“Chị… cái gì chứ, chị nghe không hiểu gì cả, ha ha ha.” Ôn Nhiễm vụng về giả ngu.
Nhìn ra được sự bối rối trong mắt Ôn Nhiễm nên Tạ Quan Tinh khẽ cười. Cậu đứng thẳng dậy, dịu dàng nói: “Đàn chị không cần sợ, chuyện này khi nào chị chuẩn bị tinh thần xong rồi thì nói với em là được.”
Đôi mắt Ôn Nhiễm giật giật, nhìn người trước mặt.
“Dù sao chuyện này lúc nào em cũng có thể.” Tạ Quan Tinh tiếp tục nói.
Nói xong cậu quay người đi vào nhà bếp, để lại Ôn Nhiễm một mình ngồi ở sô pha tiêu hóa lời cậu nói.
“Đều tại cậu cả đấy.”
Dương Tiểu Mạn tiếp điện thoại: “Làm sao lại là do tớ rồi? Rõ ràng là do cậu không chú ý tới có người đang nghe lén cơ mà.”
“Tớ làm sao mà biết được chứ.” Ôn Nhiễm dựa vào lưng ghế sô pha, chỉ nghĩ đến ánh mắt khi nãy của Tạ Quan Tinh mà tay cũng run rẩy.
Dương Tiểu Mạn đầu dây bên kia đang ăn gì đó, vừa ăn vừa nói chuyện với Ôn Nhiễm:
“Tớ nói cậu nghe, cậu đừng có để em trai nhỏ nhịn hỏng luôn nha. Ngay cả khi em trai nhỏ có thể nhịn thì cậu có thể nhịn nổi sao?”
Ôn Nhiễm suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Nhịn không nổi.”
“Nhịn không nổi là đúng rồi.” Dương Tiểu Mạn nói: “Có đối tượng như Tạ Quan Tinh mà nhịn cái gì nữa chứ? Tận hưởng thú vui trước mắt mới là chân lý.”
Ôn Nhiễm cảm thấy cũng đúng.
Cô suy nghĩ mấy lời Dương Tiểu Mạn nói một lần, ngồi ở phòng khách nhìn bóng lưng của Tạ Quan Tinh. Qua rất lâu sau cuối cùng cô cũng thông suốt, cô muốn ngủ với Tạ Quan Tinh.
Vấn đề này, phải có kế hoạch hoàn hảo, tính toán cẩn thận, một phát trúng đích luôn mới được.
–
Thời gian nghỉ đông so với nghỉ hè thường ngắn hơn vài ngày, chờ mong mấy ngày cuối cùng cũng đến giao thừa. Buổi sáng Ôn Nhiễm vừa thức dậy đã nhận được điện thoại của Tưởng Nhu Nghệ
“Hôm nay cả nhà chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đi.”
Ôn Nhiễm còn chưa kịp nói gì Tưởng Nhu Nghệ lại nói tiếp: “Dắt cả bạn trai con theo cùng nữa.”
Tưởng Nhu Nghệ cuối cùng vẫn là tự thuyết phục mình, Ôn Nhiễm không quan tâm bà có tiếp nhận thăng bé họ Tạ kia hay không. Bà và Ôn Tùng Hàn cứ một lòng phản đối cũng chẳng có tác dụng gì, ngược lại càng khiến cho cô càm thêm phản kháng mà thôi.
“Không cần đâu.” Ôn Nhiễm nhìn hoa lily và mẫu đơn trên bàn trà phòng khách hôm qua Tạ Quan Tinh mua đến, ngoài cửa sổ đang phơi tấm chăn mà cậu giặt sạch, ngay chỗ huyền quan trước cửa cũng có cắm hoa, bức tường treo tivi vốn trống không được cậu cho người lắp một cái màn hình tinh thể lỏng để thuận tiện cho cô chơi game mà không ảnh hưởng đến mắt, tủ lạnh bên trong bếp có trái cây hôm qua Tạ Quan Tinh cắt sẵn để vào từng hộp: “Mẹ cùng con mình ăn bữa cơm mừng năm mới đi.”
Khi Ôn Nhiễm biết chuyện Tưởng Nhu Nghệ có gia đình riêng của mình không phải cô không oán giận, nhưng cô có A Nhượng nên những cảm xúc tiêu cực đều tự mình tiêu hóa hết, cô đột nhiên chẳng muốn so đo những chuyện kia nữa… đều là chuyện đã qua cả rồi.
“Con tha thứ cho mẹ đi.” Tưởng Nhu Nghệ nhỏ giọng nói, giọng điệu thấp thỏm bất an.
Bà đã là mẹ của ba đứa trẻ.
Bà không cướp được Ôn Tân Nhĩ như mong ước, chỉ có thể nuôi Ôn Nhiễm. Nhưng cuối cùng vẫn là không cam tâm mà vứt bỏ cô rồi sinh Kha Đường.
Ôn Nhiễm trực tiếp ngắt điện thoại.
Bên trong phòng khách lần nữa trở về trạng thái yên tĩnh. Dưới lầu có mấy đứa trẻ chơi pháo trúc, lâu lâu có tiếng nổ từ ban công truyền vào.
Qua một lúc sau, Ôn Nhiễm cầm một cái gối đầu lên vùi mặt vào đó.
Chuyện này là sao chứ, cô hối hận rồi à? Ai cho phép cô hối hận chứ?
Ôn Nhiễm bằng lòng Tưởng Nhu Nghệ cả đời đều là một vũ công bạc tình phụ nghĩa, kiêu ngạo, ích kỷ, thay vì xuất hiện trong cuộc đời cô rồi ăn nói khép nép cầu xin sự tha thứ.
Buổi chiều, Ôn Nhiễm nói cho Tạ Quan Tinh biết chuyện này.
Thời điểm mở miệng kể chuyện cô cảm thấy có chút bất đắc dĩ với chính bản thân mình, rõ ràng là cô lớn hơn A Nhượng hai tuổi, nhưng bất cứ lúc nào cậu cũng nhún nhường giúp cô giải quyết mọi vấn đề.
Trên danh nghĩa cô là chị người ta thế thôi chứ thực tế mỗi lần chơi game thua đều đi tìm Tạ Quan Tinh khóc lóc kể lể.
Trước kia cô rõ ràng không phải như vậy.
“Chị nói gì ạ?” Bên phía Tạ Quan Tinh có chút ồn ào, có điều đây là chuyện bình thường. Tạ gia đông người, đêm giao thừa đều quây quần tụ họp sao có thể không náo nhiệt.
Tạ Nhã đầu dây bên kia vẫn dùng giọng nói trẻ con của mình mà liên tục gọi cô là chị dâu nhỏ.
“Chị nói chị không đi đâu.” Ôn Nhiễm bấm chuyển bộ phim trên màn hình vì không thích xem, chuyển từng bộ từng bộ một, ỉu xìu nói: “Xấu hổ muốn chết.”
Tạ Quan Tinh “Vâng” một tiếng, lúc sau lại nói tiếp: “Em trai chị bảo tối nay sẽ đến cùng đón giao thừa với chị đấy.”
“Nó đến đón giao thừa cùng chị sao không nói với chị mà lại nói với em?” Giọng Ôn Nhiễm lại càng ỉu xìu hơn, chuyện này rốt cuộc là sao nữa đây. Sao những người xung quanh đều mặc định chuyện của cô là chuyện của Tạ Quan Tinh vậy, trực tiếp bỏ qua cô mà đi tìm Tạ Quan Tinh sau đó lại để cậu thông báo cho cô.
“Cậu ấy muốn đến tìm em trước.” Tạ Quan Tinh đưa ra một lý do coi như hợp lý.
“Nó tìm em là gì?”
Tạ Quan Tinh suy nghĩ một chút rồi bật cười: “Bí mật.”
4 giờ chiều.
Nhà cũ Tạ gia.
Trong căn phòng nào đó.
“Tớ cảm thấy Ôn Nhiễm sẽ không thích kiểu vòng cổ thế này đâu.” Ôn Tân Nhĩ giơ một chiếc hộp hình vuông màu trắng lên, nghiêng đầu xem thử: “Khoa trương quá.”
Chiếc vòng cổ được tạo thành từ những sợi xích bạc nhỏ, chính giữa là một hạt ngọc trai màu trắng sáng lấp lánh, viên ngọc rất dày, không có gì khác trang trí thêm bên cạnh, đơn giản nhưng lại phóng khoáng.
Khoa trương mà Ôn Tân Nhĩ nói chính là giá trị của nó, viên ngọc trai này là hai năm trước Tạ Quan Tinh mua từ chỗ một thợ chế tác châu báu nổi tiếng. Giá trị hơn trăm vạn, nhưng lại là món rẻ nhất trong đống lễ vật mà Tạ Quan Tinh chuẩn bị cho Ôn Nhiễm.
Dương Tiểu Mạn đẩy Ôn Tân Nhĩ sang một bên: “Em trai nhỏ em đừng lo, Ôn Nhiễm sẽ thích thôi.”
Ôn Tân Nhĩ: “Chị thích thì có ấy.”
Dương Tiểu Mạn thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy, chị cũng thích.”
“…”
Tạ Quan Tinh chậm rãi đem một cái rương đồ gỗ đến, lấy hết toàn bộ đồ trong đó ra, chất đống trên mặt đất khiến người khác nhìn đến lóa cả mắt.
Cài áo đá quý hình bươm bướm, vương miệng nhỏ khảm ngọc trai trên đỉnh, túi xách mà một năm trước các thiên kim thi nhau truy lùng đến nay đã ngừng sản xuất, giày cao gót đế nâu có mũi và dây cột màu trắng, còn một chiếc đầm dạ hội màu trắng cúp ngực Tạ Quan Tinh đặt riêng từ nhà thiết kế nổi tiếng dành cho Ôn Nhiễm nữa…
Dương Tiểu Mạn nuốt nước bọt: “Thật ra thì em trai nhỏ à, em có thể chờ đến lúc hai người kết hôn hay em cầu hôn gì đó rồi lại lôi mấy thứ này ra cũng được. Bây giờ hai người hẹn hò còn chưa được nửa năm mà em lôi nhiều thứ ra thế này Ôn Nhiễm sẽ bị dọa sợ đó.”
“Sẽ sao?” Gương mặt Tạ Quan Tinh nháy mắt xuất hiện biểu cảm mờ mịt, cậu cầm ghim cài áo trong tay, chầm chậm nói: “Tất cả những thứ này là từ khi em thích đàn chị đã bắt đầu sưu tập rồi, sau này sẽ càng nhiều hơn nữa, có rất nhiều thứ trong số này không còn sản xuất nữa.”
“Em sẽ mua thêm nhiều thứ nữa cho đàn chị.”
Ôn Tân Nhĩ bốc lên một cái máy chơi game cầm tay ở bên dưới: “Cho tớ cái này đi, cái này mà cho Ôn Nhiễm thì lãng phí lắm.”
Đôi mắt Dương Tiểu Mạn lập tức sáng lên: “Vẫn là cho chị thì hơn, Ôn Nhiễm chơi game cùi bắp quá.”
Tạ Quan Tinh chậm rãi nói: “Trên đó có chữ ký tay của game thủ mà chị ấy thích nhất.”
“Mẹ ơi cho chị xem thử cái nào!” Mặt Dương Tiểu Mạn rất nhanh đã dán sát vào tay cầm máy chơi game.
Tạ Quan Tinh không có ngăn cản bọn họ.
Mấy món quà này, có đôi khi cậu đi dạo nhìn thấy, trùng hợp lại cảm thấy hợp với Ôn Nhiễm nên mua. Thời điểm mua cũng không nghĩ là tương lai mấy thứ này sẽ có một ngày nào đó được đưa đến tay chủ nhân của chúng.
Này chỉ là một ít quà nhỏ tặng cho Ôn Nhiễm coi như quà năm mới mà thôi, coi như cậu tạm biệt ba năm yêu thầm, bắt đầu một khởi đầu mới với Ôn Nhiễm.
Ba người họ bừng hực khí thế, Ôn Nhiễm ở bên kia nhà bếp nguội lạnh.
Thời điểm chuông vang lên Ôn Nhiễm vội vàng chạy đi mở cửa, lúc nhìn thấy người trước cửa là Tạ Quan Tinh cô lập tức lao đến mà ôm lấy cổ cậu.
Cô nhỏ giọng trách móc: “Sao giờ em mới đến?”
Ôn Tân Nhĩ từ sau lưng Tạ Quan Tinh thò đầu ra: “Ôn Nhiễm, bọn em không phải là người à?”
“…”
Ôn Tân Nhĩ bưng một cái thùng giấy cực to đi vào, trực tiếp đặt ở phòng khách.
“Đây là gì thế?” Ôn Nhiễm bắt đầu nghi ngờ không biết đây là đặc sản Ôn Tân Nhĩ đem từ đâu đến.
Tạ Quan Tinh lấy chiếc kéo từ trong tủ đưa đến tay Ôn Nhiễm: “Chị mở ra xem thử đi.”
“Là bí mật của mọi người à?” Ôn Nhiễm cầm kéo ngồi xuống bên cạnh thùng, cô cắt dọc theo rãnh thùng giấy. Không nghe thấy những người đằng sau lên tiếng khiến Ôn Nhiễm có chút hoài nghi mà nhìn về phía sau.
Thùng giấy bị mở ra, thứ đầu tiên đập vào mắt cô là máy chơi game cầm tay kia, cô cầm nó lên nhìn thử, khi lật qua bên mặt kia mới thấy chữ ký tay, Ôn Nhiễm ngạc nhiên vui mừng mà nhìn Dương Tiểu Mạn: “Là chữ ký của Dương Thần!”
Dương Tiểu Mạn quay mặt đi, có chút cảm giác muốn òa khóc.
Mấy năm nay từ khi cô ấy bắt đầu cùng Ôn Nhiễm làm bạn, ngoại trừ giao thừa Ôn Nhiễm phải trải qua một mình thì ở trường học người tặng quà cho Ôn Nhiễm không thiếu, nhưng ai nấy cũng đều là với mục đích nhanh chóng câu được Ôn Nhiễm. Nào là hoa hồng, đồ trang điểm, giống như không thiếu tiền nhưng mỗi người cũng chỉ nhiệt huyết được ít lâu mà thôi. Giống hệt như một cái chợ, hết người này lại đến người kia đưa quà.
Em trai nhỏ thật sự rất nghiêm túc chuẩn bị những gì Ôn Nhiễm thích, từ biểu cảm vui vẻ của cô là có thể nhìn ra được cô thích đến mức nào.
“Là của cậu à Tiểu Mạn?” Không ai giải thích cho cô nên cô đem máy trò chơi cầm tay ném qua một bên, sau khi xem kỹ lại còn không quên tự lẩm bẩm: “Sao cậu có được chữ ký của Dương Thần hay thế? Không phải là cậu tìm người giả chữ ký đấy chứ?”
Cô mở chiếc hộp màu đỏ rượu ra, bên trong chính là ghim cài áo, đá quý xinh đẹp được mài giũa bóng loáng khảm ở giữa, cánh bướm cực kỳ mỏng, nhẹ nhàng rung rinh trông vô cùng sinh động.
“Đây là?” Ôn Nhiễm lại quay đầu.
Ôn Tân Nhĩ đẩy Tạ Quan Tinh đến trước mặt: “Là bạn trai chị tặng cho chị đó, nói là quà mừng năm mới.”
Ôn Nhiễm nhìn về phía Tạ Quan Tinh, hốc mắt cô hơi đỏ lên.
“Cái này đều là của em sao?”
Tạ Quan Tinh ngồi xổm xuống, cầm cài áo ở trong tay Ôn Nhiễm ném qua một bên: “Chị xem xong đi rồi nói.”
Tiếp đến là váy, vòng cổ, lắc tay, túi xách, còn có một chiếc lông công màu trắng nữa.
“Không phải em nhổ đâu, là nó tự rụng đấy.” Tạ Quan Tinh nói: “Năm em học cấp ba có một người bạn đi nước ngoài du lịch, cậu ấy đã vô tình nhặt được nó trên đường và tặng lại cho em sau khi cậu ấy về nước.”
Lông chim rất mềm, ở bên dưới ánh đèn phát ra những đốm sáng trông vô cùng xinh đẹp.
Quà tặng xếp thành một ngọn núi nhỏ ở dưới chân Ôn Nhiễm.
“Em, sao em lại tặng cho chị nhiều quà thế này?” Ôn Nhiễm có chút sững sờ, mấy thứ này cộng lại cũng đủ tiền mua một căn hộ nhỏ ở thủ đô rồi đó, bộ lễ phục màu trắng kia lại còn nằm trong bộ thiết kế xuân hè cao cấp năm sau. Những người mượn được đều là những nghệ sĩ có danh tiếng trong giới giải trí, nếu muốn mua mà không có hơn mấy trăm vạn thì căn bản là không có khả năng.
“Không nhiều lắm đâu ạ.” Lúc Tạ Quan Tinh mỉm cười, bên khóe miệng có xuất hiện má lúm đồng tiền, điều đó giúp cậu trông tràn đầy hơi thở thanh xuân: “Em thấy mấy thứ đó đẹp nên mới mua cho chị.”
“Bất tri bất giác mà tích cóp được nhiều như vậy.”
Làm người thừa kế của Tạ gia đương nhiên là không thiếu tiền, mấy món quà này ngoại trừ giá trị của nó còn chứa đựng tình cảm yêu thầm hèn mọn mấy năm nay của Tạ Quan Tinh.
“Chị ơi, chị không cần phải làm gì cả đâu, chị chỉ cần ở bên em là được.” Tạ Quan Tinh duỗi tay nắm lấy tay Ôn Nhiễm, cậu nhẹ nhàng vân vê khớp tay của cô: “Chị chỉ cần ở bên em, mọi thứ tốt nhất em sẽ đem đến cho chị.”
Cổ họng Ôn Nhiễm đau nhức, một chữ cũng không nói nên lời.
Rất lâu sau Ôn Nhiễm mới khàn khàn nói ra hai tiếng: “Cảm ơn.”
Cảm ơn cậu thích cô như vậy, cảm ơn cậu cho cô biết mấy năm cô bị cha mẹ bỏ rơi không quan tâm kia vẫn còn một người lặng lẽ đặt cô ở vị trí quan trọng nhất trong lòng.
Mấy đứa nhóc ở vườn hoa dưới lầu không biết lấy pháo ở đâu ra, châm lửa xong lập tức bịt tai nhắm pháo hoa về phía bầu trời, pháo hoa nổ tung bên ngoài cửa sổ.
Ánh sáng tỏa ra bốn hướng, bên ngoài cửa sổ một mảnh bầu trời xa xa được chiếu sáng, nhuộm đỏ như màu sắc của lưu ly khiến cho phòng khách cũng lờ mờ ánh sáng.
Ôn Tân Nhĩ và Dương Tiểu Mạn chủ động tránh đi.
Tạ Quan Tinh đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại của Ôn Nhiễm, trong lòng bàn tay dâng lên cảm xúc mềm mại.
“Chị ơi, đây là số phận.” Tạ Quan Tinh nhỏ giọng nỉ non: “Em trốn không thoát chị cũng trốn không thoát.”