Bầy Hạc
Chương 3.3
Chử Điềm lặng lẽ ngồi trong xe, không bật đèn. Cơn mưa như đang gột rửa của kiếng, nên tầm mắt cô đã sớm mơ hồ. Qua một hồi lâu, tay cô bất chợt chạm vào mặt mình mới phát hiện gò má đã đẫm đìa nước mắt.
Ngay lập tức, Chử Điềm giật mình tỉnh táo lại, nhìn đầu ngón tay ướt đẫm mà cảm thấy khó tin. Cô mà lại khóc vì đôi cẩu nam nữ Chử Ngật Sơn và Triệu Tiểu Tình ư? Cô kịp hoàn hồn lại, lau nước mắt thật mạnh nhưng lại phát hiện nước mắt tự động trào ra mỗi lúc mỗi nhiều hơn.
Cô khóc gì chứ!
Thật ra không phải cô cảm thấy ấm ức vì bị Triệu Tiểu Tình làm khó. Bởi vì dù ả có bước vào nhà họ Chử đi nữa thì trong lòng Chử Điềm vẫn coi ả là người ngoài. Mà Chử Điềm cô tuyệt đối sẽ chẳng buồn để ý đến người ngoài làm gì. Người cô quan tâm là cha cô, Chử Ngật Sơn. Trước đây ông là một người cao ngạo biết nhường nào, không thèm ngó ngàng đến bất kỳ ai, nhưng hôm nay cưới một người đàn bà kẻ cả như vậy, ngay cả thương con gái cũng phải nhìn sắc mặt của ả.
Cảm giác vừa đáng hận vừa đáng thương khiến cô hoàn toàn không thể nổi giận với ông được. Bao niềm phẫn nộ chỉ có thể hóa thành nước mắt, trút hết ra ngoài.
Một lúc lâu sau, điện thoại để bên ghế lái phụ vang lên tình tang. Chử Điềm thoáng liếc mắt nhìn, thấy hai chữ Từ Nghi nhấp nháy trên màn ảnh. Cô lau nước mắt sạch sẽ, hít vào một hơi mới nhấn nút trả lời.
Tiếng nói trầm ấm của Từ Nghi vang lên bên tai:
“Đang làm gì vậy, sao lâu quá mới bắt điện thoại?”
Cô đang làm gì ư? Chử Điềm thoáng nhìn xung quanh, phát hiện bức ảnh Mao Chủ tịch treo trên tường thành cách đó không xa, thuận miệng đáp:
“Không có, đang nhìn Mao Chủ tịch thôi.”
“…”- Từ Nghi im lặng chừng một phút, không nhịn được cười nói – “Chử Điềm, sao em luôn có bản lĩnh khiến anh á khẩu không nói được vậy hả?”
Lời của anh rất ôn hòa nhưng Chử Điềm nghe lại rơi nước mắt. Sau khi phát hiện ra, cô liền vội vàng lấy tay che miệng.
Từ Nghi cũng nghe ra cô không được bình thường, không đùa cô nữa:
‘Có phải đã xảy ra chuyện gì không?” – anh hỏi, giọng hơi sốt ruột – “Anh nghe thấy tiếng sấm, em đang ở bên ngoài à? Khóc ư?”
“Không có” – Chử Điềm cố gắng để mình trấn tĩnh lại, cô nói – “Em nhớ anh thôi, nhớ anh không chịu nổi. Hôm nay em tham dự đám cưới của Trình Miễn và Tiếu Tiếu, sau đó không biết vì sao lại nhớ anh vô cùng. Em, em muốn được anh ôm.”
Cách xa như vậy còn làm nũng chỉ vì muốn anh ôm cô, lý do này mà để người khác nghe thấy e rằng sẽ cười cho xem. Nhưng Từ Nghi lại cười không nổi, anh nhìn các chiến sĩ chơi bóng rổ trên sân cách đó không xa, quay người trở về ký túc xá, đóng cửa phòng lại. Trong không gian vô cũng yên tĩnh này, anh nghe thấy giọng mình nói rõ ràng với người phụ nữ bên kia đầu điện thoại:
“Điềm Điềm, có muốn đến đây thăm anh không?”
“Hả?”
“Anh nói là, em đến đây đi.”- Từ Nghi nói – “Anh muốn ôm em.”
Lời mời của Từ Nghi vô cùng hấp dẫn Chử Điềm. Sau một giấc ngủ, Chử Điềm quyết định làm một chuyến thăm người thân ngay và luôn.
Bởi vì tuần trước điên cuồng tăng ca mấy ngày nên khâu chuẩn bị cho lễ kỷ niệm bốn mươi năm của Tây Đinh đã ổn thỏa. Chử Điềm bám dính lão Lưu xin nghỉ bốn ngày cộng thêm ba ngày nghĩ lễ, vậy cô có thể nghỉ khoảng bảy ngày.
Nháy mắt đã đến thứ Sáu, Chử Điềm vừa mới tan sở về nhà đã nhận được điện thoại của Từ Nghi. Anh biết ngày mai cô sẽ đến nên gọi điện dặn dò từng việc rõ ràng. Chử Điềm hơi không nói nên lời, lại có chút buồn cười:
“Trước đây em lái xe đưa Tiếu Tiếu đến nơi đóng quân của sư đoàn T các anh cũng đâu có xảy ra việc gì.”
Từ Nghi không hề lay chuyển:
“Đừng lái xe đến đây, bên này đường rất khó đi, em lại không quen tình hình giao thông, dễ xảy ra tai nạn lắm.”
Chử Điềm bĩu môi:
“Nhưng nếu đi xe sẽ rất phiền phức, phải đổi ba lần xe đó.” – cô nhìn địa chỉ vừa mới ghi lại, một chuỗi thật dài, cuối cùng dừng lại ở chữ “thôn.”
“Thôn X?”- Chử Điềm trợn to mắt hỏi – “Sao lại hẻo lánh như vậy?”
“Khá hẻo lánh, cho nên em đi xe đến đây đi, để anh yên tâm hơn.”
Anh cũng đã nói đến nước này rồi, Chử Điềm đành phải đồng ý. Hôm sau, Chử Điềm có được một ngày ngủ nướng hiếm hoi. Ăn qua loa cơm trưa xong liền bắt xe chạy thẳng đến bến xe miền Đông.
Chuyến xe đầu tiên đến nơi đóng quân khởi hành lúc hai giờ, Chử Điềm đến hơi sớm, cô xách hai chiếc túi lớn ngồi lên xe. Chừng mười phút sau xe đã đầy người. Chử Điềm ngồi gần cửa sổ, nhìn đám người đông nghịt, cảm thấy thật may mắn. May là đến sớm, nếu không cả nơi đặt chân cũng không có.
Tuy nhiên Chử Điềm không đắc ý được bao lâu, đến khi xe chạy ra khỏi cửa Bắc vào vùng ngoại thành, bụi đất bên ngoài cửa rối rít bao vào xe, khiến cô ho khan không ngừng. Cô vội vàng đóng cửa kiếng xe, quấn khăn lụa che mặt và tóc. Nhìn lại những người khác, có lẽ họ thường xuyên đi tuyến này nên đã sớm quen.
Xuyên qua tấm khăn lụa mỏng, Chử Điềm nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Xe dần dần chạy khỏi thôn xóm sầm uất, lái về phía vùng ngoại thành đầy cỏ hoang. Mỗi lúc thật lâu xe dừng lại nơi xóm làng thưa thớt mới có một nhóm người đi xuống. Chử Điềm vốn nghĩ xung quanh nơi đóng quân sẽ sầm uất hơn nơi này một chút. Tuy nhiên nhìn số người trên xe ít dần ít dần, cùng với cảnh ngoài cửa sổ càng lúc càng hoang vắng, nhất thời cô có một dự cảm xấu.
Không phải cô… lên nhầm xe rồi chứ?
May mà trên xe còn một ông cụ vừa hay định đi đến thôn X. Hỏi xong, cô mới xác nhận mình không lên nhầm xe. Chử Điềm thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo cảm thấy hơi kỳ lạ. Nơi đóng quân này hoang vu quá thì phải? Lẽ nào vì mục đích giữ bí mật nên mới lựa chọn… chỗ hẻo lánh đến thế sao? Vừa nghĩ như vậy, Chử Điềm cảm thấy rất có khả năng này.
Sau khi đến trạm, Chử Điềm đi theo hướng ông cụ xuống xe, lại đổi một chuyến xe khác đến thôn X.
Ông cụ vừa xuống xe đã lập tức dẫn cô đi vào thôn. Thấy Chử Điềm đi chậm chạp, ông cụ còn xách giúp cô một túi đồ. Trong lòng Chử Điềm cảm kích, nhưng không thấy nhẹ nhõm hơn chút nào. Thực sự cả người cô đã mệt mỏi, trên lưng đầm đìa mồ hôi, chiếc váy chiffon của cô đã sớm ướt đẫm.
Giờ phút này Chử Điềm cảm thấy hối hận. Đang do dự có nên gọi điện thoại cho Từ Nghi đến đón hay không thì ông cụ đã dừng lại, chỉ về phía bên phải ngã tư đường phía trước, ông nói:
“Quẹo hướng đó đi hai trăm mét là đến, nơi đó không cho phép người lạ ra vào bừa bãi, tôi không thể đưa cháu vào được.”
Chử Điềm vô cùng biết ơn ông, tiễn ông cụ đi rồi mới cầm đồ đi vào trong. Đi không bao xa đã nhìn thấy một trụ sở lớn được xây tường chắn xung quanh. Bên ngoài trụ sở dựng một tấm bảng, trên đó viết tám chữ to “Vệ binh thiêng liêng bất khả xâm phạm”. Lòng dạ Chử Điềm nhẹ nhõm hẳn, tìm được đúng chỗ rồi, không bị lạc đường. Nhất thời bước chân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Cô bước nhanh đến, nhìn thấy anh lính gác đứng ngoài cổng, vốn định bắt chuyện chào hỏi, nhưng trong lúc thoáng nhìn vào bên trong, Chử Điềm đã đứng sững sờ.
Đập vào mắt là hai tòa doanh trại cao hai tầng đối diện cổng ra vào. Hai bên con đường chính từ tòa nhà nối thẳng ra cửa lớn, mỗi bên dựng hai giá mây, trên đó mọc đầy rau quả sum suê. Còn bên phải tuyến đường chính lại có một dãy làn nhựa to. Ngay giờ phút này, trong đầu Chử Điềm hiện lên hai chữ: Nông trường.
Đơn vị mới mà Từ Nghi nói… chính là nông trường này sao?
Sau khi nhận ra điều này, Chử Điềm quả thật muốn ngất xíu.
Nhận được thông báo của trạm gác cổng. Từ Nghi ra đón Chử Điềm. Lúc anh ra tới đã nhìn thấy cô sắp khóc rồi.
Chử Điềm cũng nhìn thấy anh, trố mắt ra hai giây rồi quay ngoắt người đi. Từ Nghi không khỏi cúi đầu đánh giá mình. Lúc vừa mới nhận được thông báo, anh đang bận trồng trọt ở sau vườn. Sau khi nghe tin Chử Điềm đến, anh đã vội vàng chạy ra, áo sơ mi và quần quân đội vẫn còn lấm lem không ít bùn đất.
Thật ra thì anh đã chuẩn bị một bộ quần áo sạch sẽ ở ký túc xá để thay lúc đón cô, không ngờ cô lại lén lút đến trước. Trước đó Từ Nghi đã từng tưởng tượng ra cảnh cô đến đây, nhất định không vui mừng rồi, chỉ hi vọng cô đừng tức giận thôi. Vậy mà tình hình bây giờ không có tệ nhất mà chỉ có tệ hơn. Đành chịu, anh đành kiên trì xông pha gian khổ vậy.
Từ Nghi tiến lên, nhìn nhìn hai túi đồ to đùng dưới đất và bóng dáng mảnh mai đang đưa lưng về phía mình, anh khẽ nói:
“Đến rồi hả?”
Từ Nghi nói với cô bằng giọng lấy lòng thế này là chuyện vô cùng hiếm có. Nhưng Chử Điềm hoàn toàn không muốn để ý đến anh. Cô hiểu rất rõ người đàn ông này, nếu không phải chột dạ, anh đời nào đối với cô như vậy chứ.
Từ Nghi cũng biết mình giấu cô chuyện này lâu như vậy, lại dành cho cô một sự bất ngờ lớn đến thế, cô có vẻ mặt này là bình thường thôi. Cho nên anh không vội vàng giải thích cho mình, khom lưng xách đồ lên. Anh nắm tay Chử Điềm định kéo cô quay lại:
“Theo anh vào trước đi.”
“Em không vào!” – Chử Điềm khẽ nói, hất tay anh ra.
Từ Nghi vốn định dẫn người vào trong rồi mới dỗ dành sau, nhưng bây giờ ngay cả cửa cô cũng không bước vào, như vậy rắc rối to rồi! Từ Nghi nhìn xung quanh, thấy rất nhiều người đang vây ở cổng nông trường hóng hớt. Sau khi ra hiệu bằng mắt đuổi đi, anh bước đến, quang minh chính đại ôm chặt eo Chử Điềm, khẽ nói bên tai cô:
“Không thể cứ đứng đây mãi được. Ngồi xe suốt buổi chiều, lẽ nào em không mệt à?”
Còn có mặt mũi nói vậy hả?! Chử Điềm quay ngoắt lại.
“Ai bảo anh không nói cho em biết anh bị điều đến nông trường. Sớm biết xa như vậy em nhất định không tới đâu!”
Tức tối xong mới ý thức được mình vừa oán trách vừa nũng nịu với anh, thật chẳng có khí thế gì cả. Chử Điềm hất cằm lên, trợn trừng mắt nhìn anh.
Lúc này Từ Nghi mới phát hiện mắt cô ửng đỏ, xem ra rất lo lắng đây mà. Anh bất giác ôm lấy cô, cô càng giãy giụa anh càng ôm chặt.
“Anh làm gì thế?” – gương mặt Chử Điềm đỏ bừng.
“Có đi theo anh vào không?” – Từ Nghi cúi đầu nhìn cô, vòng tay chẳng hề nới lỏng.
Chử Điềm quay đầu đi, không nói lời nào. Sống chung với nhau lâu như vậy, cô không học được gì ở anh, chỉ học được lúc tức giận, sẽ không để ý đến người khác mà thôi.
Từ Nghi không nhịn được bật cười. Thừa dịp cô không phòng bị, anh dùng một tay ra sức nhấc bổng người cô lên, dùng cánh tay còn lại đang xách hai chiếc túi nặng chừng mười kí khoá chặt lấy chân cô.
Chử Điềm bị anh dọa sợ đến mức suýt hét lên, cô bảo anh thả mình xuống, nhưng lại không dám nói quá lớn sợ dẫn tới sự chú ý của người khác. Đương nhiên Từ Nghi không hề lung lay, ôm cô về thẳng phòng mình.
Đóng cửa phòng xong, Từ Nghi mới đặt cô xuống. Chử Điềm đang muốn đẩy anh ra thì lại bị anh lập tức đè lên cửa, nụ hôn theo đó rơi xuống. Vừa bắt đầu Chử Điềm còn cố gắng giãy giụa, nhưng người đàn ông này hôn quá nóng bỏng và tha thiết khiến cô cảm thấy mình sắp bị tan chảy. Cô kiễng mũi chân, hai tay vô thức bám vào bờ vai anh, đôi môi mềm mại cố hết sức đáp lại nụ hôn của anh. Lúc gần như sắp không thở nổi nữa, cô khẽ rên lên một tiếng, anh mới từ từ buông ra.
Trong căn phòng chưa đầy ba mươi mét, cô nghe rõ tiếng thờ dồn dập của hai người, mặt đỏ bừng lên, nhưng trong lòng lại vô cớ cảm thấy mỹ mãn. Kể từ lần trước anh rời khỏi nhà, cô cảm thấy tim mình cũng thiếu đi một mảnh, phút giây này, ở ngay đây, rốt cuộc nó đã được lấp đầy.
Có điều nhớ đến hành động của Từ Nghi, Chử Điềm vẫn thấy nổi giận. Bây giờ được anh ôm như vậy, khoảng cách gần trong gang tấc, cô đưa tay đấm túi bụi lên vai anh. Từ Nghi mặc cho cô trút giận, đến khi cô dừng lại mới khẽ cất giọng trầm khàn, hỏi:
“Đánh xong rồi, hết giận chưa?”
Chử Điềm: “Hứ…”
Tin tức người nhà Từ Nghi đến nhanh chóng lan truyền khắp cả nông trường. Mà những chiến sĩ tận mắt chứng kiến cảnh anh ôm vợ đi thẳng một mạch về ký túc xá lại thao thao bất tuyệt kể lại cảnh tượng kia với những người khác, nên tất cả mọi người đều biết. Cuộc sống ở đây quá mức bình lặng, chỉ có một chuyện nhỏ nhặt xảy ra cũng khiến cả nông trường náo nhiệt hẳn lên trong một lúc.
Chử Điềm vẫn chưa biết chuyện gì, hai người vừa náo loạn xong thì tiếng còi báo đến giờ cơm đã vang lên. Từ Nghi sắp xếp cho vợ ổn thỏa rồi đi xuống lầu tập hợp. Sau đó trong tiếng chế nhạo của đám chiến sĩ nông trường, anh đá đám người hóng chuyện ấy đi, mang cơm về cho Chử Điềm.
Lúc trở về phòng, Chử Điềm đã thay xong quần áo, cô mặc một chiếc áo thun trắng ngắn tay phối hợp với chiếc quần short màu xanh nhạt, mát mẻ và thoải mái. Cô đứng bên cửa sổ ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài. Bởi vị trí phòng nằm tại lầu bốn, nên từ nơi này nhìn ra ngoài cửa sổ có thể thấy được toàn cảnh nông trường.
Từ Nghi để cô ngắm cảnh một lát, dọn thức ăn xong mới gọi cô đến dùng cơm.
Ngồi xe suốt một buổi trưa. Chử Điềm cũng đói rồi. Cô đi đến trước bàn, lướt mắt nhìn phần cơm Từ Nghi mang về từ nhà bếp, ba món mặn một món canh, có thịt có rau nhìn cũng không tệ. Cô cầm đũa lên nếm thử, mùi vị khá ngon. Khuyết điểm là nhiều quá cô không ăn hết, vẫn còn dư lại hơn nửa.
Từ Nghi không nói hai lời đã cầm lấy đôi đũa của cô ăn hết sạch phần cơm còn dư lại. Lúc anh ăn, Chử Điềm chỉ ngồi bên cạnh ngắm nhìn. Đã một tháng không gặp, hình như anh lại đen hơn một chút, làn da nâu tô đậm nét rắn rỏi. Lúc mới biết nhau, Chử Điềm cũng rất thèm muốn “sắc đẹp” của anh. Bây giờ so với khi đó, cô cảm thấy người đàn ông này không chỉ có tướng mạo ưa nhìn, mà tính cách cũng chín chắn và trầm ổn. Nói tóm lại là rất nam tính.
Con nước xong, Từ Nghi có việc phải làm. Nhân lúc Từ Nghi không có ở đây, Chử Điềm mang quần áo anh vừa thay ra và chiếc váy mình mặc trên đường tới đây đi giặt. Vừa vắt khô định đem ra ngoài phơi thì trời đột nhiên sấm chớp đùng đoàng, chỉ trong chốc lát mưa đã trút xuống ào ạt. Ngán ngẩm nhìn trời, cô đành mang quần áo phơi ở nhà tắm công cộng. Nhà tắm bình thường nối liền với nhà vệ sinh, tuy tầng này không có ai, nhưng Chử Điềm vẫn sợ gặp phải người khác, cô không dám ở lâu, phơi quần áo xong liền vội vã trở về phòng.
Vị trí nông trường chếch về phía Bắc so với trung tâm thành phố B, hiện giờ trời đổ mưa, không bao lâu sau buổi cơm chiều thì sắc trời đã tối hẳn.
Cơn mưa ngoài kia càng lúc càng nặng hạt, cả buổi tối không có chỗ nào để đi, Chử Điềm thấy thế dứt khoát ở trong phòng. Cô định nói chuyện đàng hoàng với Từ Nghi, bắt anh khai báo rõ ràng mười mươi cho cô biết.
Từ Nghi làm xong việc trở về thì đã thấy Chử Điềm bày ra bộ dáng nghiêm trang, anh không cảm thấy sợ mà là buồn cười. Cô gái xinh đẹp này lúc không cười thì đẹp theo kiểu lạnh lùng quý phái, nhưng tuyệt đối không có vẻ hà khắc. Cho nên cô không tỏ vẻ hung dữ được, nhìn qua đã biết cô thuốc kiểu người ngoài mạnh trong yếu rồi.
“Uống nước không?” – anh rót cốc nước, đi đến giường ngồi xuống bên cạnh cô, thuận tay đưa cho cô.
Những câu cô định hỏi đều bị nghẹn lại. Chử Điềm nhận lấy cốc nước, sau khi uống hơn phân nửa mới lườm anh:
“Anh đừng hòng đánh trống lảng. Em hỏi anh, tại sao anh không nói cho em biết anh bị điều đến nông trường? Lần trước lúc anh nhận điện thoại kết thúc ngày phép, nói là có việc gấp, có phải là anh bị điều đến đây hay không?”
Hỏi hết một hơi, cô uống sạch luôn nửa cốc nước còn lại. Từ Nghi nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên mái tóc dài buông xõa của cô. Nửa năm qua tóc cô đã dài ra rất nhiều, vuốt lên mềm mượt, cảm giác rất thích.
“Không phải, trước khi kết thúc ngày phép đã biết rồi.”
Chử Điềm trợn to mắt:
“Anh đã sớm biết vậy sao anh không nói cho em nghe?”
Từ Nghi hơi bất đắc dĩ:
“Bởi vì anh không muốn trong thời gian nghỉ phép khiến em ngột ngạt.”
Lời anh nói là thật. Trước khi nghỉ phép anh mới vừa được điều đến đơn vị mới không bao lâu. Vừa đến còn chưa kịp thở đã phải tham gia huấn luyện dã ngoại với toàn trung đoàn. Sau khi huấn luyện dã ngoại kết thúc, anh xin phép đơn vị nghỉ hai ngày, trung đoàn trưởng gọi anh lên đồng ý cho nghỉ phép, và hỏi anh sau này muốn làm ở vị trí gì.
Từ Nghi lập tức cho đáp án: “Phục tùng an bài của tổ chức.”
Không ngờ trung đoàn trưởng cười nói:
“Vị trí gì cũng được à? Nông trường thì sao?”
Từ Nghi trả lời chỉ có một chữ: “Được.”
Cho nên cứ thế bị cử đến nông trường.
Chử Điềm cảm thấy khó hiểu:
“Nhưng mà anh đâu biết chăn heo trồng trọt, sao lại điều anh đến nông trường chứ?”
“Nông trường có gì không tốt.” – anh thản nhiên trả lời – “Em đừng quên lần đầu tiên chúng ta gặp mặt là ở đâu nhé.”
Chử Điềm á khẩu. Không sai, lần đầu tiên họ gặp nhau là ở buổi giao lưu quân – dân, mà buổi giao lưu đó được tổ chức tại nông trường trực thuộc đơn vị cũ của Từ Nghi. Cô nghĩ rồi khẽ nói:
“Nhưng khác nhau mà. Anh tốt nghiệp chỉ huy, ở đây sẽ mai một tài năng.”
Cô cảm thấy bực tức, tiếc nuối và uất ức thay cho anh. Thế nhưng anh lại điềm nhiên như không. Cô không khỏi ngẩng đầu lừ mắt nhìn anh, lại phát hiện anh đang ngắm nhìn mình đắm đuối.
“Anh nhìn em làm gì? Nói chuyện đi!”
Chử Điềm lo lắng đẩy anh ra khiến Từ Nghi không nhịn được cười. Thực ra anh rất muốn nghiêm túc nói chuyện với cô, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng cô lo âu lại cảm thấy vô cùng thú vị. Anh thật sự chưa từng thấy ai lo lắng bao che cho mình như cô.
“Không sao, anh ở đây cũng rất tốt.” – Từ Nghi nghiêm túc đáp – “Vả lại, trung đoàn trưởng cử anh đến đây cũng là có sắp xếp khác.”
“Sắp xếp gì?”
“Chịu trách nhiệm huấn luyện hằng ngày ở đây, chuẩn bị cho cuộc sát hạch sắp tới. Kỳ hạn ba tháng, sau khi kết thúc sẽ trở về đơn vị cũ.”
Chử Điềm vẫn thấy hơi khó tin:
“Thật sao?” – cô hỏi lại vô cùng cẩn thận.
“Anh lừa em làm gì?”
Chử Điềm nghĩ ngợi lại nói:
“Vậy anh phải nói rõ trước với em, như vậy em đâu cần phải lo lắng chứ.”
Từ Nghi im lặng, thật ra sau khi anh đến nông trường mới hiểu được ý của trung đoàn trường. Anh có thể nói qua điện thoại với Chử Điềm, nhưng anh sợ một khi nói không rõ thì cô vợ anh sẽ tức đến bốc khói. Trong điện thoại làm sao mà dỗ dành cô được chứ?
Từ Nghi không muốn giải thích nhiều nữa, anh lấy trong ngăn kéo ra một cặp quân hàm:
“Vừa nãy thay quần áo hơi vội, chưa kịp đeo quân hàm, em đeo giúp anh nhé?”
“Hả?”
Đề tài đột nhiên chuyển đổi, Chử Điềm không kịp phản ứng. Khóe môi Từ Nghi hơi cong lên, bỏ quân hàm vào tay cô. Chử Điềm nhìn vào mắt anh, biết anh không muốn nói nữa nên chuyển đề tài, nhưng cô không vạch trần anh, chỉ lẳng lặng nhìn anh một hồi rồi nhận lấy quân hàm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!