Bầu Trời Sụp Đổ - Chương 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
190


Bầu Trời Sụp Đổ


Chương 21


Bà Daley và Kemal ra sân bay Dulles đón Dana. Nàng đã không nhận ra mình nhớ Kemal đến mức nào. Nàng nhào vào ôm chặt lấy nó.

Kemal nói:

– Chào cô, Dana. Cháu rất mừng vì cô đã về. Cô có mang cho cháu một chú gấu Nga không?

– Cô có, nhưng thật không may, nó trốn mất rồi.

Kemal nhe răng cười.

– Giờ thì cô sẽ ở nhà thôi chứ?

– Chắc chắn là vậy?

Bà Daley mỉm cười.

– Đó là một tin tốt, cô Evans. Rất mừng khi thấy cô trở về bình an.

– Tôi cũng mừng vì được về nhà. Dana nói.

Trong xe, trên đường về nhà, Dana hỏi:

– Bây giờ thì cháu đã thật sự thích cánh tay mới của mình chưa, Kemal? Cháu quen sử dụng nó rồi chứ?

– Nó tuyệt lắm.

– Cô rất vui. Thế còn chuyện ở trường thì sao?

– Cũng không có gì.

– Cháu không đánh nhau đấy chứ?

– Không.

– Thế thì thật là tuyệt. Dana ngắm thằng bé một lát. Có cái gì đó rất khác ở nó, gần như là vẻ bị khuất phục. Thế có nghĩa là những chuyện xảy ra đã làm nó thay đổi, nhưng dù cho đó là chuyện gì thì nó cũng rõ ràng đã là một đứa bé hạnh phúc.

Khi về đến nơi, Dana nói:

– Cô phải đến văn phòng nhưng cô sẽ về và chúng ta đi ăn tối cùng nhau. Tới McDonald’s. Nơi chúng ta thường đến ăn cùng Jeff.

***

Lúc Dana bước vào toà cao ốc của WTN, nàng có cảm giác như mình đã xa nơi này hàng thế kỷ. Trên đường tới văn phòng của Matt, Dana được chào đón nồng nhiệt bởi hàng chục đồng sự của mình.

– Chúc mừng cô đã trở về, Dana. Chúng tôi rất nhớ cô.

– Ồ Dana đã về rồi. Chuyến đi tốt đẹp chứ?

– Rất tốt. Cám ơn.

– Vắng cô chỗ này khác đi nhiều quá.

Khi Dana bước vào văn phòng của Matt, ông nói:

– Cô có vẻ sút cân nhiều đấy. Trông cô tệ quá.

– Cảm ơn Matt.

– Ngồi đi. Cô thiếu ngủ à?

– Đại khái như vậy.

– À này, tỷ lệ người xem đã giảm xuống khi cô vắng mặt. Thấy cô về, Elliot chắc sẽ mừng lắm.

Matt không nói ông ta đã lo lắng cho Dana đến mức nào.

Họ nói chuyện hơn nửa giờ.

Khi Dana về văn phòng của mình, Olivia nói:

– Mừng cô đã về. Quả là…

Chuông điện thoại kêu. Cô ta nhấc máy.

– Văn phòng cô Evans… Xin bà đợi một lát. Cô ta nhìn Dana.

– Pamela Hudson ở đường dây số một.

– Được rồi. – Nàng về bàn làm việc và nhấc điện thoại lên. Pamela.

– Dana! Cô đã về rồi. Chúng tôi rất lo cho cô. Nước Nga không phải là nơi an toàn trong những ngày này!

– Tôi biết. – Nàng cười to. Một người bạn đã mua cho tôi chiếc bình xịt hơi cay!

– Chúng tôi rất nhớ cô. Roger và tôi rất mong cô đến uống trà vào buổi chiều nay. Cô rảnh chứ?

– Vâng.

– Ba giờ nhé?

– Được.

Phần còn lại của buổi sáng hôm ấy được dành cho việc chuẩn bị bản tin tối.

***

Lúc ba giờ chiều, Cesar đứng chờ Dana ở cửa.

– Cô Evans!! Một nụ cười lớn nở trên khuôn mặt ông ta. Rất vui được gặp cô. Chúc mừng cô đã về nhà.

– Cảm ơn, Cesar. Dạo này ông thế nào?

– Rất tuyệt, cảm ơn cô.

– Ông bà Hudson…

– Vâng. Họ đang đợi cô. Để tôi cất áo khoác cho cô.

Khi Dana bước vào phòng khách, cả Roger và Pamela đồng loạt thốt lên:

– Dana!

Pamela Hudson ôm lấy nàng:

– Con người lang bạt đã trở về.

Roger Hudson thì nói:

– Trông cô có vẻ mệt mỏi.

– Phản ứng chung thôi mà.

– Mời ngồi, mời ngồi. Roger nói.

Một người hầu gái bước vào mang theo khay trà, bánh bích quy, bánh nướng và bánh sừng bò. Pamela tự tay rót trà.

Họ ngồi xuống và Roger nói:

– Nào, kể cho chúng tôi nghe những gì xảy ra đi.

– Tôi e là mình chưa đi đến đâu cả. Tôi đã nản lắm rồi. Dana hít một hơi dài – Tôi đã gặp người tên là Dieter Zander, ông ta nói rằng, ông ta bị Taylor Winthrop gài đến nỗi phải đi tù. Trong khi ông ta thụ án thì gia đình ông ta chết sạch trong một đám cháy. Ông ta đổ lỗi cho Winthrop về những cái chết đó.

Pamela nói:

– Vậy là người này có động cơ để giết cả nhà Winthrop.

– Đúng vậy. Nhưng vẫn còn nữa. Ở Pháp tôi có nói chuyện với một người khác tên là Marcel Falcon. Đứa con duy nhất của ông ta bị chết trong một vụ tai nạn giao thông mà hung thủ đã bỏ trốn. Tài xế của Taylor Winthrop sau này đã đứng ra nhận tội, nhưng ông này bây giờ lại khăng khăng Taylor Winthrop mới chính là thủ phạm.

Roger Hudson trầm ngâm nói:

– Marcel Falcon làm việc trong Uỷ ban NATO ở Brusels mà.

– Đúng vậy. Và người tài xế đã nói với ông ta là Taylor Winthrop mới là người giết con trai ông ta.

– Thật thú vị.

– Vâng. Rất thú vị. Ông đã nghe nói đến cái tên Vincent Mancino chưa?

Roger Hudson nghĩ một lát.

– Chưa.

– Ông ta là mafia. Taylor Winthrop làm con gái ông ta mang bầu rồi trao cô ta vào tay một tên lang băm để nạo thai và cuối cùng bị tên này cắt mất tử cung. Bây giờ cô ta sống trong một nhà tu kín còn bà mẹ thì cũng phải vào trại điều dưỡng.

– Lạy Chúa.

– Mấu chốt là cả ba đều có động cơ mạnh mẽ để tiến hành việc trả thù. Dana thở dài chán nản. – Nhưng tôi chẳng thể chứng minh được cái gì.

Roger Hudson nhìn Dana:

– Vậy Taylor Winthrop có thật sự làm những điều tồi tệ ấy không?

– Vấn đề này hoàn toàn không có câu trả lời, Roger. Tôi đã nói chuyện với những người đó. Con người giấu mặt sau những vụ sát nhân đã sắp đặt thật khéo léo. Không hề có một manh mối nào. Mỗi vụ đều được thực hiện theo một cách thức riêng, không có kiểu mẫu nào. Mọi chi tiết đã được họ tính toán hết sức tỉ mỉ, không bỏ sót bất cứ điều gì. Và tệ nhất là các vụ này đều không có một nhân chứng nào.

– Tôi biết điều này nói ra thì không được tự nhiên lắm, nhưng… có khả năng họ liên kết với nhau để trả thù Taylor Winthrop không?

Dana lắc đầu.

– Tôi không tin chuyện đó. Tất cả những người tôi gặp đều rất có quyền lực. Một mình họ cũng thừa sức thực hiện rồi. Chỉ một người trong số đó đã ra tay thôi.

Nhưng là người nào?

Dana chợt nhìn đồng hồ của mình.

– Tôi xin lỗi. Tôi đã hứa đưa Kemal đi ăn tối, và tôi phải làm việc này trước khi đi làm.

– Dĩ nhiên. Pamela nói. Chúng tôi rất hiểu. Cảm ơn vì đã ghé qua đây.

Dana đứng dậy.

– Và cảm ơn hai người về buổi uống trà tuyệt vời này, cũng như sự ủng hộ về mặt tinh thần quý báu của các vị.

***

Sáng thứ hai, trên đường đưa Kemal đến trường, Dana nói:

– Cô đã quên làm việc này, nhưng bây giờ thì lại đâu vào đấy.

– Cháu rất vui. Kemal ngáp một cái.

Dana nhận ra nó đã ngáp suốt từ lúc bắt đầu thức giấc. Nàng hỏi:

– Đêm qua cháu ngủ có ngon không?

– Có. Cháu đoán vậy. Nó lại ngáp.

– Ở trường cháu làm những gì? Dana hỏi.

– Ý của cô là ngoài giờ lịch sử và tiếng Anh chán ngắt à?

– Cháu đá bóng.

– Cháu không chơi quá nhiều đấy chứ, Kemal?

– Không.

Nàng liếc nhìn tấm thân mỏng mảnh đang ngồi cạnh mình. Dường như tất cả năng lượng của Kemal đã đi đâu hết. Nó có vẻ trầm lặng một cách thiếu tự nhiên.

Dana tự hỏi không biết có nên đưa nó đi khám không.

Có lẽ nàng phải tìm vài loại thuốc bổ để tăng cường sinh lực cho thằng bé. Dana nhìn đồng hồ. Nửa giờ nữa là đến buổi họp chuẩn bị cho bản tin tối rồi.

Buổi sáng trôi qua một cách êm ả và Dana cảm thấy thoải mái khi được quay lại với thế giới của mình. Lúc về văn phòng, nàng thấy một chiếc phong bì dán kín có đề tên mình nằm trên bàn làm việc. Nàng mở nó ra.

Bên trong viết:

“Cô Evans. Tôi đang có tin tức cô cần. Tôi đã đặt phòng cho cô tại khách sạn Soyuz ở Moscow. Sang ngay lập tức. Không được nói với ai về chuyện này”.

Bức thư không ký tên. Dana đọc lại lần nữa, không tin nổi. Tôi đang có tin tức cô cần.

Chắc hẳn đây chỉ là một kiểu bịp bợm. Nếu ai đó ở Nga có câu trả lời mà nàng đang tìm kiếm, tại sao họ không cho nàng biết ngay khi nàng còn ở bên đó? Dana nghĩ đến cuộc gặp giữa nàng với Sash Shdanoff và em trai ông ta, Boris. Boris tỏ ra rất muốn nói với nàng nhưng Sasa đã ngăn ông ta lại. Dana ngồi vào bàn suy nghĩ. Làm sao mà bức thư đến đây được. Hay nàng đang bị theo dõi.

Mình phải quên chuyện này đi, Dana quyết định. Nàng nhét bức thư vào túi. Về đến nhà mình sẽ xé nó đi.

Dana dành cả buổi chiều chơi với Kemal. Nàng nghĩ nó sẽ rất hứng thú với bộ trò chơi điện tử mới nàng mua ở Moscow, nhưng nó lại tỏ ra thờ ơ. Đến chín giờ thì mắt nó bắt đầu díp lại.

– Cháu buồn ngủ quá, cô Dana. Cháu đi ngủ đây.

– Cũng được. – Dana nhìn nó vào phòng và nghĩ, nó thay đổi nhiều quá. Dường như nó đã trở thành một người khác. Thôi, kể từ bây giờ chúng ta đã luôn ở bên nhau. Nếu có gì làm nó phiền muộn, thì mình phải tìm cho ra. Đã đến giờ nàng phải trở lại trường quay.

Người đàn ông trong căn hộ kế bên vừa nhìn vào màn hình vừa nói vào chiếc máy ghi âm đặt bên cạnh.

– Mục tiêu đã đến trường quay. Thằng bé đã đi ngủ. Người giúp việc đang ngồi khâu vá.

– Bắt đầu. Đèn đỏ của máy quay bật sáng.

***

Giọng của phát thanh viên vang lên.

“Xin chào quý vị và các bạn. Sau đây là bản tin mười một giờ của WTN với

Dana Evans và Richard Metton.

Dana mỉm cười vào máy quay:

“Xin chào quý vị và các bạn. Tôi là Dana Evans.

Bên cạnh nàng, Richard Melton nói:

“Và tôi là Richad Melton.

Dana bắt đầu “Mở đầu bản tin tối nay là một tấn bi kịch khủng khiếp ở Malaysia…

Mình thuộc về nơi này, Dana nghĩ, chử không phải chạy vòng quanh thế giới để lùng sục những cái hoang đường.

Bản tin kết thúc, Dana về đến nhà thì Kemal đã ngủ say. Sau khi tạm biệt bà Daley, Dana lên giường, nhưng nàng không tài nào ngủ được.

Tôi đang có tin tức cô cần. Tôi đã đặt phòng cho cô tại khách sạn Soyuz ở Moscow. Sang ngay lập tức. Không được nói với ai về chuyện này.

Đây là một cái bẫy. Sẽ thật là ngớ ngẩn nếu mình quay lại Moscow, Dana nghĩ. Nhưng nếu nó là sự thật thì sao? Ai dám dính vào tất cả những sự phiền phức này. Và tại sao? Lá thư này chỉ có thể là của Boris Shdanoff Có phải ông ta thực sự biết được điều gì?

Nàng thao thức cả đêm đó.

Đến sáng, Dana gọi điện cho Roger Hudson và kể cho ông ta nghe về bức thư.

– Lạy Chúa. Tôi không biết phải nói gì bây giờ. Thế nghĩa là có người sẵn sàng nói sự thật về Taylor Winthrop với cô.

– Tôi biết.

– Dana, chuyện này có thể sẽ rất nguy hiểm. Tôi thật sự không muốn cô tiếp tục nữa.

– Nhưng nếu tôi không đi, chúng ta sẽ không bao giờ biết được sự thật.

Ông ta lưỡng lự:

– Tôi cho là cô nói đúng.

– Tôi sẽ cẩn thận, nhưng tôi phải đi.

Roger Hudson nói một cách miễn cưỡng:

– Đành vậy.

– Tôi hy vọng cô thường xuyên giữ liên lạc với tôi.

– Tôi hứa, Roger.

***

Dana tới đại lý lữ hành mua một vé khứ hồi đi Moscow. Hôm đó là thứ ba. Hy vọng là mình sẽ không đi quá lâu Dana nghĩ. Nàng để lại lời nhắn cho Matt kể về những việc đã xảy ra.

Khi Dana về nhà, nàng nói với bà Daley:

– Tôi e là tôi lại phải đi xa. Khoảng vài ngày thôi. Mong bà trông nom Kemal cẩn thận cho.

– Không phải lo lắng gì cả, cô Evans. Chúng tôi không có vấn đề gì đâu!

Người đàn ông ở căn hộ bên cạnh vội rời khỏi tivi và gọi một cú điện khẩn.

***

Trên chuyến bay của hãng hàng không Aeroflot tới Moscow, Dana nghĩ, có lẽ mình đã mắc phải một lỗi lầm to lớn. Đó có thể là một cái bẫy. Nhưng nếu câu trả lời đúng là ở Moscow, mình sẽ tìm thấy nó.

Sáng hôm sau khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Sheremetyevo II, giờ đây đã trở nên quen thuộc, Dana lấy túi xách và bước ra ngoài, nơi cơn bão tuyết đang hoành hành. Một dãy dài hành khách đang đứng chờ taxi. Dana đứng trong cơn gió lạnh buốt, thầm yên tâm vì đã mặc đủ ấm. Bốn mươi lăm phút sau khi đến lượt Dana, một người đàn ông cố chen lên phía trước nàng.

– Không? – Dana cương quyết nói – Đây là xe của tôi. Rồi nàng chui vào trong.

Người tài xế hỏi:

– Cô muốn đi đâu.

– Khách sạn Soyuz.

Anh ta quay lại nhìn nàng và nói bằng thứ tiếng Anh ngọng nghịu. Có chắc là cô đến đấy không?

Dana hỏi lại, vẻ bối rối:

– Sao cơ? Ý của anh là gì?

– Đó không phải là một khách sạn tốt.

Dana chợt rùng mình cảnh giác. Có chắc không.

Quá muộn để quay lại rồi. Anh ta đang đợi câu trả lời.

– Có. Tôi… tôi chắc.

Người tài xế nhún vai, vào số và cho xe chạy, hoà vào dòng xe cộ qua lại thưa thớt.

Nếu phòng chưa được đặt trước thì sao? Nếu đây chỉ là một trò đùa quái ác thì sao.

Khách sạn Soyuz nằm trong khu vực của người lao động bình dân ở ngoại ô Moscow, trên phố Lebeverezhnaya. Đó là một toà nhà cũ kỹ xấu xí với mặt tiền quét vôi màu nâu đã tróc vữa loang lổ.

– Có cần tôi đợi không? Người tài xế hỏi.

Dana lưỡng lự giây lát.

– Không.

Nàng trả tiền, chui ra khỏi xe và cơn gió băng giá đẩy nàng vào một tiền sảnh nhỏ bé và tồi tàn. Một phụ nữ đứng tuổi ngồi sau bàn, đang đọc tạp chí. Bà ta ngước lên và ngạc nhiên khi thấy Dana bước vào. Nàng tiến lại gần cái bàn.

– Vâng!

– Tôi tin là mình đã đặt phòng rồi. Dana Evans.

Nàng cố nén hồi hộp.

Bà ta từ từ gật đầu.

– Dana Evans, vâng. Rồi quay lại lấy một chiếc chìa khoá trên giá. Phòng bốn không hai, tầng bốn. Bà ta đưa chìa khoá cho Dana.

– Tôi có phải đăng ký không?

– Không cần đăng ký. Cô trả tiền ngay. Ngày một.

Dana lại cảm thấy cẩn phải cảnh giác. Một khách sạn ở Nga nơi mà người nước ngoài không phải đăng ký? Có cái gì đó không ổn.

Bà ta nói:

– Năm trăm rúp.

– Để tôi đi đổi tiền đã. Dana nói. Lát nữa tôi sẽ trả.

– Không. Bây giờ. Ở đây lấy cả đôla.

– Cũng được. Dana cho tay vào túi và lấy ra một nắm giấy bạc.

Bà ta gật đầu, thò tay ra và lấy đi sáu tờ.

Mình có thể mua cả cái khách sạn này bằng số tiền đó Dana nhìn quanh.

– Thang máy ở đâu?

– Ở đây không có thang máy.

– Ồ! Vậy thì không cần hỏi thêm về người khuân hành lý nữa, Dana cầm lấy túi và lê chân lên gác.

Căn phòng thậm chí còn tồi tệ hơn sự tiên đoán của nàng. Nó vừa nhỏ vừa cũ kỹ, màn cửa thì rách còn giường thì không được dọn. Boris sẽ liên lạc với nàng bằng cách nào? Có thể đây là trò lừa bịp, Dana nghĩ, nhưng tại sao người ta lại gây ra lắm rắc rối thế này.

Nàng ngồi ở mép giường và nhìn qua khung cửa sổ bụi bặm xuống cảnh phố xá nhộn nhịp bên dưới.

Mình thật ngớ ngẩn, Dana nghĩ. Có lẽ mình phải ngồi đây nhiều ngày mà chẳng có gì…

Có tiếng gõ nhẹ lên cửa. Dana hít một hơi dài và đứng dậy. Ngay lúc này đây nàng sẽ khám phá được điều bí ẩn hoặc nhận ra không có điều bí ẩn nào cả.

Nàng mở cửa. Không có ai ở ngoài hành lang. Trên sàn nhà là một chiếc phong bì. Dana nhặt nó lên và lấy vật ở trong ra. Đó là một miếng giấy có ghi: “VDNKh 9:00 P.M.”

Dana ngắm nghía miếng giấy, cố đoán xem ý nghĩa của dòng chữ này là gì. Rồi nàng mở vali và lôi ra quyển sách hướng dẫn du lịch mà nàng đã mua từ nhà.

Đây rồi, VKNKh. Nó nghĩa là Triển lãm thành tựu kinh tế quốc dân Liên Xô. Kèm theo đó là địa chỉ.

Tám giờ tối hôm đó, Dana gọi taxi.

– VDNKh. Khu triển lãm? Nàng không chắc lắm về cách phát âm của mình.

Người tài xế quay lại nhìn nàng.

– VDNkh? Chỗ đó đóng cửa lâu rồi.

– Ô.

– Cô vẫn đi à?

– Vâng.

Anh ta nhún vai và cho xe chuyển bánh.

Khu triển lãm này nằm ở phía đông bắc Moscow. Giờ đây trông nó vắng vẻ và hoang vu không khác gì một khu đất hoang.

Dana ra khỏi xe và rút ra mấy tờ đôla.

– Có cần…

– Vâng! – Anh ta vồ lấy số tiền và chỉ vài giây sau đã mất hút.

Dana nhìn quanh. Chỉ có một mình nàng đứng trơ trọi trong cái lạnh ghê người của mùa đông. Nàng đi tới một cái ghế dài gần đó, ngồi xuống và đợi Boris.

Nàng nhớ lại mình đã chờ Sinisi ở công viên như thế nào.

“Nếu Boris”…

Một giọng nói cất lên từ phía sau làm Dana giật nảy mình.

– Cuối cùng thì cô cũng đến…

Dana quay lại và mở to mắt ngạc nhiên. Nàng đã chắc rằng đó là Boris.

Nhưng thay vào đó lại là uỷ viên Sasa Shdanoff.

– Ông uỷ viên? Tôi không ngờ…

– Cô đi theo tôi. – Ông ta nói cộc lốc. Sasa Shdanoff bắt đầu băng qua khu đất. Dana do dự giây lát rồi đứng dậy và đi theo. Ông ta tới một quán cà phê nhỏ cũ kỹ ở cạnh đó và bước vào, ngồi xuống cái bàn ở góc trong cùng. Bên trong chỉ có hai người khách. Dana tiến lại bàn của ông ta và cũng ngồi xuống.

Một cô hầu bàn trông nhếch nhác mặc cái tạp dề bẩn thỉu đến bên họ:

– Hai vị uống gì?

– Hai cà phê, làm ơn. Shdanoff nói. Ông ta quay lại với Dana. Tôi không dám chắc là cô sẽ đến, nhưng quả thật cô là người rất kiên trì. Chuyện này có lẽ khá nguy hiểm đấy.

– Trong bức thư ông đã nói có thể cho tôi biết điều mà tôi muốn biết.

– Vâng.

Cà phê được mang ra. Ông ta uống một hớp nhỏ và yên lặng hồi lâu. – Cô muốn biết có đúng là Taylor Winthrop và gia đình bị ám sát, phải không?

Tim Dana đập nhanh.

– Câu trả lời là…

– Đúng! – Đó là một lời thì thầm kỳ lạ.

Dana bất giác rùng mình.

– Ông có biết ai giết họ không? Nàng hít một hơi dài. Ai?

– Tôi sẽ cho cô biết, nhưng trước hết cô phải làm giúp tôi một việc.

Dana nhìn ông ta và thận trọng hỏi:

– Việc gì?

– Đưa tôi ra khỏi nước Nga. Ở đây không còn an toàn đối với tôi nữa.

– Tại sao ông không ra sân bay và mua vé bay đi nước ngoài? Theo tôi được biết thì du lịch ra ngoại quốc vẫn chưa bị cấm mà.

– Cô Evans ơi, cô ngây thơ quá. Cực kỳ ngây thơ. Sự thật là, nếu làm theo điều cô nói tôi đã bị giết trước khi kịp đến gần sân bay. Ở đây, ngay cả những bức tường cũng có tai và mắt. Tôi đang ở trong tình trạng cực kỳ nguy hiểm.

Tôi cần sự giúp đỡ của cô.

Dana bất lực nhìn ông ta.

– Tôi không thể đưa ông… tôi không biết phải bắt đầu từ đâu.

– Cô phải biết. Cô phải tìm ra cách. Mạng sống của tôi đang bị đe doạ.

Dana nghĩ một lát.

– Tôi có thể nói chuyện với ông đại sứ Mỹ…

– Không? Giọng Sasa Shdanoff sắc nhọn.

– Nhưng đó là cách duy nhất…

– Trong đại sứ quán cũng có tai mắt. Không ai được biết chuyện này ngoài cô và những người sẽ giúp cô. Ông đại sứ của các người không thể giúp được tôi.

Dana bỗng cảm thấy chán nản. Không có cách nào khả dĩ có thể đưa một uỷ viên cao cấp người Nga ra khỏi nước Nga. Mình không thể đưa nổi một con mèo ra khỏi đây. Và nàng lại có ý nghĩ khác. Tất cả những chuyện này có lẽ là một trò bịp. Sasa Shdanoff chẳng có tin tức nào cả. Ông ta chỉ sử dụng nàng như một công cụ để đưa ông ta trốn sang Mỹ. Chuyến đi này chẳng đem lại kết quả gì.

Dana nói:

– Tôi e là tôi không thể giúp được ông, uỷ viên Shdanoff ạ. Nàng giận dữ đứng dậy.

– Đợi đã! Cô muốn bằng chứng hả? Tôi sẽ cho cô bằng chứng.

– Bằng chứng gì?

Ông ta suy nghĩ hồi lâu trước khi trả lời. Rồi ông ta chậm rãi lên tiếng:

– Cô đang ép tôi làm điều mà tôi không hề muốn. Ông ta đứng lên. Cô đi theo tôi.

Hai mươi phút sau, họ đi vào văn phòng của Sasa Shdanoff ở Cục Phát triển kinh tế Quốc tế bằng lối cổng hậu.

– Tôi có thể bị tử hình vì những gì sắp cho cô biết. Sasa Shdanoff nói khi họ đến nơi. Nhưng tôi đã hết đường lựa chọn.

Ông ta phác ra một cử chỉ bất lực.

– Bởi vì ở lại đây thì tôi cũng vẫn bị giết.

Dana nhìn Shdanoff đi tới bên cái két sắt đặt ngầm trong tường, xoay khoá mã và mở nó ra, lôi ra một cuốn sách dầy. Ông ta mang nó lại bàn làm việc. Trên bìa cuốn sách là hàng chữ Klassifitsirovanngy mầu đỏ.

– Đây là tài liệu cấp cao. Shdanoff bảo Dana. Ông ta mở sách ra.

Dana nhìn kỹ hơn khi ông ta bắt đầu lật từng trang một. Trang nào cũng có những bức ảnh màu về máy bay chiến đấu các loại, tàu vũ trụ, hệ thống phòng thủ tên lửa đạn đạo, tên lửa không đối đất, vũ khí tự động, xe tăng và tàu ngầm.

– Đây là toàn bộ vũ khí của người Nga. Trông chúng thật khủng khiếp. Vào thời điểm này, nước Nga có hơn một ngàn tên lửa đạn đạo xuyên lục địa, hơn hai ngàn đầu đạn nguyên tử và bẩy mươi phi cơ chiến đấu chiến lược! – ông ta chỉ vào các loại vũ khí khác nhau ở từng trang. Đây là Awl… Acrid… Aphid… Anab… Archerv. Kho vũ khí hạt nhân này đã duy trì được thế cạnh tranh của chúng tôi với nước Mỹ.

– Thật là ấn tượng.

– Quân đội Nga hiện đang gặp nhiều vấn đề nghiêm trọng, cô Evans. Chúng tôi phải đối mặt với sự khủng hoảng. Không có tiền để trả cho binh lính và sĩ khí thì tụt xuống mức báo động. Hiện tại thì còn tạm ổn, nhưng tương lai có lẽ sẽ tồi tệ đi.

Dana nói:

– Tôi e là mình không hiểu.

– Hồi nước Nga còn là một siêu cường, chúng tôi thậm chí còn sản xuất nhiều vũ khí hơn cả nước Mỹ. Số vũ khí đó vẫn còn ở đây. Có tất cả mười hai quốc gia đang thèm khát chúng. Chúng đáng giá đến hàng chục tỷ đôla.

Dana kiên nhẫn nói:

– Ông uỷ viên, tôi đã hiểu vấn đề, nhưng…

– Đây không phải là vấn đề.

Dana bối rối nhìn ông ta.

– Không à? Vậy nó là gì?

Shdanoff thận trọng lựa chọn từ ngữ.

– Cô đã bao giờ nghe nói đến Krasnoyarsk-26 chưa?

Dana lắc đầu:

– Chưa.

– Tôi không ngạc nhiên. Nó chỉ có trên một số bản đồ và những người sống ở đó đều không chính thức tồn tại.

– Ông đang nói về cái gì vậy?

– Rồi cô sẽ biết. Ngày mai tôi sẽ đưa cô đến đó. Trưa mai đến gặp tôi ở quán cà phê lúc nãy. Ông ta bóp chặt tay Dana. Cô không được nói với ai về chuyện này.

Ông ta đang làm nàng đau.

– Hiểu chứ.

– Vâng.

– Tốt. Thoả thuận như thế?

***

Buổi trưa, Dana đến quán cà phê nhỏ cạnh VDNKh. Nàng ngồi vào đúng cái bàn cũ và chờ đợi. Ba mươi phút đã trôi qua mà Shdanoff vẫn chưa xuất hiện.

Chuyện gì xảy ra vậy? Nàng lo lắng tự hỏi.

– Chào cô. Sasa Shdanoff đang đứng bên bàn. Đi. Chúng ta đi sắm chút đồ.

– Sắm đồ? – Nàng ngạc nhiên hỏi lại.

– Đi thôi?

– Sắm đồ làm gì? Dana theo ông ta ra ngoài.

– Cho cô.

– Tôi không cần…

Shdanoff vẫy một chiếc taxi và họ đi tới một khu cửa hàng. Hai người ra khỏi xe và Shdanoff trả tiền.

– Đến nơi rồi. Shdanoff nói.

Họ vào khu mua bản, đi qua khoảng sáu bảy cửa hàng. Đến một cửa hàng có dán biểu tượng tình dục trên cửa, Shdanoff dừng lại.

– Đây rồi. Ông ta dắt Dana vào trong.

Dana nhìn vào những bộ quần áo hở hang. Chúng ta làm gì ở đây?

– Cô phải thay quần áo đi.

Một phụ nữ bán hàng xuất hiện và Shdanoff trao đổi ngắn gọn với bà ta bằng tiếng Nga. Một lát sau bà ta quay lại với một chiếc mini jupe mầu hồng và chiếc áo choàng xanh ngắn cũn cỡn.

Shdanoff tỏ ý bằng lòng.

– Được rồi! – Ông ta quay sang Dana. Cô mặc những thứ này vào.

Dana giẫy nẩy lên.

– Không! Tôi không mặc đâu. Ông định…

– Cô phải mặc. Giọng ông ta thật cương quyết.

– Tại sao?

– Rồi cô sẽ biết.

Dana nghĩ. Thằng cha này chắc là bị biến thái tình dục. Mặc cái đồ này vào thì trông mình thành thứ quỷ gì nữa không biết.

Shdanoff nhìn nàng. – Được chứ?

Dana hít một hơi dài.

– Được. – Nàng vào buồng thay quần áo bé tí và mặc chúng vào. Khi bước ra, nàng nhìn mình trong gương và rên lên. Trông tôi như một con điếm vậy.

– Còn chưa đâu, Shdanoff cho biết. Chúng tôi sẽ trang điểm cho cô.

– Ông uỷ viên…

– Đi nào.

Quần áo của Dana được nhét vào trong túi giấy.

Dana mặc cái áo khoác vào, cố che giấu thân thể càng nhiều càng tốt. Họ lại đi xuyên qua khu chợ. Người ta nhìn Dana, còn đám đàn ông ném cho nàng những nụ cười đầy ngụ ý. Một người quét dọn nháy mắt với nàng.

Dana cảm thấy mình thật hèn hạ.

– Trong này.

Họ đang đứng trước một mỹ viện. Sasa Shdanoff bước vào Dana do dự, rồi cũng theo ông ta. Họ đến bên quầy.

– Lấy cho tôi. Ông ta nói.

Người nhân viên đưa cho ông ta một thỏi son môi mầu đỏ tươi và một hộp phấn.

– Cảm ơn, Shdanoff nói. Ông ta quay sang Dana. Cô làm đi. Nhớ đánh đậm vào nhé.

Dana đã cảm thấy quá đủ.

– Không, cảm ơn. Tôi không biết ông đang chơi trò gì, nhưng tôi sẽ không phải là một phần của nó. Tôi đã…

Ông ta nhìn thẳng vào mắt nàng:

– Tôi bảo đảm với cô đây không phải là trò chơi, cô Evans. Krasnoyarsk-26 là một thành phố bí mật. Tôi là một trong vài người được quyền ra vào nó. Họ rất ít khi cho phép người ngoài như chúng tôi được đưa gái điếm vào. Đây là cách duy nhất giúp cô qua mắt được đám bảo vệ. Ngoài ra còn phải nộp thêm một thùng vodka nữa. Cô còn hứng thú nữa hay không?

Thành phố bí mật. Bảo vệ. Chúng ta còn đi đến đâu với chuyện này?

– Còn. Dana miễn cưỡng quyết định. Tôi còn hứng thứ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN