Bầy Hạc - Chương 6.1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Bầy Hạc


Chương 6.1


Khi Chử Điềm tỉnh lại, Từ Nghi không có trong phòng bệnh. Đợi chốc lát mới thấy anh quay trở về, trong tay còn cầm túi thức ăn mua ở nhà hàng.

“Tỉnh rồi hả?” – anh đặt túi đồ xuống, đỡ cô ngồi dậy – “Khi nãy quay về anh gặp chị dâu Đồ Hiểu.”

Chử Điềm trợn tròn mắt:

“Chị họ?”

“Ừ, nói là đến thăm em, thấy em đang ngủ nên không quấy rầy.”

Đồ Hiểu là chị họ của Chử Điềm. Lúc trước chị ấy cũng làm bác sĩ quân y ở bệnh viện này, đầu năm mới sinh con, bây giờ còn đang trong thời kỳ thai sản, chưa quay lại làm việc. Vì vậy chuyến này tới bệnh viện hẳn là do biết cô ngã bệnh nên có lòng đến thăm. Tiếng chị họ này Chử Điềm cũng không phải gọi không, hai người thật sự có mối quan hệ thân thích, mẹ ruột của Đồ Hiểu là dì ruột của Chử Điềm.

Nhưng điều khiến Chử Điềm kinh ngạc không phải là những thứ này, cô thấy lạ là vì sao Từ Nghi biết chị họ cô. Cô nhớ rõ mình chưa từng nhắc đến với anh, Chử Điềm nhìn anh hỏi:

“Sao anh biết chị họ em?”

“Không nhớ hả?” – Từ Nghi liếc nhìn cô, thấy vẻ mặt cô vẫn mờ mịt bèn khẽ cười nói – “Anh từng dự đám cưới của chị họ em.”

Chử Điềm ôm trán nhớ lại. Đó là khoảng thời gian vô vọng nhất trong quá trình theo đuổi anh, ngày cưới của chị họ Đồ Hiểu, cô là bà con nhà gái đến phụ giúp chịu trách nhiệm thu tiền mừng cưới. Lần đó Từ Nghi cũng đến dự, cô gặp anh ở cửa khách sạn, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng nghĩ đến dáng vẻ trốn tránh không kịp của anh hồi cô theo đuổi trước đó, trong lòng tức tối chẳng cho anh chút sắc mặt hòa nhã nào. Ngược lại Từ Nghi lại chào hỏi cô như người thường rồi đi thẳng vào khách sạn, cả buổi tiệc hai người chẳng nói với nhau một câu.

Lần đó cô uống hơi nhiều, về sau thật sự không chống đỡ được nên mượn thẻ phòng của chị họ Đồ Hiểu, định lên lầu nghỉ ngơi. Nhưng đại sảng tiệc cưới cách thang máy một đoạn, cô đi liêu xiêu trong đám người, dẫn đến nhiều ánh nhìn chăm chú, nhất là đàn ông. Có người nhìn không được bước đến dìu cô một tay, cô quay đầu lại nhìn, có thể thật sự là đã hơi say, trông thế nào người đó cũng giống Từ Nghi. Sau đó cô ngủ một giấc tỉnh lại, nhớ đến người đã dìu cô, nhớ đến Từ Nghi, cô lại khổ sở bật khóc. Bây giờ nhớ lại còn cảm thấy đây là một chuyện rất buồn. Nhưng cô lại quên béng mất, lẽ nào bởi vì khoảng thời gian này cô đã sống quá hạnh phúc rồi sao?

Đúng lúc Từ Nghi múc cháo ra, đưa một bát cho cô. Chử Điềm liếc nhìn anh, khẽ “Hừ” rồi nhận lấy. Từ Nghi biết cô lại nhớ đến “chuyện xưa xót lòng” trước kia rồi, anh khẽ cười, không thèm để ý đến thái độ của cô.

Chử Điềm ăn một nửa bát cháo mua về đã no, Từ Nghi lại vô cùng tự giác gánh vác trách nhiệm dọn dẹp chiến trường, cầm lấy hộp giữ nhiệt, chuẩn bị giải quyết nốt phần còn dư.

Chử Điềm nằm bên cạnh đọc sách, xem một hồi cảm thấy cổ tay hơi mỏi. Đặt sách qua một bên, cô trở mình đối diện với Từ Nghi, nhìn anh ăn cơm:

“Buổi trưa anh đi ra ngoài là mua cháo này sao?”

Từ Nghi “Ừ”, rồi hỏi cô:

“Mùi vị thế nào? Anh đặc biệt mua về từ một nhà hàng năm sao đấy.”

Chử Điềm trợn to mắt:

“Thật hả? Vậy mau cho em ăn một miếng nữa nào.”

Từ Nghi liền đút cô vài thìa. Chử Điềm nhận biết rõ mùi vị cháo này, khẽ dẩu môi:

“Ăn chẳng thấy gì đặc biệt, rõ ràng là anh gạt em.”

Từ Nghi rũ mày khẽ cười, tiếp tục ăn cơm. Chử Điềm nằm nghiêng nhìn chồng cô chẳng hề chớp mắt. Đôi khi nghĩ đến anh, cô cảm thấy cô đã có được người đàn ông tốt nhất trên thế giới này. Tuy không giàu có – Từ Nghi đã từng nói, anh không muốn cầm tiền trong nhà, mà tiền lương của lính cũng không coi là cao – mặt dù từ nhỏ lớn lên trong gia đình giàu có, nhưng mà cô không hề coi trọng chuyện này.

Cô có rất ít thứ phải cố gắng rất nhiều mới đạt được, chỉ có hai việc một là sinh mệnh của mẹ, hai là Từ Nghi. Chuyện thứ nhất, cô đã từng cố gắng nhưng không thể giữ lại mẹ. Chuyện thứ hai, vào lúc gần như cô gần như nản chí thì cuối cùng lại đến bên cô.

Chính là người đàn ông này đây. Chử Điềm nhìn anh, khẽ khàng hỏi:

“Khi đó tại sao anh lại đi dự đám cưới của chị họ?”

“Bởi vì anh rể họ của em là thủ trưởng cũ của anh.”

Từ Nghi nói, lại đút cho cô hai thìa cháo. Chử điềm nghe thấy lời này thì suýt bị sặc cháo:

“Thiệt hay giả? Sao từ trước đến nay không nghe anh nhắc đến?”

Nói xong cô liền nhớ lại, hình như lúc Từ Nghi nhắc đến Đồ Hiểu quả thật gọi chị ấy là chị đâu.

“Thật.”

Lúc mới vừa vào quân đội, anh ở cơ quan tổng bộ nửa năm, sau đó được điều đến tiểu đoàn trinh sát thuộc sư đoàn T quân khu B, lãnh đạo trực thuộc là Thẩm Mạnh Xuyên, cũng chính là anh rể họ của Chử Điềm.

Chử Điềm im lặng một lúc lại hỏi:

“Sau khi em uống rượu say là anh dìu em vào phòng sao?”

“Ừ, là anh.”

Thật sự chính là anh! Chử Điềm dằn nỗi kinh ngạc và kích động trong lòng, lườm anh một cái:

“Không phải anh một lòng một dạ trốn tránh em sao, sao lại chịu quan tâm em sống chết vậy hả?’

Nghe thấy lời này, Từ Nghi lại lừ mắt nhìn cô:

“Em suy nghĩ lại tình cảnh lúc ấy chút đi, cảm thấy anh có thể bỏ mặc em sao?”

“Em uống say không nhớ rõ.”

Chử Điềm chơi xấu quay mặt sang chỗ khác.

“Không nhớ thật hả?” – Từ Nghi ngồi bên cạnh, vuốt mái tóc dài đen nhánh của cô, ra vẻ chú tâm muốn khiến cô nhớ lại – “Em mặc bộ váy phù dâu màu trắng, cổ lộ hết ra ngoài. Em uống nhiều, đầu tóc rối tung, hai gò má ửng hồng, lúc say còn vừa đi vừa kéo váy, thiếu điều cởi ra ngay tại chỗ. Những điều này em cũng không nhớ hả?”

Chử Điềm trợn mắt như muốn lọt ra ngoài:

“Em uống say làm sao sẽ như vậy chứ?”

Từ Nghi rất thức thời ngậm miệng lại, anh im lặng thin thít để cô tự nhớ lại mọi chuyện. Chử Điềm cũng im lặng một hồi, bỗng bật kêu lên hai tiếng á á “Mắc cỡ chết được!” rồi lại dùng chăn che kín mặt. Từ Nghi nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cánh tay đang truyền dịch của cô, tránh để kim truyền bị lệch.

Nhìn ai đó đang bọc kín mình thành một đống, Từ Nghi bèn kêu tên cô, ai đó không thèm để ý. Phó nông trường Từ cau mày lại, không nhịn được bật cười. Hiện giờ rốt cuộc anh cũng hiểu rõ, đối với một cô gái rất xinh đẹp mà nói, vẻ đẹp bề ngoài chính là yếu điểm lớn nhất. Cho nên có câu Từ Nghi không nói cho Chử Điềm biết. Dáng vẻ cô say rượu… thật ra chẳng khó coi chút nào.

Bởi vì bị đả kích không lớn không nhỏ, buổi tối Chử Điềm cảm thấy khó ngủ. Từ Nghi thì không, thân hình cao một mét tám mươi mấy nằm trên chiếc giường một mét rưỡi, vậy mà vẫn ngủ được. Trong phòng chỉ bật chiếc đèn bàn nho nhỏ, dưới ánh sáng mờ nhạt, nhìn dáng vẻ ngủ say của Từ Nghi, Chử Điềm cũng từ từ nhắm mắt.

Thật ra tối nay Từ Nghi ngủ không hề yên giấc, trong lúc mơ mơ màng màng đã tỉnh lại nhiều lần, chịu đựng đến sáu giờ sáng anh mới trở mình xuống giường. Rửa mặt qua loa ở phòng vệ sinh, lúc trở lại phòng bệnh Chử Điềm vẫn còn đang ngủ. Từ Nghi đi đến bên giường nhìn cô rồi mới thay quần áo chuẩn bị ra ngoài chạy bộ. Lúc mới vừa đi đến cửa phòng bệnh, điện thoại di động bỗng vang lên hai tiếng, anh lấy ra xem, là tin nhắn của Phó Dục Ninh gửi đến.

Từ Nghi mở ra xem, kinh ngạc đến hàng mày nhướng lên cao, anh đẩy cửa phòng ra, thấy cô út Phó Dục Ninh đang khoanh tay ngồi trên băng ghế dài ở hành lang, nhìn anh chằm chằm với vẻ mặt nghiêm túc.

“Cô út?” – Từ Nghi gọi bà – “Sao cô lại đến đây?”

“Cô đến đây lạ lắm sao?” – Phó Dục Ninh nhướng đôi mày tinh tế – “Theo cô qua đây, cô có chuyện hỏi con.”

Hai người đi đến khúc cua đằng trước, Phó Dục Ninh dừng lại, quay người về phía Từ Nghi nói:

“Tối hôm qua cô nhận được tin nhắn của Điềm Điềm, hỏi cô có phải cô đã nói chuyện nó nằm viện cho con biết không.”

Từ Nghi không hề bất ngờ:

“Vậy cô trả lời cô ấy thế nào?”

“Dĩ nhiên là cô không trả lời. Chuyện còn chưa rõ ngọn nguồn ra sao, cô nào dám tùy tiện nói lung tung chứ. Với lại, cô còn định hỏi con một chút, sao con lại đột ngột rời đơn bị chạy về đây vậy?”

“Không có gì đâu ạ.”

“Không có gì?” – Phó Dục Ninh thoáng cười khẩy – “Cô còn không biết con à? Cho dù có việc mời con, chưa chắc con đã trở về, hiện giờ con nói một câu không có gì mà hòng trông mong cô sẽ tin sao?”

Lời vừa nói xong thì cả hai người đều im lặng thật lâu, Phó Dục Ninh khẽ thở dài, cất tiếng hỏi:

“Thằng nhóc này, tính tình con sao lại cố chấp đến thế. Gặp phải chuyện con không muốn nói thì sẽ sống chết không chịu hé miệng… Cô hỏi con, có phải người bên nhà họ Mạnh lại gọi điện cho con không?”

“…”

“Mạnh Phàm? Mạnh Ngọc Hòa? Hay là Chương Hiểu Quân?”

“…”

“Từ Nghi! Con điếc à, có thể nói một câu hay không?”

Phó Dục Ninh nổi giận, lúc này Từ Nghi ngước mắt lên:

“Cô út, nhỏ giọng một chút.”

“À! Tính tình con quả thật là điềm tĩnh nhỉ!” – tuy oán trách như vậy nhưng tiếng Phó Dục Ninh vẫn nhỏ xuống tám độ – “Coi như là cô cầu xin con, có thể nói cho cô biết rốt cuộc chuyện này là sao không?”

Khóe môi Từ Nghi khẽ mím, hồi lâu mới nói:

“Là dì Chương, dì ấy gọi điện thoại cho con, nói tình trạng Mạnh Phàm rất tệ, bảo con trở về thăm một chút.”

“Bà ta gọi cho con mấy lần?”

“Con không nhớ nữa.”

Điều này thật sự không phải là lấy lệ, kể từ tuần trước Chương Hiểu Quân đã bắt đầu tiền hành oanh tạc điện thoại anh. Bà ta biết rõ ban ngày anh huấn luyện, không nhận điện thoại thì chuyển sang gọi buổi tối. Ban đầu anh còn nhận nhưng càng về sau anh phát hiện không cách nào nói lý lẽ với Chương Hiểu Quân được nên không nhận nữa.

“Mấy cuộc điện thoại đã khiến con lỗ mãng chạy về à?”

Lửa giận trong lòng Phó Dục Ninh lại dấy lên, trừng mắt nhìn Từ Nghi với vẻ giận dữ vì khinh anh là người hèn nhát. Từ Nghi cúi đầu, không nhìn Phó Dục Ninh nữa:

“Thật ra con không muốn về, nhưng con nghĩ chỉ có thể gặp trực tiếp mới có thể nói rõ ràng”.

Phó Dục Ninh lại “À”, bà nói:

“Với lại con vẫn cảm thấy không yên lòng đúng không? Thực tế là con muốn gặp Mạnh Phàm một lần chứ gì? Con gặp cô ta rồi làm sao nữa? Có thể khiến cô ta tốt lên hơn sao…”

“Cô út.” – Từ Nghi cao giọng ngắt lời và, gương mặt đượm nét mệt mỏi và có chút không kiềm nén được – “Con đã nói rồi, con sẽ không gặp chị ấy.”

“Vậy con còn trở về làm gì? Chương Hiểu Quân không rõ thị phi còn muốn kéo con xuống nước, con cảm thấy nói mấy câu là bà ta có thể hiểu ư? Đừng có ngây thơ! Từ Nghi, con làm rõ cho cô, con phải chịu trách nhiệm với ai, người con phải chịu trách nhiệm đang nằm trong phòng bệnh kia kìa. Nó vừa mới mổ chưa được mấy ngày, bây giờ còn chưa cắt chỉ xuất viện đấy!”

Tuy Phó Dục Ninh nổi giận nhưng tiếng nói đã giảm thấp xuống rất nhiều. Từ Nghi để bà răn dạy, sau đó cười tự giễu:

“Cho nên con mới cảm thấy mình rất buồn cười.”

Biết rõ đi là một chuyến uổng công nhưng cúp điện thoại rồi anh vẫn phải đến. Hơn ba giờ đường xe, anh không biết có phải ông trời cố ý sắp đặt hay không, anh vội vã đến vì một người phụ nữ khác, nhưng ngoài ý muốn lại thấy vợ mình ở đây. Sau khi biết Chử Điềm vừa mới làm phẫu thuật viêm ruột thừa xong, anh cảm thấy lồng ngực mình như có thứ gì đó nổ tung, từng cơn lửa giận bùng cháy trong lòng nhưng anh không thể nào trút ra được.

Buồn cười, anh cảm thấy quả thật muốn chửi mẹ kiếp quá buồn cười. Anh không thể nói cho Phó Dục Ninh biết cảm giác của mình, thật khó có thể mở miệng, vả lại bà cũng sẽ không cảm động vì việc này.

Từ Nghi bình ổn lại tâm trạng, nói với Phó Dục Ninh:

“Chiều qua con đi gặp dì Chương rồi.”

“Đã nói gì?”

“Con nói cho dì ấy biết chuyện như vậy có tiến triển thì chỉ càng tệ hại hơn thôi. Con tin tưởng Mạnh Phàm sẽ khỏe lại, nhưng không phải bằng cách này.”

Phó Dục Ninh suy nghĩ lời nói của anh, lại hỏi:

“Vậy Chương Hiểu Quân có phản ứng gì?”

“Dì ấy… cho con một cái tát.”

“Cái gì?” – Phó Dục Ninh kinh hãi bật dậy – “Cho cô xem nào!”

Từ Nghi quay mặt đi, tránh khỏi tay Phó Dục Ninh : “Không đánh trúng, tướng con cao, dì Chương chỉ đứng đến bả vai con thôi.”

Phó Dục Ninh bị anh chọc cười, tiện tay vỗ vỗ vào bả vai anh một phát:

“Thằng nhóc chết giẫm!”

Sau khi đánh anh, bà lại đau lòng, nhẹ nhàng xoa hai cái lại hỏi:

“Điềm Điềm có biết không?”

“Không biết ạ, con vẫn chưa nói cho cô ấy biết.”

“Không có ý định nói hả?”

“Con sẽ nói” – giọng Từ Nghi chẳng mảy may do dự – “Nhưng không phải bây giờ, cô ấy còn chưa khỏi bệnh, thời cơ không thích hợp.”

Phó Dục Ninh khẽ thở dài từ tận đáy lòng:

“Đổi lại trước đây, cô sẽ không bao giờ nghĩ rằng con sẽ tìm được một cô gái như Điềm Điềm. Nhưng bây giờ xem ra, chuyện này chưa chắc là con không có phúc.”

“Con biết.”

Từ Nghi nói, khóe môi gợn nét cười. Hôm nay Phó Dục Ninh còn có lớp, đến đây một lát đã phải đi rồi, trước khi đi còn dặn dò anh:

“Sau này đừng gặp Chương Hiểu Quân nữa, nếu không đừng trách cô nói chuyện này cho ba con biết.”

Từ Nghi im lặng, coi như đã đồng ý. Tiễn Phó Dục Ninh đi, lúc Từ Nghi trở về phòng bệnh thì Chử Điềm đã dậy, vừa rửa mặt xong, đang ngồi trên giường chờ anh.

Ước lượng hộp giữ nhiệt trống trơn trên bàn, Từ Nghi nói:

“Đói bụng chưa? Anh đi mua đồ ăn.”

Chử Điềm nheo mắt nhìn theo tay Từ Nghi, lúc anh cầm hộp giữ nhiệt chuẩn bị đi ra khỏi cửa, cô bỗng bắt lấy cổ tay anh, ngẩng đầu lên, hỏi anh với vẻ mặt bình tĩnh:

“Mạnh Phàm là ai?”

Mắt Từ Nghi khẽ dao động, mặt ngớ ra, nhất thời im lặng. Thấy vậy, Chử Điềm ngồi thẳng lên, hỏi tiếp:

“Anh không phải là vì em bị bệnh nên mới trở về ư?”

Nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Chử Điềm, Từ Nghi chỉ cảm thấy tim đập cực nhanh. Anh khẽ mím môi:

“Anh…”

“Anh là tên khốn kiếp, Từ Nghi!”

Chử Điềm cầm lấy gối đập vào người anh, chuyện này khiến y tá đi vào đưa thuốc sợ hãi, “ầm” một tiếng, cô ta đánh rơi toàn bộ thuốc trên tay xuống đất. Từ Nghi thoáng do dự, đi đến nhặt đồ lên giúp y tá, lấy thuốc của Chử Điềm, sau đó tiễn y tá đi, đóng cửa phòng lại. Anh quay đầu, thấy đôi mắt Chử Điềm ửng đỏ, thoáng thất thần rồi chậm rãi bước đến.

Từ Nghi chưa nghĩ ra cách nào giải thích cho bản thân, mà Chử Điềm dường như cũng không có ý định cho anh cơ hội này. Cô lôi chiếc chăn ở bên vứt vào người anh, không còn gì để ném nữa thì cô lại dùng chân đá anh.

“Cút! Anh cút! Cút đi!”

Chử Điềm nổi nóng lên đá loạn xạ chẳng có quy tắc gì. Từ Nghi đứng yên trước mặt cô, đá thế nào cũng không nhúc nhích, khiến Chử Điềm giận đến mức nắm tóc mình. Từ Nghi vội vàng bắt lấy tay cô, không để cô tự làm khổ mình.

“Chử Điềm…”

Giờ phút nay Chử Điềm sao còn nghe lọt, một tay bị nắm chặt lại dùng tay kia gạt ra, kim tiêm suýt chút nữa bị lệch. Lúc này Từ Nghi mới sốt ruột, bắt lấy cả hai tay cô, khẽ quát:

“Chử Điềm!”

Chử Điềm bị tiếng quát của anh làm chấn động đến ngây ra, trợn to hai mắt mờ mịt nhìn anh trong chốc lát mới ý thức được mình đang bị anh kiềm giữ. Cô nhìn hai tay bị anh nắm chặt, nước mắt rơi lã chã. Cô nén giận, sau khi mắng to “khốn kiếp” lại bắt đầu đá anh.

Từ Nghi không nhúc nhích, nắm chặt lấy cánh tay đang ghim kim của cô, tay kia vươn ra ôm lấy cô. Anh nhắm hai mắt, hít vào một hơi thật sâu, để mặt cô đánh đá, mặc cô trút giận. Đến lúc cô dần dần hết sức lực, Từ Nghi mới vỗ nhè nhẹ lưng cô, buông cô ra, nói với giọng khàn khàn.

“Điềm Điềm, em nghe anh nói.”

“Em không muốn nghe.” – Chử Điềm cự tuyệt anh, lại không nhịn được bật khóc – “Bây giờ em rất khó chịu. Em không muốn nghe anh nói gì hết, không muốn chút nào.”

Nói xong cô muốn rút cây kim ra, rời khỏi phòng bệnh này, chẳng muốn ở đây thêm chút nào cả.

Từ Nghi lại muốn bắt lấy tay cô, nhưng thấy đôi mắt cô sưng đỏ đành thôi, chỉ nhẹ nhàng bảo vệ cánh tay đang truyền dịch kia của cô.

“Đừng rút kim! Em không muốn nghe thì anh không nói, nhưng em đừng rút kim, được không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN