Bắt Ma Đặc Công - Quyển 2 - Chương 4: Lưu quả phụ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
132


Bắt Ma Đặc Công


Quyển 2 - Chương 4: Lưu quả phụ


Chương 4: Lưu quả phụ

Cuộc sống buổi sáng nơi vùng núi tựa hồ đến sớm hơn nơi thành thị. Trời mới tờ mờ sáng, bên ngoài đã là một cảnh huyên náo ồn ào.

Đầu tiên là gà trống gáy, tiếp theo liền kéo theo đủ loại chim chóc không biết tên đậu lên nhánh cây trước chi bộ thôn líu la líu lo hót loạn cả lên, làm cho bò ngựa trong thôn cũng kêu la ùm sùm, sau đó thôn dân đến cho chúng ăn thêm một chút lương thực, chuẩn bị ra nông trường làm việc. Vì thế Lữ Minh Dương cũng ngại không dám nướng thêm, lồm cồm bò dậy nhìn đồng hồ chẳng qua mới 6h15 am.

Ăn xong điểm tâm ở nhà Vưu Tiểu Dũng, Trương giáo sư phân công công việc cho mọi người, trước để cho Hứa trưởng khoa rời khỏi chi bộ thôn đến nông trường kiểm tra sức khỏe tổng quát cho mấy đứa nhỏ, xem có phải bọn chúng có mầm bệnh trong người không. Lữ Minh Dương cùng Vưu Tiểu Dũng một tổ, bản thân ông cùng kế toán thôn một tổ, đi một vòng quanh thôn, hỏi một chút gia đình của những đứa nhỏ đã tử vong, xem lúc mấy đứa nhỏ chết có triệu chứng gì, xem xem có khả năng tìm được chút manh mối nào không.

Lữ Minh Dương và Vưu Tiểu Dũng cùng nhau từ trung tâm đi về phía đầu thôn, dọc theo đường đi có hỏi vài nhà, nhưng tình huống mấy nhà này cũng không giống nhau, mỗi khi nhắc đến chuyện thương tâm của gia đình mình nhà nào cũng khóc lóc thảm thương, làm cho người ta nghe mà choáng váng đầu óc.

Tam Hà thôn là thôn xa xôi nhất của huyện Nam Phong, ba mặt được bao bọc bởi núi một mặt còn lại thì đối diện với biển khơi, chỉ có phía đông nam của thôn là có một con đường đi thông ra thế giới bên ngoài. Lữ Minh Dương cùng Vưu Tiểu Dũng đi đến cửa vào nông trường, liền nhìn thấy vài lão nhân đang ngồi nói chuyện chỗ mấy chiếc xe của mình.

Lữ Minh Dương nhìn mấy vị này có chút quen mắt, tựa hồ đúng là tối hôm qua đã gặp mấy lão nhân này ở nhà Vưu Tiểu Dũng. Vưu Tiểu Dũng cũng đã tiến tới chào hỏi, tiếp theo dẫn Lữ Minh Dương tiếp tục đi về hướng nam, nơi đây chính là chỗ ở của Lưu quả phụ, cũng là người có cô con gái tiểu Hồng, là nạn nhân đầu tiên của chuỗi sự kiện này.

Đi xuyên qua nông trường, Lữ Minh Dương tùy ý hỏi:” Vừa rồi mấy lão nhân đó đều là mấy người hôm qua tôi đã gặp ở nhà anh nhỉ? Như thế nào lại không thấy Ngô tam thúc vậy?”

“ Cậu hỏi Ngô tam thúc hả?” Vưu Tiểu Dũng nói,” Lên núi chăn dê rồi.”

“ Lên núi chăn dê?” Lữ Minh Dương nói,” Ông ta già như vậy còn muốn lên núi chăn dê sao.”

“ Ái chà, cậu đừng nhìn thấy ông ta đã lớn tuổi, thân thể còn khang kiện lắm đó nha. Ông ta tự nuôi mấy chục con dê, mỗi ngày đều là trời chưa sáng đã đuổi dê lên núi, đến khi trời tối mịt mới trở về, bất luận là trời mưa trời gió một năm bốn mùa đều không thay đổi.” Vưu Tiểu Dũng nói xong, lại chỉ tay về phía trước, nói:” Kia là nhà của ông ta, lũ dê không có trong chuồng, vậy không phải là ông ấy đã lên núi rồi đó thôi.”

Lữ Minh Dương có chút nhíu mày, Ngô tam thúc mỗi ngày lên núi chăn dê, hừng đông lên đường tối mịt mới về, nói cách khác người trong thôn bao lâu nay vào ban ngày cũng không có gặp qua ông ta, vậy có nghĩa là… Quả nhiên Ngô tam thúc rất có vấn đề.

“ Đến rồi.” Vưu Tiểu Dũng nói khi đến trước cửa một căn nhà, mà nó lại nằm sát vách nhà Ngô tam thúc, Lữ Minh Dương lại nhíu mày.

Vưu Tiểu Dũng vỗ cửa hồi lâu, mới có một lão bà đầu tóc bạc trắng đi ra mở cửa.

“ Tứ thẩm, có ở nhà a, tôi còn tưởng thẩm đã ra ngoài rồi chứ.” Vưu Tiểu Dũng nói.

Vị tứ thẩm kia ánh mắt có điểm ngây ngốc a lên một tiếng. Xem ra đây chính là người mà Vưu Tiểu Dũng đã nhắc đến Lưu quả phụ, nhưng thời điểm tiểu Hồng chết chẳng qua là mười lăm mười sáu tuổi, như vậy lúc ấy mẹ cô ta cũng chẳng qua cũng khoảng bốn mươi tuổi, nếu tính tới hiện tại thì đáng lẽ chỉ khoảng năm mươi tuổi thôi, nhưng bây giờ bà ấy nhìn như là sáu bảy chục tuổi vậy.

“ Là như thế này tứ thẩm à, tôi có mời bác sĩ trong thành phố tới đây, muốn xem mấy đứa nhỏ trong thôn chúng ta rốt cục là bị làm sao, bây giờ muốn hỏi thẩm một chút chuyện tiểu Hồng ngày đó.” Vưu Tiểu Dũng nói.

“ Tiểu Hồng hả, đã chết mười mấy năm rồi, còn hỏi cái gì?” Lưu quả phụ thì thào nói.

“ Hỏi một chút thôi, không phiền thẩm lâu đâu. Đi, vào trong nhà mới nói tiếp đi.” Vưu Tiểu Dũng nói xong, cũng không đợi Lưu quả phụ trả lời, lập tức dẫn Lữ Minh Dương đi vào trong nhà.

Nhà Lưu quả phụ quả thật có chút cũ nát, mái ngói đã phủ đầy rêu, trong sân chỉ có mấy con gà mái lờ đờ không có một điểm sinh khí nào. Tiến vào trong nhà, khi cánh cửa mở ra liền thấy ngay một ban thờ, đặt trên đó là hai cái bài vị, phía trước bài vị là một cái chén lớn dùng thay lư hương, bên trong chỉ còn lại vài chân nhang đã tàn.

Lữ Minh Dương nhìn thoáng qua bài vị, trong đó có một cái chính là của tiểu Hồng, cái còn lại chắc là của chồng Lưu quả phụ rồi. Hắn đang suy nghĩ, liền bị Vưu Tiểu Dũng kéo ngồi xuống một cái ghế, Lưu quả phụ vẫn ngây ngốc như trước, đứng ở cạnh cửa.

“ Tứ thẩm à, là như vậy, thẩm nhớ lại xem hôm tiểu Hồng xảy ra chuyện thì có cái gì bất thường không?” Vưu Tiểu Dũng đã sớm thuộc lòng mấy vấn đề mà Lữ Minh Dương cần hỏi, hỏi riết cũng thật là trở nên thuần thục trôi chảy rồi. ( nguyên văn là 得心 应 手 : đắc tâm ứng thủ – thành ngữ TQ: ý là làm việc rất tiện tay, nghĩ sao được vậy. Miêu tả làm việc rất thuần thục, trôi chảy. )

“ Có cái gì không bình thường chứ, cũng ăn cũng uống, giống một người bình thường thôi.” Lưu quả phụ lạnh nhạt nói

“ À, ý là cô bé có nói mình bị sinh bệnh gì không, ví dụ như là chóng mặt nhức đầu vậy đó?” Vưu Tiểu Dũng nói.

“ Sinh bệnh? Đang khỏe mạnh vậy thì có thể sinh bệnh gì chứ.” Lưu quả phụ giọng nói thờ ơ, giống như bây giờ đang nói về một người cùng bà ta chẳng có quan hệ gì. Nghĩ lại cũng khó trách, đã bị mất chồng, lại mất luôn đứa con gái duy nhất, sống một mình như vậy mười mấy năm nay, còn có thể còn lại bao nhiêu tình cảm đây?

“ Ôi. Thẩm từ từ nghĩ kỹ lại xem, vậy trước lúc cô bé gặp chuyện không may có chỗ nào không giống thường ngày không?” Vưu Tiểu Dũng lại hỏi.

“ Đã nói là bình thường mà, còn nghĩ cái gì nữa?” trong giọng nói của Lưu quả phụ đã có chút tức giận.

Vưu Tiểu Dũng cũng đành bó tay, trong giọng nói cũng đã có một chút nhụt chí:” Như vậy đi, thẩm nói một chút sự tình ngày đó cho vị bác sĩ này nghe đi.”

“ Có gì đáng nói chứ? Sự tình ngày hôm đó không phải là cậu nhìn thấy sao, so với tôi thì cậu phải rõ ràng hơn mới phải, còn muốn lão bà tôi nói làm gì.” Lưu quả phụ nói.

Vưu Tiểu Dũng vẻ mặt khó chịu, quay đầu nhìn về phía Lữ Minh Dương, bất lực lắc tay nói:” Cậu xem, thế này…”

Lữ Minh Dương mỉm cười nói:” Vưu bí thư, nếu không thì như vậy đi, anh trở lên xe lấy giúp tôi một chai nước, trước tiên để tôi nói chuyện với đại thẩm một chút.”

“ Cậu muốn uống nước hả, tứ thẩm này, trong nhà có trà không vậy?” Vưu Tiểu Dũng cũng không hiểu ý tứ của Lữ Minh Dương chính là muốn được nói chuyện riêng với Lưu quả phụ một chút, rất không biết phối hợp mà hỏi lại.

“ Có nước lọc thôi, muốn uống thì để tôi đi nấu.” Lưu quả phụ nói.

“ Không cần phiền phức vậy đâu. Trên xe có nước suối mà, Vưu bí thư, làm phiền anh nha.” Lữ Minh Dương vội vàng nói

“ Thẩm xem xem, nước trà mà trong nhà cũng không có là sao.” Vưu Tiểu Dũng nén giận nói.

“ Ấm trà ta còn không có nữa là.” Lưu quả phụ nói. Vưu Tiểu Dũng lúc này mới không tình nguyện lẩm bẩm đi ra cửa.

Lữ Minh Dương đứng dậy, đi lại trong phòng vài bước mới thản nhiên nói:” Tứ thẩm này, thẩm nghĩ xem, trước khi tiểu Hồng gặp chuyện, trong nhà có xảy ra chuyện gì đặc biệt không? Ví dụ như ban đêm nghe thấy tiếng vang kỳ lạ, hoặc là trong nhà có mấy thứ đồ vật tự nhiên bị di dời từ chỗ này sang chỗ khác hay không?”

“ Ý cậu nói là nhà chúng tôi có gặp mấy thứ dơ bẩn không chứ gì. Có cha của tiểu Hồng phù hộ chúng tôi, chúng tôi sẽ không gặp phải mấy thứ dơ bẩn đó đâu.” Lưu quả phụ liếc nhìn Lữ Minh Dương một cái nói.

Lữ Minh Dương vẫn rất nhẫn nại, tiếp tục nói:” Sau khi tiểu Hồng mất, thì được an táng ở chỗ nào vậy?”

“ Đầu tiên là chôn bên cạnh đập nước, về sau lại dời về sườn phía đông của ngọn núi đằng sau.” Lưu quả phụ nghi ngờ nhìn chằm chằm Lữ Minh Dương, lại hỏi:” Cậu hỏi cái này làm gì, cậu không phải là bác sĩ, mà là đại tiên à?”

“ Tôi không phải đại tiên, mà là bác sĩ, tôi cũng chỉ là thuận miệng hỏi thôi, a a.” Lữ Minh Dương nhất thời vừa tức vừa buồn cười, lão bà này vậy mà thật thông minh, chẳng qua cái mình muốn biết thì bà ta cũng đã nói ra rồi. Hắn vội vàng cáo từ Lưu quả phụ, đi ra ngoài sân, hắn tính toán trong lòng, tại sao sau khi tiểu Hồng chết thì mai táng ở cạnh đập nước, nhưng sau đó lại di dời mộ phần? Phải biết rằng người miền núi coi chuyện dời mộ tuyệt đối là một đại sự. Chẳng lẻ trong chuyện này còn có ẩn tình?

——————————————————————————————-

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN