Bảy Đêm Quái Đản - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Bảy Đêm Quái Đản


Chương 14


Tôi không ngủ được nữa, máu thám hiểm lại nổi lên, tôi mở cửa ra xem. Lương Lương ngồi ở cầu thang khóc lóc nhìn thấy mà xót xa. Lẫn trong tiếng khóc của Lương Lương còn có cả tiếng khóc của trẻ sơ sinh. Thằng bé vừa nín, tiếng trẻ sơ sinh cũng im bặt.
“Lương Lương, sao em chưa về nhà?” Tôi ngồi lại, đuổi muỗi xung quanh cho thằng bé.
“Anh ơi, anh có nhìn bảng thành tích học tập của em không?”
Tôi cau mày, có mỗi tờ bàng điểm mất rồi thì thôi, bố mẹ cậu bé không nhất thiết phải hành hạ thằng bé đến vậy. Đêm tối thế này còn bắt con đi tìm. Quá đáng quá. Tôi nhẹ nhàng.
“Em để nó ở đâu, từ từ nghĩ, em có kẹp trong sách, trong vở nào đó không?”
“Em không nhớ nổi, anh thật sự là không nhìn thấy à?”
“Anh chưa từng nhìn thấy thật!”
“Không tìm thấy rồi, chị cũng sẽ không cần em nữa”, cậu bé càng khóc lớn.
“Sao mà chị không cần em được! Lương Lương ngoan. Không khóc nữa nào, nói cho anh nghe với!” Tôi lau khô nước mắt cho thằng bé.
“Chị không cho em nói chuyện với người lạ, nên bỏ lại em ở đây”, vừa nói cậu bé vừa nấc lên nấc xuống.
“Thế nhà của em ở đâu anh đưa em về nhà nhé!”
“Tinh…”, cửa thang máy mở ra. Một cái bóng người bị đèn đường soi vào dài ngoằng ra. Nó di động đến chỗ tôi, phải nói thế bởi tôi không thấy hai chân của nó cử động gì cả cứ thẳng đờ ra. Tim tôi đập loạn xị cả lên vì cái bóng lao đến rất nhanh. Sợ hãi nhắm mắt lại, mở ra đã không thấy nó đâu nữa rồi. Và cả Lương Lương nữa cũng không thấy đâu.
Bà chủ nhà nhẹ tay mở cửa nhìn mọi vật vẫn bình yên lại nhẹ tay đóng cửa.
Tìm không thấy cậu bé, tôi chuẩn bị đi về. Gặp ngay cô chị đứng ngay sau lưng.
Tôi tức giận “Sao lại có người như cô được nhỉ? Cô làm tôi hết hốn hết vía rồi đấy!”
“Anh nhìn thấy em tôi không?” Nghe giọng cô ta cứ gai gai không thoải mái chút nào.
“Vừa rồi vẫn còn ở đây, chắc là cậu ta không biết cô đến nên chạy đi mất rồi”.
Cô ta chỉ cần biết thế bỏ đi luôn.
Hai chị em nàh này cũng lắm điều khác người. Tôi hiếu kì nên vẫn nhìn theo. Cậu bé bị chị phát hiện.
“Lương Lương, em đứng lại cho chị!”, cô ta tóm ngay lấy tay thằng bé.
Hai cái bóng ấy đi xa dần vẻ đầy cam chịu.
Tôi cũng ra về, dọc hành lang cứ thấy mọi người thò đầu ra nghe ngóng sự tình nhìn thật tức cười.
Tự nhiên tôi nhớ lại tôi cũng đã từng mơ thấy một cậu bé tìm bài thi khắp nới. Còn vì sao tìm thì tôi không rõ lý do. Thật là cuộc sống và những giấc mơ nhiều khi có sự trùng lặp kì lạ. Hai chị em họ trông như vậy thôi chứ chắc không phải là cái gì đó ma quái cả.
Hôm nay quá muộn rồi, thôi để hôm khác lên mạng vậy, giờ đi ngủ đi.
Dương lịch mùng 5 tháng 7 nên xuất hành, động thổ, kị cưới hỏi.
Hôm nay là thứ bảy chợ việc làm không mở cửa. Cơ hội kiếm hoi tôi ngủ cho thỏa mắt. Dậy mở máy tính rồi ra rửa mặt.
“Ti…ti…” tôi chạy vào xem, là cô bạn chat ấy.
“Cậu có đấy không?”. Tin nhắn đã nhắn được 5 phút. Đang định trả lời thì.
“Sao bây giờ mới lên mạng? Ngủ nướng chứ gì? Mặt trời lên đến ngọn tre rồi”.
“Lần này thì bạn nói sai rồi, tôi dậy rất sớm. Trời chưa sáng đã dậy rồi”. Tôi nói câu đó mà mặt vẫn lạn te không xấu hổ.
“Thật không?”
Tôi nhanh chóng tìm ngay một chủ đề nói chuyện khác. “Sao hôm nay rảnh thế, không có ai ở nhà à?”
“Hôm nay cũng rỗi”.
“Hay quá, cùng trong một thành phố gặp được người cũng nhàn nhã như mình, hay chúng ta gặp mặt nhau đi”. Tôi thấy mình nói vậy chắc là sẽ không được.
Quả nhiên nick cô ta thaot1 ra ngoài tối thui. Nói chuyện cứ nói chuyện, cần gì phải gặp mặt. Trên mạng đầy người đẹp.
Cô ta lại hiện lên “Cậu chắc là muốn gặp tôi chứ, tôi xấu lắm!”
“Nếu không tiện thì để khi khác vậy”.
Lần này cô ta thoát ra ngoài thật.
Tôi thở dài một cái, đi ra đánh răng tiếp. Mình cũng sắp hai lăm tuổi rồi còn nôn nóng quá.
“Ti…ti…”
Tôi không qua xem là ai nữa mà pha xong cốc coffee mới ngồi vào máy.
“Cậu thật sự không muốn gặp mình sao?”
“Tùy vào bạn thôi, vì mình đâu có sợ gặp bạn đâu”.
Cô gái “Thế để tôi nghĩ xem đi gặp bạn với phong cách nào bây giờ?”
“Được rồi, tôi sẽ đến vơi một bộ mặt biến dạng vậy”, tôi gửi cho cô ta một tấm ảnh quỷ. Ít ra thì cô đấy cũng không thể xấu hơn ma được.
“Vậy chúng ta chọn địa điểm, thời gian đi”.
“Thật không, tốt quá!”
Một tin vui vẻ, mới đầu cũng chỉ định nói chơi vậy thôi nhưng ai ngờ cô ta đồng ý gặp tôi thật. Tôi đang vô cùng hưng phấn.
“7 tháng 7, buổi sáng, 8h, chúng ta gặp nhau ở công viên Long Đình nhé, thi xem ai đến trước.”
7 tháng 7? Tôi tính qua một cái thì là ngày hôm sau. Công viên Long Đình cách đây không xa. Chắc cô ta cũng ở quanh đây. Tôi đặc biệt gửi lại cho cô ta một bức thư nhắc nhở. Rồi ngắm vuốt một tí trước gương.
Cô ta gửi lại “Bạn chắc là đang làm đẹp đúng không?”
Không còn gì để nói, đến điều này còn bị cô ta bắt thóp. Tôi thấy mình quả là đáng thương. Càng ngày càng muốn gặp cô ta quá.
“Bây giờ bạn đã tin là khu nhà tôi đang ở có điều kỳ lạ chưa?”
“Kỳ lạ thôi chứ có gì đáng hay không đáng tin đâu?”
“Cậu nói xem có gì kỳ lạ nào?”
Tôi kể câu chuyện về hai chị em suốt ngày đi tìm bảng điểm…
“Cậu thấy kỳ quái à?”
“Tất nhiên rồi, mà cả khu này ai cũng có vẻ sợ tôi. May ra chỉ có bà chủ nhà là đối xử với tôi như người bình thường”.
“Ừ! Đúng là kỳ lạ thật. Nhưng cậu đã từng nghĩ là vì sao chưa?”
Tôi nói ra quan điểm của mình “Có lẽ người dân ở đây sống khép kín quen rồi”.
“Thì ra là vậy!”
“Đặc biệt còn có những người tôi chưa từng thấy họ nói chuyện với người xung quanh bao giờ. Hay như hai chị em đó như thể là trẻ vô gia cư ý”.
Dương lịch, ngày 7 tháng 7, kị xuất hành, kị cưới hỏi, kị động thổ.
Hôm nay là thứ hai, tôi qua tôi ngủ hơi muộn, khi tỉnh dậy đã 8h rồi. Tôi cuống cuồng rửa mặt thay quần áo đi ra ngoài. Dù hôm nay chợ việc làm có hội nghị tuyển dụng lao động nhưng tôi lại có một cuộc hẹn quan trọng hơn.
Muộn rồi, tôi đi thang máy cho nhanh.
Chưa đặt chân vào trong thang máy tôi lại nghe như có tiếng trẻ em khóc. Cũng thấy hơi sợ vì lời căn dặn của bà chủ nhà cứ vang lên. Tôi cẩn thận nhìn kỹ xung quanh, chẳng thấy gì khả nghi cả. Vào thang máy tôi ấn nút điều khiển. Thang máy không đi xuống mà lại đi lên thẳng tầng thượng.
Tôi đang mải nhìn tờ quảng cáo dán đầy thang máy. Cửa mở ra, ngẩng đầu lên tôi thấy một cô gái bước vào. Một gương mặt đẹp hoài cổ, tóc xõa, mặc một chiếc váy liền màu trắng. Vẻ bên ngoài ngây thơ trong sáng như học sinh thế này mà tinh cách cô ta hòa nhã một chút thì sẽ được rất nhiều người quý mến.
Cửa thang máy đóng lại, cô gái đứng nép vào một góc, đôi mắt nhìn xa xăm vô hồn. Ồ nhưng chân cô ta đi giày cao gót sao tôi không nghe thấy tiếng bước chân.
Không khí yên lặng quá, hay cứ nói chuyện với cô ta vậy.
“Hôm nay cô ra ngoài à?”
“Vâng!” cô gái không thèm quay lại nhìn tôi đến một cái.
Tôi không biết cô ta đối với tôi cố tình lạnh nhạt như vậy hay là tính cách cô ấy là như thế.
Thang máy bắt đầu đi xuống, sao tôi hi vọng nó đi xuống thật nhanh để tôi ra khỏi cái chỗ tẻ nhạt này.
Cái thang máy chết giẫm này dở chứng rồi. Nó rung lên bần bật rồi đứng im. Cô gái đó ấn mấy lần vào nút điều khiển mà vô ích. Tôi nhìn đống hồ, đã 8:10… Thời gian cứ thế trôi qua.
Cô gái càng ngày càng cuống quýt ấn nút điều khiển liên tiếp, sự ngoan cố của kẻ có sức lực.
“Không kịp thì xin nghỉ, thầy giáo sẽ đống ý thôi mà!” Thấy cái điệu bộ vội vã của cô ta tôi nghĩ tới buổi hẹn của tôi, vậy là hỏng rồi. Trên công tắc có nút cấp cứu, đã ấn mấy lần mà có tác dụng gì đâu. Nó hỏng mất rồi. Tôi cầm điện thoại gọi cho nhân viên phục vụ nhưng trong cái thang máy cổ lỗ sỉ này chẳng có tí sóng nào cả. Đành đợi vậy.
“Hôm nay em thì tốt nghiệp” Vừa nói cô bé vừa khóc.
Ồ! Tôi cũng quên mất đấy, hôm nay 7 tháng 7 là ngày thi tốt nghiệp hàng năm. Hết thời học sinh rồi nên tôi không để ý đến chuyện thị cử này nữa. Giờ này không kịp rồi. 8h37 rồi.
Cô gái trông vội lên dùng hết sức đạp tới tấp vào cửa trong khi hai tay ôm mặt khóc rưng rức. Tôi không thể nhìn thẳng mặt cô ta, chỉ nhìn cô ta qua bốn bức inox sáng loáng của thang máy, càng nhìn cô ta tôi càng bất an.
Tôi nghe thấy tiếng động ở thang máy bên cạnh vẫn hoạt động bình thường. Sau chúng tôi lại đen đủi thế này. Tôi cố nhẫn nại, và an ủi cô ta. Tất cả sự cố gắng cô ta đã chuẩn bị cho ngày hôm nay đều đã tan biến. Lần thi này có lẽ sẽ ảnh hưởng đến cả đời cô ấy mất thôi.
“Em bình tĩnh lại đi, bình tĩnh lại nào!”
Thật ra nói vậy thôi chứ tôi cũng lo lắng lắm chứ. Tôi lo cô ta đi mất, sẽ không gặp lại được nữa.
“Mau mở cửa ra! Mở cửa ra! Thả tôi ra! Thả tôi ra!”
Đã 8:52 rồi.
Bỗng thang máy rung rung! Đèn công tắc ở tầng 10 sáng lên.
“Em xem này thang máy dùng được rồi!”
Tôi kéo sự chú ý của cô ta. Nhưng cô ta quỷ dưới đất, tinh thần hoàn toàn sụp đổ. Bây giờ muộn rồi, dùng được cũng làm gì đâu.
Đứng lặng yên bên cô ta tôi rất muốn vỗ về an ủi cô ta trong lúc này. Muốn lau nước mắt cho cô ta nhưng còn đắn đo một lúc lâu. Tôi vỗ vai cô gái mà thấy nó trống trống. Tôi thấy tay mình vỗ vào không khí.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN