Bầy Hạc
Chương 8.2
Chử Điềm vẫn thật sự không nghĩ đến mức độ này, không khỏi hơi giật mình. Trong điện thoại, Chử Đông Mai vẫn đang nói:
“Anh cả cũng thật quá hồ đồ, sao ả đàn bà đó nói gì ông ta cũng đồng ý vậy. Tiền của ông ta cũng đâu phải trên trời rơi xuống, là tiền cực khổ kiếm được, tại sao có thể để người khác phung phí. Ả đàn bà kia cũng vậy, lòng tham không đáy, rắn muốn nuốt voi.”
Nghe thấy lời này của Chử Đông Mai, Chử Điềm bật cười:
“Chuyện này cô không cần quan tâm thay ông ta, ông ta cho rằng mình có nhiều tiền, mà còn rất khôn ngoan nữa, Triệu Tiểu Tĩnh giở trò gì cũng không thể trốn khỏi lòng bàn tay ông ta được.”
Tuy nói vậy, nhưng cúp điện thoại rồi, Chử Điềm vẫn nảy sinh nghi ngờ. Lúc trước, khi cô và Từ Nghi vừa đăng ký kết hôn có nói với Chử Ngật Sơn rằng sau này sẽ không trở về Tứ Xuyên nữa, sau khi mẹ trị hết bệnh sẽ đón mẹ đến thành phố B. Sau đó vừa nói không bao lâu thì mẹ đã bị bệnh qua đời, chuyện này càng khiến cô không có lý do ở quê lâu hơn nữa. Lo liệu xong hậu sự của mẹ, cô một mình trở về thành phố B.
Chử Ngật Sơn từng nhắc đến việc mua nhà cho cô, đó là sau khi mẹ qua đời chưa được vài ngày. Lúc đó Chử Điềm căm hận ông ta chết đi được, ước gì máu chảy trên người không phải là của nhà họ Chử ông, làm sao chịu nhận nhà? Cô và Chử Ngật Sơn náo loạn một trận, thậm chí cầm sao kề vào cổ bắt buộc ông ta mau chóng biến mất cho khuất mắt cô. Từ đó về sau, Chử Ngật Sơn không dám nhắc đến nhà cửa và tiền bạc trước mặt cô nữa. Cho nên Chử Điềm kết luận, căn nhà kia không phải mua cho cô.
Sau khi nghĩ rõ ràng, Chử Điềm lại gọi điện thoại cho cô Chử Đông Mai, nhờ bà nghĩ cách hỏi thăm xem Chử Ngật Sơn mua nhà ở đâu. Chử Đông Mai vừa nghe liền hiểu ý cô, đến tối đã gửi địa chỉ lại cho cô.
Nhìn hai hàng chữ ngắn ngủn trong điện thoại, Chử Điềm khẽ cau mày. Đêm đó, Từ Nghi vì họp quá muộn nên không về nhà. Một mình Chử Điềm đi ngủ sớm, ngày hôm sau thức dậy rất sớm, trang điểm nhẹ rồi lái xe ra ngoài. Theo địa chỉ Chử Đông Mai gửi đến và hướng dẫn tìm đường, Chử Điềm thuận lợi tìm được khu Chử Ngật Sơn mua căn nhà kia.
Nhìn bên ngoài có thể đoán được đây là một khu vô cùng xa hoa, chắc hẳn tiện nghi bên trong cũng không kém. Khu vực này, giá cả này, hoàn cảnh này, nếu thật sự mua cho Triệu Tiểu Tĩnh thì quả thật lần này ông ta đã bỏ hết vốn liếng.
Cách lớp kiếng râm, Chử Điềm không nhịn được cười khẩy. Muốn tùy tiện vào khu này là không thể, Chử Điềm chuẩn bị tìm bảo vệ hỏi thử, xem nơi này có chủ nhà tên là Chử Ngật Sơn hay là Triệu Tiểu Tĩnh không. Đang lúc cô chuẩn bị xuống xe, một chiếc BMW chạy ra khỏi khu nhà, nhìn biển số xe, đó chính là chiếc xe Triệu Tiểu Tĩnh thường lái. Mà người trên ghế lái không phải Triệu Tiểu Tĩnh thì là ai? Dù cho ả ta có cắt tóc, nhưng Chử Điềm vẫn có thể nhận ra chỉ sau một cái liếc mắt.
Bên ghế lái phụ còn ngồi một người, nhìn từ góc độ của cô không thấy rõ lắm. Cho nên Chử Điềm vội vàng nổ máy đi sau ả.
Có lẽ rất ít khi lái xe ở thành phố B nên Triệu Tiểu Tĩnh lái rất chậm, gần nửa giờ sau, ả dừng xe ở cửa bệnh viện. Lại tốn mười phút đỗ xe, ả mới xuống xe, cầm túi đi vào bệnh viện.
Chử Điềm xuống xe theo, vốn đang do dự có nên đi vào theo không, nhưng khi cô nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ của Triệu Tiểu Tĩnh thì đứng ngây sững ra. Nhìn từ bóng lưng, ả chẳng khác gì trước kia, vẫn thích õng ẹo làm dáng. Nhưng nếu nhìn kỹ, dường như vòng eo không còn mảnh khảnh nữa. Đến lúc ả nghiêng người, Chử Điềm thấy rõ cái bụng nhô lên của ả.
Triệu Tiểu Tĩnh đã mang thai. Ý thức được điều này, Chử Điềm như người bị người ta giội một chậu nước lạnh trong ngày giá rét, cả người lạnh buốt, sững sờ tại chỗ. Mặt trời hôm nay hơi gay gắt, cảm giác choáng đầu hoa mắt chợt ập tới, cô vội vàng chống tay vào sườn xe, vất vả lắm mới đứng vững nổi.
Bên cạnh có một chiếc xe vừa dừng lại, chủ xe thấy sắc mặt cô tái nhợt, lập tức hỏi cô có sao không? Chử Điềm hết sức hoảng loạn liếc nhìn người nọ, không nói câu nào đã trở lên xe. Ngồi ở ghế lái phụ, Chử Điềm mở cốc nước mang theo, uống ực một ngụm. Sau đó cô cố gắng khiến mình tỉnh táo và trấn định lại, suy nghĩ xem rốt cuộc mọi chuyện là sao.
Cô vẫn không tin vào điều mình đã thấy. Triệu Tiểu Tĩnh mang thai ư? Sao có thể?!
Cô còn nhớ những lời Chử Ngật Sơn nói khi cô vừa biết ông ta có tình nhân bên ngoài. Ông ta nói, chẳng qua chỉ vui đùa với người đàn bà kia chút thôi, không xem là thật. Sau đó lúc biết tin hai người họ muốn kết hôn, Chử Điềm đã hoàn toàn không để ý đến ông ta nữa. Chử Ngật Sơn đành phải nhờ em gái chuyển lời cho cô, nói tuổi tác ông ta đã lớn, sau này bên cạnh vẫn cần người chăm sóc, Triệu Tiểu Tĩnh dù không tốt, nhưng dễ nắm trong tay, cũng không có ý xấu với ông.
Tuy Chử Điềm cảm thấy ông ta nói lời như vậy rất vô sỉ, nhưng tận đáy lòng vẫn luôn cho rằng Chử Ngật Sơn chẳng xem Triệu Tiểu Tĩnh là gì cả, đơn giản là thỏa mãn nhu cầu đồng thời tìm một người hầu hạ mình dưỡng già thôi. Cô gần như chưa từng nghĩ đến Chử Ngật Sơn còn dự định sinh con dưỡng cái với Triệu Tiểu Tĩnh. Lẽ nào hai người họ đã quên mất ban đầu họ đến với nhau thế nào, còn muốn trải qua cuộc sống bình thường như những gia đình bình thường khác sao?
Nghĩ đến đây, Chử Điềm cảm thấy hai tay mình run lên bần bật. Cô kiềm chế bản thân, mở cửa xe, từ từ bước xuống, đi vào cửa bệnh viện. Nếu mang thai thì chắc chắn ả đến bệnh viện để khám thai rồi. Chử Điềm đi thẳng đến khoa phụ sản, hỏi một vị bác sĩ ở phòng trực ban:
“Xin hỏi có phải có một thai phụ tên là Triệu Tiểu Tĩnh đến khám không?”
Bác sĩ săm soi cô từ đầu xuống chân:
“Cô là?”
“Tôi là… tôi là người thân của cô ta.”
Chử Điềm cắn cắn môi. Bác sĩ ồ lên một tiếng, nói:
“Triệu Tiểu Tĩnh khám xong rồi, vừa mới đi không lâu, cô đến đón cô ta à? Vậy mau đuổi theo đi, cô ta bụng to không đi xa đâu.”
Chử Điềm nói tiếng cảm ơn bác sĩ, quay người liền đi. Tuy nhiên vừa mới ra khỏi cửa phòng trực, lại nghe thấy bác sĩ kia nói:
“Ôi, Triệu Tiểu Tĩnh này đến khám chỗ chúng ta nhiều lần như vậy, đây là lần đầu tiên thấy người thân của cô ta đến đón.”
Một người khác phì cười.
“Cũng đâu phải là nam, cô xúc động làm gì.”
“Cô khoan nói đã, tôi vẫn rất tò mò chồng cô ta là thế nào. Cô xem mỗi lần cô ta đến đều mang cái vẻ không khoe khoang không chịu được ấy, nào là chồng tôi gần đây mua xe, mua nhẫn kim cương, mua nhà cho tôi. Người đó nếu không có tài sản bạc triệu, liệu có thể nuôi nổi cô ta sao?”
“Càn rỡ như vậy không chừng là kẻ thứ ba đấy. Bây giờ trong bụng mang thai, nếu sinh được con trai, chưa biết chồng cô ta sẽ thưởng thiếc thế nào đây.”
“Cô không thể nói mò, không bằng không chứng…”
Hai bác sĩ vẫn mãi còn tám chuyện không thôi, nhưng Chử Điềm không nghe nổi nữa. Cô mím chặt môi, nắm chặt hai tay rồi cất bước rời đi.
Đêm đó Từ Nghi về hơi trễ, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi khét. Anh bước nhanh vào bếp, phát hiện bếp ga bật nhỏ, chảo đun trong nồi ngọc trai đã khê một nửa. Từ Nghi vội vàng tắt bếp, quay đầu lại tìm Chử Điềm.
Cửa phòng ngủ khép hờ, anh đẩy cửa bước vào thấy Chử Điềm đang ngồi trước tủ áo, ngăn kéo cuối cùng để vớ bị kéo ra ngoài, mà cô đang cúi đầu nhìn chằm chằm vào đống vớ đến thẫn thờ. Từ Nghi đi đến, khẽ khom lưng, vỗ vào ót cô.
“Sao lại ngồi đờ đẫn ở đây, cháo em nấu trong bếp khê hết cả rồi.”
Dường như Chử Điềm bị tiếng nói của anh làm hoảng sợ, hốt hoảng quay đầu lại nhìn anh, kết quả không cẩn thận đẩy ngăn kéo trở vào, kẹp trúng tay cô. Cô bị đau đến hít khẽ, Chử Điềm vội vàng rút tay ra, nhưng vẫn đau đến nhăn mặt.
Từ Nghi nhíu mày, từng thấy người ngốc nhưng chưa thấy ai ngốc hơn vợ anh. Cháo khê không nói, còn tự kẹp trúng đầu ngón tay mình. Anh khuỵu gối xuống, nắm ngón tay cô lên thổi khẽ, lại giữ trong lòng bàn tay.
“Hôm nay sao vậy? Mất hết hồn vía.”
“Không có gì.”
Chử Điềm lẩm bẩm nói. Lời này Từ Nghi chắc chắn không tin, nhưng cô không muốn nói anh cũng không miễn cưỡng.
“Cháo khê rồi, phải nấu cơm lần nữa, em muốn ăn gì?”
“Em không đói.” – Cô thuận miệng đáp, vừa ngẩng đầu đã thấy Từ Nghi nhìn cô chằm chằm liền sửa lời – “Nấu đại món gì cũng được, em không kén chọn.”
Từ Nghi nựng mặt cô, dìu cô đứng dậy, cởi áo khoác ra rồi đi vào bếp. Nhìn bóng dáng bận rộn của Từ Nghi, nhìn lại đầu ngón tay bị kẹp đỏ ửng của mình, Chử Điềm có chút ủ rũ.
Ăn tối xong, Chử Điềm chủ động đòi rửa bát nhưng bị Từ Nghi cự tuyệt. Anh sợ cô lơ mơ không chú ý là sẽ làm vỡ hết bát đĩa. Chử Điềm thẹn quá thành giận:
“Em nào có ngốc như vậy!”
“Em không ngốc, là tay và não không nhịp nhàng cho lắm, tay luôn nhanh hơn đầu óc một bước.”
Đây còn không phải nói cô ngốc à?! Chử Điềm nổi giận, ôm eo Từ Nghi từ phía sau, ra sức dụi. Từ Nghi bị cô náo loạn, hết cách, tay đầy nước rửa chén nên không thể đụng vào cô, đành phải cúi đầu hôn một cái lên má cô.
“Để anh rửa chén xong trước đã được không?”
“Không được.”
Chử Điềm tiến vào lồng ngực anh, ngập ngừng nói. Anh không nhịn cười được, lúc đang nghĩ cách làm sao dụ dỗ cô buông tay ra thì di động của cô vang lên. Từ Nghi thừa cơ chuyển hướng:
“Nhanh đi nghe điện thoại đi.”
Chử Điềm dẩu môi, buông anh ra. Cú điện thoại đến từ Chử Đông Mai, bà đã biết tin Triệu Tiểu Tĩnh mang thai. Chử Điềm hơi giật mình, cô thật sự không ngờ cô út lại biết tin kia nhanh như vậy. Chử Đông Mai khóc lóc than thở trong điện thoại hỏi cô làm thế nào, Chử Điềm chỉ cảm thấy hiện tại đầu óc rối như tơ vò.
Khi Chử Điềm cúp điện thoại, Chử Đông Mai vẫn còn mắng giận cô vì hèn yếu. Nghe tiếng tít tít ngắn ngủi truyền đến từ ống nghe, cảm xúc vừa chuyển biến tốt hơn chút của cô lại rơi xuống đáy vực, thất thần nhìn xuyên qua cửa sổ ban công ra ngoài.
Từ Nghi thu dọn xong trở ra phòng khách liền phát hiện Chử Điềm đang ngẩn ngơ ngồi khoanh chân trên ghế salon. Anh đi đến, đụng nhẹ vào cô, hỏi:
“Ai gọi đến thế?”
“Cô út.” – Chử Điềm nói – “Cô út của em.”
Lúc trước khi ở Tứ Xuyên, Từ Nghi từng gặp mặt Chử Đông Mai một lần, nên Chử Điềm vừa nhắc đến anh đã nhớ ra.
“Cô út nói gì vậy?”
“Không nói gì cả.”
Chử Điềm nói, rồi quay mặt đi. Từ Nghi cảm thấy lạ, hỏi lại lần nữa:
“Không nói gì sao em lại không dám nhìn anh?”
Chử Điềm không lên tiếng cũng không nhúc nhích. Từ Nghi không khỏi bất giác cất cao giọng:
“Điềm Điềm, quay đầu lại.”
Chử Điềm cảm thấy anh quản nhiều quá, mất bình tĩnh hất tay anh ra:
“Ôi, anh có phiền không hả?”
Bạn Từ nào đó mới vừa rồi còn bị vợ quấn lấy náo loạn, bây giờ ngờ ngợ rằng mới chút xíu thôi mà mình đã bị ghét bỏ. Anh ngẫm nghĩ rồi hỏi:
“Em… gặp phải chuyện gì sao?”
Chử Điềm sao có thể không biết xấu hổ mà kể chuyện hư hỏng này của Chử Ngật Sơn cho Từ Nghi nghe chứ, cô giả bộ tức giận nói:
“Không có chuyện gì hết, em muốn một mình ngồi yên tĩnh trong chốc lát thôi.”
Từ Nghi bị cô chọc cười, sống chung đã lâu anh cũng hiểu Chử Điềm. Bình thường cô gái trông tràn trề sức sống, trong sáng động lòng người, có gì phiền lòng đều hiện hết lên mặt, hoàn toàn không giấu được. Lúc này nếu người bên cạnh dám hỏi nhiều mấy câu, chắc chắn cô sẽ biến thành quả pháo đã châm lửa.
“Cũng được, muốn ngồi thì ngồi đi, nếu chân bị tê thì thả xuống nghỉ một lát.”
Từ Nghi nói nghiêm túc lại như bâng quơ, nhưng Chử Điềm vừa nghe cũng biết là anh đang trêu chọc cô, căn bản không nhịn được, quay đầu lại bắt đầu cào anh. Từ Nghi không nhịn được bật cười, mặc cho cô náo loạn trong chốc lát mới ôm hờ lấy cô, giọng nói còn ẩn chứa nét cười:
“Vậy em bảo anh phải làm sao? Hỏi em làm sao thì em không chịu nói.” – Anh vén mái tóc dài hơi rối của cô, nhìn thẳng vào mắt cô – “Cào cũng cào rồi, bây giờ có thể nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì không?”
Thực ra Chử Điềm cũng rất muốn tìm niềm an ủi từ Từ Nghi, nhưng sự thật này quá khó để mở miệng. Nhìn nhau trong chốc lát, không thắng được sự kiên trì trong mắt anh, Chử Điềm có chút chán nản nghiêng đầu ngả lên vai anh, buồn bã nói:
“Sau khi ba em ly hôn với mẹ em lại kết hôn với người phụ nữ khác, anh biết chuyện này không? Hiện tại người phụ nữa kia mang thai, xem ra chắc hẳn sắp sinh rồi, bụng rất lớn.”
Hóa ra là vì chuyện này. Từ Nghi do dự một lát rồi nói:
“Hai người họ kết hôn được một khoảng thời gian rồi, nên mang thai sinh con cũng là chuyện bình thường thôi.”
“Nhưng ả đàn bà kia từ đầu đã làm kẻ thứ ba thì sẽ làm kẻ thứ ba cả đời, lẽ nào cầm được giấy đăng kí kết hôn thì thật sự xem mình là vợ chính ư? Quang minh chính đại sinh con hả?”
Chử Điềm vô cùng tức giận nói. Dĩ nhiên Từ Nghi hiểu tâm trạng của Chử Điềm, nhưng dù sao bây giờ hai người kia cũng là vợ chồng hợp pháp, sinh con là chuyện hiển nhiên, họ có lập trường gì để phản đối chứ. Chỉ sợ là Chử Điềm cũng hiểu lý lẽ này, nên tâm trạng mới buồn khổ đến thế. Suy nghĩ một lát, Từ Nghi nói:
“Điềm Điềm, chuyện này không nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta. Dù em khó chấp nhận thế nào đi nữa, đứa bé kia cũng là con của ba và Triệu Tiểu Tĩnh, chúng ta không có quyền can thiệp, hiểu không?”
Hưởng sự giáo dục nghiêm khắc nhiều năm, Từ Nghi vẫn không thể gọi Triệu Tiểu Tĩnh là “ả đàn bà kia” như Chử Điềm. Từng câu nói của Từ Nghi đều có lý, Chử Điềm không thể nào phản bác. Nhưng trong lòng cảm thấy bức bối một cách khó hiểu, một hồi lâu, cô thốt ra một câu:
“Cái loại đàn bà như ả, ai biết đứa bé mang trong bụng có phải là của ông ta hay không?”
Từ Nghi chỉ xem như cô đang giận dỗi thôi, nhưng Chử Điềm nói xong câu đó, đầu óc lại đột nhiên tỉnh táo. Cô nhìn Từ Nghi nói:
“Nói không chừng thật sự có khả năng này.”
Vẻ mặt Từ Nghi nghiêm túc lại : “Đừng đoán mò, lời này không thể nói lung tung.”
Dĩ nhiên Chử Điềm biết không thể vô duyên vô cớ đổ oan cho một người, cô nhớ đến người đi tới bệnh viện cùng Triệu Tiểu Tĩnh mà cô nhìn thấy lúc sáng nay. Trước đó ở trong xe cô không thấy rõ, về sau xuống xe lại kinh ngạc chuyện Triệu Tiểu Tĩnh có thai, lúc này đầu óc tỉnh táo một chút mới nhớ đến người kia. Đó là một người đàn ông, tuy chỉ thấy bóng lưng nhưng cô vẫn thấy rõ người đó có thân hình cao lớn. Người này tuyệt đối không phải là Chử Ngật Sơn bởi vì ông ta bình sinh hận nhất là dáng vóc mập lùn của mình.
Người đàn ông kia và Triệu Tiểu Tĩnh có mối quan hệ thế nào? Tại sao phải đi với ả đến bệnh viện? Còn nói cười nữa chứ? Chử Điềm càng cảm thấy chuyện này khả nghi, cô nhìn Từ Nghi, cầm điện thoại lên, chạy ra ban công chuẩn bị gọi cho Chử Đông Mai.
Nhìn bóng lưng Chử Điềm, lòng Từ Nghi chùng xuống. Anh mơ hồ cảm thấy không thể để Chử Điềm xen vào chuyện này, nếu không, với tính cách của cô thì vô cùng có khả năng sẽ xảy ra chuyện.
Chử Điềm dự định gặp mặt Triệu Tiểu Tĩnh một lần. Lúc ra quyết định này, tâm trạng cô có chút mâu thuẫn. Thật ra cô đã sớm hết hi vọng rồi về Chử Ngật Sơn, cũng âm thầm quyết định bất cứ chuyện gì của ông ta đều không liên quan đến mình. Đồng thời cô cũng vô cùng đồng ý lời Từ Nghi nói, họ không có lập trường lo liệu chuyện này. Lý lẽ còn ở đó, tất cả mọi chuyện cũng rõ ràng, nhưng vừa nghĩ đến lòng cô vẫn có chút ghê tởm.
Tuy nhiên khó chịu vẫn hoàn khó chịu. Ngày hôm qua sau khi trở về từ bệnh viện, thời gian hơn nửa ngày đã cho cô suy nghĩ rõ ràng. Chuyện đã xảy ra, dù thế nào đi nữa cô cũng không ngăn cản được, trừ khi đứa bé kia không phải của Chử Ngật Sơn.
Lúc trước, Chử Điềm không thể nào dám tưởng tượng đến khả năng này. Trong mắt cô, Chử Ngật Sơn tốt với Triệu Tiểu Tĩnh đến mức gần như muốn gì được đó, ra tay hào phóng, ông ta chiều chuộng ả đàn bà này quả thật như một người khác vậy. Vả lại tuy dáng vóc Chử Ngật Sơn không được xem là cao lớn khôi ngô, nhưng khuôn mặt đoan chính, nhất là đôi mắt, được tôi luyện qua thương trường nhiều năm, trở nên thâm thúy sắc sảo, điểm tô cho con người ấy cảm giác đầy nghị lực. Nếu phải nói thì khuyết điểm duy nhất của ông ta chính là lớn tuổi một chút.
Chử Điềm nhớ kỹ lại người đàn ông đi cùng Triệu Tiểu Tĩnh cô thấy ngày hôm qua, chỉ nhìn từ cách ăn mặc và bóng lưng, quả thật gã trẻ hơn Chử Ngật Sơn rất nhiều. Mà nhìn từ cách cư xử của hai người, cả quãng đường vừa nói vừa cười, còn đi theo khám thai, tuyệt đối không giống mới quen. Vừa nghĩ như vậy, trong lòng Chử Điềm càng nghi ngờ nhiều thêm. Có điều trước giờ cô không giỏi phỏng đoán người khác theo chiều hướng ác ý, nên nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn có ý định gặp mặt Triệu Tiểu Tĩnh trước đã.
Ngoài dự tính của Chử Điềm, lúc cô còn đang rối rắm phải nói gì với Triệu Tiểu Tĩnh thì ngược lại ả đàn bà này đã gọi điện thoại trước cho cô. Cô chưa bao giờ lưu số điện thoại của ả, nhưng nhìn thấy dãy số nhấp nháy trên màn hình, cô vẫn nhận ra ngay. Cô bặm môi, nhấn nút nghe.
“Ơ, bắt máy thật à?” – tiếng nói yêu kiều của Triệu Tiểu Tĩnh xuyên qua ống nghe truyền đến rõ ràng – “Tôi còn tưởng rằng cô sẽ không nhận điện thoại của tôi chứ.”
“Cô có chuyện gì?”
Chử Điềm lười nói nhiều với ả.
“Không có gì. Muốn nói bây giờ tôi đang ở thành phố B, nếu có rảnh thì chúng ta gặp mặt nhau, thế nào?”
“Vì sao tôi phải gặp cô?”
Cũng không phải giả vờ giả vịt, Chử Điềm thật sự tò mò vì sao ả chủ động đề nghị muốn gặp mặt cô. Triệu Tiểu Tĩnh cười nhạo:
“Đừng đùa, không phải Chử Đông Mai đã chạy đến chỗ cô cáo trạng hay sao? Tôi không tin bây giờ cô còn chưa biết ông ta đã mua nhà cho tôi ở thành phố B.”
“Tôi biết thì sao? Cô gặp mặt tôi lẽ nào chỉ bởi vì chút chuyện này?” – Chử Điềm cảm thấy buồn cười. Thực ra cô cũng chẳng xem trọng căn nhà kia, hơi nghiêng người, cô nhìn ra ngoài cửa sổ nói – “Ông ta có tiền, ông ta muốn mua cho cô cái gì chẳng hề liên can gì đến tôi cả.”
“Tôi biết cô sẽ không quan tâm mà.” – Triệu Tiểu Tĩnh cười khẩy, lại nói tiếp – “Cho nên tôi tìm cô dĩ nhiên là bởi vì còn có chuyện khác.”
E rằng là chuyện đứa con rồi đây. Đặt vào trước kia, sợ là Chử Điềm đã lập tức cúp điện thoại rồi, nhưng lần này không được. Thế nhưng cô cũng không nhanh chóng nhận lời, im lặng chừng một phút, cô hỏi:
“Gặp mặt ở đâu?”
“Lát nữa tôi nhắn địa chỉ cho cô.”
Triệu Tiểu Tĩnh nhẹ giọng đáp lại. Cúp điện thoại không bao lâu, tin nhắn của Triệu Tiểu Tĩnh liền gửi đến, cô ta chọn địa điểm gặp mặt ở một tiệm cà phê gần khu cô ta ở hiện tại. Nhìn địa chỉ này, Chử Điềm không nhịn được cười lạnh.
Nếu là người khác, có lẽ cô sẽ suy nghĩ là vì bụng to, không tiện đi lại nên mới lựa chọn chỗ gần nhà. Nhưng cô chắc chắn có lý do nghi ngờ Triệu Tiểu Tĩnh làm vậy vì muốn khoe khoang căn nhà mới mua kia.
Sửa soạn qua loa, Chử Điềm ra ngoài. Cô bắt một chiếc xe, lúc vừa mới ngồi lên xe, Từ Nghi điện thoại đến. Chử Điềm hơi do dự nhưng vẫn nghe. Ở đầu bên kia điện thoại, giọng Từ Nghi hơi khàn, chắc hẳn do huấn luyện quá mệt mỏi, anh nói tối nay sẽ về nhà sớm, hỏi cô muốn ăn gì.
Bởi vì trong lòng Chử Điềm có việc nên trả lời hơi lơ là. Từ Nghi nghe ra được liền hỏi cô:
“Em đang ở đâu? Đi ra ngoài à?”
Chử Điềm “À”, trả lời ậm ờ:
“Em ra ngoài một chuyến, gặp một người, có lẽ tối nay em sẽ về nhà hơi trễ một chút.”
Tuy nhiên Từ Nghi lại là một người rất thông minh, liền hỏi thẳng:
“Em đi gặp ai? Triệu Tiểu Tĩnh hả?”
Chử Điềm không lừa được anh, liền dứt khoát đáp:
“Đúng vậy, chính là ả.”
“Chử Điềm, em…”
Từ Nghi có phần không biết phải làm sao, kêu tên cô nhưng lại không biết nói gì mới tốt. Chử Điềm cũng biết anh nghĩ thế nào, nhỏ giọng giải thích cho mình:
“Em không muốn làm gì cả, đi gặp ả một lần, hơn nữa còn do ả gọi điện thoại tìm em trước mà. Được rồi, anh yên tâm đi, không việc gì đâu.”
Cam đoan xong, cô lập tức cúp điện thoại, lòng rầu rĩ như Từ Nghi sẽ nhảy thẳng ra ngoài điện thoại bắt cô về nhà vậy. Hai mươi phút sau, cô đúng giờ đến tiệm cà phê. Nhìn về phía cửa sổ, cô đã tìm thấy Triệu Tiểu Tĩnh đang ngồi uống nước gần vị trí cửa sổ, thân thể lọt thỏm trong chiếc ghế, vì vậy thoáng nhìn qua thì không thấy được cái bụng bầu của ả. Nhưng Chử Điềm và ả đối đầu gay gắt lâu như vậy đã sớm hiểu được chút tâm cơ cỏn con của ả rồi. Đơn giản là muốn đợi cô đi vào, đến lúc tận mắt nhìn thấy sẽ cho cô một “sự ngạc nhiên” to lớn. Bởi vì Triệu Tiểu Tĩnh không thể ngờ rằng cô đã biết chuyện ả mang thai.
Cô và Triệu Tiểu Tĩnh liếc nhìn nhau, Chử Điềm không nhìn đến vẻ mặt giả bộ cao quý hào phóng của ả, thanh toán tiền xe, quay người đi vào tiệm cà phê.
Đẩy cửa xoay của tiệm cà phê, Chử Điềm bước trên đôi giày cao gót nhỏ từ từ đi về phía Triệu Tiểu Tĩnh. Triệu Tiểu Tĩnh nhìn chằm chằm cô đi tới không chớp mắt, bỗng nhiên khẽ mỉm cười, nhìn cô nói.
“Tôi nhớ trước khi kết hôn không phải cô còn có xe sao? Sao bây giờ ra ngoài phải bắt xe vậy hả?”
Chử Điềm kéo ghế ngồi xuống, sau khi gọi nhân viên phục vụ cho một cốc mocha mới thong thả trả lời Triệu Tiểu Tĩnh:
“Lười lái.”
Thực ra Từ Nghi chê kỹ thuật lái xe của cô không tốt, không để cô tùy tiện lái ra ngoài, nhất là đến khu đông đúc. Triệu Tiểu Tĩnh thoáng cười, khẽ nhấp một hớp sữa tươi:
“Thật ra thì lái xe cũng chẳng có gì tốt, mỗi tháng chỉ riêng tiền xăng thôi cũng là một khoản nặng. Bây giờ cô đang giận dỗi với ba cô, không chịu lấy tiền trong nhà, vậy chỉ có thể xài tiền của chính cô và chồng cô thôi đúng không? Hai người một dân văn phòng, một đi lính…”
Ả vừa nói vừa nhấp một hớp sữa tươi, bày ra vẻ như nghĩ đến sĩ diện của Chử Điềm vì tốt bụng nên muốn nói lại thôi, nhưng sự châm chọc trong lời nói dù ai nghe cũng thấy được. Chử Điềm không buồn để ý, cô nhìn sang:
“Cô hẹn tôi ra đây để nói chuyện này thôi sao?”
Đấm phải bịch bông như Chử Điềm, khuôn mặt trang điểm nhẹ của Triệu Tiểu Tĩnh hơi mất tự nhiên:
“Dĩ nhiên không phải.”
Ả nói, làm bộ như lơ đãng dịch chiếc túi vốn che đằng trước bởi mang thai tám tháng nên bụng nhô hẳn lên. Chử Điềm nhìn thấy, hai tay bưng cốc cà phê khựng lại, đôi mắt khẽ xoay. Trong mắt người ngoài đó là vẻ cố gắng khắc chế nỗi kinh ngạc. Triệu Tiểu Tĩnh có chút đắc ý liếc cô một cái, nhẹ nhàng vuốt ve bụng, nói:
“Lẽ nào ba cô không nói cho cô biết? Tôi mang thai rồi, tám tháng đấy.”
Nỗi ngạc nhiên của Chử Điềm không hẳn là hoàn toàn giả vờ, ngày đó ở bãi đỗ xe bệnh viện cô chỉ vội thoáng nhìn, không thấy rõ ràng như vậy. Hiện tại cách một chiếc bàn tròn, cô tận mắt nhìn thấy bụng cô ta nhô cao mới phát hiện hóa ra đã lớn như vậy rồi. Im lặng trong chốc lát, cô lại đưa cà phê lên miệng mình, uống vài hớp mới nói:
“Sao hả, cô muốn nghe tôi chúc mừng cô à?”
Triệu Tiểu Tĩnh nhìn cốc cà phê thoáng chốc chỉ còn phân nửa của Chử Điềm, trong lòng mừng thầm. Ả cũng biết, đừng thấy cô gái này ngoài mặt giả bộ bình tĩnh đến thế nhưng trong lòng chắc chắn đã lên xuống như sóng ngầm mãnh liệt. Ả kiềm nén ý cười bên khóe môi, nói khẽ:
“Ngược lại tôi chẳng trông mong đâu. Tôi chỉ muốn nói, bây giờ ông ta tuổi tác dần cao, qua bảy tám năm nữa cũng đã sáu mươi rồi. Người một khi già liền mong mỏi trở về bên gia đình, cô đừng thấy hiện tại đứa con vẫn còn ở trong bụng tôi, nhưng ông ta đã tính toán đợi nó lơn lên một chút sẽ dẫn nó đi đâu chơi rồi đấy. Có điều, trong lòng ông ta vẫn có một tiếc nuối, đó chính là cô.”
Đang nói vậy, ả đột ngột đưa tay qua bàn, cầm lấy tay Chử Điềm:
“Cho nên Điềm Điềm à, chúng ta có thể giải hòa hay không? Cho ba cô có thể hưởng hạnh phúc gia đình trọn vẹn?”
Chử Điềm bị hành động này của ả làm thoáng kinh ngạc, tiếp theo lại cảm thấy hết sức buồn cười. Nhưng cô không vội vã hất tay Triệu Tiểu Tĩnh ra mà chậm rãi nói:
“Nếu như tôi không nghe lầm, cô là một ả gái làm kẻ thứ ba, vậy mà còn ở đây nói gia đình, nói hạnh phúc với tôi à?”
“Cô…”
Thoáng chốc khuôn mặt Triệu Tiểu Tĩnh đã cứng lại. Chử Điềm rút tay về, nhấp một hớp cà phê dằn lại sự kích động, chẳng mảy may che giấu vẻ châm chọc trong giọng nói:
“Tôi thật sự không thể ngờ mặt cô có thể dày đến mức độ này. Triệu Tiểu Tĩnh, bình thường cô nghĩ đến chuyện mình làm không sợ gặp báo ứng hay sao? Về phần ông ta, lúc này ông ta mới nhớ đến việc trở về với gia đình rồi ư? Lúc đầu ông ta đã đi thế nào? Hơn nữa, cái thai này không phải dòng giống của ông ta, tôi khuyên cô vẫn nên an phận sinh ra đi, đến lúc đó có con cái hầu hạ bên gối, ông ta hứng lên nói không chừng còn thưởng cho cô một căn nhà một chiếc xe hơi, cô cũng dễ ra ngoài khoe khoang. Lẽ nào cô thật sự tính làm vợ hiền mẹ tốt sao? Đừng đùa, đặt tay lên ngực tự hỏi đi, trong xương cô có gen phụ nữ nhà lành sao?”
“Chử Điềm!” – Triệu Tiểu Tĩnh nổi giận, nhưng vẫn khắc chế để không nổi nóng – “Tôi khuyên cô đừng ăn nói tuyệt tình như vậy, nói thế nào hiện giờ tôi cũng là vợ hợp pháp của ba cô, đứa con trong bụng tôi là con ruột của ba cô. Đây là sự thật cô không thể nào thay đổi được.”
Chử Điềm giương mắt nhìn ả:
“Cô xác định đứa con trong bụng cô là của Chử Ngật Sơn hả?”
Triệu Tiểu Tĩnh cau mày:
“Cô có ý gì?”
Chử Điềm lười nói quanh co với ả:
“Nếu thật sự là con của ông ta, sao hôm cô đi khám thai còn cần một người ngoài đi chung?”
Triệu Tiểu Tĩnh thoáng sửng sốt, trong mắt lập tức lóe lên vẻ chột dạ, nhưng đối mặt với lời chất vấn của Chử Điềm, ả vẫn hùng hồn đáp:
“Tôi không biết cô thấy thế nào, tôi chỉ có thể nói, đó là một người bạn ở thành phố B của tôi. Anh ta thấy tôi là một thai phụ to bụng đi lại không tiện nên tới giúp đỡ thôi.”
“Ồ? Vậy ông ta có biết người bạn đó không?”
Triệu Tiểu Tĩnh nghẹn họng, lúc cất tiếng lại có chút thẹn quá thành giận:
“Ông ta có biết hay không có liên quan gì? Tôi lớn như vậy vẫn không thể có bạn bè của mình sao?” – đang nói, ánh mắt ả nhìn Chử Điềm có chút thay đổi – “Nếu cô hoài nghi đứa con này không phải của ba cô, vậy thì chờ sinh nó ra làm xét nghiệm ADN là được rồi.”
Chử Điềm cẩn thận quan sát biểu cảm của Triệu Tiểu Tĩnh, tuy lúc ả nói đến người đàn ông kia có một chút bối rối, nhưng lúc nói đến đứa con lại khá chắc chắn. Như vậy, bất kể ả và người đàn ông kia có tằng tịu gì, đứa con này chắc chắn là của Chử Ngật Sơn. Có điều vẫn không đủ để Chử Điềm hoàn toàn yên tâm.
“Vậy thì làm xét nghiệm là được, dù sao ông ta cũng không quan tâm đến chút tiền cỏn con này.”
“Là không thiếu tiền thì đúng hơn.” – Triệu Tiểu Tĩnh cười nhạo – “Có điều không biết ông ta có chịu hay không. Không nói gạt cô, ông ta ký thác kỳ vọng rất lớn vào cái thai trong bụng tôi, dù sao cũng là đứa con trai đầu tiên của ông ta. Ông ta có thể vì con trai mà vứt bỏ người vợ kết tóc, nếu để ông ta nghe thấy con gái ruột chất vấn con trai mình, liệu ông ta sẽ có cảm tưởng thế nào nhỉ?”
Lần đầu tiên Chử Điềm nghe thấy Triệu Tiểu Tĩnh nhắc đến mẹ cô, hơn nữa giọng điệu còn có chút hả hê, hay phải nói là càn rỡ. Bên tai vang ầm lên, cô chống mạnh tay xuống bàn tròn, đến lúc bên tai yên tĩnh lại mới lên tiếng hỏi:
“Cô nói cái gì?”
Triệu Tiểu Tĩnh ra vẻ “tất cả đều nằm trong lòng bàn tay tôi”:
“Sao đây, cô vẫn không biết à? Cô cho rằng tại sao ông ta lại vứt bỏ không cần mẹ cô, ngược lại đi lấy tôi? Đúng, lúc đó ông ta đã ngoại tình, nhưng vẫn chưa từng nghĩ đến việc thật sự ly hôn. Nếu không phải mẹ cô phát hiện, chủ động cương quyết đòi ly hôn, chắc là ông ta có thể kéo dài đến khi bà ta qua đời.”
“Cô không được nói đến mẹ tôi.”
Chử Điềm không thể chịu được ả hời hợt nhắc đến cái chết của mẹ cô như thế. Triệu Tiểu Tĩnh “À”, hoàn toàn không để ý đến lời cảnh cáo của cô, nói tiếp:
“Cô tức cái gì? Cho dù mẹ cô đã qua đời, ông ta cũng không nhất định lấy tôi đâu. Nếu như không phải tôi có con, nói không chừng đến bây giờ vẫn không danh không phận.”
Chử Điềm lạnh lùng nhìn ả:
“Câm mồm!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!