Bất Ngộ - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


Bất Ngộ


Chương 13


Editor: Ayukami.

Cái chết của Nhị hoàng tử quả nhiên tạo thành chấn động không nhỏ, nghe nói Thư quý phi khóc cả một đêm, bây giờ còn chưa phục hồi lại, nghe nói Hoàng thượng giận dữ, yêu cầu tra rõ là ai đã hạ thủ, toàn bộ thủ hạ cận vệ của Nhị hoàng tử thậm chí bao gồm người đêm hôm đó phụ trách cửa Chu Tước tất cả bị chém đầu, hết thảy hạ nhân bị lần lượt thẩm vấn, ngay cả hoàng tử công chúa và phi tần đều phải bị lần lượt tra xét.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong cung lòng người hoảng sợ.

Biết được Nhị hoàng tử kéo người nhiều như vậy chôn cùng, Cố Hồng Kiến trong lúc nhất thời có điểm thất thần.

Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết……

Nàng tuyệt không lường được, mình động thủ lần này, lại hại nhiều người vô tội như vậy.

Thấy nàng có chút buồn bực không vui, Lâm Tư Trạch an ủi nàng nói:“Đây là phụ hoàng hạ chỉ, không can hệ tới cô.”

“Đúng vậy, các ngươi mệnh nhà trời thì đáng giá…… Chúng ta chỉ là một cái mệnh hèn, chết là chết, các ngươi chết, lại thế nào cũng phải kéo theo bao nhiêu người chết cùng. Nhị hoàng tử tự mình không cho thị vệ đi theo, hắn chết, lại ngược lại là lỗi của thị vệ.”

Lâm Tư Trạch nhíu nhíu mày:“Cô làm sao vậy? Bắt đầu từ ngày đó liền luôn rất kỳ quái. Nói gì mà một cái mệnh hèn…… Yên tâm, tương lai nếu cô có chuyện gì bất trắc, ta nhất định làm cho tất cả những người cô không thích chôn cùng với cô.”

“Vậy ngươi chết đầu tiên!” Cố Hồng Kiến hừ lạnh nói.

Lâm Tư Trạch dở khóc dở cười, nói:“Cô rốt cuộc làm sao vậy? Bản thân không vui thì thôi, như thế nào luôn luôn như giận cá chém thớt với ta.”

Cố Hồng Kiến nghĩ, nàng mới không có trút giận vào Lâm Tư Trạch đâu, mà nàng căn bản là Tức Lâm Tư Trạch.

Chỉ là nàng cũng không biết làm sao khởi đầu, trong lòng suy nghĩ lung tung, cuối cùng nàng nói:“Nếu như…… Có một ngày, Tả Ninh Yên chết?”

Lâm Tư Trạch sắc mặt khẽ biến, nói:“Nàng ấy đang êm đẹp sao có thể chết.”

“Ta đây đang êm đẹp ngươi vừa rồi cũng không rủa ta chết?!” Cố Hồng Kiến còn kém lật bàn.

Lâm Tư Trạch bất đắc dĩ nói:“Cô…… Được rồi được rồi, cô cũng sẽ không chết. Ta mới rồi chỉ là muốn chọc cô vui vẻ.”

Không, căn bản không phải như vậy.

Cố Hồng Kiến hơi hơi siết chặt nắm đấm.

Chính là bởi vì ở trong lòng Lâm Tư Trạch, Cố Hồng Kiến cũng giống y, lưỡi đao dính máu, mò mẫm lăn lộn mưu sinh giữa biến hoá kỳ lạ trong cung, nếu một lần sơ suất, tất nhiên chết không toàn thây, mà Tả Ninh Yên sẽ không giống, nàng ta cách xa dơ bẩn hoàng cung này như thế, trong trẻo sạch sẽ như thế, cho nên “Êm đẹp”, cho nên sẽ không chết.

Cố Hồng Kiến rốt cục nhịn không được nói:“Lâm Tư Trạch…… Ngươi phải chăng…… Thích Tả Ninh Yên?”

Lâm Tư Trạch ngẩn người, lập Tức mỉm cười, nói:“Ta cũng không rõ ràng. Có điều chắc là có một chút.”

Không ngờ y thừa nhận.

Y lại có thể không ngượng ngùng hay khó xử gì, thản nhiên thừa nhận như thế?!

Cố Hồng Kiến ngược lại ngây ngẩn cả người, nửa ngày mới không xác định nói:“Thật sự?”

Lâm Tư Trạch lại gật gật đầu.

Cố Hồng Kiến:“…… Được rồi…… Ngươi thích nàng cái gì, ngươi làm sao lại thích nàng? Bắt đầu khi nào?”

“Ta thích nàng rất lâu rồi…… Mười năm thì phải.” Lâm Tư Trạch nói.

Cố Hồng Kiến ngổn ngang trong gió:“Mười năm?! Mười năm trước ngươi không phải mới bảy tuổi?!”

“Ừ.”

Cố Hồng Kiến bỗng nhiên không biết nên nói cái gì.

Nàng muốn nói chút gì đó trào phúng Lâm Tư Trạch, lại phát hiện chính mình cũng không biết nên nói cái gì, nàng muốn cho Lâm Tư Trạch nói ra lý do cụ thể thích Tả Ninh Yên, nhưng nàng lại cảm thấy không cần hỏi — Tả Ninh Yên xinh đẹp, mỹ lệ, lúc cười lên dịu dàng như vậy, thanh âm nhỏ nhẹ lời nói tinh tế lại dễ nghe, lại là con gái của Tả ngự sử…… Hỏi y thích nàng ở đâu, chi bằng hỏi nàng có chỗ nào không đáng thích đây?

Điểm chết người là, nàng vốn đang cảm thấy, thế nào chăng nữa, cũng là nàng và Lâm Tư Trạch nhận thức trước, dựa theo thứ tự đến sau xếp sau, Tả Ninh Yên còn phải xếp hàng chứ, nhưng Lâm Tư Trạch đã thích người ta mười năm, vậy chứng minh Tả Ninh Yên còn sớm xuất hiện trong sinh mệnh của Lâm Tư Trạch hơn nàng.

Lâm Tư Trạch nói:“Không ngờ cô có thể nhìn ra.”

Cố Hồng Kiến lạnh nhạt nói:“Muốn không nhìn ra được cũng khó.”

“Làm sao có thể, ta biểu hiện không rõ ràng mà.” Lâm Tư Trạch nói.

Đúng đó, nhưng mà ta quá hiểu ngươi thôi.

Cố Hồng Kiến vừa nghĩ, vừa từ chối cho ý kiến liếc mắt xem thường.

Lâm Tư Trạch nói:“Kỳ thật hiện tại đã phai nhạt không ít, ta khi còn nhỏ, xác thực vô cùng vô cùng thích nàng. Hiện tại không có ái mộ như thế, chỉ là rốt cuộc rất đặc biệt.”

Cố Hồng Kiến:“Rất đặc biệt? Đặc biệt thế nào…… Ở trong lòng ngươi là đặc biệt nhất sao?”

Lâm Tư Trạch nghĩ nghĩ, nói:“Đúng đi.”

Cố Hồng Kiến nở nụ cười.

Nàng là người thua từ đầu đến cuối, ngay cả thời gian gần mười năm sớm chiều ở chung, đều bị một câu “Tả Ninh Yên đặc biệt nhất” của Lâm Tư Trạch làm cho triệt để đập nát.

Nàng không phải người đặc biệt nhất kia, suốt trong mười năm, cũng không phải.

Trong cung bị cái chết của Nhị hoàng tử làm cho loạn thành một đoàn, may mà ngoài cung chiến sự với Tề Thụy quốc đạt được khống chế, đại khái binh lính Tề Thụy quốc cả mùa đông tắm máu chiến đấu hăng hái, mùa xuân trở nên ấm áp, ngược lại lơi lỏng xuống, có ý nhớ nhà, bởi vậy liên tiếp bại lui, mà Thiên Mẫn quốc cũng không có thừa thắng truy kích, dù sao bên mình cũng không có đầy đủ thực lực.

Mà trong cung sau khi tất cả mọi người bị sắp xếp tra xét một lượt, cũng không có nhiều kết quả, không hề nghi ngờ, Tam hoàng tử vẫn như cũ là khả nghi nhất, mỗi ngày đều phải bị truyền đến hỏi, nghe nói còn vì vạch ra việc hắn và Nhị hoàng tử bởi từng tranh cãi lớn vì vũ cơ, Nhị hoàng tử nay đã chết, tội tày trời đương nhiên cũng không tính lỗi, mà Tam hoàng tử phải nhận lấy, chính là chỉ trích gấp bội.

Tứ hoàng tử xưa nay giao hảo cùng Nhị hoàng tử lại đau thương đến cực điểm, nghe nói lúc ở trong cung tình cờ gặp Tam hoàng tử, trực tiếp gạt hạ nhân qua một bên đuổi theo hắn phẫn nộ mắng chửi nhổ nước bọt, một mạch quở trách hắn là mất trí, ngay cả huynh đệ cũng không buông tha.

Tam hoàng tử đại khái cũng là sứt đầu mẻ trán, vì tự chứng minh trong sạch, chủ động ôm đồm trách nhiệm truy bắt hung thủ, đồng thời tăng cường mức độ truy xét,  vả lại lực chú ý đặt ở cửa đột phá duy nhất, chính là hung khí.

Nhị hoàng tử xem ra bị sát hại bởi binh khí dài, mà trong cung đối với loại hung khí này quản chế rất nghiêm khắc, mỗi thị vệ chỉ có thời điểm đang trực mới có thể đi lấy đao đeo đao, không trực ban thì lập Tức phải trả về, cho nên Tam hoàng tử đầu tiên là đem đao bị thị vệ dùng qua ngày hôm đó trong cung đều sắp xếp tra xét một lượt, lại vẫn như cũ không tìm ra manh mối.

Sau đó Tam hoàng tử nhớ tới một bản án cũ tiền triều, đó là một phi tử Lãnh cung, bởi vì ghen tị mà vào nửa đêm lấy đoản kiếm hoàng đế năm đó ban cho mình ám sát sủng phi, rồi sau đó vứt đoản kiếm vào một cái ao, vốn tưởng rằng có thể giấu giiếm từ đấy, ai ngờ lại vừa lúc gặp phải bơm nước đổi nước ao, một cái đoản kiếm bỗng đâu xuất hiện, liên tưởng đến cái chết của sủng phi, ngay Tức khắc hoàng đế liền biết được là ai giết người.

Thế là Tam hoàng tử lập Tức đem ý tưởng này báo lên, vừa đúng đầu xuân cũng nên đổi nước, hoàng đế liền cũng nghiêm mặt đáp ứng, cho phép hắn rút đổi nước lần lượt từng cái ao, cuối cùng tất nhiên tìm được đoản kiếm ở hồ Hạ Hòa, nhưng mà làm cho người ta kinh ngạc là, phía trên đoản đao bất ngờ còn một tấm yêu trụy của Tứ hoàng tử quấn quanh.

Tam hoàng tử hiển nhiên là mừng rỡ như điên, lập Tức đem yêu trụy nộp lên, hoàng đế cùng Thư quý phi đều kinh ngạc bất ngờ, mà Tứ hoàng tử thì kinh sợ vô cùng, phẫn nộ quở trách Tam hoàng tử giả tạo, cũng nói yêu trụy của mình từ lúc trên Nghênh Xuân yến đã mất trộm.

Hoàng đế đặc biệt sai người mời khám nghiệm tử thi đến, kết luận đoản đao này xác thực có thể là đoản đao giết chết Nhị hoàng tử, mà trước mắt bao người dõi nhìn mò ra đoản đao và yêu trụy chặt chẽ dây dưa cùng một chỗ, cũng không phải Tam hoàng tử sau khi tìm được đoản đao mới đem yêu trụy quấn lên.

Bởi vậy bất kể thế nào, Tứ hoàng tử cũng có hiềm nghi.

Kẻ sát hại con thứ hai của mình lại có thể là một trong hai người con thứ ba con thứ tư, mà hai người vì bảo toàn bản thân, chỉ biết hắt bát nước bẩn cho nhau, vốn thân thể đã không tốt hoàng đế lại tức đến bệnh nặng một trận, ngay cả triều sớm đều không lên được, mà nhất định phải có người tạm quyền giữ vững triều chính, Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử đều có thể là hung thủ giết người, tất nhiên không thể đảm nhiệm, vì thế hoàng đế bèn để cho Đại hoàng tử trước nay không khiến mình thích nhậm chức.

Đại hoàng tử không được hoàng đế yêu thích cơ hồ cùng Lâm Tư Trạch chẳng phân biệt cao thấp, chỉ là Lâm Tư Trạch vì xuất thân, đại hoàng tử cũng gần giống nhau, mẹ đẻ hắn hại chết nữ tử Hoàng thượng năm đó tình cảm chân thành, mặc dù sinh ra hoàng tử đầu tiên, cũng vẫn bị hoàng đế xử tử, liên đới hoàng đế cũng chán ghét đại hoàng tử này cực giống mẫu thân hắn.

Có điều rốt cuộc đại hoàng tử là con trưởng, đãi ngộ vẫn còn tốt hơn rất nhiều so với Lâm Tư Trạch.

Có lẽ là hoàng đế đối với đại hoàng tử cũng thật sự không yên tâm, rốt cuộc gọi Lâm Tư Trạch hỗ trợ.

Ngũ hoàng tử Lâm Tư Trạch lấy phương thức như vậy ngoài dự kiến của mọi người, công khai đi vào tầm mắt mọi người, ngay cả một hoàng tử bị coi nhẹ từ lúc sinh ra, trở thành được phép can thiệp triều chính — đương nhiên, trên thực tế người nắm giữ triều chính, vẫn là bản thân Hoàng thượng.

Mà Hoàng thượng tuy rằng kêu Lâm Tư Trạch đến chống đỡ thể diện, trên thực tế cũng chẳng hề yêu thích y lắm, chỉ là muốn dùng y làm nguyên do, đả kích một chút hai người con khác không biết trời cao đất rộng, thuận tiện trói buộc đại hoàng tử một chút.

Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử bấy giờ mới chú ý “Em trai”, từ nhỏ bị mình ức hiếp, sau khi lớn lên bị mình khinh thường.

Thế nhưng còn ẩn giấu một đối thủ cạnh tranh âm thầm như vậy sao?

Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử trong lúc nhất thời đã nhận ra một tia nguy hiểm, cũng may quan sát sau một đoạn thời gian, bọn họ cũng hơi hơi yên tâm, bởi vì Lâm Tư Trạch thoạt nhìn chẳng khác hồi nhỏ, yếu đuối vô năng, cho dù đã cách quyền lợi gần như thế, vẫn là một bộ dạng dè dặt, mặc kệ việc lớn việc nhỏ, đều toàn diện bẩm báo phụ hoàng, cơ hồ không có một tí chủ kiến của mình.

Đại hoàng tử muốn y làm gì, y cũng hết sức lo sợ làm đó, dùng lời Tam hoàng tử mà nói, chính là “Không hổ là nô tỳ sinh, bản thân cũng là một bộ dáng nô tài.”

Loại người này, thế nào làm đại sự, làm sao ngồi lên ngai vàng thống trị thiên hạ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN