thống khổ tru lên, sau đó mấy ngọn đèn cũng bắn ra những đốm lửa nổ tanh tách tanh tách, ánh sáng rực rỡ lóe lên rồi vụt tắt không gian nhất thời tối sầm lại, căn phòng chìm vào trong bóng đêm sâu thẳm. Lữ Minh Dương biết rõ mình quả nhiên đoán đúng, đã bắn trúng mục tiêu.

Ngay sau đó hắn lại hướng khẩu súng về phía đó bắn tiếp một phát, nhưng lần này cũng không có âm thanh gì, xem ra Bành Giang Vĩ đã di chuyển phương vị.

“ Sếp Giang! Mau cắn đầu lưỡi!” Lữ Minh Dương hét lớn, nhưng Giang Vĩ Bân như trước vẫn không có bất cứ động tĩnh gì. Dù sao Giang Vĩ Bân không giống hắn đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, làm sao dễ dàng từ trong ảo giác tỉnh táo trở lại?

Mượn ánh sáng của ngọn đèn bên ngoài cửa hắt vào, Lữ Minh Dương quan sát vị trí camera trước mặt, cắn mạnh răng một cái, phóng nhanh qua.

Phòng cũng không lớn, từ chỗ này đi đến phía trước vị trí đặt camera nhiều lắm là khoảng cách bốn năm bước. Nhưng Lữ Minh Dương vừa tính đi bước thứ hai, bỗng nhiên cảm giác đầu vai trái có chút lạnh lẽo, liền vội vàng nghiêng người lộn một vòng, né được một đòn. Hắn vừa chuẩn bị chồm dậy, khóe mắt lại bắt được một bóng người đen thùi lùi hướng phía mình đè xuống.

Lữ Minh Dương dứt khoát nằm trên mặt đất, giơ chân hướng cái bóng kia đạp tới, đồng thời bóp cò súng, một cổ huyết tương đỏ tươi cũng hướng cái bóng đó bắn tới.

Chỉ nghe một tiếng gãy vỡ giòn tan, Lữ Minh Dương cảm giác bản thân mình tựa hồ là đá trúng vật dụng gì đó, định thần nhìn lại, thì ra là một con ma-nơ-canh bằng nhựa mà lúc này đầu một nơi, chân một nơi bể nát nằm trên mặt đất.

Lữ Minh Dương cẩn thận đứng dậy, hiện tại không có ánh đèn, trong bóng tối càng khó phát hiện vị trí của Bành Giang Vĩ. Hắn vừa cảnh giác quan sát mọi nơi, vừa tính toán trong lòng, hiện tại việc quan trọng nhất cần làm là phải đem Giang Vĩ Bân từ trong ảo giác tỉnh lại, bằng không thời gian kéo dài, khó đảm bảo anh ta sẽ không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.

Đem camera đập nát, chặt đứt công cụ khống chế của Bành Giang Vĩ là một phương pháp, nhưng hiện tại nó căn bản là không cho mình có cơ hội tiếp cận, như vậy chỉ có một phương pháp khác.

Đau đớn có thể làm người ta từ trong ảo giác bừng tỉnh.

Lữ Minh Dương đột nhiên quay đầu hướng phía cửa chạy tới.

“ Muốn chạy? Không có chuyện dễ dàng như vậy đâu!” giọng nói âm lãnh của Bành Giang Vĩ vang lên, tiếp theo phía cửa tiệm phát ra một trận thanh âm ma sát chói tai, cánh cửa đột nhiên đóng sầm lại.

Lữ Minh Dương không chút do dự hướng phía cửa sắt bóp cò, một cổ huyết tương bắn ra, tiếp theo liền nghe được một trận âm thanh lốp ba lốp bốp vang lên.

Lữ Minh Dương trong lòng đắc ý, xem ra lại bắn trúng, nhưng ngay sau đó hắn liền cảm thấy trước ngực giống như bị một cây đại chùy đánh trúng, còn có cảm giác bị điện giật cực mạnh, thân hình đã bay thẳng lên không trung, đập thật mạnh xuống sàn nhà phía sau.

Đau nhức bao trùm toàn thân Lữ Minh Dương, làm hắn có một loại cảm giác hít thở không thông. Hắn cố gắng điều hòa hô hấp, nhưng lại cảm thấy tứ chi giống như đã bị đứt lìa từng đoạn, đau nhức đến nỗi không còn một tia khí lực.

“ Đặc công sao? Ta xem cũng bất quá như thế thôi! Ha ha ha ha..” Bành Giang Vĩ cười điên cuồng rồi dần dần hiện ra quỷ ảnh, đứng cách không xa chỗ Lữ Minh Dương.

Đáng tiếc Lữ Minh Dương chẳng những toàn thân đau nhức không thể động đậy, mà cả khẩu súng huyết tương vào lúc bị đánh bay lên không trung cũng đã rơi khỏi tay, ở trong hoàn cảnh ánh sáng tối tăm thế này nhất thời cũng nhìn không ra là rớt ở chỗ nào.

Lữ Minh Dương cắn răng chịu đau muốn đứng lên, đáng tiếc rốt cục cũng là vô lực ngã ngồi trên mặt đất.

Hắn bất đắc dĩ thở dài, thản nhiên nói:” Xem ra ta là quá khinh thường ngươi rồi. Ngươi thắng.”

Bành Giang Vĩ cuồng vọng ha hả cười lớn, cười đến thân hình nhỏ gầy của hắn run lên bần bật:” Thế nào, phục rồi hả? Ừ, một khi đã như vậy, trước khi ngươi chết ta đây sẽ cho ngươi xem một màn kịch hay.”

Đột nhiên, ánh sáng trong phòng tựa như sáng sủa hơn rất niều, Lữ Minh Dương quay đầu phát hiện bên cạnh xuất hiện một cái gương lớn phát sáng bên trong lại có các hình ảnh chuyển động, cẩn thận nhìn kỹ, lại đúng là cái nắp màn hình máy vi tính xách tay vừa rồi của Tào Lâm Lâm.

“ Tuy cái màn hình này dùng thế nào cũng không thuận tay, nhưng lúc này thì nó là thích hợp nhất rồi.” Bành Giang Vĩ âm hiểm cười.

Vốn đã hôn mê nhưng Tào Lâm Lâm không biết đã từ lúc nào tỉnh lại, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào màn hình, hai tay cũng bắt đầu làm theo động tác của mỹ nữ trên màn hình – chính là ảo ảnh của chính cô, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể của mình, đôi môi anh đào nhỏ nhắn cũng phát ra âm thanh rên rỉ nho nhỏ, hô hấp cũng dần trở nên gấp gáp…

“ Hừ hừ, thế nào? Nữ nhân của ta thì phải biết nghe lời ta.” Bành Giang Vĩ cuồng vọng kêu gào hét lên,” Muốn xem màn kích thích hơn không?”

Nói xong, trên màn hình lại xuất hiện thêm một nam nhân, đồng dạng nhìn không được gương mặt, nhưng nhìn từ cái dáng người nhỏ gầy kia, thì chỉ có thể là ảo ảnh của chính Bành Giang Vĩ. Hắn thô bạo khóa chặt chiếc eo của mỹ nữ trên màn hình, bắt đầu ở trên thân hình nàng chuyển động kịch liệt…

Tào Lâm Lâm ánh mắt mê say, thân thể bắt đầu kịch liệt rung động, trong miệng bắt đầu phát ra âm thanh nỉ non, hơi thở hổn hển…

Nếu như Tào Lâm Lâm đầu óc tỉnh táo, biết mỹ nữ trên màn hình kia đúng là chính mình, còn không bị dọa chết? Có lẽ ba nạn nhân trước đúng là vì nguyên nhân này mới khiến cho tuyến thượng thận bị kích thích qua độ dẫn đến tim ngừng đập đột ngột.

Bành Giang Vĩ nhìn bộ dáng Tào Lâm Lâm, bắt đầu điên cuồng cười to.

“ Ngươi bị lừa rồi!” Đột nhiên, Bành Giang Vĩ đang lúc cười điên cuồng nghe Lữ Minh Dương nói một câu như vậy, vội vàng quay đầu lại, phát hiện Lữ Minh Dương đã đứng lên, trong tay giơ cao một vật giống như hộp diêm, đúng là cái camera mini không dây kia. Bành Giang Vĩ nhất thời hiểu ra vừa rồi Lữ Minh Dương bộ dáng bò dậy không nổi đúng là giả vờ, mục đích chính là chờ đợi thời điểm nó sơ sẩy.

Lữ Minh Dương mỉm cười, ném thật mạnh cái camera kia vào trên màn hình, lập tức màn hình bể tan tành, camera cũng không biết văng đi chỗ nào.

Tào Lâm Lâm vẻ mặt cứng lại, đôi mắt bắt đầu phát ra một tia mê mang, tiếp theo thân thể mềm nhũn ra, lại lần nữa té xỉu.

Bành Giang Vĩ hung hăng trợn mắt nhìn Lữ Minh Dương một cái, phát ra một tiếng giống như tiếng mãnh thú gầm gừ, tiếp theo liền hướng phía hắn vọt tới.

Lữ Minh Dương nhìn thấy thân ảnh bán trong suốt của Bành Giang Vĩ kia hướng chính mình phóng tới, có tâm muốn tránh thoát, đáng tiếc đã không còn kịp rồi, chỉ phải bắt chéo hai tay ở trước ngực, cứng rắn cản lại một đạp của nó.

Thân thể máu thịt con người làm sao có khả năng ngăn cản một cước toàn lực của loài ác linh, Lữ Minh Dương lại bắn lên không trung, lần này là đập thật mạnh lên cánh cửa sắt, phát ra một tiếng vang thật lớn.

“ Sếp Giang! Giang Vĩ Bân!” Lữ Minh Dương đập người lên cửa sắt, ngã rớt xuống sàn nhà, giãy dụa dùng hết một tia khí lực cuối cùng, lớn tiếng hét lên.

“ Tiểu Lữ!” Giang Vĩ Bân mới thoát khỏi sự khống chế của ảo giác, vừa lúc nghe được thân thể Lữ Minh Dương đập mạnh vào cửa sắt phát ra tiếng vang thật lớn, rốt cục tỉnh táo trở lại.

“ Mau nhấn cái nút màu cam!” Lữ Minh Dương kêu lên.

“ Cái nút màu cam?” Giang Vĩ Bân nhìn xuống bảng điều khiển, rốt cục phát hiện ở phía dưới tay lái có một cái nút nhỏ màu cam, vì thế, anh vội vàng hạ thấp thân mình, nhấn mạnh vào cái nút.
——————————————————————————–

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN