Bảy Đêm Quái Đản - Chương 29
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Bảy Đêm Quái Đản


Chương 29


Cô gái nhìn tôi với con mắt ngạc nhiên, hai chú chó cũng dừng lại và nhìn nhau với vẻ thăm dò.
“Anh mới chuyển đến đây hả, trước kia chưa từng gặp anh bao giờ”. Cô gái nhẹ nhàng hỏi.
“Ơ, vâng đúng…”. Tôi đột nhiên ấp a ấp úng. Giọng nói của cô gái sao quá đỗi dịu dàng.
“Anh không sao chứ?”,nhìn dáng vẻ mất tự nhiên của tôi, cô gái tủm tỉm cười lộ ra má lúm đồng tiền.
“Dạ, ừ…, đúng… vậy, cô… Tôi vừa mới chuyển đến. Sao trùng hợp thế nhỉ, cô cũng dắt chó đi dạo vào sáng sớm như thế này hả?” Tôi lúng ta lúng túng, hồi hộp và thực sự muốn nói to rằng “Hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên có một người con gái chủ động bắt chuyện với tôi”.
Một lúc sau, cô gái tiếp lời “Chú chó của anh trông đáng yêu quá!” Tôi hơi kéo ông quần lên, con chó của cô ấy không biết bị làm sao, mới gặp mà đã nởi xng lên cắn vào ống quần của tôi.
Cô gái ngạc nhiên nhìn chú chó, rồi lại ngước lên nhìn tôi mỉm cười, đôi môi hồng để lộ hàm răng trắng đẹp.
Tuyết rơi càng to, trên tuyết một nam một nữ sóng đôi tản bộ, đằng sau là hai chú chó tung tăng đùa nghịch.
Tôi và cô gái nói chuyện phiếm với nhau suốt, cô hỏi về công việc của tôi và tôi cũng kể hết chuyện của mình cho cô nghe.
“Anh là họa sĩ vẽ truyện tranh ạ?” Cô gái ngạc nhiên hỏi.
“Nói chung vẫn chưa được phong là họa sĩ, chỉ là người làm công việc vẽ truyện tranh bình thường thôi mà”. Tôi bắt đầu quen quen và nói chuyện cũng tự nhiên hơn nhiều.
“Ồ? Thế đã có cuốn truyện tranh nào xuất bản chưa? Em thích xem truyện tranh lắm”, điều này thực sự làm tôi ngạc nhiên.
“Truyện kinh dị”, cô gái nghịch ngợm thè cái lưỡi đáng yêu của mình ra.
Hai chúng tôi nói chuyện rất hợp, cô ấy tên là Tiêu Tĩnh, một cái tên thật đẹp, đúng là tên nào người đó. Tôi chỉ biết vậy về cô ấy thôi, còn những thứ khác thì thực sự chẳng biết gì cả. Tôi hầu như nói hết chuyện của mình cho cô ấy nghe vì đều là cô ấy hỏi tôi. Trong lần nói chuyện này tôi cũng dần hiểu được chút ít về cô ấy, ít ra sự nhiệt tình của cô ấy cũng làm tôi cảm nhận được đây là một cô gái dễ gần.
Đã ba giờ sáng, không ngờ chúng tôi có thể nói chuyện được hơn một tiếng, chiếc điện thoại để trong túi quần của tôi đến giờ là báo rung nhắc tôi đã đến lúc phải về nhà để tiếp tục bắt tay vào công việc.
“Em cũng phải về rồi!” Tiêu Tĩnh nói và cười với tôi.
Tôi nói “Để anh đưa em về!”
“Dạ không, anh mau về nhà đi, nó chắc cũng mệt rồi!” Tiêu Tĩnh chỉ vào con chó của tôi, làm tôi không nín được cười.
Nhìn con chó béo ú của tôi trông có vẻ mệt mỏi đi không vững, thở cũng chẳng ra hơi. “Thật là mất mặt, vậy anh về trước nhé, ngày mai em vẫn đến đây đi dạo chứ?” Tôi không nói được gì, thật xấu hổ trước mặt Tiêu Tĩnh.
Tiêu Tĩnh gật đầu không nói gì, dường như trong mắt cô ẩn chứa một nét buồn rầu.
“Vậy tối mai gặp lại nhé!”, thấy Tiêu Tĩnh gật đầu đồng ý tôi mới quay người đi rồi kéo con chó béo ú và đá cho nó mấy cái vào mông, tôi lẩm bẩm với vẻ không thoải mái lắm “Xem ra phải giảm béo cho mày thôi, nếu cứ cho mày ăn theo khẩu phần như thế này chẳng mấy chốc còn mắc cả bệnh tiểu đường nữa mất”.
Tiêu Tĩnh cứ nhìn dáng tôi xa dần, rồi thở dài và cúi đầu nói với con chó của cô ấy “Chúng ta cũng về nhà thôi!”
Tiêu Tĩnh từ tốn dắt con chó đi về phía trước, tiếng bước chân “soạt soạt” trên tuyết nhỏ dần. Dấu chân trên tuyết của Tiêu Tĩnh cũng nhạt dần và hình dáng của cô cũng tan biến trong đêm tuyết. Không khí vốn ngập tràn mùi hương thì giờ đây có cơn gió đến thổi làm tan đi những mùi hương đó. Sự việc như chưa từng xảy ra.
Về đến nhà, tôi không tài nào chợp mắt được, trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến cảnh tôi và cô gái. Trằn trọc mãi, cũng có thể do là mệt tôi thiếp đi lúc nào không biết, sáng hôm sau thức dậy tôi mới phát hiện mình bị sốt, chóng mặt, xem ra tôi bị cảm rất nặng.
Cuối cùng trời cũng tối…
Tôi đến nơi hôm qua tôi gặp Tiêu Tĩnh từ rất sớm để đợi cô ấy.
Bỗng chốc trong cái màu trắng xóa của tuyết xuất hiện một cô gái và một con chó Kinh Ba màu trắng.
“Em đến thật rồi!”, tôi hơi xúc động vì tôi không tin là hôm nay cô ấy lại có thể đến.
“Vâng ạ, anh hình như không được khỏe hay sao ý, anh bị ốm à?” Tiêu Tĩnh cúi mặt xấu hổ hỏi tôi.
“Không sao, chỉ là ăn lung tung đau bụng thôi”, tôi nói mà cố nén không cho nước mũi chảy ra.
Tuyết cũng đã ngừng rơi, các con đường chính của khu vực này bây giờ đã được quét dọn rất sạch sẽ. Trong đêm khuya hai người lại sánh vai và cùng kể cho nhau nghe những sở thích của chính mình…
Ngày thứ ba, khi tôi gắng ngồi dậy thì thấy rằng bệnh cúm của tôi có vẻ như nặng hơn, dù là tôi đã chú ý giữ ấm, uống thuốc đúng giờ và rất lạ là bệnh không những không thuyên giảm mà ngày một nặng thêm.
Khi gặp lại Tiêu Tĩnh, cô nhìn tôi với ánh mắt trách móc và hỏi “Anh làm sao mà chảy nước mũi vậy?”
“Không sao, ăn cay quá thôi mà!”, tôi cười gượng và nói.
Mấy ngày tiếp theo đó, bệnh cúm của tôi càng nặng hơn, nhưng tôi vẫn cố gắng đúng hai giờ đêm dắt chó đi dạo. Dù trực giác mách bảo tôi việc xảy ra không bình thường một chút nào, nhưng tôi vẫn muốn được gặp cô ấy…
Sau một tuần, khoảng 5 giờ chiều.
“Không ổn rồi, nhiệt độ cao đến 40 độ, nếu cứ như thế này thì chắc chết mất thôi!”, tôi rút nhiệt độ từ nách ra và quẳng vào một chỗ.
Cố gắng gượng dậy, phải đi viện thôi.
“Bệnh của tôi sao có thể lại nặng như thế này được?”, cố lết từng bước một, khó khăn lắm tôi mới bước được ra đường trong lo sợ.
Tôi đi từng bước chậm rãi, đột nhiên nhận ra, trước mặt là Tiêu Tĩnh với bộ đồng phục học sinh, tay xách cặp đang từ xa tiến tới.
“Chính là cô ấy, cô ấy là học sinh!”, tôi nghĩ.
Tiêu Tĩnh đang cười nói vui vẻ với đám bạn, từ xa cô ấy nhìn thấy tôi và cúi đầu không nói gì, như là muốn tránh mặt khi đi qua chỗ tôi.
“Tĩnh!”, tôi gọi nhỏ.
Bước chân của Tiêu Tĩnh chậm dần, khi cách tôi một vài bước cô dừng và quay người lại phía tôi.
Tôi bỗng thấy ngạc nhiên, Tiêu Tĩnh với đôi mắt nhanh nhẹn đó nhìn tôi với một dáng vẻ sợ hãi, cô không muốn gặp tôi cho lắm. Trấn tĩnh một lúc, tôi lại có cảm giác đằng sau sự sợ hãi của cô ấy là một vẻ đau thương.
“Cô ấy…, cô ấy làm sao vậy?” Tim tôi hơi quặn đau, tôi thực sự cảm thấy bất ngờ không hiểu tại sao lại hoang mang quá vậy. Bỗng nhiên đôi chân như muốn mềm ra rồi ngồi phịch xuống đất, một bầu u tối sập xuống trước mắt và tôi xin đi lúc nào không biết.
Tỉnh tỉnh mơ mơ mấy lần, tỉnh dậy rồi lại lịm đi, tôi nằm trên giường và đắp một cái chăn bông rất nặng. “Tôi đang ở đâu thế này?” Tôi muốn tỉnh dậy nhưng cơ thể không còn một chút sức lực nào, nhìn xung quanh mới biết đang nằm trong phòng mình.
Thì ra bà chủ nhà nhìn thấy tôi xỉu liền đưa tôi về, tôi cũng không hiểu bà làm thế nào để đưa một cái xác gần chết nặng hơn năm mươi cân vào trong nhà. Mấy ngày hôm nay bà chủ nhà bận rộn chăm sóc tôi, tôi thực sự cảm kích trước sự quan tâm của bà.
Trước khi người thầy thuốc Đông y già khụ đi khỏi, ông đứng trước mặt tôi, dặn dò kỹ lưỡng là tôi phải nghỉ ngơi cộng với một số điều cần chú ý, nhưng tôi không nhớ kỹ. Chỉ có một điều lạ là thế kỷ 21 rồi, sao vẫn có người mặc áo dài hồi xưa?
Tôi khó khắn lắm mới ngồi dậy được, toàn thân đau buốt, đặt chiếc gối kê lưng cao lên một chút và dựa lên đó một cách thoải mái. Con chó nhỏ chạy lại phía tôi, đã mấy ngày nay tôi không gặp nó, nó tăng cân nhiều, thật là làm phiền bà chủ nhà rồi.
Tôi vuốt nhẹ vào mõm nó. Trong đầu tôi nghĩ “Cô ấy là một học sinh, ngày nào cũng khoảng 6 giờ phải đi học, sáng sớm 2 giờ đến 3 giờ dắt chó đi bộ, vậy thì cô ấy chỉ ngủ có ba tiếng một ngày sao? Mặc dù có lúc tôi cũng chỉ ngủ hai đến ba tiếng nhưng nếu cứ bảy tám ngày kéo dài như thế này thì làm sao chịu nổi”. Thật khó hiểu “Còn nữa, sau khi gặp cô ấy tôi bắt đầu đổ bệnh, lẽ nào lại là một sự trùng hợp?” Suy nghĩ miên man làm tôi ngủ lúc nào không biết.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN