Bầy Hạc - Chương 5.2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
132


Bầy Hạc


Chương 5.2


Chử Điềm hoàn toàn ngây ngốc. Trước khi kết hôn, Từ Nghi chỉ nói sơ qua về tình cảnh Từ gia. Lúc đó, thời gian gấp rút, không có điều kiện gặp mặt hết từng người. Cô cũng chỉ biết anh có một người cô dạy học ở Đại học Z, nhưng không ngờ lại siêu đến mức độ này.

Cô nhìn Phó Dục Ninh, không biết nói gì cho phải. Trái lại Phó Dục Ninh đã thu dọn xong đi xuống bục giảng, khoác cánh tay cô cười tít mắt nói:

“Đã sớm nghe nói thằng nhóc đó kết hôn rồi, nhưng nó vẫn chưa rảnh dẫn con đến cho bọn cô gặp, thế mà hôm nay lại bị cô bắt được. Đi thôi, về nhà cho ông xã cô biết mặt.”

Chử Điềm im lặng, trong lòng mắng Từ Nghi cả nghìn lần.

Phó Dục Ninh lái xe, đưa thẳng cô đến một khu cứ xá ở phía Tây khu phố cũ. Khu nhà này thoạt nhìn không có gì khác thường, đơn giản là phong cách cổ kính một chút, chỉ cần nhìn cây đại thụ cao ngất trời giữa khu là có thể nhận thấy vết tích của thời gian. Có điều, đến gần mới phát hiện ra khu cư xá này là nơi đặc biệt, bởi vì ngoài cửa treo hai tấm bảng nền trắng chữ đỏ. Một tấm là “Khu vực thuộc quản lý của quân đội, không phận sự miễn vào”. Tấm còn lại là “Vệ binh thiêng liêng bất khả xâm phạm.”

Thì ra gia đình cô út cũng là quân nhân à! Chử Điềm nhìn sang với vẻ hơi khó tin.

Phó Dục Ninh trình giấy phép cho cậu lính gác, rồi mới từ từ lái xe vào. Thấy Chử Điềm đang nhìn mình, bà nghiêng đầu khẽ mỉm cười:

“Cô đoán Từ Nghi cũng chưa nói với con, chồng cô là bộ đội phải không?”

Chử Điềm từ từ lắc đầu, Phó Dục Ninh cười ha ha.

Chử Điềm: “…”

Phó Dục Ninh dừng xe ở cửa, dẫn Chử Điềm vào căn nhà nhỏ cao hai tầng trướng mặt. Lạ lùng thay, hai lớp cửa đều để mở, Chử Điềm đi theo Phó Dục Ninh vào nhà, còn chưa kịp ngắm căn nhà kỹ lưỡng thì đã nhìn thấy một người đàn ông ngồi trên ghế salon ở phòng khách.

Trong tay ông bưng một tách trà, đang nhấm nháp thưởng thức. Nghe thấy tiếng bước chân khẽ đi đến, sau khi thấy rõ người vào nhà là ai mới nói:

“Về rồi à?”

Lần này đầu óc Chử Điềm đã nhanh nhạy hơn, cô đoán được người này nhất định là dượng của Từ Nghi. Cũng đúng, có thể quang minh chính đại ngồi trong phòng khách uống trà như vậy ngoại trừ nam chủ nhân còn có thể là ai được chứ?

Nữ chủ nhân Phó Dục Ninh liếc nhìn người đàn ông kia một cái, bà im lặng tiện tay vứt túi lên ghế salon, quay người thay giày, lại nhân tiện lấy một đôi dép cho Chử Điềm.

Chử Điềm vừa đổi giày vừa quan sát dượng út qua khóe mắt. Chỉ thấy ông nhìn chằm chằm túi xách trên ghế, lắc đầu khẽ cười, rồi đi đến cầm lên, bỏ đồ rơi ra vào túi lại cho bà, đặt ngay ngắn trên ghế salon. Lúc thẳng người dậy, ánh mắt ông giao với Chử Điềm.

Bị phát hiện rồi! Chử Điềm đỏ mặt cười cười với ông.

Dượng út cũng khẽ mỉm cười với cô, sau đó hỏi Phó Dục Ninh:

“Dẫn khách trẻ tuổi xinh đẹp như vậy về nhà sao không giới thiệu với anh một chút?”

Lúc này Phó Dục Ninh mới đáp lời ông:

“Chử Điềm, vợ của thằng cháu quý hóa Từ Nghi của tôi, hôm nay gặp khi đi dạy.” – bà nhìn Chử Điềm – “Tối nay ăn cơm ở nhà cô, muốn ăn gì, cô nấu cho con.”

Tuy không khí giữa cô và dượng hơi lạ, nhưng lúc đối diện với cô sắc mặt vẫn vui vẻ, Chử Điềm liền biết không phải nhằm vào cô.

“Món gì cũng được ạ. Con không kén ăn, con giúp cô nhé?”

“Không cần” – Phó Dục Ninh cười – “Lần đầu tiên đến nhà sao lại để con xuống bếp chứ. Chuyện này thằng nhóc Từ Nghi kia mà biết chắc chắn lần sau không dám cho con đến đây nữa đâu.”

Hai người đều cười vui vẻ, nhưng người đàn ông bên cạnh lại hơi lúng túng. Ông đi đến, đứng sau lưng Phó Dục Ninh, khẽ giật áo bà:

“Không giới thiệu cho anh biết à?”

Phó Dục Ninh quay đầu lại nhìn ông, tuy bà phải ngước lên nhưng không hề giảm khí thế:

“Anh là ai? Ba tháng không về nhà, vừa về đã muốn Điềm Điềm nhà tôi gọi anh là dượng út à? Nằm mơ đi!”

Người đàn ông nhìn dáng vẻ cố tình gây sự của vợ mình, không nhịn được bật cười. Ông ôm vợ, tự giới thiệu với Chử Điềm:

“Chào con, Điềm Điềm. Dượng là dượng út của con.”

Dượng út tự giới thiệu mình họ Cố tên Trường An.

Cố Trường An – cái tên này đối với một người hâm mộ quân đội nhưng chỉ hâm mộ chồng mình mà nói thì thật sự chẳng hề gây được chút chấn động nào cả.

Chử Điềm nhìn người đàn ông tuấn tú dong dỏng cao trước mắt, cười đáp lại:

“Cháu chào dượng út!”

Nhìn dáng vẻ Chử Điềm, người đầu tiên cười chính là Phó Dục Ninh. Bà gạt tay Cố Trường An ra, cười nhạo ông chẳng hề nể mặt:

“Nói dượng út là được rồi, còn bày đặt giới thiệu tên mình nữa. Ngoại trừ đám học sinh của ông ra thì có ai biết ông đâu nào? Đúng không Điềm Điềm?”

Chử Điềm lờ mờ đoán được chức vụ của dượng út này không thấp, sức ảnh hưởngkhông nhỏ. Nhưng cô không biết thật mà, cho nên chỉ cười khúc khích. Đương nhiên Cố Trường An không trách cô, ông vỗ vỗ eo vợ:

“Giận đủ rồi hả?”

Dĩ nhiên Phó Dục Ninh ngại giận dỗi với ông trước mặt Chử Điềm, tuy hiện tại bà rất giận ông vì một hạng mục mà có thể bỏ nhà đi lâu như vậy, số lần gọi điện về chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Thấy vợ đã nể mặt, Cố Trường An cũng vững lòng hơn, ông nói với bà và Chử Điềm:

“Hai cô cháu cứ trò chuyện đi, bữa tối nay để dượng nấu.”

Phó Dục Ninh hơi làm mặt lạnh, sau khi Cố Trường An vào bếp mới phì cười một tiếng, kéo tay Chử Điềm nói:

“Nào, cháu ngồi đợi ở phòng khách chút nhé, cô đi thay quần áo cái đã.”

Tranh thủ thời gian Phó Dục Ninh đi thay đồ, Chử Điềm ngắm nghía toàn bộ căn nhà. Ánh mắt rơi vào giá treo quần áo, trên đó treo một bộ quân phục, cô nhìn kỹ cấp bậc, lập tức cảm thấy kinh hãi.

Phó Dục Ninh đi xuống, thấy Chử Điềm có vẻ thấp thỏm không yên, hơi lo lắng hỏi:

“Sao vậy? Có phải khó chịu ở đâu không?”

Chử Điềm lắc đầu:

“Cô út, dượng út… là…” – hai chữ sau không dám nói ra.

Phó Dục Ninh vừa nghe đã cười phì:

“Còn tưởng rằng chuyện gì to tát lắm.”

Đương nhiên bà đã quen nhưng cô là vợ của một thượng úy cỏn con làm sao không biết xấu hổ chờ một vị thiếu tướng nấu cơm bưng lên bàn được chứ? Sẽ ăn không tiêu đó!

Chử Điềm đứng dậy:

“Con vẫn nên vào bếp giúp dượng út một tay thôi.”

“Đứng lại.” – Phó Dục Ninh cản cô, có chút dở khóc dở cười – “Thật đúng là bị ông ấy dọa à? Cho dù ông ấy đeo quân hàm thiếu tướng thì cũng là dượng út con. Mà huống chi ông ấy đâu phải là lính thực chiến chứ.”

Chử Điềm hơi không hiểu được ẩn ý trong chuyện này:

“Cái gì gọi là không thực chiến ạ?”

“Dượng út con làm giảng viên trường quân đội, bình thường chỉ nghiên cứu lý thuyết, là cán bộ văn chức, không thường xuyên đến doanh trại, nên không có dáng vẻ sĩ quan. Học sinh của ông ấy gặp ông ấy cũng không sợ, gặp nhiều con sẽ biết.”

Tuy Chử Điềm tự cảm thấy mình rất hâm mộ quân đội, mà còn làm vợ lính lâu như vậynữa, nhưng cô chỉ có kiến thức nửa vời về hệ thống quân đội. Cao lắm là xem phim về quân nhân trên truyền hình nên biết về quân hàm thôi. Nên cô vừa nhìn thấy cấp bậc của Cố Trường An liền nhớ đến những vị tướng oai phong lẫm liệt đi đến đâu cũng tiền hô hậu ứng như trong phim. Bây giờ vừa nghe Phó Dục Ninh nói thế, trái lại có chút tò mò, nhất thời không còn căng thẳng nữa.

“Vậy dượng út đang dạy học ở đâu ạ?”

“Đang dạy ở Đại học Khoa học và Kỹ thuật thành phố B chúng ta.”

Chử Điềm “Ồ” lên, vừa nhắc đến đại học, trong lòng cô cảm thấy vị trí Cố Trường An và Phó Dục Ninh đã trở thành ngang bằng. Nói trắng ra đều là giảng viên hết, chỉ có điều nơi Cố Trường An giảng dạy không giống với đai học bình thường thôi. Sau khi thả lỏng, Chử Điềm mới phát hiện mình phản ứng hơi thái quá, cô đặt hai tay lại trên gối, nhìn Phó Dục Ninh ngại ngùng mỉm cười.

Phó Dục Ninh ngồi dựa vào ghế salon, khẽ hất mái tóc, nhìn Chử Điềm vô cùng thích thú:

“Cảm giác gặp con ở ngoài đời khác với trong hình nhiều.”

Chử Điềm chớp chớp mắt:

“Cô nhìn thấy hình con ở đâu ạ?”

“Ở chỗ anh cô, cũng chính là ba Từ Nghi đó.” – bà cười cười – “Thằng nhóc này rất cứng đầu, sau khi bọn con kết hôn mới gửi hình cho gia đình.”

Vậy chắc họ xem hình trên giấy kết hôn rồi. Hôm đó chụp hơi vội, cô chỉ trang điểm nhẹ, lúc chụp ảnh cũng chỉ khẽ cười. Bây giờ nghĩ lại chắc tấm hình lúc đó cô rất buồn tẻ và dè dặt rồi. Cho nên lúc nhìn thấy tấm hình đó, Phó Dục Ninh cảm thấy cô là một cô gái có tính cách trầm lặng sao?

Cô nhìn Phó Dục Ninh tựa như muốn chứng thực.

Phó Dục Ninh lại nói:

“Lần đầu tiên nhìn thấy con qua tấm hình, cảm giác của cô là… cô bé này sao bình thường quá vậy?”

Chử Điềm: “…”

Phó Dục Ninh khẽ cười:

“Thứ lỗi cho suy nghĩ của cô, tuy cô chỉ là cô út của Từ Nghi, nhưng vì chị dâu và anh cô đều bận gây dựng sự nghiệp, nên cô đã chăm sóc thằng nhóc này một khoảng thời gian, tình cảm của hai cô cháu không thua kém cha mẹ ruột. Mà cô lại là loại người nhìn con mình cái gì cũng tốt, cho nên yêu cầu đối với con cũng hơi cao một chút.”

Chử Điềm tỏ vẻ thấu hiểu: “Vậy bây giờ có phải cô cảm thấy con càng bình thường hơn không ạ?”

Cô nói mà ngay cả bản thân mình cũng không tự tin, le lưỡi ra.

Phó Dục Ninh lắc đầu, bà nhìn Chử ĐIềm, đôi mắt đen nhánh bừng sáng:

“Bây giờ cô cảm thấy con là một cô gái vô cùng thú vị. Cô không biết con có thích hợp với Từ Nghi hay không, nhưng tối thiểu là cô thích con.”

Tuy Phó Dục Ninh vẫn có khoảng cách, nhưng dù gì hôm nay hai người mới chính thức gặp mặt nhau, có thể được đánh giá như vậy thì Chử Điềm đã vô cùng hài lòng rồi. Cô chân thành nói cám ơn Phó Dục Ninh, lại khiến bà bật cười.

Hai người trò chuyện một hồi, nghe thấy Cố Trường An kêu ăn cơm, Chử Điềm tích cực chủ động đi giúp bưng đồ ăn lên. Nhìn vẻ mặt ôn hòa của dượng út, cảm giác sợ hãi trong lòng cô đã vơi đi phân nửa, chỉ còn lại kính nể thôi.

Lúc ăn cơm họ trò chuyện không nhiều, nhưng không khí bữa ăn rất thân thiện. Sau khi ăn xong, Chử Điềm ngồi thêm chốc lát mới về nhà. Phó Dục Ninh thấy ngoài cửa sổ trời đã tối đen, liền nhờ một anh lính trong tiểu đội vận tải chở cô về nhà.

Về đến nhà rồi, tâm trạng Chử Điềm vẫn còn hơi kích động. Cô lấy điện thoại ra, vào Weixin, nhắn tin cho đồng chí Một Gạch Ba Sao:

“Hôm nay em gặp cô út rồi, ở đại học Z.”

Gửi tin nhắn chưa được bao lâu thì Từ Nghi gọi về, cô vừa bắt máy anh đã hỏi ngay:

“Gặp thế nào?”

Chử Điềm khai báo hết đầu đuôi ngọn ngành cho anh nghe:

“Anh nói có trùng hợp hay không?”

Từ Nghi khẽ cười:

“Ăn tối ở nhà cô út à? Gặp dượng út rồi phải không?”

“Đương nhiên rồi.” – Chử Điềm kể lại chuyện gặp dượng út cho anh nghe – “Em nghe cô út nói, dượng út là giảng viên trường quân đội, ngoại trừ biên chế quân nhân ra thì chẳng khác gì với giảng viên bình thường hả anh?”

“Cô út nói với em như vậy à?”

“Đúng đó, lẽ nào cô út gạt em?”

Cũng không tính là lừa gạt, cao lắm chỉ là giấu bớt thôi. Từ Nghi giải thích:

“Mấy năm nay dượng út vẫn dạy ở Đại học Khoa học và Kỹ thuật, tương đương với cấp phó tư lệnh đại quân khu, trực thuộc quân ủy trung ương. Bản thân dượng út là hiệu phó, nên được đãi ngộ tương đương phó tư lệnh.”

Mí mắt Chử Điềm thoáng giật giật, có điều không ngạc nhiên khủng khiếp như lúc vừa mới biết nữa.

“Dượng út có vẻ rất bình dị gần gũi, hoàn toàn không nhìn ra lợi hại đến thế.” – cô ngẫm nghĩ – “Có điều em thấy sau này anh cũng sẽ lợi hại như vậy!”

Từ Nghi bị giả thiết của cô chọc cười:

“Tin tưởng anh vậy hả?”

Cô cũng cười:

“Em tin vào mắt nhìn của mình thôi.”

Những lời này như một dòng nước mát rót vào lòng, Từ Nghi nhất thời cảm thấy tim gan mát rượi. Hai người lại trò chuyện một lúc nữa mới cúp điện thoại.

Một giây sau có tin nhắn gửi đến, Từ Nghi cho rằng Chử Điềm gửi, nhìn kỹ lại mới thấy là số điện thoại khác. Nhìn cái tên hiện trên màn hình điện thoại di động, tim anh bỗng đập liên hồi. Bình ổn lại tâm trạng, anh mới dám mở ra xem.

Tin nhắn chỉ có một câu, nhưng lại khiến bàn tay cầm điện thoại của Từ Nghi từ từ siết chặt. Anh cau mày ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm thăm thẳm.

Nếu yêu thích, hãy mua sách xuất bản

Kể từ khi biết thân phận của Phó Dục Ninh, Chử Điềm càng tích cực tham gia lớp đào tạo. Cô không chỉ muốn làm thân với người cô út này, mà còn muốn theo bà học ít kiến thức. Phùng Kiêu Kiêu thấy cô nghiêm túc như vậy, cũng không còn mỗi lần điểm danh xong là chuồn mất nữa mà ngoan ngoãn theo cô nghe giảng bài. Nhưng vì nhà cô nàng khá xa, một tháng đi đến đây ba bốn lần nên đã sụt mất hai cân. Vì thế Phùng Kiêu Kiêu kích động quyết định mời Chử Điềm ăn cơm.

Chử Điềm cảm thấy buồn cười, nhắc nhở cô nàng:

“Nói không chừ ăn xong bữa tiệc này thì cậu sẽ tăng cân lại đấy.”

Phùng Kiêu Kiêu nhìn người đẹp muôn năm mảnh khảnh trước mặt, vô cùng đắc ý:

“Dù sao vẫn còn học một tháng nữa, nhất định sẽ gầy lại thôi.”

Lúc nói lời này, hai mắt cô nàng sáng quắc gắp món thịt ba chỉ lên bếp nướng, Chử Điềm cũng lười đả kích nữa.

Chử Điềm chưa ăn được vài miếng đã buông đũa, Phùng Kiêu Kiêu giục cô ăn nhiều một chút, cô lắc đầu:

“Không muốn ăn, ăn no quá là muốn nôn.”

“Muốn nôn hả?” – Phùng Kiêu Kiêu nhướng mày, cười xấu xa – “Không phải là có em bé rồi chứ?”

Chử Điềm cười khanh khách, đẩy đầu Phùng Kiêu Kiêu đang kề sát cô ra. Hôm nay cô không có tâm trạng trêu đùa với cô nàng này, từ lúc ăn trưa đã cảm thấy khá khó chịu, không thể nói cụ thể ở đâu, chỉ cảm thấy cả người không thoải mái.

Ăn tối xong hai người vốn định đi xem phim, nhưng vì Chử Điềm không khỏe nên ngồi ở băng ghế dài chờ Phùng Kiêu Kiêu xếp hàng mua vé trở lại. Mới vừa ngồi không bao lâu, cô liền cảm thấy bụng mình thỉnh thoảng đau lên từng cơn. Cô dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống để giảm bớt cơn đau nhưng tình trạng không chuyển biến tốt hơn chút nào.

Chỉ chốc lát sau, Phùng Kiêu Kiêu mua vé quay lại, thấy sắc mặt cô tái nhợt cũng giật mình:

“Điềm Điềm, cậu sao vậy?”

Chử Điềm đã đau đến xây xẩm mặt mày:

“Mình không biết, cảm thấy chỗ này đau quá…”

Phùng Kiêu Kiêu thử ấn xuống nơi tay cô đang đặt, kết quả Chử Điềm đau đến nỗi suýtthét lên. Cô nàng sợ đến mức luống cuống, lập tức ném gói bắp rang trong tay, đỡ cô lên:

“Điềm Điềm, chúng ta đến bệnh viện thôi.”

Phùng Kiêu Kiêu đón xe đưa Chử Điềm đến Bệnh viện đa khoa Quân khu gần đó.

Qua kiểm tra, bác sĩ chẩn đoán Chử Điềm bị viêm ruột thừa cấp tính, phải phẫu thuật. Trước đây hai cô chưa từng phải lên bàn mổ nên nhất thời đều hoảng hốt. Dưới tình thế cấp bách, Phùng Kiêu Kiêu quyết định gọi cho Từ Nghi, nhưng bị Chử Điềm ngăn lại.

Phùng Kiêu Kiêu sốt ruột:

“Không liên lạc với anh ấy thì liên lạc với ai, chẳng lẽ lúc nào cũng không xin ra được sao? Anh ấy là sĩ quan mà!”

Chử Điềm nhịn đau, nói với Phùng Kiêu Kiêu:

“Không phải là vấn đề có ra được hay không, mà là xa quá…”

Cô dừng một chút lại nói:

“Chờ anh ấy đến đây thì mình cũng đã mổ xong rồi, mất công đi một chuyến… Đây không phải là chuyện to tát gì, bên cạnh mình đâu phải là không có ai…”

“Nhưng chỉ có mình mình thì có ích gì chứ?”

Phùng Kiều Kiều giậm chân, còn định nói gì nữa thì lại bị y tá ngăn lại, họ sắp chuẩn bị phẫu thuật rồi.

Phùng Kiêu Kiêu nhìn Chử Điềm vào phòng mổ, từ đầu đến cuối trong lòng vô cùng lo lắng. Lúc đang do dự rốt cuộc có nên liên lạc với Từ Nghi không thì điện thoại của Chử Điềm bỗng đổ chuông, màn ảnh hiển thị: Cô út. Phùng Kiêu Kiêu biết Chử Điềm là người vùng khác, cũng chưa từng nghe cô nhắc đến việc mình có người thân ở vùng này. Nhưng bây giờ chẳng thế suy nghĩ nhiều được nữa, Phùng Kiêu Kiêu nhận điện thoại, không đợi đối phương cất tiếng đã nói liên thanh:

“A lô? Cô là cô út của Điềm Điềm phải không ạ? Hiện giờ cậu ấy đang ở bệnh viện…”

Nghe thấy vậy Phó Dục Ninh sững sờ:

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Là viêm ruột thừa cấp tính ạ. Cô xem, cô có tiện đến đây một chuyến không?”

“Ở bệnh viện nào?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN