Bầy Hạc - Chương 7.2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


Bầy Hạc


Chương 7.2


Mạnh Ngọc Hòa cười đôn hậu.

“Vậy thì tốt rồi.” – ông nói, thấy Chử Điềm đứng bên cạnh liền thuận miệng hỏi – “Bác sĩ Phương, cô này là ai vậy?”.

Phương Triết liếc nhìn Chử Điềm, thấy cô chẳng mảy may cử động, không có ý đáp lời, liền thuận miệng nói:

“Là một người bạn của tôi.”

Theo lời anh ta, Chử Điềm khẽ gật đầu. Mạnh Ngọc Hòa “Ồ” một tiếng, ánh mắt nhìn Chử Điềm hơi khác. Chử Điềm biết có lẽ ông ta đã hiểu lầm gì rồi, nhưng giờ phút này cô không muốn cho ông ta biết thân phận thật sự của mình, nên cũng không giải thích. Cô nghiêng đầu nói với Phương Triết:

“Đi thôi.”

Sau khi thấy Mạnh Phàm, Chử Điềm ngủ không ngon giấc mấy đêm liền. Lúc trước khi nghe Từ Nghi giải thích một buổi thì trong lòng cô chỉ để ý có chút, nhưng đáng lẽ ra sau khi gặp Mạnh Phàm xong thì lòng cô phải buông bỏ hết chuyện này mới đúng. Mà đến hôm nay, quả thật cô không để ý nhiều nữa, nhưng không biết tại sao trong giấc mơ của cô luôn xuất hiện hình ảnh Mạnh Phàm đưa lưng về phía cô nhìn bầu trời. Dù chỉ là giấc mơ, nhưng hình ảnh ấy lại hiển hiện quá mức rõ ràng.

Tình trạng này kéo dài một tuần liền. Chử Điềm soi gương, phát hiện dưới mắt mình xuất hiện quầng thâm rõ ràng, nhất thời không biết phải làm sao nữa.

Vất vả lắm mới chịu được đến thứ Bảy, vốn hẹn Hà Tiêu đi xem đồ dùng trong nhà, nhưng cô nàng lại có việc đột xuất nên hủy hẹn. Chử Điềm liền thoải mái ở nhà ngủ bù. Đang ngủ ngon, điện thoại di động bỗng đổ chuông làm cô thức giấc. Chử Điềm vội vàng cầm điện thoại lên nghe lập tức.

Có lẽ tâm trạng cô bày ra quá rõ ràng, người bên đầu kia điện thoại bị cô làm đứng hình, im lặng trong giây lát mới khẽ hỏi:

“Điềm Điềm, có phải con không?”

Tiếng nói này rõ ràng là của mẹ chồng cô, mẹ của Từ Nghi, Tống Khả Như. Chử Điềm mất vài giây phản ứng, từ từ bò dậy khỏi giường:

“Là con đây mẹ.”

Tống Khả Như cười:

“Vậy thì tốt, mẹ còn tưởng rằng gọi nhầm số nữa.”

Chử Điềm chán nản vô cùng:

“Xin lỗi mẹ, vừa nãy con đang ngủ, nhất thời bị đánh thức nên…”

“Không sao, là mẹ gọi không đúng lúc.” – Tống Khả Như ôn hòa – “Là vậy, mẹ đi công tác về, đúng lúc đi ngang qua cổng khu nhà con, muốn hỏi xem con có ở nhà không, có thời gian không, mẹ muốn gặp con chút.”

“Đương nhiên là có thời gian ạ.” – Chử Điềm vội vàng xuống giường, kéo rèm cửa nhìn ra ngoài – “Khi nào mẹ đến ạ?”

“Chừng hai mươi phút nữa.”

“Dạ, con ở nhà chờ mẹ.”

Cúp điện thoại, Chử Điềm vội vàng xông vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau khi sửa soạn thỏa đáng thì vội vội vàng vàng đun nước pha trà, nhân thời gian này lại kiểm tra lại lần nữa căn phòng mà tối hôm qua trước khi ngủ cô đã thu dọn, xem có chỗ nào bừa bộn hay không. Sau khi tất cả chuẩn bị sẵn sàng, cô thay quần áo, mới vừa cài chiếc cúc áo cuối cùng thì tiếng gõ cửa vang lên.

Thời gian chính xác, Chử Điềm mừng thầm đi mở cửa cho mẹ chồng. Tống Khả Như đứng bên ngoài đầu tóc chỉnh tề, mặc một bộ vest đen, điển hình là tuýp phụ nữ của công việc. Đeo một chiếc kính gọng màu champagne, mang đậm phong phạm giáo sư. Có điều là cần phải lờ đi đống túi lớn túi nhỏ chồng chất bên chân bà.

Chử Điềm vốn định cất tiếng chào bà, nhưng nhìn thấy những thứ này lại đứng sững sờ:

“Mẹ, đây là…”

“Mang đồ vào trước rồi nói.”

Tống Khả Như nói, xắn tay áo vest lên, xách hai túi to vào trước. Chử Điềm chớp chớp mắt, hồi phục lại tinh thần, cũng vội vàng mang đồ vào trong theo bà.

“Mẹ, một mình mẹ mang nhiều đồ như vậy từ cổng lên lầu ạ? Sao mẹ không bảo con một tiếng để con đi đón mẹ?”

Chử Điềm vất vả nhấc hai túi nhỏ trong một cái túi lớn lên, mở ra nhìn xem, là hồ đào rang bột.

“Tự mình mẹ mang lên được, gọi con làm gì?” – Tống Khả Như phủi bụi trên tay, kiểm tra đồ bà mang đến, nở nụ cười thỏa mãn – “Mẹ nói này Điềm Điềm, những món này đều bồi bổ sức khỏe, để đây mỗi ngày con đều phải ăn. Mẹ thấy dáng con rất cao, nhưng người lại quá gầy, sức khỏe cũng vì vậy mà yếu ớt.”

Chử Điềm vội thoái thác: “Nhiều vậy con ăn không hết đâu.”

“Không được.” – Tống Khả Như vung tay – “Mẹ bảo con ăn thì ăn, dưỡng thân thể khỏe mạnh, nếu không đến lúc sinh em bé con sẽ phải chịu khổ rất nhiều.”

Nói rồi bà vỗ vỗ lưng Chử Điềm.

“Được rồi, mẹ vào phòng vệ sinh trước, đi cả quãng đường còn chưa rửa tay nữa.”

Chử Điềm ở nguyên tại chỗ, mở mấy túi đồ Tống Khả Như mang đến ra xem thử. Đều là những món ngũ cốc, hồ đào, táo tàu, thậm chí còn có hai con gà mái và ba con bồ câu. Làm sao một mình cô ăn hết chỗ này được chứ?

Chử Điềm hơi quẫn, bất giác tâm trạng có chút thấp thỏm vì gặp mẹ chồng từ từ bình phục lại. Nước trong bếp đã sớm đun sôi, nhân lúc mẹ chồng rửa tay, cô rót một bình trà mang ra, châm cho bà một tách, đặt trên bàn.

Tống Khả Như đi ra ngoài nhìn những món đồ bà mang đến, nói:

“Những thứ này đều mua ở quê, tuy trong thành phố cũng có nhưng ít nhiều đều trải qua chế biến, ăn vào không tốt.”

Lần này Chử Điềm đã có kinh nghiệm, đáp vâng rồi đưa tách trà cho bà. Tống Khả Như quả thật hơi khát, uống một hơi cạn sạch, lại tự rót thêm một tách.

“Điềm Điềm, khoảng thời gian trước có phải con bị viêm ruột thừa làm phẫu thuật không?”

Chử Điềm hoảng hốt:

“Mẹ biết rồi ạ?”

“Gọi điện thoại cho cô út con, nhất thời cô con lỡ miệng nói ra.”

Tống Khả Như cười cười, Chử Điềm mím môi.

“Làm tiểu phẫu thôi ạ. Bởi vì không có vấn đề gì lớn nên không báo cho ba mẹ biết.”

Nghe vậy, Tống Khả Như liếc nhìn cô qua mắt kiếng, Chử Điềm bị nhìn có chút căng thẳng. Bà không khỏi khẽ mỉm cười:

“Không phải mẹ trách con, chẳng qua sau này gặp chuyện nhất định phải báo cho mẹ và ba con biết. Cho dù ba mẹ không có ở đây cũng sẽ cho người đến chăm sóc con, tuyệt đối không để một mình con vượt khó. Bên chỗ cô út con cũng bận việc, không thể phiền cô con mãi, đúng không?”

Chử Điềm rất phối hợp gật đầu, nhưng trong lòng không nhịn được oán thầm, quả nhiên là hai mẹ con, nói chuyện giống hệt nhau.

“Lần này Từ Nghi có về không?”

“Về… có về ạ. Có điều chỉ ở ba bốn ngày…”

Chử Điềm trả lời hết sức cẩn thận. Tuy nhiên Tống Khả Như lại khẽ cười, thản nhiên nói ba chữ.

“Thằng nhóc này…”

Ý không rõ, nhưng Chử Điềm không dám hỏi nhiều. Lại ngồi chốc lát, Tống Khả Như đứng dậy cáo từ. Bà đã ở bên ngoài nghiên cứu suốt cả tháng trời, vừa trở về thành phố B đã đến nhà thăm cô, Chử Điềm cảm động nhưng cũng không dám khách sáo giữ bà ở lại dùng cơm. Bởi vì bây giờ bà rất cần được nghỉ ngơi.

Chử Điềm mang theo chìa khóa đưa bà xuống lầu đến cổng khu để bắt xe. Cô nói muốn đích thân lái xe đưa bà về, nhưng bị bà từ chối. Lúc chờ xe, Tống Khả Như đột nhiên lấy một phong bì từ trong túi ra, giao cho Chử Điềm.

“Đây là mẹ và ba con đã bàn nhau, con cất đi, mật mã là sáu số cuối trong chứng mình nhân dân của Từ Nghi.”

Chử Điềm hơi kinh ngạc mở ra xem, kết quả lấy được một tấm thẻ từ bên trong. Cô hoảng sợ vội cất vào, trả lại cho mẹ chồng:

“Mẹ, con không thể nhận.”

Tống Khả Như cau mày.

“Sao không thể nhận, lẽ nào có người cầm dao kề vào cổ con ép con không được nhận tiền của ba mẹ? Cất đi!”

“Không phải, mẹ hiểu lầm rồi.” – Chử Điềm vội nói – “Con và Từ Nghi đều làm ra tiền, tiền cũng đủ cho bọn con tiêu, không cần lấy từ nhà đâu ạ.”

“Chút lương còm cõi của nó mua được gì chứ?” – Tống Khả Như khẽ cười khẩy – “Tiền này con nhận đi, bất kể là bản thân hay trong nhà, cần gì con cứ mua, mẹ và ba con cũng không hy vọng con đi theo Từ Nghi mà phải chịu ấm ức.”

“Điều này… dĩ nhiên là không ạ.”

Chử Điềm nhức đầu, cô làm sao nói lại được một giáo sư đại học chứ! Nhưng cô cũng không thể lấy tiền của mẹ chồng được. Không liên quan đến khí phách gì, chỉ riêng mối quan hệ giữa chồng cô và người nhà, cô đã không dám nhận rồi.

Đang lúc rối rắm, một chiếc taxi bỗng chạy tới, dừng ngay ở cổng khu nhà họ. Tống Khả Như đi lên trước, Chử Điềm cho rằng bà định đi, cuống quýt cản bà lại: “Mẹ, tiền này…”

Lời còn chưa nói hết, chợt thấy mắt Tống Khả Như chợt sáng ngời: “Từ Nghi!”

Hả? Chử Điềm u mê, quay lại nhìn lại thấy một người mặc quân phục bước xuống xe taxi, đang đi về phía họ. Mà người đó chính là Từ Nghi.

Người cô chờ mong đã lâu đột ngột xuất hiện trước mặt, nhưng cảm giác đầu tiên của Chử Điềm không phải là ngạc nhiên, vui mừng hay xúc động mà là hoảng hốt vô cớ. Cô chớp chớp mắt nhìn Từ Nghi, như có lời muốn nói.

Từ Nghi không nói với cô, chỉ đứng bên cạnh nhìn mẹ mình: “Mẹ, mẹ đến rồi à.”

Tống Khả Như chăm chú nhìn anh một lúc lâu mới nói. “Vừa định đi.”

Lời này vừa thốt ra, chiếc taxi chở Từ Nghi khi nãy đã chạy đến. Tài xế hạ cửa xe xuống nhìn Tống Khả Như hỏi: “Bà chị, khi nãy là chị ngoắc xe à? Bây giờ còn đi không?”

Tống Khả Như cau mày lại, có chút không vui nhìn người tài xế, trong lòng phiền gã lắm chuyện. Trái lại Từ Nghi bước đến mở cửa ghế lái phụ ra, sau đó nói với tài xế: “Khu hoa viên Sâm Giang thành phố mới.”

Vừa nói vừa đưa một trăm đồng. Thấy cảnh trước mắt, sắc mặt Tống Khả Như khó nhìn hơn. Bà lạnh lùng liếc nhìn con trai, tự mình mở cửa sau ngồi vào. Từ Nghi cũng không giận, quay người lại, cầm lấy phong bì từ tay Chử Điềm, đưa qua cửa sổ xe.

“Tiền ba và mẹ kiếm cũng không dễ gì, đừng vung xài bên ngoài lung tung.”

Tống Khả Như không nhận, hỏi ngược lại.

“Mẹ vung xài bên ngoài sao? Chỗ tiền này là mẹ cho con dâu mình.”

“Chuyện này càng không nhọc ba mẹ quan tâm.” – Từ Nghi cười cười – “Điềm Điềm là vợ con, dĩ nhiên là để con nuôi.”

Tống Khả Như bị anh nói chặn họng, trong lòng tức sắp điên, nhưng vẻ mặt vẫn duy trì bình tĩnh, nhưng hơi thở lại dồn dập. Hai mẹ con giằng co cách cửa sổ xe như vậy, bỗng nhiên Tống Khả Như đưa tay nhận lấy phong bì, ném phăng nó về phía xa.

Chử Điềm kinh ngạc “A” lên, Từ Nghi cũng không ngờ bà sẽ như vậy, mắt khẽ động, nhưng vẫn sững sờ tại chỗ.

Dường như tất cả cơn giận của Tống Khả Như đều tan mất, bà phủi tay, vô cùng ung dung nói với tài xế: “Lái xe!”

Từ Nghi thẳng lưng, đứng nghiêm tại chỗ nhìn xe taxi hất bụi rời đi. Khẽ mím môi mỏng, anh quay người, đưa tay kéo Chử Điềm: “Đi, về nhà!”

Bước chân Chử Điềm có chút chần chừ.

“Phong bì kia.”

“Không cần để ý.”

Từ Nghi nói ngắn gọn dứt khoát, nhưng như vậy sao được! Chử Điềm buông tay anh ra, chạy đến nhặt phong bì lên. Hai người im lặng đi về nhà, mở cửa ra, đống ngũ cốc bày dưới đấy cực kỳ chói mắt. Từ Nghi nhìn thoáng qua, khẽ nhíu mày.

Nhớ lại tình cảnh Từ Nghi bắt gặp Tống Khả Như ở nhà trước đó, Chử Điềm cảm thấy phải nói hai câu vì mình.

“Chuyện này… em không định nhận tiền của mẹ, lúc chờ xe dưới lầu thì mẹ đưa cho em, em đang định trả lại cho mẹ thì kết quả anh về đến nhà.”

“Anh biết.” – nói xong, Từ Nghi cởi chiếc áo khoác quân đội.

Chử Điềm thở phào một hơi, bỗng cảm thấy bản thân căng thẳng mà không hiểu vì sao. Cô hơi dẩu môi: “Vậy sao anh không nói câu nào, làm em tưởng anh lại nổi giận như lần trước.”

Cô nói xong còn làm ra vẻ bị uất ức. Từ Nghi thật phục năng lực làm nũng của cô, anh nhéo mặt cô.

“Dù sao anh cũng phải bình tĩnh lại chứ, chuyện khi nãy cũng đâu tốt lắm.”

“Cho nên nói anh ngốc mà. Nếu đổi lại là em, thật sự không trả được thì em nhận trước đã.”

“Cần tiền của ba mẹ làm gì?” – Từ Nghi liếc nhìn cô – “Gần đây lại xài tiền lung tung rồi hả?”

“Không hề nhé!” – Chử Điềm muốn cắn anh – “Em muốn nói, sau khi nhận tiền, em có thể gửi EMS trả lại mà. Dĩ nhiên, người gửi phải viết tên của anh rồi.”

Thật đúng là… thông minh!

Rốt cuộc Từ Nghi đã nở nụ cười đầu tiên từ lúc trở về, anh đưa tay gãi nhẹ chóp mũi Chử Điềm. Nhưng Chử Điềm nào dễ dàng bị dỗ dành như vậy, cô còn có món nợ phải tính nữa kìa. Cô đưa tay vòng qua cổ Từ Nghi, kề sát vào anh nói:

“Em hỏi anh, anh trở về sao không báo với em hả?”

Từ Nghi vịn lấy eo cô theo phản xạ, nhìn đôi môi tươi thắm của cô gần trong gang tấc, tiếng nói anh chợt trở nên khàn khàn:

“Không phải anh đã nói là cuối tuần về thăm em rồi sao?”

Một câu nói thành công nhóm lên cơn bùng phát của Chử Điềm. Cô nghiến răng, lay mạnh Từ Nghi.

“Đồng chí phó nông trường, từ lúc anh nói những lời này đến nay đã qua vô số cuối tuần rồi đấy!”

Từ Nghi thoáng mỉm cười, bàn tay vịn eo cô siết chặt, nhấc người cô hơi cao lên, cúi đầu hôn xuống. Trong nháy mắt Chử Điềm liền cảm thấy đầu óc choáng váng. Bởi vì nụ hôn của Từ Nghi từ trước đến nay đều không phải là kiểu dịu dàng. Cô cảm thấy càng lúc càng không thở nổi, cô nhẹ đấm anh một cái thì Từ Nghi mới từ từ buông ra. Một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve vỗ về sau lưng cô, cô nghe thấy Từ Nghi nói với mình:

“Thu dọn đồ đạc, anh dẫn em đến một nơi.”

“Đi đâu thế?”.

Chử Điềm ngẩng đầu khẽ hỏi anh.

“Một nơi coi như là khu quản lý quân sự.”

Từ Nghi ra vẻ huyền bí. Nhưng mắt Chử Điềm sáng lên:

“Em nhớ anh nói anh đã được gọi về trung đoàn rồi, đi chỗ đó à?”

Từ Nghi nhẹ nhàng vuốt bả vai thon gầy mịn màng của cô:

“Không phải, bây giờ anh không còn ở trung đoàn thiết giáp nữa.”

“Lại điều đi nữa ạ?” – Thoáng chốc Chử Điềm trợn to mắt – “Vậy bây giờ anh lại bị điều đến đâu rồi hả?”

“Em đi thì sẽ biết.” – Từ Nghi khẽ gõ vào trán cô – “Anh đặc biệt xin phép đến đón em, em thay quần áo trước đi, anh xuống lầu lấy xe.”

Hai người lái xe xuất phát từ cổng khu nhà, đi một mạch thẳng về phía đông, lái vào Đông Giao, gần khu công nghệ cao nơi Chử Điềm làm việc. Chử Điềm ngồi bên cạnh càng tò mò:

“Rốt cuộc là chỗ nào? Rất gần chỗ làm của em.”

Từ Nghi im lặng, chỉ nhẹ nhàng nắm tay cô, bảo cô kiên nhẫn một chút. Cuối cùng xe dừng ở trước cổng một khu nhà, sau khi dừng hẳn Từ Nghi bảo cô xuống xe.

Chử Điềm bất ngờ “À” lên một tiếng:

“Đến rồi sao?”

Cô nghĩ thầm đây là khu quản lý quân sự gì nhỉ? Nơi này chẳng hề vắng vẻ, vị trí không đủ cơ mật, kém xa nơi cô từng đến. Xuống xe, Chử Điềm đứng bên ngoài đánh giá sơ lược bố cục “khu quản lý quân sự” này, phát hiện nó giống khu nhà bình thường y như đúc. Cô thoáng ngớ ra, quay đầu lại hỏi Từ Nghi:

“Đây là khu gia thuộc sao?”

“Khu gia thuộc của sư đoàn A, thuộc quyền sở thuộc của trung đoàn thiết giáp.”

“…” – Chử Điềm hơi lúng túng – “Dẫn em đến đây làm gì?”

Từ Nghi thoáng cười khẽ, nắm tay cô.

“Đi theo anh.”

Sau khi được lính gác cổng kiểm tra giấy chứng nhận, Từ Nghi dẫn Chử Điềm vào cổng khu gia thuộc. Suốt quãng đường đi mắt Từ Nghi luôn nhìn thẳng, nhưng Chử Điềm không nhịn được ngắm nghía khắp nơi, thỉnh thoảng còn khẽ kêu lên một tiếng.

Nơi này đúng là đầy đủ tiện nghi, có bãi đỗ xe, câu lạc bộ, sân bóng rổ, nơi tiếp khách, trạm y tế, vườn hoa và nhà trẻ. Lại còn có nhà trẻ nữa cơ đấy! Nơi này suy nghĩ quá chu đáo mà! Chử Điềm nhìn hết tất cả, vừa ao ước vừa tiếc nuối. Nếu như chồng cô còn ở trung đoàn này, vậy cô có thể ở khu cư xá lớn thế này rồi, chứ không phải như hiện tại… Tuy Từ Nghi chưa nói, nhưng cô cũng đã đoán được, họ chỉ có thể đến đây thăm một vị chiến hữu hoặc là lãnh đạo thôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN