Bắt Sống Một Tên Nhóc Nói Lắp - Chương 2: Cuối tuần
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
29


Bắt Sống Một Tên Nhóc Nói Lắp


Chương 2: Cuối tuần


Qua mấy ngày, cuộc sống đại học bắt đầu đi vào quỹ đạo, Từ Dương và Phùng Kiến Trung ngày ngày cắm đầu lên lớp, Lãng Yên miễn là có thể trốn đều trốn không trượt tiết nào, về phòng ngủ hoặc là đi đá bóng. Tần Sanh tuy không nhiều tiết như vậy nhưng ngày ngày đều vẽ tranh.

Hôm nay, Tần Sanh vừa đến nhà ăn liền nhận được tin nhắn của nhóc mập, nhờ cậu mang đồ ăn tới lớp học thêm buổi tối, Tần Sanh đáp ứng. Mang theo đồ ăn trở lại ký túc xá thì phát hiện Lãng Yên nằm trên giường ngủ. Lãng Yên trốn học ngủ cả ngày, ngửi thấy mùi cơm liền ngồi dậy, “Sao biết tớ đói bụng cả ngày nay vậy!”

Tần Sanh đơ ra, “Sao đói đói cả ngày mà không đi ăn cơm?”

Lãng Yên lật lật mấy cái túi, tưởng đều là mua cho mình, “Nhiều quá vậy.”

“A, là là là mua cho lão đại và tên mập.”

Lãng Yên có chút xấu hổ thả túi xuống, Tần Sanh lại mở miệng, “Cậu cùng cùng tớ cùng cùng ăn đi.”

Cậu đưa đũa qua, Lãng Yên chỉ chờ mỗi câu này. Một hộp cơm hai đứa con trai chắc chắn ăn không đủ, hơn nữa Lãng Yên còn đói bụng cả ngày. Nhìn hộp cơm bị mình ăn gần hết, hắn lấy từ ngăn kéo ra một hộp quà, “Chắc chắn cậu chưa no, cái này là chocolate.”

Tần Sanh nhìn hộp quà rõ ràng là người khác tặng, nơ cũng chưa bóc. Lãng Yên dường như hiểu được cậu nghĩ gì, liền tự mình bóc ra, “Không sao, cứ ăn đi, dù sao tớ cũng không ăn ngọt, cậu không phải thích ngọt sao?”

Nói xong chỉ lấy một miếng rồi nhét cả hộp cho Tần Sanh. Tần Sanh nói cảm ơn rồi hăng hái ăn, Lãng Yên cắn một miếng mà nhe răng trợn mắt, “Ngọt vậy mà không ngán sao?”

Tần Sanh lắc lắc đầu, Lãng Yên đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nói, “Về sau nói chuyện với tớ đừng có gật với lắc mãi, nhắn tin tớ cũng không trả lời đâu, phải nói chuyện biết chưa!”

Lãng Yên nói hơi to, Tần Sanh theo bản năng liền gật đầu.

“Lại gật đầu, đã bảo phải nói chuyện mà!”

“Được được.”

Qua 7h Từ Dương và Phùng Kiến Trung mới về ký túc xá, vừa cảm ơn Tần Sanh vừa ăn ngấu nghiến. Từ Dương nhìn Lãng Yên từ phòng tắm đi ra đột nhiên nhớ tới chuyện vừa nãy ở thư viện, “Lãng Yên, nhỏ Phương Tình kia bảo tôi hỏi ông cân nhắc thế nào? Chuyện gì thế! Nhỏ thổ lộ với ông à?”

Nghe được hai chữ thổ lộ, tất cả đồng loạt quay đầu nhìn Lãng Yên, Lãng Yên gãi đầu, “Cái gì chứ, nhỏ hẹn cuối tuần xem phim, tôi không muốn đi đợi lát nữa trả lời nhỏ.”

Nhóc mập lập tức nhịn không được, “Gái xinh hẹn đi xem phim còn không đi, rõ ràng là người ta mê ông rồi nha hot boy khoa.”

Lãng Yên vẫy Tần Sanh, đưa máy sấy qua, ý bảo cậu giúp mình sấy tóc. Tần Sanh cũng không nghĩ nhiều, bắt đầu giúp hắn sấy, Lãng Yên vừa nhắn cho Phương Tình nói cuối tuần đã có hẹn, vừa trả lời nhóc mập, “Đẹp chỗ nào? Còn không đẹp bằng Tần Sanh, với lại cuối tuần đây có hẹn rồi.”

Máy sấy kêu to nên nhóc mập và Từ Dương cách khá xa chỉ nghe rõ là có hẹn, nhưng Tần Sanh nghe được hết, có chút ngượng ngùng tắt máy sấy, nói, “Được rồi.”

Không có tiếng máy sấy nhóc mập càng hăng hái, “Hẹn ai? Nói coi nói coi!”

Phương Tình lại nhắn tới, Lãng Yên có chút bực bội, xem cũng không xem đã xóa, ngẩng đầu nói với nhóc mập, “Hẹn Tần Sanh.”

Nhóc mập và Từ Dương quay đầu nhìn Tần Sanh, Tần Sanh vẻ mặt mờ mịt, không hiểu sao lại nói đến mình. Nhóc mập phụt cười, “Nếu không thích người ta ông cứ nói thẳng đi, cần gì lấy Tần Sanh ra làm bia đỡ.”

Lãng Yên không phục, một phen kéo Tần Sanh đến bên cạnh, bá vai cậu nói, “Cuối tuần đúng là muốn cùng Tần Sanh ra ngoài, có một cửa hàng bánh kem mới mở, lúc trước tôi đã nói với Tần Sanh rồi, đúng không, Tần Sanh?”

Tần Sanh mắt mở to, Lãng Yên nháy nháy mắt, cậu lập tức trịnh trọng gật gật đầu. Nhóc mập bọn họ chán không buồn hóng nữa, ai làm việc nấy.

Thứ bảy, nhóc mập đến hội sinh viên, Lãng Yên dậy sớm nhất, ra ngoài giúp mọi người mua đồ ăn sáng, trở về thấy Tần Sanh còn chưa dậy. Từ Dương hỏi “Hôm nay không phải muốn ra ngoài sao, Tần Sanh còn chưa dậy.”

Lãng Yên suýt thì quên vụ này, giờ mà lòi đuôi thì chắc chắn sẽ bị Từ Dương và nhóc mập cười chết, đành bất đắc dĩ tới mép giường khụ một tiếng, “Tần Sanh dậy đi.”

Tần Sanh bị vỗ mấy cái mới ngái ngủ ngồi dậy, vẻ mặt mờ mịt nhìn Lãng Yên. Hắn lại nhắc nhở, “ Đã hẹn hôm nay ra ngoài mà!”

Tần Sanh còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhưng nghe thấy Lãng Yên nói chuyện vẫn gật đầu xuống giường bắt đầu rửa mặt, đang đánh răng bỗng giật mình phản ứng lại, vừa ăn sáng vừa dịch tới bên cạnh nhỏ giọng hỏi Lãng Yên “Thật thật sự muốn ra ngoài à?”

“Ừ.”

Ra cửa, Tần Sanh vẫn mải nghĩ hôm nay muốn đi đâu, ngày đó nói đi cửa hàng bánh kem vừa nghe đã biết là Lãng Yên nói bừa. Lãng Yên thấy Tần Sanh bước chân chậm chạp tụt lại phía sau, nhịn không được ngừng lại, cao giọng một chút, “Tần Sanh! Ngẩn người cái gì đấy!”

Tần Sanh giật mình nhảy dựng, nếu không phải ở chung lâu rồi, Tần Sanh thật sự sẽ tưởng hắn sắp đánh mình, bởi vì mỗi lần Lãng Yên gọi cậu đều sẽ cau mày tăng lớn âm lượng, thoạt nhìn có điểm hung dữ, “A a, chúng chúng ta đi đâu?”

Lãng Yên duỗi tay vẫy taxi, báo tài xế đưa đến khu phố buôn bán rồi mới trả lời, “Cửa hàng bánh kem.”

Nghe vậy trong mắt Tần Sanh lóe lên ngôi sao nhỏ, thật giống trẻ con: “Thật thật à, tưởng cậu cậu nói dối.”

Trong giọng nói giấu không được vẻ hưng phấn, Lãng Yên cảm thấy thật đắc ý như đang dỗ con nít, “Thật mà, tớ có bao giờ lừa cậu đâu.”

Phố buôn bán cách trường không xa, đi 20 phút đã tới. Lãng Yên đưa Tần Sanh vào một cửa hàng tên là “Sweet”, vừa đẩy cửa, chuông gió liền kêu vang.

Trong tiệm không đông, chỉ có mấy đôi tình nhân. Lãng Yên chọn một góc, nghĩ nghĩ một lát rồi cũng không để Tần Sanh đi gọi đồ mà tự mình tới quầy thu ngân, mỗi loại bánh kem đều gọi một cái. Bánh được mang lên bàn mười mấy loại khác nhau, Tần Sanh cũng không ngại nhiều, thích không chịu được. Vốn đang sợ cậu ăn không hết, Lãng Yên cảm thấy mình nghĩ quá nhiều rồi. 30 phút sau Tần Sanh đã tiêu diệt gần hết bánh kem trên bàn, trong lúc ăn cũng không nói chuyện, lúc này Tần Sanh mới cảm giác được Lãng Yên cứ luôn nhìn mình, mới có chút xấu hổ. Lãng Yên thấy cậu ăn xong rồi mới mở miệng, “No chưa?”

Tần Sanh đang định gật đầu, nghĩ tới lúc trước Lãng Yên bảo phải nói chuyện, liền nói, “No rồi, cậu cậu ăn một miếng đi.”

Tần Sanh nói vậy ý là Lãng Yên chắc chắn chưa no, nhưng Lãng Yên lại tưởng rằng Tần Sanh muốn ăn cái bánh matcha trước mặt hắn. Lãng Yên đẩy bánh qua, “Ăn đi.”

Tần Sanh lại tưởng hắn ăn không vô, cầm nĩa ăn nốt, Lãng Yên nhịn không được hỏi, “Tần Sanh, ăn nhiều như vậy đi đâu hết rồi?”

Tần Sanh chớp chớp mắt, không hiểu có ý gì. Hắn nói, “Cậu ăn quá giỏi!”

Lãng Yên thật sự bội phục, Tần Sanh nghe liền đỏ mặt, “ Tớ…… Tớ chỉ là ha… hảo ngọt ngọt thôi.”

“Vậy cũng quá lợi hại, tớ ăn một chút ngọt đã ngán không chịu được, ôi Tần Sanh cậu ăn thế này có khi livestream cũng ra tiền đấy.”

“Không không biết, chỉ là tớ thích thích ăn ngọt thôi.”

Hai người ra khỏi cửa hàng mới hơn 2h chiều, chẳng mấy khi ra ngoài nên không muốn về sớm như vậy. Lãng Yên hỏi Tần Sanh muốn đi chơi đâu, Tần Sanh trước kia căn bản không cùng ai đi chơi bao giờ, không biết chỗ nào vui, chỉ nói tùy hắn. Lãng Yên đang suy nghĩ thì một người mặc đồ cosplay chim cánh cụt đi tới, đưa cho bọn họ tờ rơi quảng cáo vườn bách thú. Lãng Yên dùng ngón tay búng búng tờ rơi, “Vậy thì đi chỗ này.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN