Bảy Đêm Quái Đản - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Bảy Đêm Quái Đản


Chương 16


Đồi cỏ phía sau tường

Trong tòa nhà sắp di dời đi này vẫn còn bốn người: Thạch Nham, Hà Tiểu Đình, Triệu Dục Tịnh, Trương Khiết.
Thượng Gia Bằng và Thẩm Thiên đều không ở vì nghe nói hai người đang đi công tác. Vì căn nhà ngày càng vắng vẻ yên ắng, chỉ còn lại bốn người, nên cùng không tránh khỏi chút sợ hãi. Nói chuyện tại hành lang có tiếng âm thanh vọng lại như thể có rất nhiều người đang cùng lúc nói chuyện vậy. Thực sự quá trống trải, sống ở căn nhà này dù chẳng có chuyện gì xảy ra cũng làm cho con người ta cảm thấy đa nghi.
Bốn người còn lại cũng bắt đầu đi tìm nhà để nhanh chóng có thể chuyển khỏi nơi này.
Chỉ vì muốn giết thời gian buồn tẻ này, còn lại bốn người vẫn tiếp tục tụ họp lại để kể chuyện quái dị.
Tuần này, Triệu Dục Tỉnh kể cho mọi người nghe chuyện xảy ra vào năm đại học năm thứ hai, khi đón một cái năm mới mà không có tuyết rơi, lần đấy đã để lại trong Triệu Dục Tịnh những ký úc khó quên.
Do mệt quá, chán nản với sự ồn ào và quy tắc của cuộc sống ký túc, tôi và hia bạn gái cùng phòng đã quyết định tìm căn nhà yên tĩnh hơn ở bên ngoài. Như vậy không những thuận lợi cho việc học tập, mà còn chủ yếu là có cuộc sống tự do thoải mái hơn.
Một tuần sau, chúng tôi đọc được thông tin cho thuê nhà tại một góc giữa của tờ báo chiều. Vị trí nằm ngay phía dưới dãy núi sau trường học của chúng tôi. Vừa nhìn thấy ở ngay bên cạnh dãy núi tôi đã cảm thấy rất vui sướng rồi. Bởi vì tôi cũng từng tới đó mấy lần rồi, phong cảnh ở đó đẹp như tranh vẽ, thật là không quá cường điệu tí nào. Ngọn núi đó rất bé, do nó quá bé mà bị mọi người gọi thành “Đồi cổ”. Ngọn núi tuy không lớn nhưng trải dài khắp ngọn lại là một rừng tre dài, tiếng chim chóc rộn rã và dòng sông nhỏ uốn luôn khúc khuỷu chảy dài suốt ngọn núi, càng làm cho mọi người cảm thấy được cảnh đẹp nơi đây như tranh vẽ.
Ngày thứ hai sau khi biết tin về căn nhà cho thuê vừa vặn đúng vào thứ 7, tôi chỉ e rằng ngôi nhà đó bị người khác nhanh chân thuê mất, vì vậy sáng sớm tinh mơ tôi đã phải dậy. Nhìn thấy hai con sâu lười, một ngửa, một co ngủ thật say và có người thì còn bị chảy nước miếng. Tôi nghĩ, gọi cả bọn dậy thật mất sức, thà rằng nên cho bọn họ một chút cảm giác mạnh.
Ra bồn rửa mặt, tôi lấy hai khăn mặt thấm sũng nước, vắt vẫn còn ấm. Sau đó đắp lên mặt của hai người bạn cùng phòng. Hai bọn họ đang ngủ rất ngon, nếu giật mình lúc này thì sẽ làm họ tỉnh giấc ngay, bất chợt tỉnh giấc đã làm cho họ cảm thấy bực bội khó chịu. Lúc đó tôi đi phải vừa cười trừ xin lỗi, giải thích tại sao lại phải làm vậy. Cuối cùng làm cho ha người này hạ bớt cơn giận xuống.
Từ cổng sau trường đi ra không đến nửa tiếng đồng hồ chúng tôi đã đến được phía chân núi. 7h sáng, sương mù sáng sớm vẫn chưa tan, từ xa xa cũng nhìn thấy được từng lớp sương mù bao phủ toàn bộ rừng tre, không khí ban mai thật mát mẻ, dễ chịu. Chúng tôi đi men theo con đường nhỏ vòng qua núi, tại chính phía bắc chân núi chúng tôi nhỉn thấy căn nhà nhỏ, khói bếp nghi ngút bốc lên. Hai căn nhà nhỏ nằm ngay sát rừng tre trúc rậm rạp cho tôi có cảm giác trở về với cảnh sắc thiên nhiên làng quê. Một bức tranh nông thôn đã hiện ra trước mắt tôi.
Nhưng đối với hai người bạn cùng phòng với tôi. Lưu Tịnh và Triệu Lệ thì lại không cảm thấy vậy, bọn họ chỉ bận xôn xao bàn tán về việc: “Hình như căn nhà này có cảm giác không an toàn lắm thì phải? Ngay đến vườn cũng không có…”. Nếu mà theo hai người này nói như vậy thì căn nhà này thục sự nói như thế nào đi nữa thì cũng chẳng ở.
Đang nói dở bỗng nhiên từ trong căn nhà bước ra một người to lớn vạm vỡ, chỉ mặc một chiếc quần soóc ngắn, và có một dải khăn dài màu đen để che lên trên cái bụng to béo đầy mỡ kia. Trên bàn tay bóng dầu mỡ còn cầm con dao sáng loáng sắc nhọn. Trên bề mặt con dao hình như vẫn còn dính lại chút gì đó như chấy nhớt màu đỏ đỏ đang nhỏ từng giọt xuống dưới đất. Khi tôi nhìn thấy người đàn ông với bộ dạng đó thực sự cảm thấy giật mình thót tim, nhưng không chỉ có tôi cảm thấy như vậy, hai cô bạn cùng phòng với tôi cũng bị dọa đến nỗi bộ mặt trắng bệch không còn giọt máu ào. Chắc hẳn máu trên cơ thể của bọn họ đạ bị dồn xuống toàn bộ chân để luôn có tư thế chạy thoát.
Người đàn ông từ trong căn nhà đi ra ấy khi gặp chúng tôi cũng bị sững sờ một lúc. Nhưng khi nhìn bộ dạng của chúng tôi như vậy, liền xin lỗi ngay, anh ta liền cúi xuống bỏ con dao đang cầm trên tay đặt sang góc bên phải cánh cửa, rồi cười một cách gượng gạo rằng: “Các cô đừng sợ, sớm tinh mơ thế này, các cô đến đây tìm ai?”. Khi tôi bình tĩnh hẳn lại mới nhìn rõ được mặt của người đàn ông đang đứng trước mặt tôi. Anh ta cũng chỉ tầm ba mươi, mắt to mày rậm, tướng mạo trung hậu, nhìn bộ dạng như vậy thì cũng không giống với bọn xấu.
“Anh cầm dao làm gì vậy?”. Tôi đang muốn trả lời câu hỏi của anh ta đua ra thì Lưu Tịnh ngay lập tức cướp lời của tôi và hỏi vấn đề cô ta đang quan tâm nhất bây giờ.
“Ha ha, tôi là người mổ heo, vừa mới được một con, đang chuẩn bị đi đến con sông để rửa tay, đúng lúc mọi người đến và nhìn thấy như vya65. Thật ngại quá, không làm cho các cô sợ chứ?”. Không ngờ bên ngoài cục mịch thơ lớ như vậy, nói chuyện thì rất khách khí, nhẹ nhàng.
“Chúng tôi là sinh viên của trường nằm phía sau ngọn núi này. Nghe nói ở đây có người cho thuê nhà, là hai căn nhà này của anh muốn cho thuê sao?”
“Ờ hóa ra là vậy, tôi tưởng các cô sáng sớm như vậy đến đây để làm gì chứ!”. Tay của anh ta chỉ về hướng bắc: “Các cô nhìn trước mắt có một rừng tre, đằng sau đấy có một căn nhà hai tầng, là nhà của thím Đoạn người muốn cho thuê đấy. Mấy ngày trước thím còn nhở tôi đi tìm người thuê nhà hộ, lúc này thím ý chắc có nhà đấy, các cô đi hỏi xem”.
Chúng tôi cảm ơn người đàn ông ấy xong, lại thuận theo con đường nhỏ đi qua khu rừng tre, quả nhiên trước mặt hiện một căn nhà hai tầng. Nhìn thì trông có vẻ như còn mới, kiểu dáng của căn nhà cũng rất khác lạ, ở trên con sông nhỏ trước cửa có một chiếc cầu làm bằng đá. Ba chúng tôi nhìn nhau, đều cười rằng căn nhà đang ở trước mặt chúng tôi đây so với hai căn nhà của anh mổ heo kia ở thì thực sự tốt hơn nhiều.
Khi nghe thấy tiếng gõ cửa, ra mở cửa cho chúng tôi là thím Đoạn. Do biết được trước họ của thím, nên ngay khi mở cửa chúng tôi gọi tên thím không ngớt. Thím Đoạn là người hiền lành, chất phác và rất thân thiện, sau khi hỏi rõ ý của bọn tôi đến đây thì sắc mặt của thím lộ ra vẻ lo lắng nhưng liền ngay sau đó thím tỏ ra vui vẻ hơn và mời chúng tôi vào trong nhà.
Tuy các đường nét trong nhà được thiết kế xây hơi thô nhưng chúng tôi cảm thấy rất dễ chịu vì nhà cửa sáng sủa, ngăn nắp, mọi thứ đều trông rất gọn gàng. Thím Đoạn đưa chúng tôi đi tham quan khắp căn nhà một vòng, tầng dưới gồm: phòng khách, bếp, phòng vệ sinh và kho chứa đồ; tầng hai thì có ba phòng, phòng này cũng rất sáng sủa, rộng rãi. Ngoài ra ở tầng hai còn có sân chơi.
“Căn nhà này nhẽ ra tôi dự định cho những cậu học sinh nam thuê, nhưng khi nhìn thấy các cháu vừa nho nhỏ, vừa lễ phép, cho những cậu sinh viên nam thuê thì lại sợ họ nghịch ngợm kob bảo vệ của công, cho nên tôi thà cho các cháu thuê còn tốt hơn!”
Triệu Lệ hỏi: “Thế bà định cho chúng cháu thuê buồng nào ạ?”
“Cả căn nhà này”
“Chúng cháu vẫn chỉ là sinh viên, thím Đoạn, chúng cháu sợ rằng không thể thuê nổi cả căn nhà này được. Chúng cháu ba người thuê một buồng ngủ là được rồi ạ!”. Tôi tiếp lời của thím Đoạn.
“Vâng ạ! Vâng ạ!”. Hai người họ cùng hùa theo.
“Nhưng bà không muốn quá nhiều người sống ở đây, bà rất vừa lòng để cho các cháu ở đây, còn tiền nhà thì tùy các cháu, muốn đưa bao nhiêu thì đưa. Vì bà cũng có ý định tìm người giúp bà trông coi căn nhà này, để trong nhà có chút hơi người, không bị trống vắng, bà cũng không muốn để căn nhà thành nhà hoang một cách phí phạm”.
“Thế bà không ở đây sao?” Lưu Tịnh rất tò mò hỏi.
Đột nhiên sắc mặt của thím Đoạn dần dần tối sầm lại, rất lâu sau mới nói tiếp được “Chồng bà mất mấy năm trước, căn nhà này mới xây từ năm ngoái nhẻ ra định để lại cho con trai út của bà cưới vợ về đây ở. Nhưng không may nửa năm trước con trai bà cùng vợ chưa cưới nó đang trên đường đi lấy giấy chứng hôn, thì bị tai nạn xe, đụng phải xe tải đi trước mặt, thế là con bà và vợ chưa cưới của nó đã…” Nói đến đây thím Đoạn nấc nghẹn ngào không thốt nổi lời nào.
Mẹ già mất con trẻ là sự bất hạnh lớn nhất đời người. Mấy người chúng tôi đều im lặng, không lên tiếng vì không biết nên khuyên và an ủi thím thế nào mới tốt.
“Bà bây giờ chỉ còn một mình thôi sao?” Tôi khẽ tiếng hỏi thím.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN