Bầu Trời Elderland
Chương 27: Pháp sư hoàng hôn
Gió đêm vẫn thổi, hàn ý thấu xương.
Chillion híp mắt nhìn về phía kiến trúc xám trắng phía xa.
Đêm khuya, đèn đường tỏa sáng.
Anh đang nghĩ mình nên kinh động chủ nhân tòa kiến trúc kia, hay cứ vô thanh vô tức bước vào. Dù gì, kết quả vẫn là một kiếm đoạt mạng.
Nếu anh không phải kiếm sỹ thượng đẳng, sẽ không cảm nhận được kết giới do đối phương đặt xuống. Dù chỉ là một kết giới báo động bình thường, nhưng trình độ cao vô cùng.
Kết giới mạnh mẽ, cho thấy người bày nó không phải kẻ yếu.
Nếu anh tiến lên một bước, chủ nhân kết giới sẽ biết có người lạ xông vào. Nếu anh chém rách kết giới, đối phương sẽ không biết. Vì anh có năng lực phá vỡ kết giới mà không bị phát giác.
Tình hình có hơi vượt ngoài dự tính, Chillion cũng không ngờ sẽ như vậy. Càng bất ngờ hơn là, lúc anh phát hiện ra kết giới, hệ thống cũng vừa đưa ra một nhiệm vụ mới.
“Giết Ambofen, chủ nhân nhà số 666 khu Slate.”
Hiếm thấy có nhiệm vụ nhất trí cùng mục đích của anh, Chillion suy tư một lát rồi nhận luôn.
Tùy tiện nhận nhiệm vụ có vẻ bất cẩn khi anh chưa biết rõ thực lực chủ nhân kết giới. Nhưng anh biết, đối phương sẽ không quá mạnh hơn chính mình.
Vì anh biết người bày kết giới mạnh nhất trên đại lục này.
Khởi động “cải trang”, hình dạng Chillion biến đổi. Anh không muốn bị đối phương nhận mặt. Trừ khi chắc chắn, anh sẽ không để mình lộ mặt.
Chillion giơ kiếm, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào mặt đất trước mắt.
Anh xuất kiếm, trong chớp mắt, mũi kiếm xé một đường thẳng tắp trên mặt đất.
Anh bước về phía trước, không chút do dự.
Cái kết giới vô hình kia như vừa mở rộng cửa cung nghênh anh bước vào.
Anh vừa lựa chọn.
–
Ambofen không có người nhà, trước đây không, bây giờ cũng không.
Mọi người cho rằng gã không muốn, hoặc không dám lập gia đình.
Bởi vì sau mỗi trận thanh tẩy ở phố Slate, người nhà của chủ nhân cũ đều gặp họa sát thân. Người ở vị trí này sẽ đắc tội rất nhiều người, mà khi họ mất đi tầng địa vị bảo vệ, họ sẽ bị sự trả thù mãnh liệt hủy diệt.
Rất ít người có thể vẹn cả đôi đường, đây chính là sự thật tàn nhẫn phía sau hào quang của ngôi vương phố Slate.
Có được, thì phải có mất. Đó là là chân lý của thế giới ngày.
Sau khi thượng vị, Ambofen tàn sát tất thảy người nhà chủ nhân cũ. Trải qua lần đó, gã càng hiểu sự nặng nề của hai chữ người nahf.
Nhưng ai hiểu được ý nghĩ thực của gã chứ?
Đại trạch của gã có rất ít người hầu và hộ vệ, lúc nào cũng quạnh quẽ, thê lương. Mỗi buổi tối, đám người hấu sẽ đốt hết đèn lên, như muốn xua tan đi bóng tối.
Hộ vệ của Ambofen quả thực quá ít, giống như gã vốn không quan tâm đến an nguy bản thân.
Kẻ thù của gã xưa nay cũng không dám vì thế mà khinh thường, chúng luôn cho rằng đó là cạm bẫy gã giăng ra.
Thực ra, Ambofen không hề bố trí cạm bẫy.
Nên khi Chillion bước vào đại trạch, đã có thể dễ dàng âm thầm giết sạch đám hộ vệ bên ngoài.
Thư phòng của Ambofen.
Gã nắm mắt, ngả người trên chiếc ghế mềm mại như đã ngủ say, chỉ là ngón tay gã vẫn đang gõ nhẹ trên tay vịn.
Lông mày Ambofen nhíu lại khi nghe loáng thoáng có tiếng bước chân gấp gáp chạy đến, có người quấy rầy gã.
Cửa phòng bị đẩy ra, Ambofen ngửi được mùi máu tươi nồng nặc, gã mở mắt.
– Đại nhân! Có… có kẻ địch… Giết…
Tên người hầu đẩy cửa phòng cả người dính đầy máu tươi, cơ thể chao đảo tựa vào cánh cửa dùng ánh mắt sợ hãi cầu cứu gã. Chỉ là chưa kịp nói xong, tên người hầu đã sóng xoài trên mặt đất.
Có kẻ xâm nhập? Không thể!
Nghe xong cảnh báo của người hầu, Ambofen nhận ra mình không nhận được cảnh báo từ kết giới.
Nếu có kẻ địch, chỉ có một khả năng, là đối phương có năng lực phá kết giới mà không khiến mình phát giác. Nhưng gã đã đụng đến một người như vậy khi nào? Chẳng lẽ thân phận của mình đã bại lộ?
Nghĩ đến đây, Ambofen sầm mặt, tay phải vô thức miết tay lên chiếc nhẫn tầm thường trên ngón giữa tay trái. Gã rời khỏi chỗ ngồi, dù thế nào, gã cũng phải biết kẻ địch là ai.
Ambofen đạp lên thi thể người hầu để ra người. Vừa định quay đầu, một luồng sát khí mãnh liệt xông tới, gã chưa kịp phản ứng lồng ngực đã thấy mát lạnh.
Một người, một thanh kiếm.
Người đứng trước mắt, một kiếm xuyên tim.
Trường kiếm thu lại, máu bắn tung tóe trước ngực Ambofen, gã bị phản chấn đẩy lùi lại phái sau mấy bước.
– Ngươi là ai?
Ambofen không ngã xuống, gão ôm ngực, quỳ một chân, ngẩng đầu nhìn tên thích khách lạnh lùng hỏi.
– Ngươi không chết?
– Rất lạ à?
Ambofen cười âm trầm, thản nhiên đứng lên như trước ngực không có một cái lỗ đầy máu tươi. Gã nhìn người trước mắt, rất tầm thường, cũng rất xa lạ.
Người kia trầm mặc, kiếm được đặt về tư thế công kích, nếu lần đầu không đắc thủ, thì chỉ cần thêm lần nữa.
– Xem ra giữa chúng ta không có gì để nói.
Ambofen xoè tay trái, chiếc nhẫn tầm thường trên ngón giữa bỗng nhấp nháy, một tiếng nổ lớn vang lên, dưới chân Ambofen xuất hiện một trận pháp màu tím đen.
Người kia cảnh giác lùi lại một bước.
– Ha ha… – Thấy bộ dạng của đối phương, Ambofen liền mở miệng chế giễu. – Không cần lo lắng, chỉ là một kết giới thôi, ta cũng không muốn phiền phức tìm đến cửa.
Nói xong, pháp trận dưới chân Ambofen không ngừng mở rộng, hào quang của nó nhạt dần rồi biết mất. Nhưng “thích khách” biết, tòa biệt thự này đã bị sức mạnh quy tắc bao phủ.
– Xem ra ta phải báo thú cho thủ hạ.
Ambofen dường như đã hiểu sự yên tĩnh xung quanh là gì, cái nhìn của gã với tên thích khách mang theo ý cười.
Trả lời gã là một chiêu kiếm cực tốc của Chillion.
– Cuồng bạo chi xà.
Lần này Ambofen đã có chuẩn bị, Chillion vừa cất bước, gã đã đẩy bàn tay trái về phía trước, triệu hồi một pháp trận tím đen cao bằng nửa người.
Mũi kiếm của Chillion còn cách xa một bước, mấy đầu rắn đã xông ra từ pháp trận. Cái đầu ba sừng và mắt của chúng tỏa ra màu xanh lục. chúng ngoác miệng, để lộ ra hàm răng nanh sắc bén đầy nọc độc lao về phía đối thủ.
Chillion vội vã lui lại phía sau, trường kiếm vẽ ra một cơn mưa ánh sáng chém đám rắn đen đang lao đến từ tứ phía. Lũ rắn bị chém sẽ phát nổ, xung kích mạnh mẽ gây tổn thương cho Chillion.
Anh chật vật tránh né, đám rắn phát nổ hóa thành khói đen biến mất, nhưng vẫn còn rất nhiều con khác đang bay ra từ pháp trận của Ambofen.
Anh cần giải quyết ngọn nguồn của chúng.
Nhiều lần chống lại thế công của rắn đen giúp Chillion nhận ra nhược điểm của chúng. Đám rắn này không có tư duy, chỉ cần tránh thoát đúng lúc, chúng sẽ tự va vào nhau, phát nổ rồi biến mất.
Chillion bắt đầu né tránh, thu ngăn khoảng cách với Ambofen.
Ambofen vẫn luôn quan sát động tác của Chillion, bởi vì gã chưa bao giờ coi thường kẻ thù của mình. Lúc phát hiện hành động của Chillion thay đổi, gã biết phải làm gì, đây là trực giác của pháp sư.
– Hắc vụ nê đàm.
Pháp trận lóe sáng, đồ văn biến hóa.
Trong nháy mắt, không gian xung quanh biến thành một vùng tăm tối.
Chillion không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, nhưng anh biết Ambofen ở đâu, anh phải ra đòn nhanh nhất có thể, nếu không thì khó lòng tìm được Ambofen trong hoàn cảnh có mắt như mù này.
Nhưng động tác của anh chững lại, bởi vì hai chân anh bất động như bị kẹt vào vũng bùn, vuột mấy cơ hội tấn công.
Đám rắn đen không bị bóng tối ảnh hưởng, Chillion lại không thể tránh né.
Một tiếng ầm vang lên, lay động cả tòa kiến trúc.
Ambofen xua đi khói đen, gã đứng phía xa nhìn Chillion nằm trên đất, mỉm cười.
– Ngươi yếu hơn ta nghĩ.
Gã biết anh chưa chết.
Chillion rách rưới nằm trên đất giãy dụa đứng lên, nhìn Ambofen bằng ánh mắt lạnh như băng.
– Pháp sư hoàng hôn?
– Ha ha… – Ambofen cười cười, xoa xoa chiếc nhẫn trên ngón tay trái. – Xem ra ngươi biết không ít.
– Đặc điểm của pháp sư hoàng hôn quá khó quên.
Nếu nói “cuồng bạo chi xà” là bất ngờ, thì loại phép thuật che đậy không gian như “hắc vụ nê đàm” lại không phải. Càng không cần nhắc tới một kẻ bị kiếm đâm xuyên tim mà vẫn sống.
– Ngươi không cam lòng?
Chillion nắm chặt trường kiếm trong tay, chống đỡ cơ thể bị thương chậm chạm đứng lên.
– Chỉ có người chết mới không cam lòng, ta vẫn chưa chết.
– Nhưng chẳng mấy chốc nữa ngươi sẽ là người chết. – Ambofen như đang nói ra một sự thật hiển nhiên.
– Có lẽ người đó là ngươi.
Ambofen mở rộng hai tay, khiêu khích nói.
– Ta ở đây, ngươi giết được ta không?
Chillion trầm mặc một lúc, rồi nói.
– Ta rất hiếu kỳ, tại sao nhiều năm như vậy, Quang huy thành đường ở vương đô lại không phát hiện ra ngươi.
– Xem ra ngươi không phải người của Quang huy thánh đường. – Ambofen châm biếm. – Nếu như dễ dàng bị phát hiện như vậy, chúng ta có thể tồn tại đến bây giờ ư?
Chúng ta?
Chillion hiểu gã có ý gì.
– Nói xem, ai phái ngươi đến đây?
Đối phương trầm mặc, Ambofen cũng muốn tìm hiểu thông tin. Có thể đối phương sẽ không nói gì, nhưng cũng tốt hơn không hỏi.
-Ta chỉ là một người muốn đòi mạng ngươi thôi.
– Thú vị.
Ambofen vươn tay trái, hình thành đồ văn của ma pháp trận.
– Đáng tiếc, người muốn giết ta đều đã chết.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!