Bảy Đêm Quái Đản - Chương 35
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Bảy Đêm Quái Đản


Chương 35


Anh đứng trước cổng quán trọ vào đặt một phòng rồi quyết định ở lại đây để trấn an tinh thần của mình.
Căn phòng từ từ sáng lên, nhà nghỉ này phòng nào cũng sơn màu trắng, cửa sổ, ga giường đều màu trắng, trong ánh sáng của đèn neon thì màu trắng càng sáng hơn. Cửa ra vào, cửa sổ thậm chí là tường bếp rất được chú ý khi thiết kế, anh tự có cảm giác vô cùng ức chế, căn phòng to như thế sao lại giống như một phần mộ. Ở trong không gian trắng toát như vậy, không khí như ít hôn, màu trắng bao phủ như muốn nuốt chửng con người anh.
Anh nằm im trong chăn, có tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc”, làm Thạch Nham choàng tỉnh, thậm chí nó giúp anh thoát khỏi cái không gian ngập tràn sự sợ hãi này.
Anh vội phi ra ngoài mở cửa, bên ngoài lại là Triệu Dục Tịnh. Thạch Nham như vớ được cứu tinh. Anh nhìn cô với đầy vẻ ngạc nhiên hỏi “Em, sao lại biết anh ở đây?”
“Ha ha…” Triệu Dục Tịnh cười rất lạ, cô nhìn Thạch Nham với vẻ lạnh lùng và nói một cách lạnh tanh “Tôi sao lại không biết, chúng tôi đều biết anh đang ở đây mà!”
“Chúng tôi?”
“Đúng, là chúng tôi, những người trong Hội kể chuyện ma ý”.
Hội kể chuyện ma? Nghe cô nhắc, Thạch Nham bỗng nghĩ đến những việc lạ xảy ra nọ.
“Họ… chẳng phải không ở nhà sao?”
“Sao không có nhà? Họ đều biết anh ra đây có một mình và đều muốn gặp anh”.
Chưa nói xong Trương Khiết đột nhiên xuất hiện, anh ta cao to như vậy mà sao lại đứng khuất được sau lưng Triệu Dục Tịnh. Thấy anh ta xuất hiện, Thạch Nham giật bắn người.
“Trương Khiết, nghe nói anh đi công tác mà?” Thạch Nham hỏi.
Trương Khiết không hề ngạc nhiên trả lời “Tôi sớm đã đi công tác về và chỉ còn đợi đến tìm anh nữa thôi”.
Nghe xong, Thạch Nham bồn chồn hỏi: “Vậy anh ở đâu, sao tôi không gặp anh?”
“Mấy ngày nay tôi có việc, ngày nào cũng về rất muộn, có thể là anh không nhìn thấy tôi đấy thôi”. Trương Khiết nói.
Nghe đến đây, Thạch Nham phần nào yên tâm hơn một chút, nhưng cảm giác bất ổn luôn thường trực trong anh.
Thấy Triệu Dục Tịnh, anh nhớ tới lời nhắn trên QQ của cô gửi cho anh, vội hỏi “Có chuyện gì mà em nhắn cho anh ở trên mạng vậy?”
Triệu Dục Tịnh trả lời lạnh nhạt “Tôi nói là hẹn đến giờ tôi sẽ đến tìm anh”.
“Giờ gì?”
“Giờ chơi điện tử”.
“Chơi trò gì?”
“Trò chơi kinh dị!”
Nghe cô ấy nói, Thạch Nham phản ứng “Tôi gần đây toàn gặp phải chuyện kinh dị đã đủ sợ chết rồi”.
Triệu Dục Tịnh dằn mặt, nhìn anh bằng với một vẻ khinh thường rồi nói “Đúng là đồ nhát gan, chẳng giống thằng con trai tí nào! Sợ gì chứ, chẳng phải là chúng ta đã chơi trò này mãi hay sao?”
Anh vội giải thích “Trước kia chúng ta chỉ là kể chuyện, nhưng hôm nay tôi thực sự đã gặp ma. Vừa rồi ở bên ngoài có một chiếc xe đi ngang qua, trên đó tôi nhìn thấy Vương Thổ! Trong căn phòng này cũng vậy cảm giác rất kỳ lạ, tôi sợ phát khiếp lên được”.
“Chính anh là người khơi lập ra Hội kể chuyện kinh dị, không ngờ lại nhát gan như vậy, thật nực cười”. Triệu Dục Tịnh nói một cách coi thường.
Thạch Nham liền trả lời “Tôi không nhìn nhầm đâu, đúng là Vương Thổ mà! Tôi Thạch Nham không phải dạng nhát gan nhưng thực sự là đã gặp ma, lẽ nào mọi người cũng đã gặp ma mà không sợ sao?”
Triệu Dục Tịnh và Trương Khiết nhìn nhau và nói “Có gì là sợ đâu, trên đời này làm gì có ma! Chúng tôi lại muốn gặp ma đây, ha ha…”
Nghe họ nói khiến tôi dở khóc dở cười, những việc hôm nay gặp phải đã đủ làm tôi kinh hờn bạt vía rồi, chỉ cầu mong sau này không phải gặp những chuyện như vậy nữa, nhưng hai người này lại muốn gặp ma. Thạch Nham bỗng có một cảm giác không lành, dường như trong hai người họ sẽ có một người là ma.
Thạch Nham xua tay nói mình không muốn tham gia vào trò chơi, Trương Khiết liền tiếp lời “Đừng có làm cụt hứng mọi người, Thẩm Thiên cũng đến, chúng tôi đều muốn tìm anh để cùng chơi đây”.
“Thẩm Thiên? Chẳng phải đã về quê rồi sao? Đã quay trở lại rồi hả? Bây giờ đang ở đâu?” Thạch Nham ngó xung quanh tìm nhưng không thấy bóng dáng anh ta đâu.
“Ha, ha, ha…”, một tiếng cười lớn vọng lại, anh nhìn trước nhìn sau vẫn chẳng thấy người đâu cả.
Nhìn Triệu Dục Tịnh và Trương Khiết với một vẻ nghi ngờ, nhưng cả hai người lại không nói gì và chỉ nhìn Thạch Nham, trong giây phút yên tĩnh này nghe thấy nhịp thở của cả ba người.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN