Bắt Ma Đặc Công
Quyển 4 - Chương 17: Mất tích
Hàn Di vừa xoay người mở cửa, vừa âm thầm nghĩ ngợi lời của Tiểu Cầm.
Ngưu Tam gia vu oan cho Lữ Minh Dương khoan hãy nói, nhưng chuyện Tiểu Cầm đêm qua mơ thấy Lưu Thúy Hoa, tựa hồ có thể khẳng định kẻ sát hại Ngưu Nhị Xuyên rất có thể chính là Lưu Thúy Hoa. Có lẽ Tiểu Cầm đêm qua không phải là đang mơ, mà là thật sự nhìn thấy thi thể của Lưu Thúy Hoa hoặc là quỷ hồn của ả cũng không chừng.
Cái đó hoàn toàn phù hợp với suy đoán của mình và Lữ Minh Dương.
Nhưng vẫn còn một điểm, chính là Tiểu Cầm nói cô ta ngoại trừ nằm “mơ” thấy Lưu Thúy Hoa, còn “mơ” thấy bà nội, đây lại là chuyện gì đây?
Hàn Di vừa trầm tư, vừa nhẹ nhàng kéo cửa ra. Cánh cửa gỗ cũ kỹ khẽ phát ra âm thanh cọt kẹt, đúng lúc đó, Hàn Di bất chợt cảm thấy từ ngoài cửa truyền đến một hơi lạnh rét căm căm.
Đây không phải là một cơn gió lạnh bình thường, mà là hơi lạnh của thứ âm khí đậm đặc, là dấu hiệu cảnh báo có ác linh tồn tại.
Hàn Di ngay lập tức cảnh giác. Cô xoay người chặn Tiểu Cầm đang sắp bước ra khỏi cửa lại, một tay đã âm thầm nắm chặc tiểu nỏ, cẩn thận cảm ứng bốn phía.
Trong sân nhà là một khoảng không tĩnh lặng, dấu chân trên mặt tuyết đã phủ thêm một tầng tuyết đọng mỏng manh, tất cả chỉ còn là một màu tuyết trắng sạch sẽ. Nhưng trong ánh tuyết quang nơi đây dường như vẫn còn thiếu chút gì đó.
Hàn Di cau mày thật chặc, chợt hiểu ra tuyết đọng trên mặt đất nơi đây đã thiếu mất một nguồn sáng, nguồn sáng đó chính là ánh sáng phát ra từ ngọn nến ở trong linh đường.
Ánh nến trong linh đường nhất định không thể bị dập tắt, ánh nến đó chính là dùng để dẫn đường cho linh hồn, mà mới rồi lúc mình ở đó, cây nến đó vẫn còn rất dài, không thể nào chỉ trong một thời gian ngắn mà cháy hết, hơn nữa hiện tại không hề có gió. Chẳng lẽ trong đó đã xảy ra chuyện gì, làm tắt nến sao?
Hàn Di quay đầu thấp giọng nói với Tiểu Cầm:” Cặn bã tới, cô trốn ở trong này, không được qua đó.”
Tiểu Cầm nhất thời hoảng sợ gật đầu một cái.
Hàn Di nhẹ nhàng cất bước đi ra khỏi phòng.
Căn phòng chính vẫn tĩnh lặng vô cùng, cũng không có bất kỳ thanh âm bất thường nào truyền ra, ngoài sân nhà ánh tuyết quang ảm đạm, làm cho bên trong căn phòng càng trở nên tối tăm hơn.
Hàn Di cẩn thận bước đi từng bước nhỏ, cố gắng nghiêng người ra ngoài sân, có ý muốn liếc nhìn tình hình trong căn phòng chính.
Từ góc độ này, Hàn Di nhìn xuyên qua cửa gian nhà chính thấy những người gác linh đường đều ngủ say trên mặt đất, bọn họ vẫn như cũ ngã trái ngã phải tựa vào nhau, vẫn hoàn toàn ngủ say chứ không hề có bất cứ hành động khác thường gì, nhưng trên linh sàn dường như lại thiếu mất thứ gì…
Trên linh sàn thế nhưng lại không có thi thể của Ngưu Nhị Xuyên!
Hàn Di nhất thời thót tim, thi thể Ngưu Nhị Xuyên sao lại không thấy. Mới vừa rồi rõ ràng gã còn nằm ở trên linh sàn, mà mình ở cách vách cũng không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì, nhưng thi thể của gã vậy mà đột nhiên biến mất.
Hàn Di cau mày thật chặc, nhẹ nhàng cất bước lại gần linh đường, trước đó cô cảnh giác dừng lại ở cửa một chút, sau đó mới nhẹ nhàng đốt sáng cây nến trước linh sàn. Trong linh đường ngoại trừ cây nến bị thổi tắt, cũng không có chỗ nào khác với ban nãy, mà trên mặt tuyết ở bên ngoài sân cũng không có bất cứ dấu chân nào mới để lại, đểm này khiến cho cô không khỏi liên tưởng đến sự biến mất của thi thể Lưu Thúy Hoa.
Nhưng so với lúc ở khe núi đầu thôn đông thì lần này có điểm khác biệt, đó là nơi này có một cổ âm khí nhàn nhạt, chỗ này đã xuất hiện ác linh.
Hàn Di khẽ cau mày, cẩn thận cảm ứng khí tức ác linh này. Cổ khí tức này cũng không tính là cường đại, phải, đó chẳng qua là khí tức của một ác linh bình thường mà thôi, vậy ác linh này rốt cục là ai đây? Có thể nào là của chính Ngưu Nhị Xuyên? Có khi nào gã cũng giống như Lưu Thúy Hoa, linh hồn lần nữa nhập vào xác của mình mà sống lại?
Nhưng rốt cục gã rời khỏi căn phòng này như thế nào? Ngoài sân không có bất kỳ dấu chân nào, trong phòng chỉ có diện tích bao nhiêu đây, quét mắt một cái là có thể nhìn hết, căn bản không hề có chỗ nào cho người ta ẩn nấp.
Gã tuyệt đối không thể tan biến vào không khí!
Hàn Di cau mày thật chặc, trong lòng khẽ động, ngẩng đầu lên nóc phòng quan sát.
Đây là một căn phòng lợp ngói cũ kỹ, nhưng bởi vì đây là nhà một gian, nên dưới xà nhà là một vách tường ngăn cách, trên vách tường cũng không hề có dấu vết gì, bên kia vách tường chính là gian phòng của Tiểu Cầm.
Hàn Di không khỏi nhíu mày càng chặc hơn, nếu như thi thể Ngưu Nhị Xuyên muốn rời khỏi căn phòng này, như vậy trừ khả năng bay ra từ cửa chính, thì cũng chỉ còn có một khả năng. — Gã vượt tường vào gian phòng cách vách.
Hàn Di cũng không suy nghĩ nhiều, cô tung người lên, khẽ chạm vào linh sàn mượn lực, liền bay qua khỏi bức tường.
Gian phòng cách vách vẫn tối đen như cũ, ánh tuyết quang mông lung lọt qua khung cửa sổ chỉ có thể khiến cho người ta đại khái phân biệt được một vài vật dụng to lớn trong phòng, nhưng trong phòng hoàn toàn không có gì khác thường, không có dấu vết có vật thể chuyển động.
Hàn Di xác định một chỗ trống ở trong phòng, nhẹ nhàng nhảy xuống, lại cảnh giác quan sát khắp phòng một lần nữa. Trong phòng hoàn toàn không có gì khác biệt với lúc mình rời đi, không nhiều thêm vật gì, cũng không thiếu mất vật gì – Tiểu Cầm vẫn như cũ ở bên cạnh cánh cửa, cúi đầu thật sâu vào giữa hai đầu gối.
Chẳng lẽ mình đã đoán sai?
Hàn Di nhẹ nhàng tiến tới trước hai bước, vỗ nhè nhẹ vào đầu vai Tiểu Cầm.
Tiểu Cầm đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt trừng đến thật to. Cô ta nhìn thấy là Hàn Di, thì chợt nhếch miệng nở nụ cười the thé, nói:” Anh tôi…”
Hàn Di nhất thời cả kinh, đột nhiên xoay người lại nhìn, nhưng sau lưng cũng không có người. Cô thoáng thở phào nhẹ nhỏm, cau mày lần nữa nhìn về phía Tiểu Cầm.
“ Anh tôi lại còn sống… He he… “ Tiểu Cầm vừa lảm nhảm vừa cười the thé.
Hàn Di nhíu mày thật chặc, chẳng lẽ Ngưu Nhị Xuyên thật sự đã bay vào gian phòng này?
“ Anh cô ở đâu rồi?” Hàn Di thấp giọng hỏi Tiểu Cầm.
Tiểu Cầm chợt đổi lại một vẻ mặt đau thương, nói:” Ca ca không để ý tới tôi, ca, ca đi, không để ý tới tôi…”
Hàn Di nhất thời bung chân ngay lập tức vọt ra khỏi phòng.
Ngoài sân từ lâu đã không còn bóng dáng của Ngưu Nhị Xuyên, vẫn là mặt tuyết sạch sẻ, như cũ không có bất kỳ dấu chân nào.
Hàn Di nhíu mày thật chặc, nhìn xuống dưới chân. Đây là vị trí duy nhất dưới mái hiên không bị tuyết đọng, đối diện ngay vách tường phía đông của sân nhà. Rất có thể Ngưu Nhị Xuyên thông qua một điểm này mà nhảy ra ngoài sân nên không lưu lại dấu chân nào.
Hàn Di từ mái hiên chạy nhanh tới bức tường phía đông, bức tường cũng không cao, Hàn Di tung người bay lên, đạp lên vách tường hai cái mượn lực liền có thể nhảy qua.
Bên ngoài sân là một khu đất trống nho nhỏ, trên mặt đất có một hàng dấu chân thật sâu, sải chân rất rộng, nhìn kích thước dấu chân tựa hồ chính là của Ngưu Nhị Xuyên lưu lại.
Dấu chân đi thẳng về hướng tây, mà theo hướng đó chỉ có một căn nhà, chính là căn nhà của Ngưu Tam gia cho mình và Lữ Minh Dương tá túc, mà lúc này Lữ Minh Dương còn đang ở đó tĩnh tọa.
Hàn Di liền không chần chờ, lập tức thi triển toàn bộ thân pháp, phóng về nhà.
Dấu chân không hề đi theo đường lớn vòng ra trước cửa, mà trực tiếp vượt tường vào nhà. Hàn Di lần theo dấu chân cũng trèo tường mà vào, trong sân nhà hoàn toàn yên tĩnh, cũng không thấy bóng dáng Ngưu Nhị Xuyên, ánh lửa trong phòng đã sắp lụi tàn, nhưng bên cạnh đống lửa lại không hề có thân ảnh Lữ Minh Dương.
Trái tim Hàn Di lúc này như treo ngược, cô quét mắt khắp sân. Trong sân có một loạt dấu chân hỗn loạn, nhìn xem thì dường như Lữ Minh Dương đã phát hiện ra cương thi Ngưu Nhị Xuyên, thậm chí còn đánh một trận ở chỗ này. Dấu chân kéo dài đến tận vách tường phía đông mới biến mất, chẳng lẽ bọn họ đã nhảy tường ra ngoài?
Hàn Di siết chặc thêm một chút cây tiểu nỏ nắm trong tay, lần nữa tung người lên, thân hình lần nữa nhẹ nhàng bay qua khỏi vách tường.
Dấu chân bên ngoài vách tường tiếp tục chạy về hướng đông, bất quá lần này có đến hai loại dấu chân, một loại là dấu giầy vải may tay, hẳn là của Ngưu Nhị Xuyên, mà loại còn lại chính là giày quân đội vừa thô vừa nặng, dĩ nhiên là của Lữ Minh Dương rồi.
Hàn Di không khỏi thở phào nhẹ nhõm, xem ra Lữ Minh Dương không có chuyện gì, chắc là hắn chỉ đuổi theo Ngưu Nhị Xuyên thôi.
Nhưng cô cũng không hề trì hoãn cước bộ, vẫn như cũ lần theo dấu chân đuổi theo.
Phương hướng dấu chân tiến tới chính là bãi tha ma ở đông thôn, Hàn Di khẽ nhíu mày, đối với cái bãi tha ma này, trong lòng cô không khỏi có một chút chán ghét, dù sao sáng sớm hôm nay cũng vừa chạm trán cương thi Lưu Thúy Hoa ở nơi này.
Nhưng dấu chân tựa hồ cũng không dừng lại ở bãi tha ma, mà vẫn như cũ đi tiếp về sườn núi phía đông. Trái tim Hàn Di không khỏi lần nữa lại treo ngược lên. Chẳng lẽ dấu chân này đang chạy về phía khe núi ở sau sườn núi phía đông? Thi thể Lưu Thúy Hoa chính là biến mất một cách thần bí ở chỗ này.
Vượt qua sườn núi, quả nhiên dấu chân chạy về phía khe núi kia.
Hàn Di không khỏi khẩn trương trong lòng, lần nữa gia tăng tốc độ, lúc này cô giống như một cái bóng màu đỏ, lao vọt tới khe núi.
Từ xa nhìn lại, dấu chân đột nhiên biến mất, ngay tại bên cạnh khối đá lớn mà Lữ Minh Dương dùng để đè chặt thi thể Lưu Thúy Hoa.
Hàn Di không khỏi dừng lại, trái tim đã treo ngược, tiểu nỏ trong tay cũng bị siết thật chặc. Quỷ dị, đúng thật là quỷ dị, hai cỗ thi thể đều đột nhiên biến mất không thể giải thích được ở chỗ này, càng khiến cho cô không thể tin được đó là dấu chân của Lữ Minh Dương vậy mà cũng biến mất ở ngay bên cạnh tảng đá đó.
Hàn Di nuốt khan một ngụm nước miếng, chậm rãi di chuyển về phía tảng đá kia, cô cảm giác mồ hôi lạnh đã thấm ướt lòng bàn tay, từ trước đến nay, tình huống này chưa từng xảy ra.
Tuyết dưới chân phát ra những tiếng kêu kin kít nho nhỏ, nhưng trong màn đêm yên tĩnh lại nghe hết sức chói tai, Hàn Di cũng rõ ràng nghe được hơi thở của mình lúc này rất nặng nhọc, ngay cả tiếng tim đập liên hồi cũng nghe thấy rõ ràng.
Thời điểm sợ hãi nhất cũng không phải là lúc đối mặt với ác linh, mà là biết xung quanh rõ ràng có ác linh tồn tại, nhưng lại không nhìn thấy nó ở chỗ nào.
Nhưng còn một điểm khiến cho Hàn Di phân tâm chính là tung tích của Lữ Minh Dương.
Đến tột cùng hắn đã biến đi đâu, làm thế nào mà hắn cũng đột nhiên biến mất như vậy? Chẳng lẽ hắn cũng giống Ngưu Nhị Xuyên, biến thành cương thi?
Hoặc là “Y” đã phát hiện ra Lữ Minh Dương, nên bắt đi luôn?
Hàn Di cau mày thật chặc, nhưng trong lòng không khỏi có chút hối hận, lúc nãy mình đi đến nhà Ngưu Nhị Xuyên, phải dẫn Lữ Minh Dương theo cùng mới đúng.
Còn nữa, đáng lẽ mình không nên dấu diếm Lữ Minh Dương điều gì, nếu như sớm nói với hắn về chuyện của “Y”, có lẽ hiện tại Lữ Minh Dương cũng sẽ không gặp phải bất trắc…
Băng qua một khối đá núi khổng lồ, khóe mắt Hàn Di chợt liếc thấy một bóng người gục trên mặt đất bên cạnh một tảng đá, không nhúc nhích, tựa hồ toàn thân đều không có sinh khí. Nhìn trang phục kia chẳng phải chính là Lữ Minh Dương đó sao?
———————————-
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!