Bầy Hạc - Chương 6.3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
135


Bầy Hạc


Chương 6.3


Triệu Hiểu Khải không để ý đến cô nàng, vẫn cười tít mắt nhìn Chử Điềm.

“Điềm Điềm, có tiện ra ngoài nói hai câu không?”

Chử Điềm bị anh ta gọi mà sởn gai ốc khắp người, cô rùng mình quay người nhìn Triệu Hiểu Khải.

“Tôi không có gì để nói với anh, bộ phận các anh có lòng tốt quan tâm đến tôi, tôi xin nhận, anh có thể đi rồi.”

Triệu Hiểu Khải làm như không chú ý đến thái độ lạnh lùng của cô, càng cười đáng ghét hơn.

“Tôi thật sự có lời muốn nói với em, Điềm Điềm, Triệu Tiểu Tinh, em biết người này không?”

Ngụm nước Chử Điềm uống vào lập tức bị nghẹn ở cổ họng, cô khó khăn lắm mới nuốt xuống, ho khan một lúc lâu khiến cả khuôn mặt đỏ bừng. Cô hung dữ ngẩng đầu nhìn Triệu Hiểu Khải, gằn từng chữ một:

“Ra! Ngoài! Nói!”

Chử Điềm tìm một nơi khá vắng vẻ, khắp nơi trong tòa nhà đều có camera giám sát, cô không sợ Triệu Hiểu Khải dám làm chuyện gì quá giới hạn, mà nơi này chỉ cần rẽ cua xuống một tầng là đến phòng bảo vệ.

“Nói đi!”

Chử Điềm nhìn anh ta với vẻ mặt lạnh lẽo.Triệu Hiểu Khải đang định cất lời, nhưng nhìn gương mặt Chử Điềm anh ta thoáng sửng sốt. Mái tóc dài chấm vai được cô buộc thành đuôi ngựa, trẻ trung xinh đẹp, tôi lên khuôn mặt trái xoan tinh tế. Đôi mắt sáng long lanh, hai má hồng hào, đôi môi tươi thắm, dù nhìn thoáng qua hay ngắm nghía kỹ càng vẫn có thể thấy đây là một cô gái tuyệt đẹp.

“Nói mau, sao anh biết Triệu Tiểu Tinh?”

Chử Điềm không kiên nhẫn thúc giục. Là người đẹp nhưng tính cách không tốt cho lắm, Triệu Hiểu Khải cất tiếng cười cười:

“Hai người chúng tôi đều mang họ Triệu, em nói xem là quan hệ gì?”

Chử Điềm á khẩu, trợn to mắt nhìn anh ta:

“Anh là em trai của ả?”

“Em họ” – Triệu Hiểu Khải hất cằm – “Ba tôi và bác tôi là anh em, tôi và Triệu Tiểu Tinh đều là con một, nên quan hệ khá thân thiết.”

Chử Điềm không nhịn được cười lạnh, thảo nào hai người lại “tốt đẹp” đến vậy, chuyên đi quyến rũ người có gia đình, hóa ra là hai chị em. Quả nhiên, cực phẩm xuất hiện cùng một lúc.

Vừa thấy sắc mặt Chử Điềm không tốt, Triệu Hiểu Khải vội vàng biện hộ cho mình:

“Em đừng hiểu lầm, tuy tôi biết quan hệ của Triệu Tiểu Tinh và ba em, nhưng tôi tuyệt đối không nói lung tung với người khác đâu.”

Dĩ nhiên cô biết anh ta sẽ không nói lung tung, dù sao đó cũng là chị gái của anh ta, còn ở vị trí kẻ thứ ba, nói ra bị người ta biết anh ta chẳng vẻ vang gì. Chử Điềm nhướn mày:

“Vậy anh nói với tôi những thứ này có ý gì?”

Triệu Hiểu Khải nhướng mày, bất chợt bật cười:

“Không cảm thấy có duyên sao? Tôi không ngờ rằng không theo đuổi được em, nhưng lại có một mối quan hệ này với em.”

Nghe vậy, Chử Điềm thấy mình sắp nôn mất, cô thẳng người nhìn Triệu Hiểu Khải.

“Đừng chọc tôi, anh trở về hỏi chị anh là biết tôi ghét ả bao nhiêu. Sao hả, kẻ thứ ba còn trông mong diễn một vở mẹ hiền con hiếu với tôi à? Ả xứng sao?” – nói đến đây cô bỗng cười – “Có điều anh nói rất đúng, đúng là có duyên, chỉ tiếc… là nghiệt duyên có xua cũng không đi!”

Triệu Hiểu Khải bị lời nói của cô trấn áp, phản ứng lại thì cô đã quay người bỏ đi. Anh ta kêu vài tiếng mà không thấy cô đáp lại, ngược lại khiến người khác nhìn chăm chú, bèn khẽ rủa một câu rồi chạy nhanh vài bước đuổi theo cô.

“Tôi nói em trở mặt gì chứ hả, Triệu Tiểu Tinh là Triệu Tiểu Tinh, tôi là tôi! Chử Điềm, em đừng vơ đũa cả nắm được không…”

Anh ta đang nói bỗng im bặt. Chử Điềm bị anh ta lôi kéo bực bội, đang định hất tay anh ta ra, nom theo tầm mắt của anh thì cô chợt phát hiện mình không cài nút áo sơ mi nơi cổ, để lộ phần cổ trống trơn. Dấu hôn tối hôm trước Từ Nghi để lại cũng phơi bày lồ lộ. Tai cô đỏ lên, đẩy mạnh anh ta ra rồi nắm chặt cổ áo rảo bước bỏ đi.

Buổi sáng cô bị Triểu Hiểu Khải chọc tức khiến cả ngày tâm trạng của Chử Điềm đều bức bối. Tối đến lúc tan việc rời khỏi công ty, Chử Điềm đón xe đến nhà cô út Phó Dục Ninh. Sáng nay trước khi đi làm, Chử Điềm nhận được điện thoại của cô út, nói rằng nghe tin Chử Điềm xuất viện, bà muốn tổ chức ăn mừng một bữa tại nhà.

Lúc Chử Điềm đến, Phó Dục Ninh đã nấu cơm sắp xong, nhìn một bàn thức ăn thanh đạm ngon lành, cô cảm thấy nước bọt mình sắp trào ra mất. Phó Dục Ninh cười nhìn cô:

“Lần này nằm viện gầy đi không ít, xem ra phải bồi bổ lại thật nhiều rồi. Từ Nghi về đơn vị rồi à?”

“Dạ, vừa xuất viện được một hôm anh ấy đã đi rồi ạ.”

Phó Dục Ninh thở dài.

“Đi lính không tốt vậy đấy. Nhận được mệnh lệnh thì một giây cũng không được đến trễ, dù chức vụ có lớn đến đâu vẫn vậy.”

Nói đến đây hai người đều cười.

“Thôi đừng nói đến họ nữa.” – Phó Dục Ninh bảo cô ngồi xuống – “Nói nữa đồ ăn sẽ nguội mất, mau ăn thôi.”

Chử Điềm khôn khéo đáng yêu nói:

“Vậy con cung kính không bằng tuân lệnh nhé.”

Mấy ngày nay Cố Trường An vì một hạng mục sắp khởi công mà bận bịu chẳng quan tâm đến nhà cửa gì cả. Phó Dục Ninh ở nhà một mình, ba bữa cơm đều qua loa, hôm nay bởi vì Chử Điềm nên bà cố ý đi chợ mua thật nhiều thứ ăn, nấu một bữa khiến hai người no căng cả bụng. Cơm nước xong xuôi, trời bỗng đổ mưa to, Phó Dục Ninh bảo Chữ Điềm ở lại, rót cho mỗi người một tách trà tiêu cơm.

Chử Điềm cầm tách trà uống một hớp, thở dài một hơi, thỏa mãn ôm bụng ngồi ngả trên ghế salon. Phó Dục Ninh nhìn dáng vẻ thỏa mãn của cô, nhịn cười không được.

“Nếu để Từ Nghi nhìn thấy dáng ngồi này của con, không chừng sẽ phê bình con cho xem.”

Chử Điềm lấy một chiếc gối ôm, ôm trước người, cười tinh ranh:

“Bây giờ không phải anh ấy không có ở đây sao? Hơn nữa anh ấy đâu có dữ như vậy.”

“Không phải dữ, là tính cách của nó xét nét như vậy, không muốn thấy ai tùy tiện. Điểm này nó giống ba nó.”

Chử Điềm thật sự đúng là không biết điểm này, cô ngồi thẳng lên:

“Ngược lại anh ấy chẳng yêu cầu con gì hết, có lẽ là biết dù có nói con cũng không làm được.”

Cô vừa nói vừa nghịch ngợm nháy mắt, vô cùng ngây thơ. Phó Dục Ninh không nói gì, nhưng trong lòng biết rõ, thằng cháu ngốc của bà đã mở mang đầu óc trên phương diện quan hệ nam nữ, biết cưng chiều vợ rồi. Lại uống ấy hớp trà, Phó Dục Ninh cất lời hỏi Chử Điềm:

“Sau khi xuất viện có đến gặp ba mẹ chồng con chưa?”

“Con có gọi một cuộc điện thoại, vốn định xem ba mẹ có thời gian để con ghé nhà thăm không. Nhưng mẹ bảo mẹ đang đi giảng ở tỉnh khác, một tháng sau mới về. Trong khoảng thời gian này ba ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn, hai người đều không có ở nhà.”

Nghe vậy, Phó Dục Ninh cũng không nhịn được líu lưỡi:

“Bận đến vậy hả, dự định kiếm bao nhiêu tiền mới hài lòng đây?”

Chử Điềm khẽ mỉm cười.

“Mẹ nói chờ ba về sẽ đến nhà thăm con.”

“Vậy chuyện con nằm viện cũng không nói sao?”

Chử Điềm lắc đầu:

“Vốn chỉ là chuyện nhỏ, hơn nữa không phải Từ Nghi đã trở về chăm con rồi sao.”

Phó Dục Ninh buồn cười, cô bé này quả thật là rất dễ thỏa mãn. Theo tính cách của Chử Điềm, Phó Dục Ninh không lo lắng cô gái này không được anh trai và chị dâu mình thích, mà lo lắng cô khó xử vì bị kẹp giữa Từ Nghi và cha mẹ chồng. Dù sao mâu thuẫn giữa thằng nhóc kia và gia đình không chỉ tồn tại ngày một hai ngày. Bây giờ thấy quan hệ của vợ chồng son này càng lúc càng tốt, Từ Nghi càng để tâm đến con bé, vì vậy bên nhà anh mình có thể sẽ xuống tay từ phía Chử Điềm để bắt ép Từ Nghi.

Tuy bà cảm thấy anh trai chị dây mình không hồ đồ đến nước phá hư cuộc sống của vợ chồng son, nhưng chị dâu Tống Khả Như mà nổi nóng, nói không chừng thật sự làm ra chuyện như vậy…

Phó Dục Ninh lấy lại tinh thần, khẽ hỏi Chử Điềm:

“Điềm Điềm, có thể kể với cô xem con và Từ Nghi quen nhau thế nào được không?”

Sau khi ăn xong, đầu óc hơi mơ màng của Chử Điềm lập tức tỉnh táo lại, cô mở to mắt nhìn Phó Dục Ninh. Bà đã sớm cầm một tách trà, mỉm cười thể hiện tư thế chờ đợi lắng nghe. Chừ Điềm vô cùng quẫn bách, mãi lâu sau mới vuốt tóc, miễn cưỡng nói:

“Là… con theo đuổi anh ấy.”

Phó Dục Ninh bị nghẹn nước trà trong miệng:

“Con nói gì?”

Chử Điềm khẽ dẩu môi:

“Có một lần hai chúng con gặp nhau trong hoạt động hữu nghị quân dân, con cảm thấy anh ấy rất tốt nên vừa gặp đã yêu.”

Nói đến đây, mặt cô đỏ bừng. Phó Dục Ninh lấy khăn giấy lau lau, hỏi tiếp:

“Vậy cầu hôn thì sao, người cầu hôn không phải cũng là con chứ?”

“Sao vậy được.” – Chử Điềm lập tức phản bác, đối diện với ánh mắt tò mò của cô út, cô hơi thiếu mạnh mẽ – “Người cầu hôn rõ ràng là Từ Nghi, nếu không con chẳng lấy anh ấy đâu.”

Chử Điềm không nói dối. Giữa họ, người đề nghị kết hôn trước đúng là Từ Nghi. Khi đó họ đã biết nhau gần một năm. Có lẽ do mỏi mệt với việc cô đeo bám không thôi, anh không còn đối xử lạnh lùng với cô nữa, hai người có thể qua lại như bạn bè bình thường. Dĩ nhiên thỉnh thoảng cô vẫn chưa từ bỏ ý định, nói bóng nói gió hỏi anh thực sự họ không thể khác? Khi đó Từ Nghi vẫn còn là chính trị viên Từ nổi tiếng ôn hòa, bình tĩnh của đại đội trinh sát, anh không nói lời tàn nhẫn với cô, nhưng cũng thể hiện rõ ràng để cô ý thức được anh sẽ không quen cô.

Sau khi biết rõ điều này, Chử Điềm cũng cảm thấy mệt mỏi và chán nản chưa từng có. Cũng chính khi đó, ở quê truyền lên tin tức ba mẹ ly hôn, cô nghe tin chạy vội về nhà, mẹ thấy cô đã ôm cô bật khóc.

Chử Điềm kinh hãi, sau khi hỏi rõ ngọn nguồn định đi tìm Chử Ngật Sơn náo loạn. Kết quả là bị mẹ ôm chặt hai chân, cô còn nhớ lúc đó mẹ nói:

“Điềm Điềm, lòng của ba con đã không còn ở bên mẹ nữa, tính cách của ông ấy mẹ quá rõ mà. Với lại mẹ cũng không cho phép con đi tìm ông ấy, lòng tụ ái của mẹ không cho phép mẹ níu kéo một người đàn ông không cần mình.”

Phút chốc đó Chử Điềm cảm giác thấy mình như có nhận thức mới về mẹ. Mẹ cô vốn là một người phụ nữ Nam, có vóc người nhỏ nhắn, thân hình yếu đuối, nên từ xưa đến nay luôn bị ba cô khinh thường. Đôi khi cô thấy không được, muốn bất bình giùm mẹ lại bị mẹ lặng lẽ khuyên lơn. Khi đó mẹ nói với cô, tức giận gì chứ, đàn ông chính là như vậy, chủ yếu ông ấy chịu lo cho gia đình là được rồi.

Khi người đàn ông này không cần mẹ, mẹ lại trở nên cứng rắn hơn.

Lòng tự trọng. Nghe lời mẹ, cô bừng tỉnh ngộ. Vì lòng tự trọng của mình, cô cũng không thể không từ bỏ Từ Nghi.

Nghe vậy, Phó Dục Ninh thở hắt một hơi, bà ngẫm nghĩ mà thấy sợ:

“Nói như vậy nếu như lúc đó Từ Nghi không tìm con, con cũng không định qua lại với nó nữa ư?”

“Nếu không thì sao?” – nói đến đoạn này, trong lòng Chử Điềm vẫn hơi ấm ức – “Đến lúc anh ấy không tìm ra người tốt hơn con, sẽ khiến anh ấy hối hận.”

Cô vừa nói vừa véo một góc gối ôm. Phó Dục Ninh bật cười:

“Tuy cô nghe kể lại nhưng cũng phải đổ mồ hôi lạnh vì Từ Nghi. May mà nó kịp thời tỉnh ngộ, nếu không bây giờ nói không chừng thật sự hối hận đến mức mổ bụng cũng không kịp nữa rồi.”

Chử Điềm biết Phó Dục Ninh đang an ủi mình, nhưng nghe nói như thế vẫn không nhịn được cười.

“Nào có khoa trương như vậy, con không tốt như cô nói đâu.”

“Có hay không thì từ từ sẽ biết” – Phó Dục Ninh uống một hớp trà thấm giọng rồi nói – “Có điều nói ra, thằng nhóc Từ Nghi này tính tình quả thật cố chấp, nổi nóng lên là ai cũng không lay chuyển được nó. Nếu như nó chịu thỏa hiệp một chút, năm đó thi trường quân đội và lúc tốt nghiệp phân công sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy. Nếu nó làm vậy, e rằng hiện tại đã đi theo một con đường khác rồi.”

Chử Điềm hơi khó hiểu:

“Xảy ra chuyện gì ạ?”

Phó Dục Ninh hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô, nhưng nhanh chóng bình tĩnh trở lại:

“Xem ra thằng nhóc này không nói với con rồi.” – bà khẽ cười – “Cũng đúng, hai việc này đều là chuyện mất mặt của nó, sợ rằng chẳng nói với ai đâu.”

Lòng tò mò của Chử Điềm hoàn toàn bị khơi dậy:

“Rất mất mặt? Đó là chuyện gì vậy ạ?”

Phó Dục Ninh ngập ngừng rồi nói:

“Năm đó thi đại học, Từ Nghi nộp đơn trong nhóm đầu tiên, muốn học trường quân đội, định theo anh nó đi không quân. Thành tích nó rất tốt, trúng truyển không thành vấn đề. Nhưng anh trai và chị dâu sống chết không đồng ý. Chị dâu… mấy lần ra tay đổi nguyện vọng của Từ Nghi, cuối cùng bị Từ Nghi phát hiện sửa lại. Hai mẹ con vẫn giằng co đến lúc hết thời hạn nộp nguyện vọng. Dù vậy nhưng chị dâu vẫn không hết hi vọng, đặc biệt ra cao chiêu mời người ta ăn một bữa cơm vì chuyện nguyện vọng của Từ Nghi…” – nói đến đây, Phó Dục Ninh cười lắc đầu – “Khi đó làm phiền dượng út và anh trai nó, hai người cùng kết hợp mới khuyên nhủ thành công.”

Chử Điềm không hiểu lắm suy nghĩ của ba mẹ chồng mình:

“Tại sao ba mẹ không muốn Từ Nghi học trường quân đội ạ?”

“Bởi vì trong nhà chỉ có hai đứa con trai, một đứa đã đi lính, cả thể xác lẫn tâm hồn đều cống hiến cho quốc gia rồi. Đứa thứ hai còn muốn đi theo con đường này, vậy ai kế thừa gia nghiệp?”

Chử Điềm cảm thấy lúng túng:

“Vậy chuyện phân công sau tốt nghiệp là sao ạ?”

“Chuyện này càng khó nói hơn.” – Phó Dục Ninh khẽ thở dài – “Vốn chuyện Từ Nghi đi học trường quân đội đã rất khó khăn rồi, đến lúc tốt nghiệp phân công, trong nhà lại xảy ra chuyện.”

“Chuyện gì thế ạ?”

Phó Dục Ninh nâng tách trà lên, im lặng nhìn cơn mưa to ngoài cửa sổ chốc láy mới quay đầu lại khẽ nói:

“Từ Nghi chắc đã nói chuyện về Từ Hoàn anh nó cho con nghe rồi đúng không?”

Chử Điềm vội gật đầu, liếc nhìn sắc mặt Phó Dục Ninh, dường như cô bỗng hiểu ra điều gì đó.

“Anh cả, anh ấy…”

Cô chần chừ, có phần khó tin.

“Nó gặp chuyện vào hồi đó. Nói là tai nạn máy bay, cụ thể liên quan đến nguyên tắc bảo mật, cô cũng không được rõ lắm.”

Chử Điềm hơi giật mình, mãi lâu sau mới định thần, cất giọng nghẹn ngào hỏi:

“Bởi vì chuyện của anh cả mà Từ Nghi không thể đến đơn vị không quân mà anh ấy đã hướng đến từ lâu ạ?”

Tuy nhiên Phó Dục Ninh lại nói:

“Không chỉ nhiêu đó.

Khi đó nghe được tin dữ của Từ Hoàn, cả nhà họ đều kinh hãi, tinh thần Tổng Khả Như lại càng hỏng bét đến mức vào bệnh viện. Khi đó Từ Nghi đang đối mặt với kỳ thi tốt nghiệp và phân công nhận được tin tức đi suốt đêm về nhà. Sau đó, đơn vị và Từ gia cùng nhau lo liệu hậu sự của Từ Hoàn. Từ Nghi canh giữ hết ngày cúng tuần đầu tiên(*) thì nhận được lệnh trở về trường.”

(*) Ngày cúng tuần đầu tiên hay còn gọi là “Đầu thất” là một tập tụng tang ma của dân tộc Trung Hoa. Đầu thất chỉ ngày thứ bảy sau khi người qua đời. Người ta cho rằng, người chết sẽ trở về nhà vào “đầu thất”, trước khi hồn phách quay về phải chuẩn bị một bữa cơm, sau đó phải tránh đi, lúc ngủ cũng phải trốn vào chăn. Nếu để hồn phách người chết nhìn thấy người nhà, sẽ làm họ nhớ nhung, ảnh hưởng đến việc đầu thai làm người. Giờ Tý ngày “đầu thất”, người nhà hóa một đồ vật hình thang, để hồn phách theo “chiếc thang” đó về trời.

Lúc đó Tống Khả Như làm thế nào cũng không chịu cho Từ Nghi đi. Khi ấy bà đã hoàn toàn xem quân đội là đầm rồng hang hổ, mà bà chỉ còn lại một đứa con trai bảo bối này, không thể nào buông tay được. Từ Nghi hết cách đành lừa gạt bà nói thi xong sẽ trở về, vờ như sẽ từ bỏ nguyện vọng của mình để trở về trường tham gia cuộc thi.

Sau bi thương, Tống Khả Như và Từ Kiến Hằng bắt đầu trù tính công việc cho Từ Nghi sau khi tốt nghiệp. Hai vợ chồng quyết định không để cho thằng con trai út ở quân đội. Sau đó gặp phải khó khăn trong quy định của quân đội, học viên trường quân đội đào tạo ra nhất định phải phục vụ một thời hạn nhất định trong quân đội. Cho nên cách duy nhất là tìm mối quan hệ để cho con trai được điều đến nơi nhàn hạ, sau hai năm nữa sẽ chuyển ngành.

Nói đến đây, Phó Dục Ninh cười khổ.

“Đúng lúc đó dượng út con đang dạy cho trường quân đội Từ Nghi học, trong tay có chút quyền hành. Cho nên khoảng thời gian đó anh trai chị dâu đập phá cửa nhà cô vì chuyện phân công đó của Từ Nghi.”

“Vậy sau đó thì sao ạ?”

“Sau đó chuyện nguyện vọng cũng không thể giấu diếm nữa, dượng út Cố Trường An dứt khoát nói cho vợ chồng anh chị mình, Từ Nghi đã đi tìm ông, nói muốn đến phục vụ tại đơn vị không quân khi anh trai còn sống.

Chuyện này quá khủng khiếp, sau khi chị dâu nghe xong lập tức hôn bất tỉnh, sau khi tỉnh lại vừa khóc vừa náo loạn. Suốt cả tháng trời trong nhà không thể yên bình.”

Nhớ đến tình cảnh khi đó, Phó Dục Ninh vẫn còn sợ hãi trong lòng Chử Điềm không khỏi rùng mình.

“Chuyện đó cuối cùng giải quyết thế nào ạ?”

Phó Dục Ninh lắc đầu.

“Cô cũng không rõ lắm, tóm lại là chuyện ầm ĩ rất lớn, cuối cùng vẫn là anh trai đến tìm cô dượng, nói Từ Nghi đồng ý, bảo cô dượng giúp đỡ điều nó đến cơ quan tổng bộ quân khu B gần nhà. Đó là lần duy nhất anh trai đến tìm cô dượng giúp đỡ, nhưng lão Cố lại rất tức giận, cũng không để ý đến anh trai, cũng là lần đầu tiên cau mặt với người khác như vậy. Sau đó không biết anh trai lại tìm ai, cuối cùng cũng thành công.”

Chử Điềm im lặng chốc lát mới hỏi:

“Lúc đó tại sao dượng út lại không muốn giúp ạ?”

“Lúc dạy học ông ấy từng dạy qua lớp Từ Nghi, quan hệ với thằng nhóc này tốt vô cùng, biết từ nhỏ nó đã có nguyện vọng làm lính không quân, có lý tưởng hoài bão của bản thân. Dượng út con nói, sau này nhìn thấy đơn tình nguyện phân công phục vụ của Từ Nghi, ông ấy cũng khó chịu thay nó.” – nói đến đây, Phó Dục Ninh nhớ ra gì đó, vỗ chân nói – “Đơn tình nguyện này dượng út con có sao lại một bản, còn để ở nhà, để cô tìm cho con nhé.”

Bà nói xong liền đi lên lầu lục lọi, vài phút sau đi xuống, đưa cho Chử Điềm một túi giấy tờ. Chử Điềm cẩn thận mở niêm phong ra, lấy ra một tờ giấy mỏng dính từ bên trong. Nhìn sơ qua đã nhận ra đây đúng là nét chữ của Từ Nghi. Ngay ngắn, cứng cáp:

Kính gửi Đảng:

Bản thân tôi đã được Đảng bồi dưỡng nhiều năm, về vấn đề phân công, tôi nguyện phục tùng sắp xếp của Đảng vô điều kiện, nghe theo triệu tập, đi đến cơ sở, đi đến biên cương, đi đến nơi tổ quốc cần nhất.

Nơi ký tên ký hai chữ Từ Nghi.

Chỉ vài dòng ngắn ngủi, ngôn từ như bản mẫu, nhìn rất khó khiến người ta có bất cứ cảm xúc gì.

Nhưng liên hệ đến cảnh tượng lúc ấy, tưởng tượng ra một người quật cường như anh lúc cầm bút viết ra những dòng chữ này, tự đáy lòng Chử Điềm cũng cảm thấy chua xót.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN