Bảy Năm Sau - Chương 28
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
159


Bảy Năm Sau


Chương 28


Thở không ra hơi và mồ hôi nhỏ tong tong, Sebastian bước vào sảnh Gran Hôtel dưới ánh mắt sững sờ của cô nhân viên lễ tân. Với cái mũi bê bết máu, chân đi đất và áo khoác rách tơi tả, anh lạc lõng giữa sảnh khách sạn sang trọng.

– Xảy ra chuyện gì với ông vậy, ông Larabee?

– Tôi… gặp tại nạn.

Vẻ lo lắng, cô ta nhấc điện thoại.

– Tôi sẽ gọi bác sĩ.

– Không cần đâu.

– Thật sao?

– Tôi ổn mà, đảm bảo với cô đấy, anh nói thêm với vẻ kiên quyết.

– Tùy ông vậy. Tôi sẽ tìm bông băng và cồn sát trùng giúp ông. Nếu ông cần thêm thứ gì, cứ cho tôi biết.

– Cảm ơn cô.

Cho dù đang mệt đứt hơi còn cơ bụng thì đau xé, anh vẫn muốn leo cầu thang bộ hơn là đợi thang máy.

Khi anh bước vào, căn phòng không một bóng người. Nhạc chuông Rolling Stones đang réo rắt ở âm lượng rất lớn, nhưng Nikki vẫn mất tăm. Anh ghé vào phòng tắm thì thấy người vợ cũ đang nằm dài trong bồn, mặt chìm dưới nước, mắt nhắm nghiền.

Hoảng hốt, anh túm tóc cô lôi ra khỏi đó. Bị bất ngờ, cô hét lên một tiếng.

– Này! Làm sao thế hả đồ điên! Anh suýt lột cả da đầu tôi ra rồi đấy! Cô vừa nói vừa che ngực.

– Tôi tưởng cô bị chết đuối. Chết tiệt thật, cô đang chơi trò gì thế? Trò nàng tiên cá không còn hợp với tuổi cô nữa đâu!

Trong khi nhìn anh bằng ánh mắt tối sẩm, cô nhận ra những vết thương trên mặt anh.

– Anh đánh nhau à? Cô lo lắng hỏi.

– Người ta đánh tôi thì hợp lý hơn đấy, anh bực bội đáp trả.

– Anh quay lại đi, tôi ra khỏi bồn tắm đây. Mà đừng có lợi dụng nhìn trộm đấy nhé!

– Tôi từng thấy cô khỏa thân rồi, cô nên nhớ thế.

– Phải, trong một cuộc đời khác.

Anh ngoảnh đi rồi chìa cho cô chiếc áo choàng tắm. Cô mặc nó vào khi bước ra khỏi bồn tắm và quấn một chiếc khăn tắm quanh đầu.

– Anh ngồi xuống đi, tôi sẽ kiểm tra giúp anh.

Trong khi cô lau rửa các vết thương bằng nước xà phòng, anh kể lại cho cô nghe chuyện đen đủi ở Barbès. Đến lượt mình, cô cũng cho anh biết về hai cú điện thoại cô đã nhận được: một của Santos và một cuộc gọi bí ẩn từ Công ty du thuyền Paris.

– Ái! Anh kêu lên đau đớn khi cô bôi thuốc sát trùng lên vết thương.

– Anh thôi õng ẹo đi! Tôi ghét kiểu đó!

– Nhưng rát lắm!

– Phải, nó hơi rát khi người ta ba hay bốn tuổi, còn anh thì tôi nghĩ đã lớn rồi.

Anh đang tìm kiếm lời đáp trả thật chua cay thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

– Phục vụ tầng đây, một giọng nói vọng vào từ phía cửa.

Nikki định bước ra khỏi phòng tắm, nhưng anh kéo tay áo choàng tắm của cô lại.

– Cô sẽ không ra mở cửa trong bộ dạng này chứ?

– Bộ dạng này làm sao?

– Cô gần như đang khỏa thân đấy!

Cô ngước mắt lên trời ngao ngán.

– Đúng là cô vẫn chẳng thay đổi gì hết, anh trách móc cô rồi ra mở cửa.

– Anh cũng thế thôi! Cô vừa hét vừa sập cánh cửa phòng tắm lại.

Một người phục vụ diện chiếc mũ ca lô màu đỏ và bộ com lê đính khuy vàng xuất hiện. Dáng người mảnh khảnh, ông ta gần như bị khuất sau đám hộp dán mác những thương hiệu sang trọng: Yves Saint Laurent, Christian Dior, Zegna, Jimmy Choo…

– Chúng tôi đến giao những hộp này theo yêu cầu của ông, thưa ông.

– Chắc là có nhầm lẫn gì đó, chúng tôi không đặt hàng gì cả.

– Tôi xin phép được nhấn mạnh, thưa ông: đơn hàng này chính xác là theo tên ông.

Vẻ nghi hoặc, Sebastian tránh đường để ông ta mang các hộp, gói kia vào phòng. Khi người phục vụ trở ra, Sebastian lục tìm trong túi xem có tiền để boa cho ông ta không thì mới nhớ ra anh vừa bị trấn lột. Nikki đã đến ứng cứu kịp thời bằng cách đưa cho người phục vụ tờ năm đô la, rồi đóng cửa lại.

– Anh đi buôn đấy à, anh yêu? Cô vừa mở các gói hàng vừa giễu cợt.

Vô cùng hiếu kỳ, anh cũng phụ giúp cô bóc các món hàng trên giường. Có tất cả sáu túi giấy đựng các trang phục dạ hội: một bộ com lê, một chiếc đầm, một đôi giày cao gót…

– Giờ thì tôi chẳng hiểu thông điệp là gì nữa.

– Một bộ trang phục nữ, một bộ trang phục nam, Nikki nhận xét trong khi nhớ lại điều mà nhân viên lễ tân của Công ty du thuyền Paris đã nói với cô về chuyện nhất thiết phải mặc đồ dạ hội.

– Nhưng tại sao chúng lại muốn chúng ta mặc chính xác loại quần áo này?

– Có thể chúng được gắn thiết bị theo dõi? Một thiết bị phát tín hiệu có thể giúp định vị chúng ta…

Anh suy ngẫm về lý lẽ đó. Nghe có vẻ lô gic. Thậm chí còn là lẽ hiển nhiên. Anh vơ đại chiếc áo vest rồi bắt đầu sờ nắn một lượt, nhưng chỉ mất công thôi: thời nay, loại máy móc đó hẳn là phải siêu nhỏ. Với lại, tại sao phải cố gỡ bỏ nó nếu nó có thể giúp hai người liên lạc được với những kẻ bắt cóc con trai họ?

– Tôi nghĩ chúng ta chỉ còn cách thay đồ thôi, Nikki nói.

Sebastian đồng ý.

Anh đi tắm trước, vẫn còn đủ thời gian cho anh đứng dưới những tia nước nóng bỏng, xoa xà phòng từ đầu đến chân như để tẩy rửa cơ thể khỏi kinh nghiệm nhục nhã ở Barbès.

Rồi anh thay bộ đồ mới. Ngay lập tức anh cảm thấy thật thoải mái. Chiếc áo sơ mi trắng vừa khít người anh và được may rất khéo, bộ com lê theo kiểu cổ điển mà vẫn sang trọng, chiếc cà vạt bản nhỏ, đôi giày loại cao cấp, nhưng không phải quá lố. Những trang phục mà anh hẳn sẽ chọn cho chính mình.

Khi anh quay trở ra, bóng tối đã buông xuống. Trong ánh ngày tàn, anh nhận ra dáng người Nikki trong chiếc đầm dạ hội màu đỏ khoét sâu ở lưng với phần cổ rất trễ viền ngọc trai.

– Anh giúp tôi được không?

Anh im lặng đi ra phía sau cô và, như anh đã từng làm việc này trong bao nhiêu năm, khéo léo cài những khuy bằng ngọc trai tinh tế. Những ngón tay của Sebastian lướt trên vai khiến Nikki thấy nổi da gà. Như bị thôi miên, Sebastian cố hết sức rời mắt khỏi làn da mềm mượt trắng nhợt của vợ cũ. Đột nhiên, anh đặt tay lên bả vai cô, bắt đầu ve vuốt. Anh ngước mắt nhìn lên phía tấm gương hình bầu dục phản chiếu tới anh bức ảnh trên bìa một tạp chí. Trong hình phản chiếu là vợ chồng anh đang tán tỉnh nhau.

Nikki mở miệng định nói gì đó thì một cơn gió thổi đến sập mạnh cánh cửa sổ. Phép bùa chú bị gián đoạn.

Để xua đi cơn bối rối, cô vùng thoát ra rồi xỏ chân vào đôi giày cao gót, hoàn thiện phục trang của mình. Để lấy lại vẻ điềm đạm, Sebastian đút tay vào túi quần. Có một miếng mác nhỏ để trong túi quần bên phải. Anh rút ra định ném vào sọt rác nhưng đến khoảnh khắc cuối cùng lại dừng phắt lại.

– Nhìn này!

Đó không phải là mác quần áo.

Mà là một mảnh giấy được gấp tư.

Một mã mở tủ gửi đồ.

Ở Ga Bắc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN