Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc
Chương 15: Cho dù là một tòa thành trì, ta cũng không chịu đổi ngươi đâu
Chuyển ngữ: Gà – LQĐ
Mặt trời lặn dần về phía tây, sắc trời chạng vạng.
Binh sĩ huấn luyện trên giáo trường tản dần.
Chỉ có một bóng dáng màu đen, ở trong góc di chuyển biến hóa, luyện thương không biết mệt mỏi, dường như không có ý định nghỉ ngơi.
Du Đôn Tố và vài sĩ quan bưng cơm tối đi ngang qua sàn đấu, Du Đôn Tố hô: “Kiều Sinh, còn chưa nghỉ à?”
Mặc Kiều Sinh dừng thương, quỳ xuống hành lễ, nói: “Bái kiến Du tướng quân. Tiểu nhân còn muốn luyện thêm một lát nữa.”
Trên trán hắn phủ kín mồ hôi, nhỏ xuống như mưa. Nhưng ánh mắt hắn sáng quắc, tinh thần phấn chấn, không hiện vẻ mệt mỏi.
Du Đôn Tố lấy ra hai cái bánh màn thầu bột mì từ bát của mình, đặt vào tay Mặc Kiều Sinh: “Chăm chỉ là tốt, nhưng đừng quá vất vả, ăn lót dạ trước đi.”
Mặc Kiều Sinh nâng hai tay tiếp lấy, cung kính cúi đầu cảm ơn.
Đi xa một khoảng, một sĩ quan bên cạnh Du Đôn Tố nói: “Mặc Kiều Sinh đó đúng là điên rồi, mỗi ngày đều thấy hắn đến sàn đấu, từ trời chưa sáng đã bắt đầu luyện đến khi trăng lên ba sào.”
Kẻ còn lại nói tiếp: “Chẳng qua chỉ là một gã nô lệ, luyện thêm thì có thể thế nào, chẳng lẽ còn muốn làm tướng quân chắc.”
“Tên nô lệ này không biết trời cao đất rộng, thấy Du tướng quân mà dám không phục hành lễ, chỉ quỳ lạy là xong việc.”
“Ngươi không hiểu à, đây là Chúa công đặc biệt cho phép. Chúa công thật sủng ái hắn, ngay cả trước mặt Chúa công hắn còn có thể miễn trừ phục lễ đấy.”
Du Đôn Tố nói: “Tuy thân phận người này thấp kém, nhưng quả thực thân thủ bất phàm, trên chiến trường cũng dũng mãnh thiện chiến, lập nhiều chiến công. Bọn ngươi không thể xem thường hắn như thế.”
Mọi người nhếch miệng, không nói thêm gì nữa.
Du Đôn Tố quay đầu nhìn bóng dáng đang không ngừng cần luyện dưới ánh tà dương, trong lòng thầm nghĩ, người kiên cường như thế, quả thật là hình mẫu tướng sĩ trong quân ta, đáng tiếc hắn chỉ là một nô lệ, ta nói ra sợ các ngươi không lọt tai.
Sắc trời dần tối xuống.
Mặc Kiều Sinh lĩnh cơm tối của mình, trở về phòng mình.
Hôm nay hắn đã có một gian phòng thuộc về mình ở ngoại viện phủ Thành Chủ.
Tuy phòng không lớn, nhưng chỉnh tề sạch sẽ. Bên trong đặt một chiếc giường thoải mái, lót chăn đệm ấm cúng.
Trong góc phòng có một tủ treo y phục, trong tủ treo vài bộ y phục bền chắc dễ chịu, thậm chí còn có một cái hộp có khóa, có thể giữ một vài đồ vật riêng tư.
Gần cửa sổ có bày một bộ bàn ghế giản dị. Trên bàn đặt một bộ [Võ Kinh Thất thư] mà Chúa công đã ban cho hắn, đã bị lật đến xù lông.
Mọi thứ làm cho Mặc Kiều Sinh tràn ngập hạnh phúc và thỏa mãn, nếu phải nói chỗ duy nhất không đủ, chính là cách nội viện của chủ nhân hơi xa, không thể luôn luôn nhìn thấy khuôn mặt thân thiết của chủ nhân.
Bữa tối hôm qua và bữa sáng hôm nay hắn chưa hề đụng vào, vẫn đang bày trên bàn.
Hắn gộp những món này và cả bữa tối mới được phát, cộng thêm màn thầu bột mì mà Du Đôn Tố cho nữa, bọc hết trong một bao vải, lại bỏ vào trong bao y phục chứa tất cả thuốc trị thương và băng vải của hắn.
Mặc Kiều Sinh sờ cái bụng đang đói kêu vang của mình, nghĩ thầm, bẻ một miếng bánh bao, bỏ vào miệng mình.
Thật vô dụng, trước kia dù hai ba ngày không có đồ ăn ta cũng nhịn được. Hôm nay mới một ngày đêm mà ta đã đói bụng đến luống cuống như vậy.
Không quan trọng, sáng ngày mai ta lại ăn nữa thì tốt rồi. Hay mang mấy cái này đến cho A Phượng.
Thừa dịp bóng đêm, Mặc Kiều Sinh đi đến dịch quán mà Uy Bắc hầu tạm thời dừng chân.
Hôm qua lúc Uy Bắc hầu Hoa Vũ Trực vào thành, Mặc Kiều Sinh nhìn thấy bóng dáng A Phượng trong đoàn người.
Trên chiến trường A Phượng bị thương rất nặng, hình như tình trạng không tốt lắm.
Uy Bắc hầu Hoa Vũ Trực theo đoàn người, được Trình Thiên Diệp sắp xếp cho ở trong một tòa đại trạch hiên ngang tráng lệ.
Mặc Kiều Sinh dùng một góc bạc vụn chủ nhân ban cho, gõ vào cửa hông của trạch viện.
Thị vệ giữ cửa nhận ra hắn, thu được chỗ tốt của hắn, lập tức sai một tên nô lệ dẫn Mặc Kiều Sinh ra phòng sau của ngoại viện.
Đó là một gian phòng nho nhỏ, ngoại trừ một chiếc giường mục, một cái thảm nỉ rách nát ra thì không có vật gì khác. Trên sàn vẫn còn một vết máu màu nâu đen, trong phòng không một bóng người.
Mặc Kiều Sinh nhìn căn phòng này, hồi tưởng lại lúc bản thân mình từng giãy dụa trong vũng bùn. Rõ ràng chỉ có một tháng, nhưng dường như đã là chuyện từ rất lâu rồi.
Dưới đời này nô lệ nhiều như thế, sao ta may mắn, có thể được trời cao chiếu cố, gặp được vị chủ nhân kia.
Hắn yên lặng thở dài một tiếng, để đồ ăn và dược phẩm trên giường, định rời đi.
“Ngươi đến làm gì?”
Ngoài cửa vang lên một giọng nói lạnh như băng.
A Phượng choàng áo trên người, một tay vịn cửa, tựa ở cạnh cửa.
Ánh trăng trong veo, chiếu vào khuôn mặt không có chút huyết sắc của y, có vẻ vô cùng tái nhợt.
Y đi vào trong, đẩy Mặc Kiều Sinh ra, nhìn thứ trên giường, lạnh lùng nói: “Đã tìm được chủ nhân tốt rồi, còn trở lại nơi này làm gì.”
Tính cách A Phượng là như thế, Mặc Kiều Sinh làm ngơ với lời châm chọc khiêu khích của y, vỗ bờ vai y để y ngồi xuống giường, mở chai thuốc ra giúp y bôi thuốc.
Mấy năm qua, mỗi một lần tìm được đường sống trên chiến trường, miễn cưỡng tranh đấu được tính mạng của đồng bạn, đều vỗ vai nhau thế này.
Tuy sống rất thống khổ, nhưng mỗi người đều luôn kỳ vọng có thể sống lâu hơn một chút.
Mặc Kiều Sinh nhớ lại lần đầu tiên mình ở trên chiến trường, lúc ấy A Phượng đã là lão binh, y khiêng hắn trở về. Khi đó bọn họ không có thuốc, A Phượng xé một đoạn y phục, gắng gượng cầm máu trên vết thương khổng lồ không ngừng chảy ở bụng hắn.
Lần đầu tiên A Vân bị trọng thương, được chính hắn khiêng về.
Hôm nay, A Vân đã mất.
Rất nhiều gương mặt quen thuộc đã biến mất không còn.
Tính mạng của nô lệ, không đáng tiền như một con kiến hôi. Nhưng mỗi một người bọn họ đều hiểu rõ tính mạng quý giá đến nhường nào, đều đã từng ngoan cường khát vọng sống sót.
A Phượng cởi áo ra, ngồi đưa lưng về phía Mặc Kiều Sinh.
“Kiều Sinh, tuy gặp được chủ nhân tốt. Nhưng ngươi nhất định đừng quên, chúng ta vẫn là nô lệ.” Giọng nói lạnh lùng của y vang lên.
“Nô lệ với chủ nhân, chỉ là một món đồ chơi, một phần tài sản, dù hắn ta có đối xử với người tốt thế nào thì ngươi cũng chỉ là một món đồ chơi có giá trị mà thôi.” Lúc không nhìn thấy biểu cảm, giọng điệu A Phượng dường như dịu hòa rất nhiều: “Chỉ cần có thứ đáng giá hơn, chủ nhân tùy thời đều có thể vứt bỏ ngươi, bán ngươi đi. Ta đã từng…”
A Phượng ngậm miệng lại. Không nói tiếp.
Y đã từng không chỉ có một cái tên, còn có họ, họ do một chủ nhân ban cho.
Y nhắm mắt lại, bên tai dường như còn vang lên tiếng vị chủ nhân đó gọi y: “Sở Phượng, Sở Phượng, đến chỗ của ta.”
Trước kia rất lâu, vị chủ nhân nọ là một thiếu niên công tử quý tộc thế gia, vừa ôn hòa, vừa nho nhã. Dịu dàng đối đãi với Tiểu Phượng mới được mua về từ chợ nô lệ, cho y đồ ngọt có tiếng, cho y mặc y phục sạch sẽ. Bất luận làm chuyện gì đều cùng với y, đi đâu cũng dẫn y theo.
“Ngươi như đệ đệ của ta vậy, ngươi cũng theo họ Sở của ta đi, từ hôm nay trở đi ngươi tên là Sở Phượng.”
Ta sẽ hiến dâng cả đời mình cho chủ nhân, Tiểu Phượng từng tin tưởng tuyệt đối vào lời thề của mình.
Cho đến một ngày các quý tộc tụ hội.
“Tên đầy tớ này của ngươi không tệ, bán cho ta đi, một thỏi vàng? Không đủ? Thêm một thỏi nữa?” Vài nam tử quý tộc mặc hoa phục đội ngọc quan đứng trước mặt chủ nhân của y.
Hoàng kim chói mắt, một thỏi lại tăng thêm một thỏi. Cuối cùng chủ nhân kìm nén không nổi, gật đầu.
Bất luận y khóc hô, khẩn cầu thế nào, đều chẳng thấm vào đâu.
Chủ nhân ôm hoàng kim bỏ đi.
Mà thân thể và trái tim của y, vào lần đó, đã hoàn toàn bị đánh nát từ trong ra ngoài.
A Phượng tỉnh hồn lại từ trong hồi ức đen tối, y thống khổ nhắm mắt: “Tóm lại, đừng bao giờ tin chủ nhân, đừng dễ dàng giao ra trái tim của mình. Nếu không, chỉ có càng nhiều khổ sở chờ ngươi.”
Mặc Kiều Sinh buồn bã.
Hắn nhớ tới chủ nhân đầu tiên của mình, Ngô Học Lễ. Vị chủ nhân kia dạy hắn đọc sách, dạy hắn biết chữ, xem như là một chủ nhân tốt. Nhưng chỉ vì một hiểu lầm nhỏ, đã không nghe hắn giải thích, nhanh chóng bán hắn đi.
Mặc Kiều Sinh thầm thuyết phục mình:
Nhưng hôm nay, ta nhận đại ân của chủ nhân, bất luận chủ nhân muốn gì ở ta, chỉ cần ta có, ta đều cam tâm tình nguyện hai tay nâng lên, về phần hậu quả, chỉ đành vậy thôi.
Vai trái của A Phượng trúng một mũi tên, cán tên bị gãy, đầu tên lại khảm trong thân thể, chưa có lấy ra.
Mặc Kiều Sinh lấy rượu mạnh tưới vào vết thương, rút ra một chuôi đao nhọn ở cổ tay, nói: “Chịu đựng!”
Mũi đao nảy lên, một đầu tên mang theo máu tươi, loảng xoảng rơi xuống đất.
Thân thể A Phượng mềm nhũn, ngã xuống.
Mặc Kiều Sinh tiếp được người đang lâm vào hôn mê. Giúp y băng bó kỹ miệng vết thương, dìu y nằm xuống.
Nhìn A Phượng đã ngất, Mặc Kiều Sinh yên lặng thở dài. Nhưng bây giờ hắn không còn là nô lệ ở đây, không tiện ở lại quá lâu.
Hắn để lại đồ ăn và dược phẩm, vội vàng theo đường cũ trở về.
Lúc sắp đến cửa hông, hắn nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng nói làm hắn sởn cả tóc gáy.
“Để ta xem là ai đây? Đây không phải Kiều Sinh sao? Sao thế, Tấn Việt hầu đối đãi với ngươi không tốt, còn muốn trở về gặp chủ cũ ta sao.”
Hoa Vũ Trực ưỡn bụng to, dẫn theo một đám người hầu, gọi Mặc Kiều Sinh.
Mặc Kiều Sinh phục hành lễ: “Hạ nô đáng chết, bởi vì thăm cựu hữu (bạn cũ), mà đã quấy nhiễu đến Hầu gia, kính xin Hầu gia thứ tội.”
“Ái chà, ta và ngươi cũng xem như từng là chủ tớ, không cần khách khí như thế chứ.” Hoa Vũ Trực nâng Mặc Kiều Sinh dậy, trên dưới dò xét hắn: “Quả nhiên sĩ biệt tam nhật, phải quát mục tương đãi [1] đấy. Ngươi ở chỗ này của ta, không hề thu hút, không biết Tấn Việt hầu làm thế nào, khiến ngươi chói lọi như vậy.”
[1] sĩ biệt tam nhật, quát mục tương đãi: Kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác.
Mặc Kiều Sinh lặng lẽ lui ra sau hai bước.
Hoa Vũ Trực vuốt chòm râu, cười nói: “Ngươi có muốn quay về với lão phu không? Vì ngươi, lão phu có thể cân nhắc trả lại con Thất Hoàng Phiêu Mã kia.”
Mặc Kiều Sinh chắp tay hành lễ: “Kính xin Hầu gia thứ tội, chủ nhân của hạ nô còn có việc phó thác hạ nô, thật không dám trì hoãn. Xin thứ cho hạ nô được cáo lui trước.”
Hắn vừa nói xong, hai bước ra cửa hông, triển khai thân pháp, lên xuống vài cái, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Hoa Vũ Trực nhìn bóng dáng không thể đuổi kịp kia, giận tái mặt: “Hừ, Tấn Việt hầu ngang ngược càn rỡ thì thôi, hôm nay người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Hiện tại ngay cả cựu nô thấp hèn, cũng dám vô lễ với lão phu như thế.”
…
Trình Thiên Diệp đang ở trên đường nhỏ trong viện phủ thành chủ, vừa đi vừa cùng Tiếu Cẩn thương lượng vấn đề dân tị nạn trú đông.
Cây cối bên cạnh tường rào truyền đến tiếng vang nhẹ.
Bọn thị vệ lập tức chỉ tay hét lớn: “Kẻ nào?”
Trên đầu tường có một người đáp xuống, người nọ phục thỉnh tội.
Đúng là Mặc Kiều Sinh.
Trình Thiên Diệp đi lên phía trước, sờ lên đầu của người nằm phục trên mặt đất: “Sao vậy Kiều Sinh, đã trễ thế rồi còn vội vội vàng vàng chạy đến tìm ta.”
Mặc Kiều Sinh ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười luôn làm hắn an lòng nhất trên thế gian này.
Hắn vô thức nói ra nỗi sợ hãi trong lòng: “Chủ nhân, đừng trả ta lại cho Uy Bắc hầu. Ta nhất định sẽ cố gắng, ta sẽ hữu dụng hơn Thất Hoàng Phiêu Mã đó rất nhiều.”
Trình Thiên Diệp dở khóc dở cười, nàng nâng Mặc Kiều Sinh lên, phất tay cáo biệt Tiếu Cẩn.
Trong ánh nhìn trừng trừng của mọi người, nàng kéo tay vị “nam sủng” kia, chầm chậm dạo bước dưới ánh trăng.
Trong gió loáng thoáng truyền đến tiếng nói của Chúa công.
“Thật là khờ đến đáng yêu, đừng nói một con ngựa, cho dù một tòa thành trì, ta cũng không chịu đổi ngươi đâu.”
“A, có phải ngươi đói bụng rồi không? Trong quân doanh ăn không đủ no sao? Đi, ta dẫn ngươi đi ăn đồ ngon.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!