Bầy Hạc - Chương 2.1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Bầy Hạc


Chương 2.1


Bởi vì là thứ Sáu, cả buổi chiều Chử Điềm không có tâm trạng làm việc chút nào, chỉ nôn nóng chờ đến lúc tan sở. Phùng Kiêu Kiêu cũng rất kích động, bởi vì rốt cuộc cô có thể nhìn thấy chồng của người đẹp Chử kinh động cả công ty rồi.

Hai người về sớm mười phút, một trước một sau ra khỏi công ty. Chử Điềm vô cùng bình tĩnh đi phía trước, giữa chừng còn dừng lại mua một quả bắp luộc nóng hổi ăn. Phùng Kiêu Kiêu núp ở một sạp báo cách đó không xa, vờ như đang xem báo, nhưng thật ra là chuẩn bị chút nữa Từ Nghi đến sẽ đứng rình xem. So ra cô nàng còn hồi hộp hơn cả Chử Điềm nữa.

Chử Điềm quay đầu lại, ra dấu OK với Phùng Kiêu Kiêu rồi đứng đó gặm bắp luộc, thỉnh thoảng cúi đầu xem giờ trên điện thoại di động. Không lâu sau cô đã thấy chiếc xe jeep của mình chạy đến, liền giơ tay lên vẫy người trong xe. Sau đó điện thoại di động của cô có tin nhắn.

Phùng Kiêu Kiêu: Điềm Điềm, chồng cậu lái xe của cậu à. Xe của anh ấy đâu? Xe của anh ấy đâu? Xe của anh ấy đâu?

Nhìn câu hỏi được lặp lại ba lần liên tục, Chử Điềm mỉm cười. Lúc cô ngẩng đầu lên lại thì Từ Nghi đã dừng xe trước mặt cô. Anh hạ kính xe xuống một chút, bảo cô lên xe.

Chữ Điềm “À” một tiếng, giả vờ lơ đãng nhìn về phía Phùng Kiêu Kiêu đang núp. Chỉ thấy cô nàng đang cầm tờ báo, cổ rướn cao nhìn về phía này, dáng vẻ kia vô cùng buồn cười.

“Sao vậy?” – Từ Nghi hỏi.

“Không có gì.” – Chử Điềm vội hoàn hồn lại.

Từ Nghi không nghi ngờ gì, đợi cô lên xe, thắt dây an toàn xong, anh mới từ từ cho xe chạy vào đường chính. Cả quá trình Chử Điềm chỉ mải hí hoáy với điện thoại di động. Đành chịu thôi, Phùng Kiêu Kiêu cứ nhắn tin đến suốt.

Phùng Kiêu Kiêu: Thấy rồi!

Phùng Kiêu Kiêu: Đẹp trai quá! Là quân nhân xịn đúng không? Thật à? Sao không mặc quân phục thế? Nhưng mặc thường phục cũng đẹp lắm!

Phùng Kiêu Kiêu: Cứ đi vậy thôi à? Đừng có vội mà, hai người nhích đến gần hôn nhẹ lên môi nhau hay làm gì đó đi.

Phùng Kiêu Kiêu: Cuối cùng mình tin cậu đã kết hôn rồi. Rất xứng đôi, hai người rất xứng đôi, trai tài gái sắc, trời sinh một đôi!

Thấy được tin nhắn cuối cùng, Chử Điềm phì cười. Từ Nghi liếc nhìn cô: “Vừa lên xe là em cứ xem điện thoại di động suốt, có gì vui vậy sao?”

Chử Điềm không hề ngẩng đầu lên:

“Đồng nghiệp nhắn tin, chuyện phụ nữ thôi.”

“Có phải là cô gái khi nãy đứng ở sạp báo cứ nhìn về phía chúng ta không?”

Chử Điềm “Ừ” một tiếng, sau đó mới phát hiện có gì đó bất thường:

“Anh nhìn thấy rồi hả?”

Từ Nghi bất đắc dĩ đáp:

“Vị trí không bí mật, nhắm mục tiêu quá lộ liễu, hơn nữa em còn để hồn vía tận đâu đâu. Không muốn anh thấy thì khó lắm.”

Thấy anh vạch trần chẳng mảy may nể tình như vậy, dù da mặt Chử Điềm có dày hơn nữa cũng cảm thấy ngượng ngùng:

“Đồng nghiệp em muốn xem thử dáng vẻ anh trông như thế nào.”

Nhắc tới cũng hài, ban đầu Chử Điềm nói muốn giới thiệu hai người họ biết nhau, nhưng lại bị Phùng Kiêu Kiêu từ chối. Cô nàng nói mình không biết dáng vẻ đối phương thế nào, lỡ như đến lúc đó thấy anh đẹp trai quá, sẽ hốt hoảng ăn nói lắp bắp thì làm sao. Cô nàng không muốn lần đầu tiên gặp mặt đã bị mất mặt như vậy, vì còn phải nhờ cậy Từ Nghi giới thiệu đối tượng cho cô ấy nữa mà.

“Vậy anh có ngăn chặn được thị phi không?”

“Tất nhiên là có rồi.” – Chử Điềm nịnh nọt – “Đồng nghiệp em còn khen anh nữa đấy. Không chỉ khen anh đẹp trai, còn nói là anh rất xứng đôi với em.”

Chính trị viên Từ đã sớm miễn dịch với kiểu khen ngợi này. Lúc chờ đèn đỏ, anh quay đầu lại nhìn Chử Điềm vừa gửi tin nhắn vừa gặm bắp luộc, trên đôi má đỏ hây hây còn dính một hạt bắp. Suy nghĩ vừa mới manh nha, còn chưa kịp ý thức thì tay anh đã đưa đến, lau sạch gương mặt cô.

Chử Điềm ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, hai người nhìn nhau mười mấy giây cho đến khi đèn xanh sáng lên, xe phía sau ấn còi thúc giục, Từ Nghi mới vô cùng tự nhiên rút tay lại, đạp nhẹ chân ga, xe từ từ lăn bánh.

Chử Điềm cảm thấy da đầu tê rần, đầu óc như bị điện giật, tóc dựng thẳng đứng. Từ lúc quen biết nhau đến nay, cô vẫn cảm thấy EQ của Từ Nghi rất thấp, hiện tại mới phát hiện thì ra là anh giấu tài.

Bữa cơm tối hai người vẫn về nhà nấu ăn như cũ. Ăn xong, Từ Nghi đúng giờ đúng việc xem tiếp sóng thời sự và bản tin quân sự trên kênh quân đội. Chử Điềm chẳng chút xíu thích thú với chương trình đó nên ngồi bên cạnh anh trả lời vài tin nhắn, sau đó lấy đồ ngủ đi tắm. Cửa phòng vệ sinh đã đóng được một lúc lâu, nghe thấy bên trong có tiếng nước chảy đứt quãng vang lên, Từ Nghi nhẹ chớp mắt, tựa lưng vào ghế salon mềm mại, sống lưng cứng đơ từ nãy bây giờ mới được thoải mái. Cả người giống như trút được một hơi, nhẹ nhõm hẳn.

Giờ phú này sự chú ý của anh chẳng hề đặt vào chương trình thời sự trên tivi. Anh nhìn bộ độ ở nhà Chử Điềm treo ngoài tủ quần áo, đó là váy áo tay ngắn màu đỏ cô vừa mới thay ra. Khi nãy cô mặc bộ váy này ngồi xếp bằng bên cạnh anh nghịch điện thoại, để lộ ra ngoài bắp chân trắng nõn, cách anh chỉ chừng một bàn tay.

Vóc dáng Chử Điềm cao ráo mảnh mai là chuyện ai ai cũng thấy. Nhưng cảm giác da thịt mềm mại, láng mịn thì chỉ mình anh biết thôi. Là một người đàn ông, nhất là một trực nam, hơn nữa còn là một người đàn ông đã cảm nhận được hết vẻ đẹp từ trong ra ngoài của người phụ nữ này, nếu anh không có phản ứng mới là kỳ lạ. Tuy anh biết cô đang trong thời kỳ đặc thù, chỉ có thể ngắm mà không thể đụng đến, nhưng cảm giác và tình huống thế này thật sự giày vò anh quá thể.”

Chính trị viên Từ đành phải yên lặng thầm đọc ba điều lệnh của Quân giải phóng Nhân dân Trung Quốc, vừa bình ổn lại tâm trạng, vừa thu hồi suy nghĩ lan man và chú ý vào tivi. Đúng lúc này, điện thoại Chử Điềm đặt trên bàn bất chợt vang lên.

Trên màn hình không ngừng nhấp nháy ba chữ: Chử Ngật Sơn.

Từ Nghi cũng biết người này, đó chính là ba của Chử Điềm.

Do dự trong chốc lát, Từ Nghi nhấn nút nhận cuộc gọi.

Dường như bên kia rất bất ngờ vì điện thoại được nhận, vô cùng ngạc nhiên hỏi lại:

“Điềm Điềm, con chịu nghe điện thoại của ba rồi sao?”

Từ Nghi giảm âm lượng tivi, nói với đầu bên kia:

“Ba, là con, Từ Nghi.”

Chử Ngật Sơn khựng lại trong giây lát mới nói:

“Ồ, là Tiểu Từ à. Điềm Điềm có nhà không?”

“Dạ có, nhưng cô ấy đang tắm.” – anh hỏi – “Ba tìm cô ấy có việc gì không?”

Chử Ngật Sơn “Ờ”, tiếc nuối đáp:

“Thật ra cũng không có gì, chỉ là đã lâu nó không có gọi về nhà rồi, ba hơi nhớ nó, cho nên…”

“Vậy đợi cô ấy tắm xong con bảo cô ấy gọi điện thoại lại cho ba nhé?”

“Khỏi cần, khỏi cần!” – Chử Ngật Sơn vội nói – “Dạo này hai đứa vẫn khỏe chứ, nhất là con đó Tiểu Từ, công việc vẫn bận lắm à?”

“Con vẫn khỏe, vẫn như cũ thôi ba.”

“Ôi, lính tráng các con cực khổ quá. Ba kể con nghe, bây giờ tối nào ba cũng xem CCTV7 hết, muốn hiểu rõ hơn về cuộc sống trong quân đội của bọn con. Nếu không cũng không cách nào trò chuyện với mấy đứa trẻ tuổi như các con…”

Chử Ngật Sơn như thể cuối cùng đã bắt được một người, cứ lải nhải mãi không thôi. Mà từ nhỏ đến lớn Từ Nghi lại rất dở trong khoản nói chuyện với người lớn, đối đáp được vài câu thì đã thấy hơi nhức đầu. May mà vừa hết biết nói gì thì Chử Điềm đã tắm xong đi ra ngoài, đang cầm khăn lau tóc.

Từ Nghi đưa điện thoại đến:

“Điềm Điềm, điện thoại của em.”

“Ai gọi thế?”

Chử Điềm cầm lên xem, không đợi Từ Nghi trả lời đã nhấn nút kết thúc, tiện tay ném di động qua một bên. Có điều là cô ném không chuẩn, vang lên một tiếng lạch cạch, điện thoại đã trượt xuống tay vịn ghế salon rớt xuống đất. Chử Điềm làm như không nghe thấy, quay người lại tiếp tục đứng trước gương tủ quần áo lau tóc.

Từ Nghi đứng tại chỗ, nhất thời hơi kinh ngạc. Đến khi anh hồi phục tinh thần bèn quay người lại nhặt điện thoại di động lên cho cô. Mới vừa cầm nó lên đã thấy Chử Điềm vội vàng đi đến.

“Anh không được gọi lại cho ông ta” – cô lớn tiếng.

Từ Nghi nhìn Chử Điềm, chỉ thấy ngực cô phập phồng kịch liệt, không biết tại sao lại giận dữ đến vậy. Anh bình tĩnh giải thích:

“Anh chỉ định nhặt điện thoại lên cho em thôi, không định gọi lại.”

Vừa nói ánh mắt hai người đều nhìn vào điện thoại di động. Nếu nhìn kỹ có thể phát hiện ra màn hình điện thoại di động có một vết nứt nho nhỏ. Điều này cho thấy cô đã ném mạnh đến cỡ nào. Chử Điềm cũng biết mình đã phản ứng quá khích. Cô nhìn chiếc điện thoại di động, đó là một trong những món quà Chử Ngật Sơn đã tặng cô vào năm cô tốt nghiệp đại học. Trớ trêu thay, đó là khi ông bắt đầu tìm cách ly hôn với mẹ Chử Điềm.

Cô nhếch môi, ra vẻ như không thèm để ý:

“Nhặt cái gì mà nhặt, đồ cũ rồi, hư thì vứt bỏ.”

Từ Nghi cau mày nhìn cô một cái, bỗng nhét lại chiếc điện thoại vào tay cô:

“Nếu em muốn vứt thì tự vứt đi.”

Chử Điềm bị lời nói này của anh làm nghẹn họng. Cô trợn to hai mắt nhìn anh, hai người giằng co trong chốc lát, cô giận dỗi nện điện thoại lên bàn, lần này cô không dám làm quá mạnh. Lại lừ mắt nhìn Từ Nghi một cái rồi trở về phòng vệ sinh sấy tóc.

Từ Nghi cau mày ngồi trở lại ghế salon, bắt đầu nghiên cứu điện thoại của Chử Điềm. Đến khi Chử Điềm đi ra đã thấy anh đang khẽ cau mày nhìn vết nứt kia.

Chử Điềm do dự đi đến ngồi xuống cạnh anh:

“Anh đừng nhìn nữa, hư thật thì đổi điện thoại khác là được. Dù sao em cũng không muốn dùng cái này nữa.”

“Còn chưa đến mức phải đổi điện thoại mới, chỉ là màn hình cùa em đã nứt một vết, tìm cửa hàng sửa lại là tốt thôi .”

Nghe anh nói như vậy, Chử Điềm hơi chột dạ:

“Vậy sửa xong anh dùng đi.”

Từ Nghi từ chối ý tốt của cô:

“Anh có điện thoại di động mà, dùng của mình là được rồi.”

“Vậy em dùng cái của anh, chúng ta có thể đổi cho nhau” – vừa nói Chử Điềm vừa tìm điện thoại của Từ Nghi – “Điện thoại của anh đâu?”

Từ Nghi lấy điện thoại trong túi quần ra đưa cho Chử Điềm. Chử Điềm nhìn lại anh, mắt sắp rơi ra ngoài:

“Cái này, cái này là điện thoại di động của anh thật hả?”

Điện thoại phổ thông sản xuất trong nước, kiểu dáng rõ ràng đã lỗi thời. Hơn nữa chiếc điện thoại này ngoại trừ nghe gọi và nhắn tin ra thì chức năng lên mạng cơ bản nhất cũng không có, còn thua cả điện thoại thông minh rẻ tiền nhất. Trước đây sao cô không biết thì ra chính trị viên Từ là một kẻ “lúa” đến vậy chứ.

Nhìn vẻ mặt bất ngờ của cô, Từ Nghi nói:

“Đừng coi thường nó, điện thoại này tiện mang theo, dễ sử dụng, tính bảo mật cao, pin trâu, điều quan trọng nhất là ném thoải mái.”

Vừa nghe thấy anh nói xỏ nói xiên, Chử Điềm liền “Hứ” khẽ, nhỏ giọng biện minh cho mình:

“Đâu phải là ngày nào em cũng ném điện thoại đâu, chẳng qua hôm nay tâm trạng không tốt thôi.”

“Vậy cũng không được ném đồ tuỳ tiện, nhất là điện thoại di động.”

Chử Điềm nhìn anh:

“Tại sao không được ném điện thoại di động?”

“Bởi vì với bọn anh điện thoại di động có thể nói là vật quan trọng nhất để liên lạc với bên ngoài. Nếu nó hư, tìm không được người muốn tìm, chẳng phải là sốt ruột chết hay sao?” – chính trị viên Từ bắt đầu lên lớp cô.

“Anh cũng vậy hả?” – Chử Điềm bắt đầu lạc đề – “Anh là người vô cùng bình tĩnh, ai có thể làm anh sốt ruột chết chứ?”

Thật đúng là đừng nói còn hơn.

Từ Nghi nhìn lướt qua màn hình điện thoại của cô, từ tốn trả lời:

“Trước kia thì sẽ không như vậy, nhưng lần này nghỉ phép xong về doanh trại thì không dám chắc.”

Lái xe ẩu, mắt kém, tính tình thất thường. Cô như vậy có thể không khiến người ta bận tâm sao?

Chử Điềm biết anh đang nói cô, thế nhưng phản ứng đầu tiên lại không phải là tức giận. Cô muốn phản bác nhưng lời còn chưa thốt ra khỏi miệng đã cảm thấy chóp mũi cay cay. Cảm thấy mình sắp muốn khóc, cô lập tức khoác cánh tay Từ Nghi, vùi mặt vào bả vai anh.

Từ Nghi hơi khựng lại, đưa tay qua ôm chặt eo cô:

“Sao vậy?”

Anh nghiêng đầu chỉ nhìn thấy vành tai mềm mại của cô, còn lại cả khuôn mặt đều dán chặt trên bả vai anh.

“Em xin lỗi” – giọng cô hơi nghẹn ngào – “Vừa nãy không nên nổi giận với anh.”

Từ Nghi im lặng trong thoáng chốc, rồi bỗng đưa tay vén mái tóc dài của cô lên, để lộ ra hơn nửa sườn mặt cô. Anh khẽ hỏi:

“Chúng ta biết nhau đã bao lâu rồi?”

Chử Điềm ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn anh.

“Một năm lẻ hai tháng, giờ anh mới biết là em cũng biết nói xin lỗi đó.”

Trong mắt anh đong đầy nét cười, đến lúc này Chử Điềm mới hiểu được là anh đang trêu cô. Nhưng nước mắt bất giác rơi xuống lúc nào không hay, cô vội vàng cúi đầu không để anh nhìn thấy.

Giờ phút này cô dường như có một cảm giác. Người đàn ông này, anh ấy thuộc về cô.

Bởi vì trời mưa nên kế hoạch đi chơi cuối tuần đã bị hoãn lại. Chử Điềm ngoan ngoãn ở nhà với Từ Nghi, nghịch điện thoại và máy tính bảng, tuy chỉ có hai người nhưng cũng không nhàm chán.

Tối chủ nhật, trước khi đi ngủ, Chử Điềm nhận được một tin nhắn. Là lão Lưu gửi đến: Nhắc nhở hai người đẹp, từ ngày mai trở đi sẽ bắt đầu tuần huấn luyện quân sự. Do gần đây thời tiết không tốt cho nên phần lớn thời gian huấn luyện sẽ được sắp xếp trong nhà. (Tôi đoán thôi) Sếp chỉ thị cho hai cô nhất định phải tập quân sự chăm chỉ, nếu mệt mỏi có thể lén lười một chút. (Nửa câu sau là tôi bổ sung).

Lão Lưu này quả thật lúc nào cũng không quên lảm nhảm. Lúc Chử Điềm đang chuẩn bị trả lời thì Phùng Kiêu Kiêu nhắn tin vào Weixin(*): Điềm Điềm, mình rất muốn chết.

(*) Weixin: Chương trình wechat phiên bản tiếng Trung.

Chử Điềm trả lời: Đừng có gấp, nói không chừng huấn luyện viên là anh chàng đẹp trai thì sao.^_^

Phùng Kiêu Kiêu: Nói cũng đúng nhỉ.^_^

Thật đúng là… dễ dụ dỗ quá. Chử Điềm không nhịn được cười.

Đúng lúc Từ Nghi vừa tắm xong ra đã nhìn thấy Chử Điềm đang cười ngây ngô với chiếc điện thoại di động. Từ Nghi có chút không hiểu vì sao chiếc điện thoại này lại có sức hút lớn với cô như vậy. Anh đi đến bên giường, vuốt tóc Chử Điềm:

“Đã trễ rồi, tối nay đừng nghịch điện thoại nữa. Đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải đi làm.”

“Anh không nói em cũng không nghịch nữa, em phải nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai còn một tuần huấn luyện quân sự cần phải đối phó.”

Từ Nghi vừa định lên giường, nghe thấy cô nói vậy thì liền dừng lại:

“Huấn luyện quân sự gì?”

“Là thông lệ của công ty bọn em, hằng năm nhân viên mới vào làm đều phải tham gia. Chỉ có một tuần thôi.” – Chử Điềm rầu rĩ nói.

“Đây không phải việc rất tốt ư? Giúp bọn em rèn luyện sức khoẻ.”

Rèn luyện sức khoẻ gì chứ, căn bản là hành hạ người khác thì có. Nhưng Chử Điềm không dám nói lời này trước mặt Từ Nghi. Nếu không, vị Thượng uý Bộ binh của Quân giải phóng Nhân dân Trung Quốc này nhất định sẽ giảng giải đạo lý cho cô mà xem.

“Em có thể hỏi anh một câu được không?” – Chử Điềm ngẩng đầu lên, vẻ mặt khát vọng học hỏi.

Vừa nghe cô nói như vậy thì Từ Nghi cũng biết câu cô hỏi chẳng có gì hay ho. Anh chỉ cho cô một ánh mắt ý bảo cô tiếp tục. Chử Điềm có việc nhờ người nên dĩ nhiên không để ý đến thái độ chiếu lệ này của anh.

“Anh đi lính mấy năm nay, chắc ngày nào anh cũng huấn luyện quân sự đúng không? Có…” – cô cân nhắc – “… đường tắt gì ít tốn sức không?”.

Từ Nghi buồn cười nhìn cô:

“Em muốn hỏi làm sao để lười biếng phải không?”.

Vạch rõ như vậy sao? Chử Điềm mặt dày chọc chọc cánh tay anh:

“Nói mau!”

Từ Nghi dễ dàng tránh né:

“Không có.”

Chử Điềm không tin:

“Lúc anh đi học trường quân đội, chưa từng lén lười biếng sao?”

“Chưa từng! Lúc đi học chính là thời điểm luyện thể năng, anh không dám lười biếng.” Học viên được huấn luyện chính quy không đơn giản như khóa huấn luyện ngắn hạn của các cô, đó là kéo dài trường kỳ. Nếu như vừa bắt đầu học đã lười biếng thì về sau càng đau khổ hơn. Huống chi hằng năm họ còn có một cuộc sát hạch quy mô lớn, thi không đậu thì phải rời khỏi quân ngũ.

Nghe anh nói như vậy, Chử Điềm thầm bội phục. Mà nói đến luyện thể năng, cô lại bất giác nghĩ đến câu nói đùa của Phùng Kiêu Kiêu gửi cho cô trên Weixin: Ông chồng cậu chắc chắn là kiểu mặc quần áo thì thấy gầy, nhưng cởi quần áo ra lại có da có thịt.

Là một người được thấy rõ rành rành vóc dáng người thật của Từ Nghi, người đẹp Chử đã mạo hiểm mặc kệ sẽ bị Phùng Kiêu Kiêu tấn cho một trận, ngầm khoe khoang: Chỉ có hơn, chứ không có kém.

Bây giờ ngẫm lại, muốn thấy được vóc dáng đẹp của đàn ông phải trả giá rất lớn, chút cực khổ này của cô có thấm tháp vào đâu.

Bất tri bất giác, người đẹp Chử đã bị chính trị viên Từ thuần phục.

Sáng thứ hai, Chử Điềm đi làm với tâm trạng vô cùng tự tin. Tuy nhiên đến lúc chiều tan việc, cô lại mặt ủ mày chau. Ban đầu Từ Nghi cho rằng nguyên nhân là do tập quân sự cả ngày mệt mỏi, đương định khuyên cô đi tắm nước nóng lại phát hiện người đẹp Chử đang nhìn anh chằm chằm không chớp mắt. Nghe thấy cô nói:

“Em bị anh hại thê thảm rồi.”

Từ Nghi vô cùng khó hiểu, nhìn cô:

“Tại sao?”

“Hôm nay Kiêu Kiêu đến công ty, nói rằng con bé xem dự báo thời tiết thấy báo mưa cả tuần, nên đợt huấn luyện của bọn em đều được sắp xếp trong nhà. Kết quả là huấn luyện viên vừa đến, anh biết họ nói sao không?” – Chử Điềm uống ực một hơi hết cả cốc nước – “Họ nói địa điểm huấn luyện chuyển đến sân huấn luyện ngoài trời của họ. Không chỉ phải tắm mưa, mà đồng thời còn sắp xếp dạy cho bọn em bắn bia, còn lôi súng ra cho bọn em xem nữa!” – nói xong cô lấy điện thoại ra, mở một tấm hình lên, đưa cho Từ Nghi xem – “Anh xem đi!”

Từ Nghi nhận lấy, sau khi thấy rõ khẩu súng trường các cô dùng bắn bia thì nhịn cười không được:

“Kiểu sáu mươi ba, đơn vị nào chịu trách nhiệm huấn luyện bọn em vậy?” – còn dùng loại súng cũ rích thế này.

Chử Điềm không biết súng tốt xấu ra sao, điều khiến cô buồn bực là một chuyện khác:

“Huấn luyện viên bọn em nói khi kết thúc khóa huấn luyện phải thi bắn súng, mỗi tổ đều phải cử đại diện tham gia.”

Từ Nghi hiểu chính xác hàm ý trong câu nói của Chử Điềm:

“Em đại diện cho tổ em à?”

Chử Điềm vô cùng phiền muộn:

“Phùng Kiêu Kiêu nói em gần quan được ban lộc…” – cô lườm anh một cái – “… Nói nghe dễ quá.”

Dù cô có gần quan được ban lộc cũng không thể bắn súng giỏi như anh được. Hơn nữa, người đại diện này vốn dĩ đến cuối cùng mới chọn. Nhưng tổ của các cô đều là con gái, từ nhỏ chưa hề chơi súng, dám cầm súng đã hay lắm rồi. Ai mà dám ra sân thi đấu với đám đàn ông con trai kia chứ?

Từ Nghi trả lại điện thoại cho Chử Điềm, suy nghĩ một chút rồi nói:

“Tuy thời gian huấn luyện một tuần chẳng có hiệu quả gì, nhưng nếu em có yêu cầu thì anh vẫn có thể giúp được em.”

“Giúp thế nào?” – cô hỏi – “Dù cho có sân bãi nhưng nhà mình đâu có súng.”

“Em không phải lo lắng chuyện này” – anh cười cười – “Em học xong cách dùng súng đi đã, sau đó anh sẽ dạy em làm sao bắn trúng mục tiêu.”

Nghe anh nói như vậy, Chử Điềm đã cảm thấy yên lòng được phần nào:

“Có được không? Đừng để bọn em xếp hạng nhất từ dưới lên nhé.”

“…”. Từ Nghi đưa tay nhẹ vuốt tóc cô, ra vẻ an ủi.

Được Từ Nghi trấn an như vậy, ngày hôm sau Chử Điềm đã hăng hái hơn, buổi tối về đến nhà còn hớn hở nói với Từ Nghi:

“Em cầm được súng rồi, nặng lắm đấy.”

Cô bóp bóp cánh tay phải của mình, cảm giác to hơn bình thường một chút. Đối với con gái thì bốn cân quả thật hơi nặng. Anh hỏi:

“Nằm bắn à?” – thấy cô gật gật đầu thì yên tâm – “Vậy cũng tốt, không phải giơ súng lên. Hơn nữa loại súng sáu mươi ba có sức giật vừa phải, không đến nỗi làm em bị thương.”

Nói tới đây anh lấy làm mừng. May mà chỉ cho các cô ngắm bắn vài lần, bằng không mấy cô chịu không nổi thì đúng là xảy ra chuyện, đến lúc đó bên đơn vị ấy không dễ dàng ăn nói với địa phương đâu.

“Bây giờ em đã biết dùng súng rồi. Có phải anh nên thực hiện lời hứa của anh rồi không?” – Chử Điềm cười tít mắt nhìn Từ Nghi – “Em nói cho anh nghe, toàn bộ tổ bọn em đều ký thác kỳ vọng lớn lao vào anh đấy. Bọn em còn muốn giành giải nhất nữa đấy.”

Từ Nghi hơi nhíu mày:

“Nghe em nói như vậy, nếu anh không thể hiện tài năng thì em không thể nào khai báo phải không?”

Chử Điềm “Ừ” rõ to, tỏ ý rất rõ ràng.

Từ Nghi cười khẽ:

“Được rồi, ăn cơm trước đi.”

Sau bữa cơm tối, Từ Nghi lái xe đưa Chử Điềm ra ngoài. Cơn mưa ban sáng đã tạnh, nhưng không khí vẫn còn ẩm ướt. Con đường hơi trơn trượt, Từ Nghi cố gắng chạy chậm. Chử Điềm vẫn quan sát hướng anh lái xe, cô muốn biết xem rốt cuộc là anh định đưa cô đi đâu. Khi nãy cô đã hỏi nhưng anh không nói, khiến cô tức đến mức nghiến răng. Cuối cùng anh dừng xe lại bên ngoài một khu vui chơi, bảo cô xuống xe.

Chử Điềm dáo dác nhìn quanh, hơi nghi ngờ:

“Trước đây em đã đến nơi này, không thấy có chỗ bắn súng nào cả.”

Chập tối đầu tháng năm thời tiết vẫn còn se lạnh, Từ Nghi cầm áo khoác dệt kim của cô xuống, khoác lên người cho cô, thuận miệng nói:

“Nếu dẫn em đến đây rồi thì nhất định là có. Cứ đi theo anh là được.”

Chử Điềm nhìn người đàn ông trước mặt, anh đem theo áo khoác cho cô nhưng bản thân chỉ mặc một chiếc áo sơ mi quân đội, cô không biết phải nói thế nào nữa.

Hai người băng qua nơi náo nhiệt nhất của khu vui chơi, đến một nơi khá yên tĩnh. Nơi này bày vài quầy trò chơi, rõ ràng không phải là nơi buôn bán đắt hàng đông người qua lại. Khu vui chơi đã dần lên đèn, qua nửa giờ nữa sẽ tối hẳn, chắc cũng đến giờ mấy chủ quầy cũng sắp sửa dọn hàng rồi. Chử Điềm nhìn toàn khu, phát hiện ở đây ngoại trừ mấy quầy hàng bán quà lưu niệm giả cổ ra thì còn lại là bán đồ ăn vặt và mấy trò chơi ném banh.

Chử Điềm thu hồi ánh mắt với điệu bộ chẳng hứng thú gì, trong đầu bất chợt nảy ra suy nghĩ, cô hơi khó tin nhìn Từ Nghi. Chỉ thấy Từ Nghi đang nhìn mấy khách du lịch chơi bắn bóng bằng súng hơi trước một quầy trò chơi, ánh mắt đầy thích thú.

Cô kéo áo anh, cắt đứt sự chú ý của anh:

“Không phải là anh dẫn em đến đây bắn súng chứ?”

Từ Nghi “Ừ” một tiếng, hỏi cô: “Có khó khăn sao?”

Khó khăn gì đó chả liên quan gì đến cô, mấu chốt là không có phong cách. Hại cô mong đợi cả ngày, nãy giờ làm nhiều chuyện như thế hóa ra chỉ có vậy. Chử Điềm muốn khóc nhè với anh luôn rồi.

Nhìn thấy vẻ thất vọng và không vui trong mắt cô, Từ Nghi hỏi:

“Không vui hả?”

“Em trêu anh thì anh có vui nổi không?” – cô bĩu môi.

“Đừng vội” – anh cười – “Bong bóng không dễ bắn đâu, lấy cái này để em luyện tay thử xem cảm giác thế nào.”

Vấn đề mấu chốt là cho dù tìm được cảm giác ở đây thì chưa chắc đã có ích mà. Chử Điềm hơi miễn cưỡng nhìn người đàn ông đang bắn súng hơi, đạn cao su đã dùng hết nhưng cũng không bắn được mấy trái bóng. Cô bé đứng bên cạnh thất vọng kêu lên:

“Ba ơi, ba lại thua nữa rồi.”

Người vây xem xung quanh cũng cười, người đàn ông đó hơi xấu hổ, vuốt đầu con gái:

“Ba bắn một lần nữa, nếu không thắng thì sẽ mua lại con thú bông đó cho con.”

Cô bé cười tít mắt đồng ý, song người cha lại làm cô bé thất vọng lần nữa. Chủ quầy thấy cô bé thích con thú bông này như thế liền hét giá với người đàn ông. Đương lúc anh ta muốn bỏ đi thì Từ Nghi đi đến.

Từ Nghi đứng cạnh anh ta, hỏi:

“Cô bé thích con thú bông nào?”

Người đàn ông đó chỉ chỉ con gấu đang bày trên quầy, nói với anh:

“Con đó, tại tôi bắn không trúng, đứng ở ngoài thì thấy dễ nhưng vào bắn thì lại khó.”

Từ Nghi cười cười, vỗ vai anh ta:

“Đừng vội bỏ tiền mua, để tôi thử xem.”

Người đàn ông không tin lắm, lén nhìn anh một cái. Có lẽ thấy vẻ mặt anh hiền hòa nên giao súng cho anh, còn mua một hộp đạn cao su cho anh bắn. Từ Nghi nói cảm ơn rồi lấy một viên đạn cao su gắn vào súng hơi. Kiểu súng này chỉ thuần túy để tiêu khiển, không có uy lực gì. Ngược lại người chủ quầy rất biết tạo không khí, còn đưa kính nhắm cho khách.

Từ Nghi thử khẩu súng trong tay, sau đó bỗng cầm lên, làm tư thế đứng bắn tiêu chuẩn: Cơ thể hơi nghiêng về phía sau qua bên phải, báng súng đặt lên vai, tay phải nắm chuôi súng, cánh tay trái kề sát vào một bên ngực đỡ khẩu súng.

Chử Điềm đứng bên cạnh nhìn anh chăm chú, giờ phút này nhịp tim cô bỗng đập liên hồi. Không phải vì hồi hộp mà là vì cô có thể nhìn thấy đường nét cánh tay trái rắn chắc của chính trị viên Từ qua lớp áo sơ mi quân đội. Bây giờ trong đầu cô chỉ còn có ba chữ: Đẹp trai quá!

Chử Điềm thầm nghĩ, nếu như người này không phải chồng cô nhất định cô sẽ chụp hình anh đăng lên Weibo.

Dường như nhận thấy Chử Điềm đang đứng bên suy nghĩ vớ vẩn, Từ Nghi nhìn sang. Ánh mắt hai người giao nhau, mặt Chử Điềm đỏ bừng lên. Chính trị viên Từ cười, sau đó quay đầu nhắm mục tiêu. Đối với Từ Nghi, trò này chẳng thấm tháp vào đâu. Không chút chần chừ, anh bóp cò súng, viên đạn cao su bắn ra làm nổ quả bóng, còn chảy ra một chất lỏng xanh biếc.

Lần đầu tiên chỉ đơn giản là thử súng, Từ Nghi ngẩng đầu quan sát một chút, sau đó bắt đầu một loạt nổ hết dãy bóng, không hề lãng phí một viên đạn nào. Thậm chí anh cũng không di chuyển vị trí.

Người xung quanh đều ngạc nhiên với tài bắn súng của chàng trai trẻ tuổi này. Cô bé kia reo hò hoan hô, sau đó cô bé lớn tiếng nói với Từ Nghi “cảm ơn chú” rồi chạy đến ôm con gấu kia. Người đàn ông cũng cảm ơn Từ Nghi rồi nhìn con gái mình vui mừng hớn hở. Chỉ có chủ quầy đấm ngực giậm chân hối hận vô cùng, nhìn Từ Nghi với ánh mắt khó chịu.

Sau đó có hai ba đứa trẻ cũng quấn lấy cha mẹ đòi thú nhồi bông. Người lớn không có cách nào đành phải bỏ tiền ra mua đạn nhờ Từ Nghi bắn giúp. Chủ quầy chỉ bán cho hai người rồi không bán nữa, nói là trễ rồi phải dọn hàng. Từ Nghi không phụ sự mong đợi của mọi người, bắn sạch dãy bong bóng, sau khi lấy được thú nhồi bông mới miễn cưỡng thoát thân.

Anh đi lại bên cạnh Chử Điềm hỏi cô:

“Có muốn thử một chút hay không?”

Chử Điềm chỉ mỉm cười nhìn anh mà không nói tiếng nào, bỗng nhiên cô kề đến nói nhỏ vào tai anh:

“Chủ quầy hàng còn đang nhìn anh đó.”

Mùi hương thoang thoảng theo hơi thở ấm áp tràn đến, trái tim chính trị viên Từ chợt lỗi nhịp. Anh hơi lui về phía sau, tạo một chút khoảng cách, hỏi lại:

“Tại sao vậy?”

“Em đoán là thân phận của anh đã bại lộ rồi.” – Chử Điềm khe khẽ chớp mắt với anh.

Từ Nghi nhìn lại chủ quầy, thấy ông ta đang dọn mấy quả bóng với vẻ mặt ủ dột, xem chừng tâm trạng không tốt cho lắm, thỉnh thoảng còn vô cùng oán giận liếc sang đây một cái.

Khóe môi anh hơi nhoẻn cười:

“Vậy làm sao đây?”

Chử Điềm suy nghĩ một chút, búng tay với anh:

“Đi theo em.”

Cô kéo tay anh. Đầu tiên hai người chỉ đi dạo xung quanh như không có chuyện gì xảy ra, sau đó càng đi càng nhanh, đến cuối cùng là chạy. Trời lại bắt đầu đổ mưa lâm râm, gió lay mưa bụi che mờ mắt Chử Điềm. Cô la lên một tiếng rồi nắm chặt lấy Từ Nghi chạy nhanh về phía trước.

Hai người chạy vào một khu trò chơi. Chử Điềm bảo Từ Nghi đứng một bên chờ, cô quen đường quen lối chạy đi đổi một đồng xèng, mang về cho Từ Nghi giúp cô gắp thú bông. Không phụ sự nhờ vả của cô, Từ Nghi phát huy kỹ thuật nhắm trúng của mình tại lĩnh vực gắp thú này. Tối hôm đó, tổng cộng Từ Nghi gắp cho người đẹp Chử một con búp bê, hai con thỏ và ba con khỉ miệng rộng. Thấy người xung quanh đều tròn xoe mắt, Chử Điềm khá thỏa mãn. Trước khi đi cô tặng mấy con thú bông khác lại cho mấy đứa bé xung quanh, bản thân chỉ giữ lại hai con thỏ.

Trên đường về nhà, nhớ lại tối hôm nay, Từ Nghi cảm thấy có thể nói là nó đã trôi qua một cách thần kỳ, vì từ lúc anh lên trung học đã không còn đến khu trò chơi nữa, nên việc gắp thú nhồi bông lại càng chưa từng nghĩ đến.

Chử Điềm nhìn hai chú thỏ không dễ gắp được, tâm trạng vui vô cùng. Từ hồi Từ Nghi không có ở đây, cô đã ghé qua khu trò chơi nhiều lần nhưng đều không gắp được, lúc nào cũng ra về tay trắng. Cô ngắm nghĩa hai con thỏ, phát hiện chúng giống nhau như đúc, chỉ có khăn quàng cổ là khác. Một con là màu hồng, một con là màu xám, vừa vặn tượng trưng cho một đực một cái.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN