Bảy Đêm Quái Đản
Chương 18
Lưu Tịnh không cho là như vậy: “Khà khà, sáng sớm hôm nay cậu đã làm cho bọn mình một phen rồi, cậu vẫn còn muốn bọn mình không tắm rửa gì đã phải đi ngủ à? Cậu không dọa được bọn mình đâu, mình trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ ma thôi!”
Triệu Lệ cũng cười cho qua. Cho dù tôi có nói gì đi nữa thì bọn họ cũng chẳng ai tin lời tôi. Chẳng còn cách nào khác, bước ra khỏi phòng tắm tôi chỉ căn dặn khéo Lưu Tịnh: “Cậu cẩn thận đấy, nhớ để ý chỗ cửa sổ nhỏ ở trên kia kìa, nếu có điều gì thì nhớ phải gọi bọn mình ngay!”.
Triệu Lệ chỉ muốn quay lại phòng ngủ, nhưng có nói gì đi nữa thì tôi cũng không muốn cậu ấy đi, chỉ đứng trước cửa phòng tắm để khi nào chỉ cần Lưu Tịnh hô lên một tiếng thì chúng tôi có thể xông vào cứu cô ấy ra, người đông thì cũng đỡ sợ hơn mà.
Không lâu sau, Lưu Tịnh cũng tắm rửa xong bước ra ngoài, nhìn thấy chúng tôi đang đứng sừng sững ở phía ngoài đã làm cho cô ấy giật mình: “Hai cậu làm gì ở đây thế? Từ lúc nào lại có sở thích quái đản thế nhìn trộm người khác tắm à?”
Triệu Lệ vừa cười vừa nói: “Đấy cậu xem, cậu ấy vẫn bình thường đấy thôi, có sao đâu? Thôi đừng đùa nữa, hôm nay chúng mình cũng ngấm mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi”.
Tôi vội vàng hỏi Lưu Tịnh, “Thế cậu có nhìn thấy bóng người ở phía cửa sổ đó không?”, “Nhìn rồi nhưng mà chẳng thấy có gì cả! Thật khâm phục cậu đấy tận bây giờ vẫn còn sức để đùa được, sáng thì dậy sớm, tối lại không ngủ sớm nữa! Thôi mình chẳng thể chơi cùng cậu được nữa đâu, mình buồn ngủ quá rồi, thôi hai cậu cứ từ từ mà chơi vậy!”
Đáng lẽ muốn Lưu Tịnh cùng mình để chở cho Triệu Lệ tắm xong thì cùng lên lầu một thể, nhưng nghĩ là vậy lời lại chẳng thốt ra nổi, bọn họ không tin những gì tôi vừa nói nữa chứ nên cũng đành im hơi lặng tiếng vậy.
Tôi cùng Lưu Tịnh đi lên lầu, đến trước cửa phòng tôi,Lưu Tịnh vỗ mông tôi phát: “Em à, hưởng thụ cuộc sống tự do đi, mỗi người một phòng đấy, ngày mai có sức chị lại chơi cùng em nhớ, ngủ ngon!”. Nói xong vừa đi vửa ngáp trở về phòng.
Vào trong phòng mình, trong đầu tôi lại hiện lên cảnh ở trong nhà tắm, chẵng nhẽ là mình nhìn nhầm? Cũng có thể do hôm nay quá mệt chăng? Nhưng tôi vẫn quyết định ngày mai ra sân sau chơi nên nhìn thẳng xuống dưới là cửa ra vào. Đứng ra sân chơi có thể nhìn thấy toàn cảnh của đồi cỏ. Lúc đầu cũng vì lý do phong cảnh đẹp này mà tôi đã chọn căn phòng này. Buổi tối ở đây thực sự khiến người ta rùng mình khi nhìn thấy cảnh cả ngọn núi bị màn đêm che phủ bởi một màu đen tuyền. Tôi vẫn còn cảm thấy sờ sợ trong lòng, không dám nhìn lên quá lâu ra ngoài như vậy, kéo rèm cửa thật nhanh rồi chạy một mạch lên giường. Ngày hôm nay quả rất mệt mỏi tôi cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Đột nhiên chợt tôi thức giấc, nghe tiếng bước chân ngoài kia càng ngày càng gần. Mỗi lúc một to dần, đến trước cửa phòng tôi thì dừng hẳn lại. Tôi lại bắt đầu thấy căng thẳng, mắt nhìn cánh cửa ra vào không chớp. Cuối cùng, tiếng gõ cửa cũng vang lên, tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh, vừa run vừa hỏi: “Ai đấy?”
“Là mình, cậu ngủ chưa?” Hóa ra là Triệu Lệ, tôi cũng quên mất rằng vẫn còn cô ấy đang tắm dở, chỉ tự mình dọa mình.
“Mình ngủ rồi, không sao đâu! Có gì mai nói tiếp, ngủ ngon!”
“Không sao thì tốt, mình cũng đi nghỉ đây, chúc cậu ngủ ngon!” Vừa nói dứt lời, tiếng bước chân lại vang lên và mất dần khi cô ấy trở về phòng đối diện.
Mắt vẫn còn chưa mở được hết thì ánh sáng chói lọi từ bên ngoài vào làm tôi không muốn dậy cũng phải dậy. Ồ! Cảnh sáng ban mai thật đẹp, ánh sáng chiếu rọi khắp căn phòng. Thích thật khi ngủ đến lúc mặt trời lên tận đỉnh núi. Vươn vai đứng dậy, dần dần bò ra đến cửa sổ để kéo rèm lên, thời tiết hôm nay thật đẹp lại được nhìn thấy cảnh sc81 ánh sáng bao phủ toàn bộ khu đồi cỏ này. Tôi mở cửa bước ra ngoài sân trời, làm vài động tác hít thở, rừng tre xanh biếc trước mắt có những chú chim lạ kéo đến bay lượn khắp rừng, dòng sông nhỏ dưới cây cầu đá trôi chảy một cách êm ả, phát ra những tiếng roch1 rách thật vui tai. Đây đúng là một ngày chủ nhật tuyệt đẹp.
Nhìn cảnh tưởng tuyệt đẹp như vậy đột nhiên tôi nhớ ra một việc. Mặt xong xuôi quần áo để nhanh chóng chạy xuống dưới nhà. Triệu Lệ và Lưu Tịnh đang giặt quần áo dưới nhà, sao hôm nay hai cậu ý lại không ngủ nướng nhỉ!
“Tối qua ngủ ngon chứ?” Bọn họ đều nhìn tôi cười nói.
“Ừ, ngủ ngon thật. Sao các cậu hôm nay lại dậy sớm thế?”
“Hôm qua quên không kéo rèm cửa nên sáng nay bị ánh sáng chói vào mặt nên không thể ngủ tiếp được nữa! Ngoài kia lại còn tiếng gà gáy, sống ở nơi như thế này thích thật, như quay lại cảnh cuộc sống làng quê”.
“À đúng rồi, cửa phòng cậu đừng có đóng vào đấy, tí nữa bọn mình giặt xong đồ còn phải ra sân phơi quần áo nữa.”
“Ừ có khóa đâu, các cậu cứ phơi đi”. Tôi vội vàng rửa mặt mũi vì sợ không kịp để ra ngoài đi vòng quanh căn nhà để có thể giải được câu hỏi trong lòng. Để xem bóng người đàn bà ấy rốt cuộc là?
Phong cách nhà được xây theo kiểu vùng An Huy miền Nam Trung Quốc, đằng sau tòa nhà này là bức tường dày kiên cố. Khi tôi vòng ra được phía sau tòa nhà thì bất chợt phát hiện ra đằng sau nơi này vốn chẳng có gì, không cây cũng chẳng có tre, bức tường trơn nhẳn, còn cử sổ phòng tắm thì lại ở tít trên cao, lên cao nữa là cửa sổ phòng ngủ Lưu Tịnh. Ngoài thạch sùng có thể trèo lên được? Vậy chuyện của ngày hôm qua nếu như không phải ma thì là cái gì? Tôi lại bắt đầu thấy rợn tóc gáy.
Buồn bã vì không tìm thấy câu trả lời cho chuyện xảy ra hôm qua, tôi quay trở lại cổng chính căn nhà, nhìn tấm bùa trắng cùng với những câu thần chú viết trên đó càng làm tôi cảm thấy kinh hồn khiếp vía, chẳng lẽ căn nhà này là nhà ma?
Bọn họ nhìn thấy tôi bộ mặt rầu rĩ trở về liền hỏi ngay: “Cậu đi đâu thế? Vừa rồi vẫn tốt cơ ma, bây giờ lại làm sao thế?”
Tôi cũng chẳng dám nói ra sự lo lắng trong lòng, tôi sợ bọn họ lại cười trêu tôi. Chỉ dám nói: “Mình không sao, tự nhiên thấy không được khỏe, có vẻ như do đau đầu”.
“Thế cậu lên phòng nghỉ đi, một lúc nữa bọn mình thổi xong xơm sẽ gọi cậu xuống ăn”. Về đến phòng thì tôi càng cảm thấy đầu rất đau. Chính vì vậy cũng chẳng muốn xem gì hết, liền kéo rèm xuống đi ngủ.
Một lúc lâu sau, Triệu Lệ bê bát cơm nóng hổi lên phòng cho tôi. “Đỡ chút nào không?”. Cô ấy nhẹ nhàng lay tôi dậy hỏi.
“Phiền cậu quá, chỉ cần gọi mình xuống ăn là được rồi, sao lại còn bê lên như vậy, ngày mai mà vẫn không khỏe thì không phải lên lóp đâu?”
“Cơm ngon thật đấy, cậu làm a? Xin lỗi, hôm nay mình hơi lười”.
“Ừ, à lúc nãy anh Trương Chí với vợ đem cho bọn mình hai cân thịt đấy, nói là thịt sáng nay vừa mổ, mình liền làm thịt kho, thịt ngon có khác làm thành món nao cũng ngon. Đôi vợ chồng này thật tốt bụng. Để mấy ngày nữa bọn mình cũng mang ít quà qua đấy chơi”.
Nghe Triệu Lệ nói đến anh Trương tôi liền nghĩ ngay đến việc anh ý là người của vùng này thì những sự việc xảy ra ở đây chắc là biết rõ, có lẽ nên đi hỏi thăm xem, nhưng chỉ mong rằng là do mình đa nghi.
Kể từ lúc tôi đi ra sau nhà kiểm tra cho đến lúc này cảm giác như người mê man, bọn bạn cũng không đến làm phiền tôi, chắc là đi ra ngoài mua ít đồ rồi cũng nên. Từ lúc đó tôi cứ nằm trên giường cả ngày, lúc tỉnh lúc mơ.
Đúng lúc tôi đang mơ màng nhất thì nghe thấy tiếng ồn ào. Tôi liền ngồi thẳng dậy, ào ào mưa như trút nước. Mưa lúc nào vậy? Tôi ngủ say thật, tại sao mà không hề biết tì gì? Tôi cũng chẳng biết bây giờ là lúc nào, mấy giờ rồi, ngoài trời cũng đã nhá nhem tối. Đột nhiên có trận gió mạnh thổi qua làm bật tung cả rèm cửa. Tôi liền bước xuống để nhìn ra ngoài trời. Thì đúng lúc này, trên trời có tiếng sét xé rách màn đêm, một tích tắc tiếng sét sáng lóa ấy ngoài nền trời xuất hiện một cảnh tượng ghê rợn. Tôi không ngừng gào thét, không nhìn thấy chân người đàn bà ấy, vẫn là bộ tóc dài xõa xuống, không nhìn rõ mọi thứ, không thấy chân người đàn bà đó đâu chỉ biết rằng đang bay lượn ngoài trời mưa kia và đang bay dần về phía tôi.
Hết hẳn tiếng sấm chớp, lại quay trở về vùng tối đen như mực, chỉ có một mình tôi đứng ở giữa phòng không ngừng kêu gào.
Lu và Triệu Lệ xông thẳng vào trong “Sao thế, có chuyện gì thế?” Bàn tay run lẩy bẩy của tôi chỉ ra bên ngoài phía cửa sổ”. “Ma, có ma…”
Nhìn thấy tôi hốt hoảng như vậy, bọn họ cũng sợ hãi đưa mắt nhìn dần dần qua khe hở của chiếc rèm đang bay phát phới kia.
Tôi nhảy xuống giường, trốn sau lưng của hai người bạn mà không ngừng run lẩy bẩy nhìn về phía cửa sổ như sợ con ma đó đang nhìn xuyên qua tấm rèm vậy. Lúc lâu sau, bên ngoài trời vẫn mưa to gió lớn. Rốt cuộc người có gan nhất vẫn là Lưu Tịnh, cố ý tìm lấy chiếc mắc áo từ từ kéo rèm cửa lên. Nhưng bên ngoài thì chẳng có gì hết.
Đột nhiên lại có ánh chớp, tôi lại vẫn nhìn thấy con ma nữ tóc dài đó đang bay bổng ngoài kia. Tôi chỉ thẳng ra phía ngoài: “Các cậu xem, ở đằng kia kìa”.
Nhưng chỉ nghe thấy Lưu Tịnh thở dài: “Chị à, bọn em sắp bị chị dọa đến chết rồi đấy, cậu mới là ma nữ ý”.
Tôi không hiểu gì hết: “Cậu nói gì cơ?”
Triệu Lệ nói tiếp: “Lúc nãy bọn mình đang trong phòng đọc sách, tự nhiên nghe thấy ngoài kia trời mưa rất to, mới nghĩ ra quần áo giặt sáng nay vẫn còn phơi ở ngoài sân, đang định lên lấy xuống, đứng trước cửa phòng cậu thì nghe thấy tiếng kêu của cậu. Làm gì có ma đâu? Đó là chiếc váy trắng của Lưu Tịnh ngoài dây phơi, bộ tóc giả của mình nữa”.
Tôi nhìn bọn họ chạy ra ngoài rút quần áo trong tôi lại cảm thấy thật xấu hổ. Tuy là như thế nhưng khi nhìn thấy Lưu Tịnh cầm chiếc áo váy vị ướt sũng tôi vẫn thấy lo lắng và lùi lại vào góc tường. Đợi đến lúc bọn họ cật dọn xong lại bước vào phòng nhìn thấy tôi như đứa ngốc đứng đơ người ở đó, Lưu Tịnh tiến đến gần và sờ lên trán tôi: “Cậu bị dọa quả thật không nhẹ. Vừa mới thuê được căn nhà vừa ý mà sao cậu lại trở thành như vậy chứ?”
“Thôi hôm nay bọn mình ngủ ở đây vậy, ở bên ngoài vừa mưa vừa sấm chớp, không thể để cậu ấy một mình được”. Triệu Lệ cũng tiến gần đến, vuốt tóc tôi, tôi cảm thấy thật áy náy: “Đều là lỗi của mình, hay đa nghi hại các cậu ngủ cũng không ngon”.
“Xem cậu nói kìa, chúng mình con mong chả được để được cùng người đẹp ngủ chung nữa là, hì hì!” Lưu Tịnh nhăn mặt đùa. “Thôi chúng mình mau ngủ đi, ngày mai còn phải lên lớp nữa”.
Tôi cũng chả biết được mưa tạnh từ khi nào, khi chúng tôi dậy thì trời cũng đã ngớt, bên ngoài đang mưa phùn, ngọn đồi đằng xa kia bị mây mù bao phủ, càng làm cho khu rừng lộ ra vẻ gì đó thần bí.
Có lẽ là do tôi đa nghi quá nên mới sinh ra ma, tôi đang định cuối tuần này dọn về ký túc xá ở nhưng lại sợ bọn họ chế giễu, nên lại phải chịu đựng thêm mấy ngày nữa sống trong sợ hãi. Mấy ngày nay mọi chuyện đều ổn chẳng có gì xảy ra, ý nghĩ dọn về ký túc của tôi cũng nhạt dần.
Bất giác không để ý trời đã vào đông, chúng tôi cũng dần quen được cuộc sống ở ngọn đồi cỏ đó. Cuối kỳ sắp đến, chỉ vì lo cho việc thi cử chúng tôi ngày nào cũng phải cặm cụi đến sáng, môi trường sống ở đây thực sự tốt hơn ở ký túc.
Không lâu sau, kỳ thi cuối năm cũng đã kết thúc, mọi người đều tất bật chuẩn bị mọi thứ về nhà. Lưu Tịnh và Triệu Lệ cũng đã mua được vé xe, đang ở trong phòng thu xếp hành lý. Chỉ có tôi là cả ngày nhàn rỗi, chẳng phải chuẩn bị gì cả. Bọn họ thấy lạ hỏi tôi: Triệu Dục Tịnh, cậu không định về nhà tay không thế này chứ? Sao không dọn dẹp đồ đạc đi?”
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!