Bảy Đêm Quái Đản - Chương 37
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
158


Bảy Đêm Quái Đản


Chương 37


Không, không thể ngồi chờ chết được Thạch Nham bắt đầu phản kháng, anh vung tay, làm sao có thể thoát khỏi nó “Sao mày lại hại tao, mày là ai?”
Con quỷ không để ý đến anh, nó quay cổ lại, Thạch Nham nhìn thấy họng của nó lộ ra cái xương trắng phớ, ở đó như là cái ống nước đang chảy ngược lên trên, máu chảy xối xả ra ngoài. Cổ bị đứt nhưng vẫn nói và cười khanh khách, nó bóp cổ anh càng chặt hơn.
Nhìn vào cái mặt nạ hung dữ kia, Thạch Nham chỉ có thể nhìn rõ đôi mắt của con quỷ. Ánh mắt vô hồn không biết nhìn vào đâu và càng không thể suy đoán nó muốn gì.
Thạch Nham không làm sao thoát khỏi con quỷ, cánh tay buốt giá của nó ghì chặt vào cổ anh, Thạch Nham sắp tắc thở.
Thạch Nham ngột thở nói “Tại sao mày làm thế với tao? Tao có thù oán gì với mày?”
Con quỷ cười nhạt, nhìn anh với con mắt lạnh lùng rồi nói “Tao chỉ muốn chơi trò với mày thoi”.
“Tại sao lại chọn tao?”
“Vì chính mày là người lựa chọn trò này”.
Thạch Nham không nói gì, chính anh là người sáng lập Hội kể chuyện ma, xem ra thì con ma này đã có mặt trong nhóm của họ từ khi có hội.
Thạch Nham “Thế mày muốn gì?”
“Chẳng thể nào cả, chỉ muốn kéo mày vào hội chúng tao”.
“Hội bọn mày, bọn mày là ai?”
“Là những người đã từng kể chuyện”, con ma lỏng tay, có thể vì nó thấy câu hỏi quá nực cười.
“Họ đang ở đâu?”
Con quỷ chậm rãi “Họ giống tao, tiếp tục trò chơi với mày”.
“Cái gì? Mày nói… bọn họ… giống mày?”
Con quỷ cười ha ha, tiếng cười của nó vang lên trong màn đêm u tối “Đúng, họ giống tao bây giờ đều biến thành quỷ!”
Thạch Nham lúc này mới vỡ nhẽ, hèn chi mình đến một nơi hoang vắng xa như thế này mà bọn họ cũng tìm được đến tận nơi, lại còn lúc ẩn lúc hiện, nói chuyện thì kỳ quái âm dương, hóa ra… họ đều đã biến thành ma hết rồi.
Con quỷ lại cười ha ha, máu trên đầu không ngừng chảy xuống vai, rồi ngấm vào quần áo.
Thạch Nham không muốn nhìn thấy máu chảy đầm đìa, bèn lấy tay bịt tai, cánh tay với lên phía trên vô tình động vào cái mặt nạ kinh hồn đó. Lúc này anh mới nhìn rõ bộ mặt thật của con ma, nó là bạn anh, người đã chết: Vương Thổ! Sau lúc vừa rồi Vương Thổ ngồi sau xe đó bây giờ Thạch Nham không ngờ lại gặp hắn ta ở trong cái trò đùa với tính mạng này.
Thì ra, hắn đã giết hết mọi người sau mỗi lần kể chuyện, Thạch Nham là người kể cuối cùng cho nên mới sống sót đến bây giờ. Thạch Nham cuối cùng cũng biết được chân tướng của sự việc.
“Kẹt kẹt”, Vương Thổ nghiến răng, cười lạnh nhạt quờ tay vào Thạch Nham.
“Ha ha ha ha…”, bên tai là tiềng gọi nghe đến chói tai và tiếng cười sảng khoái, bỗng Triệu Dục Tịnh, Trương Khiết, Thẩm Thiên chẳng biết từ đâu lại hiện ra rồi xông đến chỗ Thạch Nham, cười giễu cợt và giơ cánh tay chuẩn bị túm lấy Thạch Nham.
Nhìn thấy những bộ mặt đáng sợ của họ đang quờ quạng chân tay tiến đến, Thạch Nham sợ hãi hét lên một tiếng và ngất xỉu trên đất.
Không biết là bao lâu, Thạch Nham như đã mơ một giấc mơ dài. Anh tỉnh dậy và phát hiện đang nằm ở trên giường trong căn phòng của chính mình, đắp cái chăn vô cùng ấm áp. Bên cạnh anh là những người bạn vây quanh, người thì lấy khăn chườm, người thì đo nhiệt độ cho anh, Thạch Nham như bị hoảng loạn tinh thần.
Anh chú ý quan sát những người bạn đang bận rộn và nhận ra họ chính là Trương Khiết, Thượng Gia Bằng, Thẩm Thiên, Hà Tiểu Đình. Sao tự dưng lại tập trung đầy đủ thế này? Không phải họ đều đi vắng hết sao? Và hai ông cảnh sát thường đến quấy nhiễu cũng có mặt ở đây.
Lúc này Vương Thổ thấy Thạch Nham không vần đề gì anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa nhìn thấy Vương Thổ, Thạch Nham bỗng nhớ lại tất cả những gì xảy ra trước khi ngất xỉu, bảy người này đều là quỷ, anh sợ hãi hét toáng lên, nhảy chồm lên như muốn chạy thoát khỏi chỗ này.
Nhìn thấy anh hoảng loạn, Trương Khiết vội vàng kéo anh và nói “Đừng sợ, đây chỉ là một trò đùa thôi”.
“Cái gì, trò đùa?” Thạch Nham nhìn Trương Khiết với một vẻ nghi ngờ. Triệu Dục Tịnh bưng đến một cốc nước ấm, mặt đỏ bừng và nhìn anh với vẻ quan tâm.
“Đúng, thực ra là một trò đùa!” Vương Thổ nói thêm, mấy người xung quanh cũng gật đầu nhìn Thạch Nham.
Thạch Nham nhìn mọi người với một vẻ hồ nghi, làm sao biết được việc gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Thạch Nham, Vương Thổ liền chậm chạp giải thích, hóa ra tất cả sự việc đều đã nằm trong kế hoạch được định trước.
Đêm thứ nhất, Vương Thổ sau khi kể xong câu chuyện đầu tiên “Chiếc tủ” thì nếu chỉ đơn giản là kể chuyện thì chẳng có gì là đặc sắc cả, anh đã bày ra một trò để làm cho Hội kể chuyện ma có thêm nhiểu hoạt động hơn.
Vào cuối tuần tiếp theo anh cố ý không tham gia cùng với mọi người, và đi gọi hai người bạn cảnh sát cùng thích đùa của mình, bố trí họ nấp sẵn ở dưới nhà, khi nghe thấy trong nhà có biểu hiện bất thường thì lập tức xông vào.
Vương Thổ ở ngoài cửa sổ nghe thấy Thẩm Thiên kể câu chuyện của đêm thứ hai bèn mò đến phòng anh ta, mở hết rèm cửa sổ để cho căn phòng anh lạnh đến rợn người, tiếp đó tự nhốt mình trong tủ giả vờ chết để dọa anh ấy.
Khi buổi kể chuyện đêm đó kết thúc, Thẩm Thiên về phòng và cố tình để cánh cửa tủ phát ra tiếng động, tự tạo ra không khí kinh sợ cho mình, anh tương đối thành công với màn này. Thẩm Thiên đã bị dọa đến run sợ và toàn thân lạnh ngắt khi lấy cái chăn dày trong tủ, lúc này Vương Thổ giả chết lăn ra ngoài.
Thẩm Thiên sợ quá vội đi gọi người khác, mọi người cũng bị dọa đến kinh hồn bạt vía. Lúc này hai người bạn công an mà Vương Thổ đã bố trí xống vào rồi thamgia giải quyết vụ việc. Vương Thổ sau đó cũng đã được chuyển đến nhà bạn ở.
Sau này hai anh công an vẫn tiếp tục cố tình đến giả vờ điều tra vụ án.
Thẩm Thiên bị dọa đến sợ chết đi được, Vương Thổ bèn lên mạng thông báo cho anh ta tất cả tin tức về cái chết của mình và bảo cho anh cùng tham gia trò đùa này, sẽ tiếp tục dọa những người kể chuyện tiếp theo. Mục đích của trò đùa mới này không những vừa làm phong phú thêm cho Hội kể chuyện ma mà còn rèn luyện thêm cho mọi người lòng can đảm, đồng thời trò chơi cũng diễn ra giống như những trò đùa chết chóc khác, làm cho những ngày cuối tuần càng căng thẳng hồi hộp hơn nữa. Vương Thổ thấy tương đối hào hứng với sáng kiến này của mình, thực tế chứng minh đó là sau khi anh ta “chết” những người gặp lại anh đều cảm thấy khiếp sợ.
Những người kể chuyện sau khi bị hù dọa đều biết được đây chỉ là trò đùa và rất tích cực hưởng ứng cùng tham gia liên kết để hù dọa những người kể chuyện tiếp theo.
Sau mỗi đêm kể chuyện đều có một người mất tích, người cuối cùng kể chuyện sẽ là người nhận được sự sợ hãi khủng khiếp nhất và không ngờ người xui xẻo gặp phải lại chính là Thạch Nham.
Vương Thổ vừa nói xong mọi người đồng loạt gật đầu.
Thẩm Thiên cười hì hì: “Cái trò này của chúng ta kịch tính quá, nếu không có thì thật đáng tiếc”.
Hai người bạn cảnh sát đứng bên cạnh gật đầu: “Nhiệm vụ của chúng tôi là phối hợp hợp tác để trò chơi càng hấp dẫn hơn”.
Thạch Nham trợn tròn mắt khi nghe những câu chuyện hoang đường vừa rồi và dần cũng tìm ra được câu giải thích hợp lý cho những chuyện kỳ lạ mà mình đã gặp phải.
Vương Thổ xuất hiện trong tủ hay ngồi sau xe ô tô, rồi ba người bạn cùng xuất hiện ở nhà trọ, rồi cả khuôn mặt sầu não của Triệu Dục Tịnh.
Những chuyện vừa xảy ra như là một cuốn phim cứ hiện ra trong đầu anh.
Đột nhiên anh bỗng nhiên nhớ lại tầng hầm tối tăm dưới nhà, rồi cả cái cầu thang dài vô tận, liền hỏi Thượng Gia Bằng “Cái cầu thang làm sao nó dài vô tận như vậy?”
Câu hỏi bất ngờ của anh làm Thượng Gia Bằng vô cùng ngạc nhiên, liền hỏi “Cầu thang nào?”
“Thì cầu thang dưới tầng hầm ý’.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN