Bắt Ma Đặc Công - Quyển 2 - Chương 13: Đông sơn mộ địa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Bắt Ma Đặc Công


Quyển 2 - Chương 13: Đông sơn mộ địa


Lữ Minh Dương quay phắt đầu lại, nhìn thấy một bóng người đang đứng ở cửa.

Bởi vì đang là chính ngọ, bên ngoài miếu ánh sáng so với trong miếu thì sáng hơn nhiều lần, ngược sáng nhìn lại, Lữ Minh Dương chỉ có thể nhìn cái bóng kia tựa hồ là thân ảnh của một nam nhân, gầy yếu có chút già nua, nhưng lại không thấy rõ khuôn mặt.

“ Ai đang làm gì ở đó!” Bóng người nọ lại nói.

Lữ Minh Dương lần này nghe ra thanh âm tựa hồ là lão bí thư, vội vàng a a cười nói:” A, là lão bí thư à? Tôi làm rơi cái chìa khóa xe, muốn tới hỏi xem Kim lão thái có nhìn thấy hay không. Bà ấy không có ở đây, tôi muốn xem một chút có phải hay không bà ấy đã nhặt được để đâu đó.

Lão bí thư ừ một tiếng, chậm rãi đi vào bên trong miếu, liếc Lữ Minh Dương một cái, nhàn nhạt nói:” Kim lão thái là một bà già cô độc, không có cái gì đáng giá đâu.”

Lữ Minh Dương trong lòng cười khổ một trận, lão bí thư này xem ra là đem mình biến thành một tên trộm rồi.

“ Cậu nói cậu tìm chìa khóa xe?” Lão bí thư dừng một chút lại nói,” Các cậu có phải là chuẩn bị rời đi?”

“ Không phải. Tôi chỉ là muốn lên xe lấy một vài thứ, mới phát hiện cái chìa khóa không thấy đâu.” Lữ Minh Dương thản nhiên nói.

“ Ai, mấy người ngoài các cậu a, đến chỗ chúng tôi đúng là một điều không hay, quậy đến cả thôn rối loạn bất an cả rồi. Tôi thấy hay là nhóm người mấy cậu sớm một chút đi khỏi đây mới tốt đó.” Lão bí thư thở dài, tìm cái cây cột dựa vào rồi ngồi chồm hổm xuống đất hút thuốc.

Lữ Minh Dương trong lòng thầm than, xem ra chính mình và mọi người vì thôn dân mà đến trợ giúp, nhưng một điểm cũng không được hoan nghênh a. Nhưng mà những lời này làm sao có thể trở về nói cho mọi người nghe đây?

“ Lão bí thư, ông có biết Kim lão thái đi nơi nào không? Tôi muốn hỏi bà ấy có nhìn thấy cái chìa khóa của tôi hay không.” Lữ Minh Dương chuyển đề tài, nhàn nhạt nói.

“ Đại khái chắc là đi đông sơn thôi. Bà ta bình thường trừ đông sơn thì một bước cũng không ra khỏi cửa miếu.” Lão bí thư nói.

“ Đông sơn? Bà ấy lớn tuổi như vậy, còn có thể lên núi hả? Lữ Minh Dương cười nói,” Bà ấy đi đông sơn để làm gì vậy?”

“ Cậu đừng xem bà ấy lớn tuổi, đôi chân đi lại còn rất nhanh nhẹn đó nha.” Lão bí thư thở dài, lại nói,” Đến đông sơn để làm gì hả? Bà ấy còn có thể làm gì? Thăm cháu gái của bà ấy thôi.”

“ Kim lão thái có cháu gái hả?” Lữ Minh Dương cười nói,” Sao lại không ở trong thôn, lại ở trên núi vậy chứ?”

“ Chết rồi, thì mai táng ở đông sơn chứ sao.” Lão bí thư nhàn nhạt nói.

Lữ Minh Dương trong lòng máy động. Không lẽ cháu gái của Kim lão thái cũng vì động kinh mà chết? Không lẽ cô bé cũng được chôn trong bãi tha ma kia ở đông sơn?

Lão bí thư thấy Lữ Minh Dương không có trả lời, thở dài, lại nói:” Kim lão thái chỉ có một cô cháu gái, bây giờ đứa cháu này cũng không còn, thực sự trở thành một bà lão cô độc rồi. Từ ngày cháu gái bà ta mất, bà ta liền dọn tới ở trong ngôi miếu này, người cũng trở nên thần thần bí bí.”

Lữ Minh Dương nhíu đầu mày, chuyện này tựa hồ càng chứng minh Kim lão thái tuyệt đối có vấn đề, hoặc là nói Kim lão thái cùng cô cháu gái đã tạ thế kia tuyệt đối có vấn đề.

“ Lão bí thư, cháu gái của Kim lão thái chết khi nào vậy?” Lữ Minh Dương hỏi.

“ Chết năm sáu năm rồi.” Lão bí thư nhàn nhạt nói.

“ Năm sáu năm sao?” Lữ Minh Dương trong lòng nghĩ ngợi nói,” Không phải nói là từ sau khi xây miếu, trong thôn năm sáu năm sau cũng không có xuất hiện qua sự việc không may nào? Cho đến ba bốn năm trước mới lại bắt đầu xuất hiện trở lại?”

“ Cháu gái Kim lão thái không phải chết theo kiểu đó.” Lão bí thư thở dài nói,” Tiểu cô nương đó mệnh khổ a, lúc nhỏ đã không còn cha mẹ, lại mắc bệnh từ nhỏ, cố gắng đến hơn mười tuổi, rốt cục cũng không thể qua khỏi a.”

Cháu gái Kim lão thái không phải bởi vì động kinh mà chết, như vậy cô bé vì sao lại bị đem đến mai táng tại đông sơn mộ địa đây? Vấn đề này Lữ Minh Dương cũng không trực tiếp hỏi ra. Nhưng có một điểm đã có thể khẳng định, đó chính là từ sau khi Kim lão thái dọn tới ở trong miếu, lực lượng của cái miếu này mới tựa hồ bị tiêu giảm, sau đó trong thôn lại bắt đầu phát sinh loại quái sự này.

“ Lão bí thư, tôi muốn đi đông sơn tìm Kim lão thái hỏi một chút. Tôi quả thật là rất cần dùng cái chìa khóa xe.” Lữ Minh Dương nói.

“ Ừ, tôi với cậu cùng đi đi, tôi cũng đã lâu rồi không lên núi thăm mấy đứa nhỏ.” Lão bí thư đứng lên nói, hướng cửa miếu đi ra.

Lữ Minh Dương thầm than một hơi, sao lần này đến Tam Hà thôn, bất luận làm gì đều bị người ta đi theo vướng tay vướng chân hết đây.

Hai người một đường chầm chậm đi tới, nửa giờ sau thì tới đỉnh núi đông sơn, từng trận gió núi quất vào y phục của hai người tạo ra thanh âm phần phật, mặt trời chính ngọ chói chang trên cao, làm cho người ta cảm thấy một trận ấm áp, nhưng đồng thời bị gió núi thổi trúng cũng làm khắp cả người phát lạnh.

Vượt qua đỉnh núi, trên bầu trời lại kéo tới một đám mây đen, đợi đến khi tới bãi tha ma, trong thiên địa đã là một mảnh hôn ám, gió núi tựa hồ cũng càng thêm âm lãnh.

Trong mộ địa là một mãnh yên tĩnh, đến tiếng côn trùng kêu hay tiếng chim hót đều không có, chỉ có từng trận gió thổi qua mộ phần, phát ra tiếng ô ô như tiếng con nít khóc nức nở.

Lữ Minh Dương quét mắt khắp nơi, nhưng không thấy thân ãnh Kim lão thái. Lão bí thư lại dựa vào một vách núi đá ngồi xổm xuống, hút thuốc lá.

“ Kim lão thái không có ở đây?” Lữ Minh Dương hỏi, “ Ngôi mộ nào là mộ phần cháu gái bà ấy vậy?”

Lữ Minh Dương hỏi liền hai câu, lão bí thư thế nhưng không có lên tiếng, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không nháy một cái. Lữ Minh Dương trong lòng nghi hoặc, nâng cổ tay lên nhìn nhìn trị số EMF, so với lúc chính mình ở đây vào buổi tối ngày hôm qua, bây giờ trị số cao hơn rất nhiều, điều này chứng minh không lâu trước trong này từng có ác linh dừng lại. Như vậy Kim lão thái cùng với ác linh mới dừng lại ở đây có quan hệ gì? Ác linh kia có khả năng là cháu gái của Kim lão thái không đây?

Cho đến khi hút xong điếu thuốc, lão bí thư mới đứng lên, nhàn nhạt nói một câu:” Đi thôi.” Sau đó lập tức tiếp tục hướng phía đông mà đi xuống núi.

Lữ Minh Dương trong lòng nghi hoặc, chẳng lẽ mộ phần cháu gái Kim lão thái cũng không có trong bãi tha ma này? Chần chờ một lúc, Lữ Minh Dương vội vàng rượt theo, cùng lão bí thư rẽ qua một khối sơn thạch thật to, rõ ràng phát hiện nơi đây vậy mà còn có một ngôi mộ, mà bên cạnh ngôi mộ lại phủ phục một bóng người. Thân ảnh người nọ tựa hồ đúng là Kim lão thái.

Lão bí thư cước bộ có phần gấp gáp, vài bước liền xông tới phía trước, nâng dậy thân hình Kim lão thái

Khuôn mặt Kim lão thái lộ rõ những nếp nhăn già nua và hai mắt khép chặt, hô hấp yếu ớt mỏng manh, xem bộ dáng tựa hồ đã lâm vào tình trạng hôn mê. Lữ Minh Dương thử bấm một cái vào nhân trung Kim lão thái, nhưng không có phản ứng gì. Hắn khẽ nhíu mày, nâng cổ tay lêm xem một chút, trị số trên mặt đồng hồ là cực lớn, hơn nữa vẫn kịch liệt tăng lên.

Lữ Minh Dương vội vàng từ trong lòng lấy ra mắt kính đặc biệt đeo lên, mới vừa ngẩng đầu lên, liền thấy rõ ràng bên cạnh ngôi mộ nhỏ có một bé gái đang ngồi – một bé gái mặc y phục màu đỏ.

Lữ Minh Dương trong lòng kịch chấn, chẳng lẽ đây chính là cái mà Tiểu Binh gọi là “ Hồng y tỷ tỷ”? Trấn định nhìn kỹ lại, hồng y bé gái kia lại phiêu hốt biến mất không bóng dáng. Hắn vội vàng quét mắt khắp nơi, nhưng hồng y bé gái này lại giống như chưa hề xuất hiện ở đây, không có một điểm tung tích.

Hắn nhíu mày, cẩn thận quan sát lần nữa hoàn cảnh chung quanh, nơi Kim lão thái té xỉu là một mộ phần nhỏ, mà trước mộ phần còn bày hai cái chén lớn, một chén cơm trắng, một chén khác là bốn quả táo. Trước hai cái chén lớn còn rơi một cây nhang to và một xấp vàng mã, nhưng cây nhang vẫn chưa được đốt lên, mà trong tay Kim lão thái lại gắt gao nắm chặt một cái bật lửa.

Nhìn tình huống này tựa hồ trước khi Kim lão thái té xỉu chính là đang chuẩn bị đốt nhang, nhưng tựa hồ là vì cái gì đó mà không thể bật được lửa. Lữ Minh Dương trong lòng rõ ràng, nguyên nhân không thể bật được lửa tuyệt đối không phải bởi vì gió núi.

“ Haìz, đã nói với bà rồi, bà đừng đến đông sơn này nữa, bà như thế nào vẫn không nghe vậy.” Lão bí thư vừa thở dài, vừa than thở nói.

“ Lão bí thư, ông vì sao lại khuyên Kim lão thái đừng đến đông sơn vậy?” Lữ Minh Dương mẫn cảm, cảm giác được trong lời lão bí thư tựa hồ có vấn đề gì đó.

“ Các cậu là người thành phố, nói cho các cậu nghe các cậu cũng không tin.” Lão bí thư thở dài một tiếng nói,” Đi thôi, hai chúng ta đem bà ấy trở về trong miếu đi.”

Lữ Minh Dương khẽ nhíu mày, lão bí thư này tựa hồ cũng biết chút gì đây. Tam Hà thôn này tựa hồ càng ngày càng thần bí, tựa hồ mỗi một người đều có chút ít bí mật, mấy cái bí mật này hội tụ cùng một chỗ, liền giống như đám mây đen trên đầu lúc này, làm chính mình càng ngày càng mờ mịt.
——————————————————————————————–

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN