Bầy Hạc - Chương 13.1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
55


Bầy Hạc


Chương 13.1


Trận tuyết này trút liên tục hai ngày hai đêm, mặt đường quả thật đóng một lớp dày. Ngày thứ ba tuyết ngừng rơi, không khí hết sức trong lành, ánh dương le lói trên rặng mây dày nặng cuối chân trời, rốt cuộc thời tiết đã có chút dấu hiệu chuyển thành quang đãng.

Sáng sớm, sư đoàn A đã bắt đầu bận rộn. Đơn vị nào cũng khí thế ngun ngút quét tuyết trong khu vực mình phụ trách. Tranh thủ lúc tập thể dục buổi sáng dọn dẹp hết tuyết đọng tại doanh trại, không chỉ quét dọn đường đi, ở giữa thao trường còn xuất hiện những người tuyết hình dáng khác nhau. Người không biết còn tưởng rằng có vị lãnh đạo nào đến kiểm tra nữa. Thật ra những chuyện này đều chuẩn bị cho liên hoan văn hóa quân doanh sắp đến.

Lần đầu tiên sư đoàn A tổ chức liên hoan văn hóa quân doanh, nên toàn thể binh lính đều rất tích cực, xắn tay áo lên nóng lòng muốn thử, đợi bữa sáng kết thúc ở võ đài trên thao trường. Những gia quyến tùy quân lại càng hưng phấn, bởi vì lãnh đạo sư đoàn phê chuẩn, nhằm khiến không khí sinh động, hôm tổ chức liên hoan văn hóa có thể mời người nhà đến quân doanh.

Lúc Từ Nghi đi vào nơi huấn luyện, cả văn phòng đang trò chuyện rôm rả.

Tham mưu Trương nói:

“Sư đoàn trưởng chúng ta nghĩ thế nào vậy kìa, tổ chức liên hoan văn hóa chi bằng cho tôi một ngày phép còn hơn.”

Tham mưu Vương cười anh ta:

“Thủ trưởng mưu tính sâu xa, người văn hóa thấp như anh có thể lĩnh hội được sao?”

Tham mưu Trương lắc đầu:

“Bản lĩnh trên mặt, vô cùng chú ý.”

Tham mưu Vương:

“Vô cùng chú ý? Có bản lĩnh thì đừng để vợ và con trai anh đến đây.”

Tham mưu Trương cười:

“Vậy sao được, tổ chức trao phúc lợi, dù cười trong đau khổ cũng phải làm mà?”

Tham mưu Vương còn định nói gì đó, nhìn thấy Từ Nghi đi vào vội giơ tay lên chào anh:

“Về khi nào thế?”

Từ Nghi khẽ mỉm cười:

“Tối hôm qua.”

“Kết quả chiến đấu thế nào?” – tham mưu Trương ân cần hỏi thăm, tinh mắt nhìn thấy vết thương trên cánh tay Từ Nghi, vội hỏi – “Xảy ra chuyện gì, còn bị thương hả?”

“Không có gì đáng ngại” – Từ Nghi giơ giơ cánh tay, hời hợt nói – “Vết thương nhỏ thôi.”

“Diễn tập kết thúc mới trở về, xem ra đại đội đặc chủng này không thành vấn đề gì rồi hả? Đồng chí Từ Nghi đội viên đặc chiến tương lai của quân ta?”

Tham mưu Trương kề sát vào anh, nói đùa. Từ Nghi đi đến máy nước nóng rót cốc nước, chẳng nhìn anh ta mà đáp:

“Thừa sức xử lý anh thôi.”

Tham mưu Trương cười ha ha:

“Xem cậu ngông cuồng kìa.”

Nhìn ra Từ Nghi không muốn nói chuyện nhiều, tham mưu Trương chuyển đề tài, hỏi:

“Từ Nghi, nghe nói cậu đã kết hôn rồi. Sao đây, hôm nay vị kia nhà cậu có đến không?” – anh ta vừa nói vừa nháy mắt với tham mưu Vương – “Mấy ông anh này còn muốn gặp đấy.”

Cánh tay Từ Nghi thoáng run lên, nước vừa rót đầy sánh ra một nửa, làm bỏng mu bàn tay anh. Khẽ nhăn mày lại, anh đặt cốc nước xuống, lấy khăn lông lau tay. Cánh tay đang bị thương, nên một tay khó tránh khỏi có chút bất tiện. Quay người lại, thấy tham mưu Vương và tham mưu Trương nhìn mình với ánh mắt lấp lánh nhiệt liệt liền nhớ ra vẫn chưa trả lời câu hỏi của bọn họ. Từ Nghi cười cười đáp:

“Không biết.”

“Không biết?”.

Hiển nhiên tham mưu Trương không tin, còn định hỏi thêm thì nghe thấy một tiếng còi quen thuộc vang lên. Hai vị tham mưu trong văn phòng bật dậy khỏi ghế, vội chạy đến bên cửa sổ nhìn ra, quả nhiên là tuyến xe khu gia thuộc đã đến. Họ chẳng quan tâm đến Từ Nghi nữa, kêu to con trai đến liền xuống lầu đón người.

Văn phòng thoáng yên tĩnh trở lại. Từ Nghi từ từ uống hai hớp nước đi đến bên cửa sổ. Nhìn từ nơi này ra ngoài, có thể thấy rõ tuyến xe gia thuộc dừng trước tòa nhà trụ sở và lần lượt từng người nhà xuống xe. Từ Nghi lặng lẽ đếm số, đến cuối cùng vẫn không thấy Chử Điềm.

Trái tim vốn có chút lo lắng lại nổi lên gợn sóng, Từ Nghi ngửa đầu uống cạn phần nước còn lại trong cốc.

Hai ngày rồi, từ lúc anh gửi những tin nhắn thoại kia cho cô đến nay đã qua hai ngày rồi, nhưng lại như đá ném xuống biển, không nhận được bất cứ hồi đáp nào của Chử Điềm. Gọi điện thoại không nhận, gửi tin nhắn không trả lời, khiến cho anh đang ở trụ sở diễn tập sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng. Trong lòng không ngừng suy đoán, có chỗ nào nói không đúng hoặc không tốt lại chọc giận cô rồi sao?

Tối qua trở về sư đoàn, vốn định sáng sớm hôm nay có xe liền lập tức về nhà. Tuy nhiên anh nhớ lại lần trước đã từng nhắc với cô hoạt động này trong điện thoại, nên cố ý gửi tin nhắn hỏi cô có đến không. Đến giờ vẫn chưa nhận được hồi âm.

Từ Nghi cảm thấy hối hận. Anh không nên do dự mà phải lập tức trở về. Ý nghĩ này vừa xuất hiện, điện thoại văn phòng liền đổ chuông, là đường dây quân sự chỗ anh ngồi. Từ Nghi không dám trì hoãn vội vàng nhấc máy lên.

“Alo, Điềm Điềm à?”

Anh hỏi, tiếng nói thoáng chút khẩn trương khó lòng nhận ra. Đáp án nhận được lại khiến anh thất vọng, là trưởng ban Lý ở nơi huấn luyện nghe nói anh đã trở về, có ý tìm anh qua nói chuyện. Nói chuyện ư?! Đã vào giờ phút quan trọng này còn nói gì mà nói chứ! Từ Nghi nén cơn kích động muốn chửi thề, dùng sức gác điện thoại.

Tại văn phòng trưởng ban huấn luyện, trưởng ban Lý cười hớn hở thăm dò Từ Nghi. Sáng sớm anh ta đã nghe người ta nói, thượng úy trẻ tuổi nhảy dù đến dưới trướng anh chưa đến nửa năm đó có biểu hiện vượt trội trong đợt diễn tập vừa mới kết thúc. Anh ta vừa vui mừng vừa lo lắng. Vui mừng là dù sao cũng là cấp dưới của mình, nói ra cũng hãnh diện. Lo lắng là sợ không giữ được người.

Thanh niên mà, lòng rất hoang dã. Hơn nữa có thể trải nghiệm mấy năm ở đại đội đặc chủng, sau này muốn phát triển lên nữa cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Có điều đây không phải là tuyệt đối. Điều kiện của sư đoàn A chỗ anh không tệ, rất được quân khu coi trọng, cậu ta ở đây chưa chắc không có tiền đồ rộng mở.

Trưởng ban Lý nói rõ thiệt hơn, nói gần xấp xỉ một giờ, nói đến khô cả miệng. Nhưng xem chừng Từ Nghi vẫn không hề lung lay. Trong lòng không khỏi có chút sốt ruột. Tên nhóc này không phải là muốn đi thật chứ?

Anh ta hắng giọng, thoáng gõ bàn:

“Cuối cùng nghĩ như thế nào, trả lời chắc chắn cho tôi.”

Từ Nghi cười, có chút bất đắc dĩ:

“Trưởng ban Lý, tôi vẫn chưa kịp suy nghĩ về những chuyện này.”

Trưởng ban Lý trợn mắt:

“Nói dối. Đã đến lúc này còn chưa suy nghĩ?”

Từ Nghi nhìn ra ngoài cửa sổ:

“Tôi không gạt sếp. Nếu như tôi ôm ý định vào đại đội đặc chủng, lúc này chắc chắn tôi sẽ không do dự. Nhưng tôi không có, tôi chỉ cần quá trình này, về phần kết quả tôi vẫn chưa nghĩ rõ ràng.”

Có thể nói, anh hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ rõ ràng. Trưởng ban Lý lần đầu thấy vậy:

“Vậy cậu định thế nào?”

“Nói sau đi.” – anh quay đầu lại, ánh mắt trong trẻo – “Bất kể tôi đi đâu đều ghi nhớ những điều tốt của sếp.”

Trưởng ban Lý “À” một tiếng:

“Đây là cậu rót thuốc mê cho tôi, hay là tiêm kim dự phòng hả? Có điều tôi cũng hiểu, tôi không quyết định được cậu đi hay ở, đúng không?”

Từ Nghi cười, không nói gì. Trưởng ban Lý vờ như thẹn quá thành giận, xua tay bảo anh cút đi.

Rời khỏi phòng làm việc, Từ Nghi mơ hồ cảm thấy hơi hanh khô. Anh nhanh chóng bước đi, lúc đến ngã rẽ cầu thang, suýt nữa va phải một người, định thần lại thì thấy là tham mưu trưởng Cố Hoài Việt.

Từ Nghi lập tức đứng nghiêm, giơ tay chào:

“Tham mưu trưởng.”

Cố Hoài Việt ra hiệu anh bỏ tay xuống:

“Tối hôm qua anh đã biết tin cậu trở về, sợ quấy rầy cậu nghỉ ngơi nên không đến gặp cậu. Sao hả, vừa rồi lão Lý tìm cậu nói chuyện rồi à?”

“Vâng.”

“Lão Lý này đúng là nóng vội.” – Cố Hoài Việt bật cười, nhìn Từ Nghi – “Được rồi, hiếm lắm hôm nay mới được thư giãn một ngày, đừng suy nghĩ nhiều nữa.”

Từ Nghi đáp “Vâng”, lại hỏi:

“Chị dâu đã đến ạ?”

“Vẫn chưa, chắc là Manh Manh tham ngủ nên trễ giờ. Anh đã bảo tài xế đi đón.” – nhớ đến con gái út, vẻ mặt Cố Hoài Việt càng ôn hòa hơn – “Sao vậy, Tiểu Chử đến chưa?”

“Chưa ạ.”

Từ Nghi mấp máy môi. Cố Hoài Việt hơi kinh ngạc, vừa nhìn vẻ mặt Từ Nghi đã gần như hiểu ra. Anh ta không nhiều lời, chỉ vỗ vỗ vai Từ Nghi.

Được người ta an ủi như vậy, tâm trạng Từ Nghi càng phức tạp hơn. Nhất thời bước chân cũng không còn nhanh như lúc nãy, chào từ biệt Cố Hoài Việt xong, từ từ đi xuống cầu thang, rời khỏi tòa nhà trụ sở.

Lúc này trời đã hoàn toàn quang đãng. Tuy nhiệt độ rất thấp nhưng nhìn thấy ánh nắng rực rỡ, lòng người cũng nhẹ nhõm khoan khoái thep. Bên phải phía trước là hội trường 81, có mấy người lính đang mang đạo cụ vào trong, xem ra là vì buổi biểu diễn tối nay. Từ Nghi đứng lại, tay che trán đón ánh nắng mặt trời, chăm chú nhìn vào biểu tượng quân hiệu 81 to lớn ngay phía trên hội trường.

Nghe lính cũ nói, sau khi hội trường 81 này xây xong, không biết đã chứng kiến bao nhiêu đám cưới của cô dâu chú rể, ngay cả đám cưới của tham mưu trưởng Cố Hoài Việt sư đoàn bọn họ cũng tổ chức ở đây. Lúc đó anh nghe liền rất hâm mộ, đồng thời cũng nghĩ đến Chử Điềm.

Họ đã ở bên nhau lâu như vậy, nhưng anh vẫn thiếu cô một lễ cưới. Đã từng lên kế hoạch tổ chức ở đây, còn muốn đưa cô đến xem, nhưng chưa từng ngờ rằng thật sự đến ngày hôm nay lại là như vậy. Tâm trạng ủ rũ không nói cũng rõ, nhưng nhiều hơn là áy náy. Anh thiếu cô quả thật quá nhiều, nhiều đến mức muốn bù đắp cũng khó khăn. Có lẽ chuyện lần này chỉ là một bước ngoặt, bao nhiêu ấm ức cô phải chịu đựng cùng nhau bùng nổ như vậy, cho nên mới không muốn tha thứ cho anh.

Khẽ thở dài từ đáy lòng, anh thu tay lại, nhìn chăm chú thêm chốc lát mới quay người đi. Lúc chưa về ký túc xá đã nghe thấy có người gọi anh ở phía sau. Quay đầu nhìn lại là nhân biên thông tin Tiểu Mã bên cạnh Cố Hoài Việt.

Tiểu Mã thở hổn hển chạy đến trước mặt anh:

“Tham mưu Từ, tham mưu trưởng bảo anh đến quảng trường trước tòa nhà trụ sở, có việc tìm anh.”

“Gấp vậy à, tham mưu trưởng có nói là chuyện gì không?”

Tiểu Mã lắc đầu:

“Anh đừng chậm trễ nữa, mau đi đi.”

Từ Nghi thấy thế đanh tăng nhanh bước chân quay trở lại. Tiểu Mã nhìn mà sốt ruột:

“Tham mưu trưởng nói là phải chạy, phải chạy đấy?”

Từ Nghi khẽ cắn răng, chân chạy như điên.

Trước quảng trường tòa nhà trụ sở, Cố Hoài Việt đang chắp tay sau lưng đứng chờ ở đó, nhìn thấy Từ Nghi liền vẫy vẫy tay với anh:

“Lại đây.”

Từ Nghi điều hòa lại hơi thở, hỏi Cố Hoài Việt:

“Tham mưu trưởng, anh tìm em ạ?”

Cố Hoài Việt “Ừ” một tiếng, nhưng cũng không nhìn anh, mắt nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt mang ý cười:

“Cậu xem, đến rất nhanh.”

Từ Nghi nhìn theo tầm mắt anh ta. Một chiếc xe Jeep vừa mới chạy qua cổng sư đoàn A, chậm rãi đến quảng trường, cuối cùng thì dừng hẳn. Tài xế nhảy xuống xe, mở cửa ở hàng ghế sau, một cô bé hoạt bát bước xuống, là con gái của Cố Hoài Việt, Cố Manh Manh.

Cô bạn nhỏ Cố Manh Manh vui sướng chạy về phía ba mình, ngay cả Nghiêm Chân bước xuống theo sau dặn dò cô bé chạy chậm một chút cũng không kịp.

Thấy hai mẹ con này, Từ Nghi đột nhiên có dự cảm. Anh nghĩ, tham mưu trưởng sẽ không rảnh rỗi gọi anh đến xem cảnh này chứ. Đầu óc vừa kích động anh đã tiến lên hai bước. Chỉ vẻn vẹn có hai bước, anh thấy một người bước xuống xe. Người đó mặc một chiếc áo khoác màu xanh lá, tôn lên làn da trắng muốt như tuyết. Gió cuốn thổi rối mái tóc cô, theo phản xạ cô đưa tay giữ lại.

Mọi cử chỉ của cô đều quen thuộc đến vậy, dù cô dùng khẩu trang và khăng quàng cổ che đi nửa khuôn mặt, nhưng trong nháy mắt Từ Nghi liền nhận ra được đó là Chử Điềm vợ anh.

Thật sự thấy người, anh lại ngơ ngác tại chỗ. Niềm vui bất ngờ đến quá nhanh, như một trận thủy triều tràn qua khoang phổi, anh cảm thấy ngay cả hơi thở cũng bị dồn ứ. Anh đứng tại chỗ như ngây dại, nhìn Chử Điềm càng đến càng gần.

Tuy nhiên Chử Điềm như không nhìn thấy anh, từ từ đi đến đứng bên cạnh Nghiêm Chân. Cô tháo khẩu trang, cất tiếng chào Cố Hoài Việt, lại véo mặt Tiểu Manh Manh.

Cô bạn nhỏ Cố Manh Manh kéo tay Chử Điềm, ngẩng đầu hỏi Nghiêm Chân:

“Mẹ, có thể để dì Điềm Điềm chơi chung với chúng ta không ạ?”

Nghiêm Chân liếc nhìn Từ Nghi đứng cách đó không xa, cười từ chối con gái:

“Chờ trở về được không? Hôm nay dì Điềm Điềm cũng có việc đấy.”

Cố Hoài Việt khom lưng bế con gái lên, hôn một cái lên bầu má nhỏ nhắn của cô bé, sau đó nói với Từ Nghi:

“Còn đứng ngây ra à? Thật sự định để Tiểu Chử theo chơi với Manh Manh sao?”

Từ Nghi lấy lại tinh thần, đi đến đứng cạnh Chử Điềm. Cố Hoài Việt thấy thế thì nhẹ cười, dẫn vợ con đi trước một bước.

Đưa mắt nhìn ba người rời đi, Từ Nghi nghiêng người nhìn Chử Điềm. Thấy cô cúi đầu nhìn mũi chân, gần nửa khuôn mặt đều bị khăn quàng cổ che mất, không thấy rõ vẻ mặt cô.

Hai người đều im lặng, Từ Nghi đưa cánh tay lành lặn ra muốn nắm tay Chử Điềm lại bị cô tránh né. Lúng túng ho khan hai tiếng, Từ Nghi mở lời, tiếng nói vẫn không khỏi có chút khẽ khàng:

“Đến rồi.”

Chử Điềm vẫn cúi đầu, hồi lâu mới ừ.

Từ Nghi cười, là nụ cười xuất phát từ nội tâm:

“Đi thôi, về ký túc xá anh trước, ở đây lạnh lắm.”

Hai người một trước một sau trở về ký túc xá trụ sở cán bộ, suốt quãng đường dẫn đến không ít cái nhìn chăm chú của mọi người, nhất là người độc thân. Từ Nghi đi phía trước, che cô lại phía sau.

Trong ký túc xá, dưới đất còn bày túi đồ hé mở và vài vật linh tinh chất đống. Túi là của anh, đêm qua trở lại đã là hai giờ sáng, mệt đến mức sức lực cạn kiệt cứ vứt đó trước đã. Còn lại những vật khác đều là của bạn cùng phòng. Từ trước đến nay mấy anh em kia đều không thích dọn dẹp phòng ốc, lúc anh ở còn có thể thu dọn giúp, anh không ở thì chỉ có thể để mặc họ vứt đồ lung tung như vậy.

Từ Nghi liếc căn phòng bừa bộn, để Chử Điềm ngồi ở nơi sạch sẽ nhất – trên giường của anh.

“Em ngồi đây trước, anh dọn dẹp nơi này một chút.” – anh nói, rót cốc nước cho Chử Điềm – “Uống cốc nước trước đi.”

Chử Điềm nhìn đăm đăm cốc nước bốc hơi nóng, không nhận. Từ Nghi còn tưởng rằng cô sợ cốc không sạch sẽ, cười cười nói:

“Là cốc của anh, uống đi.”

“Em không khát.” – cô nói.

“Vậy thì cầm lấy sưởi ấm tay đi, bây giờ không mở điều hòa, lạnh lắm.”

Thấy anh cố ý nhét cho cô, Chử Điềm đành phải nhận lấy. Đồng thời cô cũng chú ý đến cánh tay của Từ Nghi, đôi môi mấp máy hỏi:

“Tay anh bị sao vậy?”

Từ Nghi rũ mắt, cười đáp:

“Lúc diễn tập không cẩn thận làm bị thương, không có gì đáng ngại.”

Anh đi diễn tập rồi sao? Đây chính là nhiệm vụ theo lời anh nói à? Thảo nào nhiều ngày không liên lạc được như vậy. Chử Điềm chăm chú nhìn cánh tay của anh, đôi mắt lóe lên ánh sáng nhạt rồi vụt tắt.

Từ Nghi lại vội vàng dọn dẹp, một tay phải mất thời gian khá lâu mới dọn dẹp xong. Anh thẳng người dậy, thở phào nhẹ nhõm. Quay đầu lại nhìn Chử Điềm vẫn không thốt một lời, phát hiện cô vẫn cúi đầu, chiếc cốc nắm trong tay đã sớm không còn bốc hơi nữa. Anh đi đến nói với cô:

“Nước không còn nóng nữa, anh đổi cho em cốc khác nhé.”

Chử Điềm không lên tiếng, cũng không ngẩng đầu, làm như không nghe thấy gì.

“Điềm Điềm.” – anh khom lưng, hạ thấp tiếng nói – “Anh đổi cốc nước cho em.”

Chử Điềm vẫn không để ý đến anh. Từ Nghi đành phải đưa tay lấy đi cốc nước trong tay cô, thoáng chốc dường như nghe thấy một tiếng tí tách, mu bàn tay thấm một chút lành lạnh. Anh khẽ giật mình, mượn ánh nắng xuyên qua cửa sổ, anh nhìn thấy vết nước trên mu bàn tay đang sáng lấp lánh.

Cô khóc. Vô số giọt nước mắt rơi xuống, lặng lẽ không thành tiếng.

Gần như trong nháy mắt, Từ Nghi cảm thấy lòng mình bỏng rát như bị bàn là là qua. Có chút bất ngờ không kịp phòng ngự, cốc nước đang cầm trong tay cũng thoáng run lên theo.

Anh cúi đầu, đặt cốc nước qua một bên, đưa tay từ từ lau nước mắt cho Chử Điềm. Nhưng nước mắt càng lúc càng nhiều, anh lau không hết, dứt khoát ôm cô vào lòng, mặc cho nước mắt thấm ướt áo khoác quân đội màu xanh lục anh đang mặc.

“Điềm Điềm.”

Anh gọi tên cô, lại không biết nên nói gì. Chử Điềm vẫn khóc, tất cả ấm ức đều bị hai chữ này kích thích. Cô véo, đá, đẩy, đánh anh không muốn anh ôm. Nhưng bất kể thế nào, anh vẫn không buông tay, dùng một cánh tay lành lặn ôm chặt lấy cô.

Qua hồi lâu, tiếng khóc Chử Điềm giảm đi rồi ngừng lại, lại đẩy anh ra nhưng vẫn không thấy anh buông tay. Chử Điềm tức giận, nhưng cô đã khóc đến mệt lả, chẳng còn sức lực làm gì nữa. Vẫn khó chịu một hồi, cô cất tiếng khản đặc:

“Buông em ra, sắp thở không được rồi.”

Từ Nghi cúi đầu nhìn nhìn cô, thấy cô thật sự không thoải mái đành phải từ từ thả lỏng tay ra. Chử Điềm được tự do, phản ứng đầu tiên là đi lấy túi. Nhưng điều này lại khiến Từ Nghi hoảng sợ, anh vội vàng nắm lấy tay cô, tiếng nói có chút căng thẳng:

“Đừng đi!”

Chử Điềm sửng sốt trong thoáng chốc, sau đó hất tay anh, lấy một bao khăn giấy trong túi ra. Hóa ra cô định lau mặt. Từ Nghi thở phào nhẹ nhõm, kịp nhận ra biết mình đã khẩn trương quá mức rồi.

“Để anh lau cho em.”

Anh giữ tay cô lại, cầm lấy khăn giấy trong tay cô, mang đến một chiếc khăn lông mềm mại mới tinh, ngâm trong chậu nước nóng, sau khi vắt khô bằng một tay, anh đi đến.

“Ở đây quá lạnh, phải dùng nước nóng đắp kỹ, tránh bị lạnh cóng.”

Anh vừa nói vừa lấy khăn lông phủ lên mặt cô. Nhưng lúc khăn phủ xuống Chử Điềm lại “khôn ngoan” ra sức quay mặt đi không muốn để anh chạm vào. Từ Nghi hết cách đành ngồi xuống, khẽ giơ cánh tay bị thương lên, quay mặt cô lại.

Cuối cùng khăn lông vẫn đắp lên mặt, Chử Điềm nhìn cánh tay quấn băng gạc kia của anh, vành mắt từ từ đỏ lên. Cô hối hận, cô không nên đến đây, cô vừa đến đã không nhịn được khóc lóc trước mặt anh, quá mất mặt mà. Cô không muốn như vậy, cho dù tức giận tát anh một cái cô cũng không muốn khóc. Nhưng không có cách nào, cô không khống chế mình được.

Trong lòng Từ Nghi biết rất rõ tất cả chuyện này, anh im lặng trong chốc lát, nhìn đôi mắt cô ửng đỏ, khẽ nói:

“Điềm Điềm, chỉ cần em đừng khóc, anh sẽ mặc cho em đánh chửi, có được không?”

Chử Điềm rũ mắt, cô nuốt ngược nước mắt lại mới ngẩng đầu lên, giọng khản đi nói:

“Em chẳng phí sức đánh anh đâu, em còn ngại tay đau nữa kìa. Em đơn giản không cần anh nữa là được rồi, không phải vừa hay trước đó anh còn hỏi em như thế sao, coi như đây là câu trả lời của em.”

Đây là câu nói dài nhất từ nãy đến giờ cô nói với anh, nhưng Từ Nghi nghe thấy mà kinh hãi. Kể từ khi gửi đi những tin nhắn kia, cô chẳng nhận điện thoại của anh, cũng không trả lời tin nhắn của anh nữa. Từ Nghi cũng biết có lẽ chỗ nào không đúng rồi. Lúc trước vẫn chỉ là phỏng đoán, bây giờ nghe cô nói ngay trước mặt, anh liên lập tức bừng tỉnh.

Lời đã thốt ra khỏi miệng, có chán nản hối hận nữa cũng không giải quyết được gì. Từ Nghi bịt chặt mặt Chử Điềm, giải thích với giọng hơi cứng nhắc:

“Anh không có ý này.”

Anh hỏi cô như vậy không phải là muốn nói chia tay.

“Vậy anh có ý gì? Lẽ nào anh nói những lời đó đều là lừa em?”

Cô lấy di động ra, bấm vào Weixin đưa cho anh xem.

“Chứng cứ” ngay trước mặt, Từ Nghi không có lời nào để nói. Những điều này là do đêm đổ tuyết kia, một mình anh ngồi trên ngọn đồi nói từng câu một, thu âm lại, gửi cho cô. Mỗi một câu đều là anh nói, không chống chế được.

“Không phải anh tự ti, cảm thấy không xứng với em sao? Vậy thì chia tay là được, dù sao quyền quyết định là ở phía em. Một người đàn ông ngay cả chuyện này còn không làm chủ được thì tại sao em còn phải ở lại bên cạnh anh nữa chứ.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN