Cậu đứng dậy, đi theo bà già lưng còng ấy. Chợt trong cơn mê mang, cô lại co người khóc thút thít.
“Cậu Cảnh Minh! “
Trong tiếng nấc lên có mấy phần đau thương, mấy phần yếu đuối, cậu đang đi thì dừng lại. Ngồi xuống cái rồi giơ ngón tay ra vuốt nhẹ lên bờ môi đang run rẩy kia, cậu mỉm cười lạnh lẽo.
Sau đó đứng dậy rồi hình bóng cậu dần tan biến trong không trung, chỗ cậu ngồi lúc nãy còn rơi ra mấy giọt máu đỏ, nó phát sáng lên rồi từ từ tan biến. Cô nằm đó mắt vẫn nhắm tịt, bà Hậu bên ngoài cửa vẫn gõ tay vào cánh cửa gọi, nhưng mãi mà không nghe thấy tiếng ai trả lời. Bà nghe thấy tiếng bước chân thì vội vàng đứng dậy, trời sắp sáng rồi, không biết người nhà họ Hoàng muốn mang cô đi đâu, hay họ muốn làm gì bà không biết. Bà chỉ nấp bên kia rồi nhìn qua, thấy bà Lệ Hoa đứng đó chờ gia nô mở cửa là bà đã có cảm giác gì đó bất an. Lúc bà Lệ Hoa định bước vào thì bà Hậu đã nhanh chân đi lại, giả vờ như vô tình ho mấy cái. Chợt bà Lệ Hoa giật mình, bà ấy đảo mắt qua nhìn bà Hậu một cách rụt rè cẩn trọng.
“Khuya khoắt thế này bà ra đây làm gì? “
Bà Hậu liếc nhìn qua cánh cửa, chợt thấy bóng dáng Hoài Thục nằm vật xuống nền, y phục dính toàn là máu tươi, bà Hậu tức giận lắm, nhưng bà ấy vẫn có thể kiềm chế được.
“Vậy đêm hôm khuya khoắt thế này phu nhân Lệ Hoa đến đây có việc gì quan trọng không? “
Lúc ấy bà Lệ Hoa chợt chột dạ, bà huýt tay tên gia nô, nói:
“Đóng cửa lại đi!”
Rồi quay qua bà Hậu nói:
“Thật ra không có gì, chỉ là đến coi một con nô tì trong phủ của ta, nó cả gan trái ý ta nên ta nhốt nó ở đây. Đến đây xem tình hình thế nào thôi!”
Nói rồi tên gia nô đã khóa xong cửa, ánh mắt bà Lệ Hoa láo liên, rồi bà ấy giơ tay ra cầm lấy cái chìa khóa rồi bỏ đi, lúc ấy bà Hậu cung nấm đấm lại, bà nói:
“Thiếu phu nhân Hoài Thục có phạm lỗi thì cũng phải đợi bà Hoàng đứng ra định đoạt, nhà còn có cậu Cảnh Minh! Vì thế mong phu nhân Lệ Hoa đây làm gì cũng nghĩ đến mặt mũi hai người họ trước tiên, đừng có làm gì đó quá đáng, để sau này bản thân gặp họa thì không ai cứu nổi đâu!”
Bà Lệ Hoa nghe mà mồ hôi trán bà rịn ra, tay chân bà lạnh toát, nghe xong thì phu nhân ấy cũng bắt đầu rời đi. Bà Hậu nhìn theo mà mắt bà sắc lẹm.
Bà Hậu sợ lát sau lại có người quay lại, bà đứng đó canh chừng cả đêm, bà chớp mắt cái đã nghe mùi sương ban mai đậu xuống đầu bà. Bà nhắm mắt lại cái rồi mở mắt ra, từ xa xa đã thấy một màu đỏ của mặt trời nhú, bà quay qua nhìn cánh cửa cái rồi mỉm cười.
“Cố gắng lên, chúng ta sắp qua được cơn hoạn nạn này rồi!”
Nói rồi thì bà lại nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, khác với đám người tối qua, hôm nay không còn hấp tấp nữa, còn cầm theo một cái ghế tựa, điềm đạm gật đầu chào bà. Họ mở cửa đi vào, lát sau bà đã thấy cô bị trói vào ghế, họ bắt đầu đưa cô ra khỏi đó.
Bà Hậu nhìn thôi đã biết đó là người của bà Hoàng, người của ai sẽ mang sắc thái giống như người đó, người của bà Hoàng im lặng làm việc nhưng hầu như không ai dám ngăn cản, còn người của bà Lệ Hoa ào ào y như cái tính của bà ấy. Bà Hậu không vội đi theo họ, bà lại quay về phòng chờ A Tỳ. Bà ngồi đó mà cứ ngóng ra ngoài, nếu như nhanh thì sáng nay có lẽ sẽ quay lại kịp thời. Lúc bà đang lo lắng suy nghĩ thì chợt nghe tiếng gõ cửa, bà mở mắt ra rồi bước lại mở cửa.
“Bà Hậu!”
“Cậu Cảnh Minh! “
Gương mặt cậu nhìn bà, có chút thắc mắc, có chút lo lắng, sau đó bà kéo tay bà dặn A Tỳ mấy điều, quay qua giải thích cho cậu Cảnh Minh mấy thứ cho cậu hiểu là bây giờ Hoài Thục đang gặp phải vấn đề không thể giải thích được. Nên nhờ cậu nói giúp mấy câu.
Nói xong cả hai người họ đều gật đầu tỏ ra đã hiểu. Bà Hậu liền kéo họ ra ngoài, bà thấy cậu Cảnh Minh uy nghi đứng nhìn vào mấy tên gia nô. Họ nghe cậu hỏi mà người nào người nấy sợ hãi thất kinh hồn vía, họ cúi đầu xuống rồi quỳ dập đầu khóc lóc.
“Thưa cậu con không biết, con không thấy thiếu phu nhân đâu cả! Cậu ơi cậu tha tội cho con!”
Tụi nó vừa xoa tay vừa dập đầu, chợt bà Hậu đi lại. Thấy cậu Cảnh Minh bất lực thở dài, bà liền nói:
“Không hỏi được đâu!”
Nói xong bà Hậu liền nhìn qua bên kia, chợt một tiểu thư trẻ tuổi đi lại gần, tiểu thư ấy cúi người cái chào cậu, chào luôn bà Hậu, rồi tiểu thư ấy nói:
“Thưa cậu! Cậu có phải muốn tìm thiếu phu nhân không ạ?”
Cậu Cảnh Minh liền im lặng một lúc, cậu ra lệnh cho đám gia nô đi chỗ khác rồi cậu nói:
“Tiểu thư biết thiếu phu nhân ở đâu sao? Có thể…?”
“Vâng! Nếu cậu không ngại, ta dẫn cậu đi!”
Tiểu thư ấy mỉm cười dịu dàng, chợt cậu Cảnh Minh quay lại nhìn bà Hậu, bây giờ chuyện tìm được tung tích cô quan trọng, nên bà gật đầu ngay.
Hoài Thục đang mê man thì từ đâu một xô nước lạnh vào người, cô lờ mờ mở mắt ra, trước mặt cô là mấy bóng người lờ mờ, sau đó hình ảnh càng lúc càng rõ hơn. Cô nhìn thấy bà Hoàng ngồi trêи ghế, tay cầm tách trà cẩn thận thổi. Bên cạnh là mấy vị phu nhân khác, cô ngẩn mặt lên, cả người đau buốt giá. Cô không tài nào ngồi dậy nổi, chỉ mới mờ mờ nhìn đã nghe tiếng phu nhân Lệ Hoa hét lên:
“Đỡ thiếu phu nhân lên!”
Lời bà ấy nói mà như nghiến vào nhau, cô liền cảm thấy bản thân nhẹ hổng. Cô thấy có mấy con nô tì lại đỡ cô lên ngồi trêи ghế, sau đó cô mở mắt ra. Lắc đầu mấy cái rồi nhìn rõ hơn, cô lấp bấp nói:
“Mẹ…”
Nói xong bà Lệ Hoa hét lên ngay, lấn át cả lời nói của cô:
“Tán miệng!”
Vừa lúc ấy một cái chát được tán vào mặt cô, máu rỉ ra từ đôi môi khô khốc của cô, mặt cô nghiêng hẳn sang một bên. Cô nhìn thấy cậu Cảnh Minh từ xa chạy lại, gương mặt hốt hoảng, sau đó cậu hét lên:
“Dừng tay!”
Tiếng cậu hét như bão tố điên cuồng, cả tay bà Hoàng cũng bị trật một nhịp, suýt làm rơi ly trà. Cậu từ xa chạy lại nhìn vào bà Hoàng, ánh mắt căm hờn. Tuy vậy cậu vẫn cúi người thỉnh an bà, bà vui vẻ đi xuống, đon đả đỡ tay cậu, còn giơ tay ra chỉnh bộ y phục cho cậu, cậu gạt tay bà ra lạnh lùng nói:
“Chuyện này là thế nào hả mẹ? “
“Chuyện gì?”
“Chị dâu làm sao mà lại ra nông nỗi này? “
“Cái này mẹ không biết, toàn bộ là do phu nhân Lệ Hoa giải quyết, mẹ chỉ ra xem mà thôi!”
Vừa nói xong cậu liền liếc ánh mắt nhìn qua bà Lệ Hoa. Chợt bà ấy lau mồ hôi cái rồi cúi đầu lấp bấp nói:
“Cậu Cảnh Minh! Chuyện này… Chính là… Hôm qua tôi và cả rất nhiều gia nô nhìn thấy thiếu phu nhân vào phòng giam gϊếŧ một vị tiểu thư. Một cách dã man. Còn moi cả tim của người ta ra nữa!”
Nói rồi cậu nhắm mắt cười khẩy, cậu nghiến răng cái rồi nói:
“Là thật sao? Bà nói là thật sao?”
Bà Lệ Hoa giật mình gật đầu liên tiếp, bà ấy nắm hai bàn tay vào nhau mà run lẩy bẩy:
“Ai thấy? Bằng chứng đâu! Đã xác nhận chưa? Tại sao lại đánh chị ấy ra nông nỗi này? Nói đi?”
Cậu ấy hét lên một tiếng khiến hồn vía bà Lệ Hoa chạy tám hướng. Bà ấy chợt ấp úng, tay phẩy kêu mấy người nữa lại nói:
“Tất cả họ đều thấy! Là thiếu phu nhân lấy tim tiểu thư Xuân Nghi! “
“Ai đã thấy?”
Cậu quay qua nhìn tất cả bọn họ, họ dập đầu run rẩy vừa nói vừa khóc lóc.
“Thưa cậu, đêm đó chúng tôi đến phòng giam kiểm tra chợt nghe thấy tiếng hét của tiểu thư Xuân Nghi vang lên. Chúng tôi về báo cho phu nhân Lệ Hoa biết, khi cùng phu nhân ấy quay lại thì thấy tiểu thư Xuân Nghi đã chết, lại còn bị lấy mất quả tim. Nhưng lúc ấy chúng tôi chỉ thấy có ba người xuất hiện ở đó, là bà Hậu, thiếu phu nhân và cả một con nô tì, nó ôm một cái hũ trêи tay. Vô tình làm rớt ra, nó lại là một quả tim!”
Nói xong bọn họ ai nấy mặt mũi xanh mét, nói xong liền lùi ra sau hết, bà Lệ Hoa nhếch mép lên cười cái rồi nói:
“Cậu Cảnh Minh thấy đó! Tôi chỉ là làm theo quy tắc gia đình, đây là liên quan tới mạng người, nên nhất định phải dùng hình”
Cậu Cảnh Minh quay lại nhìn Hoài Thục, cô ấy lắc đầu liên tiếp. Cậu quay lại nhìn bà Hoàng, sau đó rồi cậu nói:
“Mẹ! Chuyện này mẹ giao cho phu nhân Lệ Hoa sao?”
Bà Hoàng mỉm cười cái rồi gật đầu, bà ấy nói:
“Vì gia đình tiểu thư Xuân Nghi là người quen của phu nhân Lệ Hoa, nên phu nhân ấy xin đứng ra xử lí chuyện này!”
Nói xong bà ấy liền uống tiếp ngụm trà, bà Lệ Hoa chợt đắc ý nói:
“Cảm ơn bà Hoàng đây xem trọng!”
Nói xong bà Lệ Hoa giọng càng lớn hơn:
“Dùng hình, đến khi nào chịu khai thì thôi, tội này thật sự không cách nào bỏ qua được!”
Nói xong ánh mắt của tiểu thư Ánh Dương chợt nhìn qua cậu Cảnh Minh, xem biểu cảm của cậu như thế nào? Chợt cậu quay lại nhìn đám người kia, không một ai dám giơ tay lên, bà Lệ Hoa nhíu mày, sau đó nhìn qua bà Hoàng, bà Hoàng thấy Cảnh Minh bảo vệ Hoài Thục ra mặt, bà liền tằng hắng giọng cái rồi nói:
“Cảnh Minh à? Cái gì thì cái, phép tắc gia quy rất quan trọng. Quốc có quốc pháp. Gia có gia quy con nhé!”
Nói xong cậu quay lại nhìn bà
“Nhưng muốn kết tội ai đó ít ra cũng phải nghe từ hai phía, chẳng có gia quy nào lại dùng cực hình khi chưa hỏi rõ ràng. Nếu mẹ nghĩ gia quy nhà họ Hoàng là như vậy, người ngoài nhìn vào nếu biết thì ăn nói sao đây mẹ!”
Nói xong cậu liền liếc qua bà Lệ Hoa. Cậu nói:
“Tôi sẽ giúp phu nhân một tay, điều tra ra chuyện này, phu nhân có ý kiến gì không? “
Bà Lệ Hoa nhìn qua bà Hoàng cầu cứu, bà Hoàng lại im lặng, cậu lại hỏi thêm một lần nữa:
“Có được không phu nhân?”
Hỏi xong bà Lệ Hoa liền cúi đầu trả lời gấp gáp:
“Dạ được, dạ được!”
Nói xong cậu liền quay lại nhìn Hoài Thục, cậu nói:
“Tôi mang chị dâu về được không? “
“Nhưng mà…”
Bà Lệ Hoa ấp úng, cậu liền nói:
“Đừng nhìn mẹ tôi. Chuyện này tôi và phu nhân mới là người quyết định!”
Phu nhân ấy bị dồn vào thế cùn không dám lắc đầu từ chối. Cắn răng lại rồi gật đầu, cậu quay lại nhìn bà Hậu, bà Hậu gật đầu rồi kéo tay A Tỳ, hai người đó ra lệnh gia nô khiêng cô về. Cô quay lại nhìn cậu Cảnh Minh mà môi run lên bần bật, máu vẫn còn nhỏ ra từ cái ghế. Cậu nhìn theo mà mặt lạnh lùng.
Tiểu thư Ánh Dương cười khẩy một cái rồi quay người đi nơi khác, vẫn là nụ cười lạnh lùng của tiểu thư ấy. Sau đó bà Lệ Hoa cũng lui về sau, cậu nói khi nào chị dâu khỏe sẽ điều tra tiếp, vì bây chị rất yếu. Lí do cậu đưa ra bà Lệ Hoa lại không chống đối được, chẳng lẽ bà lại đập chết cô ngay trước mặt cậu. Bà biết cả bà Hoàng cũng không dám làm như thế. Vì thế bà cũng phải thức thời không nên đối đầu với cậu cho họa vạ vào người, dù sao hôm nay cũng đã trả thù được chuyện Hoài Thục cứ hay đắc tội với bà, bà đánh cho mấy trận cũng hả hê lắm rồi.
Nói thật ra chuyện Hoài Thục có làm gì tiểu thư Xuân Nghi hay không mọi người hầu như không quan tâm, họ chỉ cần một cái cớ để có thể đẩy mạnh Hoài Thục xuống vực, giống như một cái đòn bẩy vậy, nhưng may sao, cậu Cảnh Minh lại là một cái cây ven vách núi. Cậu đã đỡ cho cô được một mạng, dù sao cái chuyện quả tim đó cũng không dễ dàng mà nói cho qua. Nên bà Lệ Hoa vẫn nghĩ còn cách hãm hại Hoài Thục lần nữa, có tìm Bao Thanh Thiên chưa chắc gì đã giúp được, huống hồ gì cậu Cảnh Minh.
Cậu có uy quyền thật nhưng cái gì cũng có quy tắc của nó, cậu không thể cứ nói vô tội là vô tội, vì vậy bà Lệ Hoa đi về mà lòng bà ấy vẫn còn vui vẻ trong lòng. Chợt đang đi thì bà giật mình đứng lại. Tiểu thư Ánh Dương từ đâu chờ sẵn bước ra, tiểu thư ấy mỉm cười rồi cúi đầu chào bà ấy. Gương mặt tiểu thư ấy lúc nào cũng mỉm cười nhưng tiểu thư ấy luôn mang một sự lạnh lẽo lạ thường. Bà Lệ Hoa biết sau này tiểu thư ấy sẽ lấy cậu Cảnh Minh nên phần nào bà ấy vẫn nể. Bà ấy mỉm cười lại rồi nhìn tiểu thư ấy thắc mắc:
“Không biết tiểu thư tìm tôi là có việc gì vậy?”
Nói xong tiểu thư ấy liền mỉm cười, lát sau hai người đi riêng ra hoa viên. Tiểu thư ấy điềm đạm quay qua nhìn bà Lệ Hoa nói:
“Lúc nãy, bà Hoàng có nói gì với cậu Cảnh Minh không ạ?”
Bà Lệ Hoa nghe hỏi thì liền suy nghĩ nhớ lại, bà ấy nói:
“Lúc nãy tôi lui ra trước, nên tôi không rõ bà Hoàng nói gì với cậu, hầu như bà Hoàng kêu cậu lại đều là nói riêng ra cả!”
Tiểu thư ấy liền dừng chân, chợt mặt tiểu thư ấy quay qua nhìn bà, gương mặt xinh đẹp kia làm bà Lệ Hoa giật mình, bà ấy lấp bấp:
“Có…có chuyện gì sao?”
“Tôi chỉ muốn nhờ phu nhân đây một chuyện, chỉ cần phu nhân giúp tôi, muôn đời tôi biết ơn phu nhân!”
Thấy tiểu thư ấy kính cẩn quá bà liền cười gượng, bà ấy chợt nói:
“Ây da, thật ra tiểu thư cứ nói, có gì tôi giúp được nhất định tôi sẽ giúp tiểu thư đây!”
Nói rồi tiểu thư ấy liền quỳ xuống, giọng van xin nói:
“Tôi chỉ muốn xin phu nhân đây bỏ qua cho thiếu phu nhân Hoài Thục, xin phu nhân hãy tha cho thiếu phu nhân ấy lần này, tôi có làm trâu làm ngựa cũng quyết đáp đền ơn này. Tôi biết lời tôi nói có đường đột, nhưng phu nhân biết đấy, Cậu Cảnh Minh thật sự rất coi trọng thiếu phu nhân ấy. Tôi thật sự không muốn cậu phiền lòng, để cậu chú tâm học hành y thuật! “
Nói xong tiểu thư ấy khóc nức nở, bà Lệ Hoa hốt hoảng đỡ cô dậy, bà ấy nói giọng gấp gáp, sau đó nhìn tiểu thư ấy khó xử nói:
“Tiểu thư à, hà cớ gì vì một người lòng dạ lang sói mà phải hạ mình quỳ gối như thế? Tiểu thư đứng lên đi!”
“Phu nhân phải hứa với tôi, phu nhân hứa đi, tôi nhất định mang ơn phu nhân! Có được không, phu nhân cứ nhắm mắt cho qua!”
“Ây da, tôi cũng không muốn làm khó gì thiếu phu nhân ấy, nhưng mà tiểu thư không thấy cái chết của tiểu thư Xuân Nghi sao? Sao lại có thể để loại người ác độc đó sống trong căn nhà này chứ?”
Nói chưa dứt câu tiểu thư ấy đã móc trong tay áo ra một cái vòng, dúi vào tay phu nhân ấy, đang nói thì phu nhân ấy im lặng, mắt dán chặt vào cái vòng đó, nhưng miệng vẫn cứ nói:
“Chuyện này thật sự không được, tiểu thư có nói gì đi chăng nữa…”
Tiểu thư ấy mỉm cười đeo cái vòng vào tay phu nhân ấy, mỉm cười cái rồi nói:
“Phu nhân nhìn xem, sang trọng biết bao nhiêu, đây là cống phẩm trong cung, một lần gia đình tôi được công lớn, chính hoàng thượng ban tặng cho mẫu thân tôi, bây giờ lại tặng tôi. Coi như đây là tấm lòng thành của tôi, phu nhân nhìn đi, cả bà Hoàng còn chư sở hữu được đó. Là vòng phỉ thúy rất quý hiếm. Trời tối nó có thể phát sáng, nghe nói vật này chỉ có hoàng tộc trong cung mới có! Thật sự… “
Tiểu thư ấy đang luyên thuyên thì bà ấy liền cầm lên sờ vào, mắt bà ấy còn sáng hơn sao trời nhìn mà muốn nhỏ dãi. Chợt suy nghĩ một hồi thì liền nói
“Thật ra làm người thì nên độ lượng, ta biết thiếu phu nhân ấy không phải là người tốt, nhưng dù sao tiểu thư đây cũng đã van xin ta thế này, thật ra ta chỉ nể mặt tiểu thư đây mà thôi!”
Nói rồi tiểu thư ấy liền mỉm cười cảm ơn bà ấy, bà ấy cứ sờ vào cái vòng rồi mỉm cười bà ấy bảo:
“Tiểu thư đây đúng là nhân hậu mà, ta chưa thấy ai lại hiền thục lại dịu dàng hiểu chuyện như tiểu thư đây đó! Được rồi ta không làm khó thiếu phu nhân nữa làm gì!”
Nói rồi bà ấy liền đảo mắt láo liên nhìn xung quanh, sau đó hí hoáy quay về, Ánh Dương nhìn theo mà nụ cười trêи môi dần hạ xuống. Đã ở nhà họ Hoàng cũng đã bốn năm rồi, nhưng cậu Cảnh Minh vẫn nhất quyết không chịu thành thân với ai, kể cả tiểu thư ấy, vì vậy tiểu thư luôn đợi thời cơ chín muồi. Vì thế có lẽ đây chính là thời cơ chín muồi mà tiểu thư đợi mấy năm nay, miệng tiểu thư ấy mỉm cười cái rồi quay về.
Cậu Cảnh Minh ngồi trêи ghế, bà Hoàng nhấp ngụm trà rồi mỉm cười nói:
“Cảnh Minh à! Con đã đến tuổi thành thân đã lâu, con nên lấy vợ sinh con mới đúng!”
Cậu ngồi đó gương mặt lạnh lùng nói:
“Mẹ đã nói rất nhiều lần rồi mẹ ạ!”
“Nhưng những lần trước khác, lần này khác! Nếu con không đồng ý! Chị dâu kia của con sẽ lập tức bị tra tấn đến chết, con nghĩ con cứu được nó sao con? Họa lần này chỉ có chết thôi con trai à? Có mến có quý. Hay có yêu! Thì con hãy thức thời, thành thân với tiểu thư Ánh Dương đi. Mẹ khuyên con! Nếu không thì con biết mẹ sẽ làm gì với nó rồi đó!”