Không chỉ có mỗi Ôn Nhiễm gọi Tạ Quan Tinh là A Nhượng mà cả Dương Tiểu Mạn và Ôn Tân Nhĩ đều gọi như vậy.
Sau khi ăn xong bữa cơm này, Dương Tiểu Mạn còn cố ý chụp ảnh ăn cơm phát lên vòng bạn bè. Bạn bè của cô ấy đa phần đều là các bạn học cùng với giáo viên, ảnh chụp vừa mới được công khai tất cả mọi người đã cùng nhau bàn tán. Hai ngày này là khai giảng năm học mới, trong lúc đưa tin về tân sinh viên là thời điểm thích hợp nhất để ăn dưa. Vào lúc này tất cả đều tập trung ăn dưa trên diễn đàn.
“Aiz, phiền vãi luôn đó! Mấy người này không thấy nhàm chán sao? Sao mà người ta đăng cái gì cũng mang lên diễn đàn buôn dưa được vậy hả trời!” Dương Tiểu Mạn vứt điện thoại sang một bên, cô ấy biết bây giờ có xóa ảnh thì cũng đã muộn. Chỉ là cô ấy không có ngờ Tạ Quan Tinh và Ôn Tân Nhĩ lại có thể thu hút chú ý như vậy, cũng chỉ là đi ăn một bữa cơm thôi mà.
Ôn Nhiễm đang nằm đắp mặt nạ, đối với mấy việc này cô đã sớm tập thành thói quen.
“Cậu lo làm gì, bọn họ cũng không thể đổi trắng thay đen.”
[ Ôn Nhiễm có bạn trai rồi hả? ]
[!!! Nói cho rõ ràng, ai có bạn trai? Ôn Nhiễm có bạn trai lúc nào? ]
[ Không phải lúc nghỉ hè cô ấy còn nói muốn độc thân suốt đời sao? ]
[ Lão bà Lý Mộng Giác kia nhất định không cho cô ấy hẹn hò đâu, sang năm đã có cuộc thi vũ đạo của quốc gia. Lý Mộng Giác vẫn luôn quyết tâm muốn Ôn Nhiễm có tên trong danh sách, lão bà đó luôn cho rằng yêu đương sẽ làm ảnh hưởng thời gian luyện tập. Cậu nhìn mấy nghệ sĩ hay vũ công chuyên nghiệp đi, yêu vào rồi 90% là sa sút, đôi khi sẽ vì cãi nhau mà ăn uống quá độ.]
[ Hai người kia là…]
[ Là tân sinh viên đó, cái người mặt liệt kia là Ôn Tân Nhĩ, nhìn vừa đẹp trai vừa ngoan ngoãn chính là Tạ Quan Tinh. Đều là sinh viên năm nhất của viện lâm sàng Đại Học Y đó. ]
[ Sinh viên năm nhất? ]
[ Tân sinh viên năm nay chất lượng cao vậy sao? ]
[ Mấy đứa nhóc bây giờ phát triển tốt ghê, Ôn Nhiễm số cũng sướng vãi vậy mà một lần có cả hai người!]
[ Có khi nào một người là của Dương Tiểu Mạn không? ]
[ Không có nhìn ra nha, Dương Tiểu Mạn nổi tiếng là khô khốc trong tình yêu còn gì. ]
[ Vậy lẽ nào cả hai đều là của Ôn Nhiễm? ]
[ Lầu trên sao có thể nói mấy lời khốn nạn vậy chứ? Một ngày không ganh tị với người khác thì các người sẽ chết đúng không?]
[ Ôn Tân Nhĩ là em trai của Ôn Nhiễm có được chưa? Mấy người đừng có đồn đại vớ va vớ vẩn nữa, không để ý họ của hai người đó giống nhau sao? ]
[ Được, vậy tôi ở đây tự mình tuyên bố kể từ hôm nay Ôn Nhiễm chính là chị của tôi!]
[ Sau này tôi sẽ bảo vệ chị ấy, yêu cầu mấy người từ giờ về sau không được nói xấu chị tôi nữa! ]
[ Việc đó, cho tôi hỏi nhỏ một chút, Ôn Nhiễm cũng là chị của Tạ Quan Tinh hả? Nếu đó là sự thật một tiếng chị này tôi tình nguyện gọi…]
[ Hỏi ké luôn ạ! ]
[ Tôi lúc này thật sự hy vọng Tạ Quan Tinh đừng có thích Ôn Nhiễm, nhưng làm gì có ai không thích Ôn Nhiễm đâu? Bạn tốt của tôi cứ luôn miệng nói ghét Ôn Nhiễm, mấy hôm trước tôi vừa phát hiện màn hình điện thoại và giấy dán tường của cô ta đều là hình Ôn Nhiễm. Acc weibo còn lấy tên là Bảo Bối Nhỏ Nhiễm Nhiễm nữa. ]
[ ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ]
[ Chỉ sợ Tạ Quan Tinh kia cầm lòng không được, cậu nhìn thử đi, thằng bé đó trông có vẻ ngoan ngoãn như vậy, chắc chắn chưa từng yêu sớm, bây giờ lại gặp Ôn Nhiễm xinh đẹp như vậy. Ái chà chà khó nói lắm. ]
[ Tình chị em, không thể nào, Ôn Nhiễm không phải từng nói không thích người nhỏ tuổi hơn mình sao? ]
[ Ôn Nhiễm: Tôi chưa từng nói vậy nha. ]
[ ha ha ha ha ha ha ha ha ]
[ Thôi các chị em tự mà cầu phúc đi, trực giác của tôi vẫn luôn chính xác. Đàn em Tạ Quan Tinh này chắc chắn không đơn giản.]
…
Mấy ngày tiếp theo Ôn Nhiễm đều có tiết, tân sinh viên vừa nhập học cũng có rất nhiều việc cần xử lý. Vậy nên đã hơn một tuần Ôn Nhiễm chưa gặp Ôn Tân Nhĩ cũng như Tạ Quan Tinh.
Tạ Quan Tinh và cô nếu muốn gặp mặt chỉ có thể dựa vào Ôn Tân Nhĩ, bởi vì hai người không có lý do gì để gặp riêng nhau.
Hơn nữa nửa học kỳ đầu chương trình học của Ôn Nhiễm cũng được xếp khá dày, chỉ có mấy ngày mà Tạ Quan Tinh và Ôn Tân Nhĩ đều đã bị Ôn Nhiễm ném hết ra sau đầu.
Khi cô tình cờ gặp lại Tạ Quan Tinh thì bên cạnh cậu không có Ôn Tân Nhĩ.
Mấy ngày này tin đồn của Ôn Nhiễm và Tạ Quan Tinh cũng giảm đi khá nhiều. Do là Ôn Tân Nhĩ và Tạ Quan Tinh lúc nào cũng như hình với bóng, trên diễn đàn đã âm thầm xôn xao mối quan hệ bí mật giữa cả hai.
Bởi vì một người lạnh lùng một người ngoan ngoãn mỗi ngày đều ở bên cạnh nhau, Ôn Tân Nhĩ ít nói, còn Tạ Quan Tinh lúc nào cũng nở nụ cười trên môi. Nếu không phải đã sớm xác định tính hướng của Ôn Tân Nhĩ thì Dương Tiểu Mạn đã sớm đẩy thuyền couple này rồi.
Ôn Nhiễm đang đi xuống lầu mua băng vệ sinh, kết quả lại bị ký túc xá của học viện khác hốt hết sạch. Cô chỉ có thể đi đến siêu thị lớn ở đằng kia.
Bên kia là đường cho sinh viên, hai bên đều là ký túc xá, có cả nam cả nữ.
Vừa hay đây lại là tiết tự học buổi tối.
Hai bên đường là tiệm trà sữa, gà rán hamburger, cùng với các siêu thị lớn nhỏ đều chật ních sinh viên.
Ôn Nhiễm bỗng dưng thèm ăn kem, cô do dự một lúc lại đi mua một ly nước chanh để ở nhiệt độ phòng.
Nhiệt độ phòng thì không sao bởi vì Dương Tiểu Mạn vẫn hay nói như vậy.
Sau đó cô mới đi vào siêu thị mua băng vệ sinh.
Cô mặc một chiếc áo thun rộng thùng thình cùng một chiếc quần đùi, cô đi đến kệ băng vệ sinh, sau lưng là khu vực bán đồ dùng vệ sinh.
Ôn Nhiễm tùy tiện lấy hai bịch hằng ngày cầm thẻ chuẩn bị đi thanh toán, cô vừa quay người lại đã nghe thấy giọng nói quen thuộc.
Ôn Nhiễm nhẹ nhàng nhìn qua khe hở ở giữa, cô nhìn thấy một nam một nữ.
Người con gái tuy đưa lưng về phía này nhưng Ôn Nhiễm vẫn có thể dễ dàng nhận ra cô ta, cho dù chỉ là một sợi tóc cô vẫn có thể nhận ra người này.
Sinh viên năm hai của học viện Nghệ Thuật, Điền Tiểu Điềm.
Mà chàng trai đối diện cô ta lại là sinh viên năm nhất của Đại Học Y…Tạ Quan Tinh?!
Hai người này…
Ôn Nhiễm giảm nhẹ hơi thở, tuy cảm thấy nghe lén chuyện của người khác là không đúng nhưng cô vẫn muốn nghe.
“Tạ Quan Tinh.” Điền Tiểu Điềm nhỏ giọng nói, cô ta rủ mi vừa e lẹ vừa ngượng ngùng: “Tôi đã chia tay với Vương Kiêu Phi rồi, không phải cậu nói chỉ cần tôi độc thân thì sẽ…”
“Đàn chị, chị đang nói gì vậy ạ?” Tạ Quan Tinh không chút dấu vết nhìn thoáng qua mấy thùng hàng sau lưng cô ta, sắc mặt cậu tỏ vẻ lo lắng: “Lúc đó rõ ràng em nói chị là người có bạn trai lại đi tìm em tỏ tình, đây là một việc không thích hợp.”
Miệng Điền Tiểu Điềm từ từ há to, cô ta cẩn thận nhớ lại. Hình như lúc đó Tạ Quan Tinh thật sự là nói như vậy, cũng do cô ta quá gấp gáp mà thôi. Giọng nói của Tạ Quan Tinh dịu dàng quá nên cô ta tự giải nghĩa ý của cậu thành chỉ cần cô ta độc thân thì cậu sẽ chấp nhận lời tỏ tình.
Kết quả cô ta vừa mất vợ còn hao quân.
Đôi mắt Điền Tiểu Điềm đỏ hoe: “Nhưng tôi đã chia tay…”
Tạ Quan Tinh rũ mắt, cậu cũng có chút tủi thân: “Chuyện đó thì có liên quan gì đến em ạ?”
Trong lòng hắn không ngừng nhắc nhở bản thân giữ bình tĩnh, trong khi người khác không chú ý đã lén nở nụ cười.
Điền Tiểu Điềm: “…”
Lời này sao lại có thể không hề sai.
“Tôi… là tôi… tôi…” Điền Tiểu Điềm muốn nói vài lần rồi lại thôi, cô ta muốn nói tôi đã chia tay vì cậu mà cậu vẫn không thể đồng ý với tôi sao? Nhưng nhìn gương mặt hiền lành vô hại của Tạ Quan Tinh khiến cô ta nói không nên lời, chính là khi ngẫm lại cô ta cảm giác bản thân thật sự đã làm ra tội ác tày trời gì rồi nữa.
Ôn Nhiễm nhìn thấy Điền Tiểu Điềm lau nước mắt chạy ra khỏi siêu thị thì không khỏi mắt chữ A mồm chữ O.
Cô cảm giác bản thân đã phát hiện ra một bí mật kinh khủng.
Khi cô đang định thu hồi ánh mắt dõi theo bóng lưng Điền Tiểu Điềm thì lại bị ai đó búng một cái lên trán.
“Đàn chị, chị đang nhìn gì đó? Nhìn trộm em sao?”
Tạ Quan Tinh cúi người, cậu kề sát vào kệ để hàng. Ánh mắt Ôn Nhiễm sáng lấp lánh, giống chó con xin được vuốt ve.
Ôn Nhiễm chớp chớp đôi mắt, bởi vì nghe lén người ta nói chuyện lại bị bắt tại trận khiến hai má Ôn Nhiễm bỏng rát, hơn nữa còn phải đối diện với ánh mắt trêu chọc của Tạ Quan Tinh. Ôn Nhiễm giờ phút này cuối cùng cũng được giác ngộ cảm nhận “xấu hổ muốn chết” của Dương Tiểu Mạn là như thế nào.
– —–oOo——