Bảy Ngày Ân Ái - Chương 170: Cuộc chiến thương trường: kẻ mạnh thắng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
265


Bảy Ngày Ân Ái


Chương 170: Cuộc chiến thương trường: kẻ mạnh thắng



Đầu tiên, trong phòng họp rộng lớn yên tĩnh như một mảng biển chết. Khi Tả Lăng Thần đi đến bên vị trí chủ tịch, ngồi xuống chiếc ghế vốn thuộc về Hoắc Thiên Kình thì tiếng chất vấn nghi ngờ như thủy triều dâng đầy cả phòng họp.

“Xin các vị cổ đông yên lặng một chút!”

Candy – trợ lý tổng tài nghiêm túc mà đứng dậy. Mặc dù cô không rõ rốt cuộc thì Hoắc Thị đã xảy ra chuyện gì nhưng vẫn nói theo những lời mà Tả Lăng Thần đã dặn trước.

“Bắt đầu từ hôm nay, Tả Lăng Thần Tả tiên sinh sẽ tạm thời thay thế chức vị chủ tịch của Hoắc tiên sinh. Đây là do đích thân Hoắc tiên sinh ủy quyền, các vị cổ đông không cần phải dị nghị.”

Các cổ đông đều cả kinh. Mặc dù Tả Lăng Thần cũng là một nhân tài hiếm có trong giới thương nghiệp, hơn nữa Tả Thị không ngừng lớn mạnh trong tay anh nhưng trước đây Tả Thị luôn là đối thủ một mất một còn với Hoắc Thị, hơn nữa trước giờ Tả Thị cũng không chuyên kinh doanh về tài chính. Như vậy chẳng phải Hoắc Thị sẽ gặp nguy hiểm sao.

“Tả tiên sinh, cho hỏi bây giờ Hoắc tiên sinh đang ở đâu?” Một vị cổ đông già chủ động lên tiếng hỏi.

“Đúng vậy, Tả tiên sinh ngồi vào chức chủ tịch không phải là chuyện nhỏ, tại sao Hoắc tiên sinh lại làm ra quyết định này, thậm chí ngay cả mặt mũi cũng không thấy đâu.” Một vị cổ đông khác cũng đưa ra nghi vấn.

Úc Noãn Tâm có chút lo lắng mà nhìn anh, không biết anh sẽ giải quyết thế nào khi đối mặt với tình huống này. Quan trọng hơn là mới sáng sớm anh đã kéo nàng đến hội nghị của Hoắc Thị. Nàng thật không biết trong lòng anh đang nghĩ gì.

Trên mặt Tả Lăng Thần cũng không có quá nhiều biểu cảm, thậm chí có thể nói ánh mắt chỉ có thờ ơ cùng lãnh đạm…

“Các vị cổ đông, vừa rồi trợ lý đã nói rất rõ. Tả Lăng Thần tôi chỉ tạm thời giữ chức chủ tịch thay cho anh họ tôi khi anh ấy còn chưa đi nghỉ về. Trong thời gian này, toàn thể hoạt động kinh doanh của Hoắc Thị đều do tôi quản lý.”

Giọng của anh rất kiên định, không nhanh không chậm, thậm chí có thể nói là thong thả ung dung nhưng rất mạnh mẽ, trong sự tao nhã vẫn lộ ra sự quyết đoán không thể xem nhẹ. Hơn nữa còn kéo quan hệ thân thích giữa Hoắc Thị và Tả Thị ra.

Quả nhiên các cổ đông đều chấn kinh.

Những cổ đông lão thành trong Hoắc Thị thì đương nhiên là biết ít nhiều về quan hệ dây mơ rễ má của Hoắc Thị và Tả Thị. Nhưng những cổ đông mới đến từ những nước khác vẫn chưa biết quan hệ giữa hai tập đoàn, khi nghe được lời của Tả Lăng Thần thì như là nghe được tin tức chấn động nhất thế giới.

Trong nhất thời, mọi người bàn tán xôn xao, không khí nghiêm túc vốn có của phòng họp quốc tế đều bị thay thế bởi các suy đoán.

“Tả tiên sinh, không phải chúng tôi không tin ngài. Ngài đường đường là tổng tài của Tả Thị, bỗng nhiên lại nhúng tay vào việc làm ăn của Hoắc Thị, đây hoàn toàn không phải là tác phong của Hoắc tổng, không biết…”

“Nơi này có một đoạn ghi âm.”

Dường như Tả Lăng Thần đã sớm đoán được các cổ đông sẽ chất vấn như vậy nên quay đầu nhìn trợ lý…

“Candy…”

“Dạ, Tả tiên sinh!” Candy hiểu rõ, bèn lấy máy ghi âm ra, nhấn nút play…

Giọng nói trầm thấp quen thuộc của Hoắc Thiên Kình lập tức vang lên trong phòng họp.

“Các cổ đông của Hoắc Thị hãy nghe đây! Ở đây, tôi chỉ bàn giao một chuyện, đó là trong thời gian tôi nghỉ phép thì tổng tài của Tả Thị, cũng chính là em họ của tôi Tả Lăng Thần sẽ thay tôi đảm nhiêm chức vụ chủ tịch, có thể toàn quyền quyết định toàn bộ hoạt động thương mại của cả Hoắc Thị.”

Những lời nói ngắn gọn nhưng có tác dụng lớn này đúng là tác phong quen thuộc của Hoắc Thiên Kình. Các cổ đông nghe thế đều thức thời mà im miệng. Bọn họ không thể không nhận ra giọng của Hoắc tiên sinh. Mà Úc Noãn Tâm nãy giờ vẫn đứng im lặng thiếu chút nữa là chảy nước mắt khi nghe thấy giọng nói quen thuộc này.

Khi nào thì nàng mới có thể nghe thấy giọng của hắn, cho dù chỉ là ở bên tai nàng mà nói một câu… anh về rồi!

Có điều…

Lúc này Úc Noãn Tâm rất tin tưởng Hoắc Thiên Kình còn sống trên đời này. Một người có thể có thể liệu hết mọi chuyện trong lúc nguy cấp, hơn nữa có thể gửi đoạn ghi âm này đến cho Tả Lăng Thần thì sao có thể để mình mất mạng chứ?

“Tả tiên sinh, xin hỏi Hoắc tiên sinh đi nghỉ phép…”

Một vị cổ đông già vẫn tồn tại nghi ngờ, ông ta có tiếng là người cẩn thận, nghi hoặc mà nhìn Úc Noãn Tâm…

“Nếu Hoắc tiên sinh thật sự đi nghỉ phép thì sao tổng tài phu nhân lại đích thân tới đây?”

Tả Lăng Thần nhìn ông ta, môi cong lên…

“Về chuyện nghỉ phép, đó vốn là chuyện riêng của anh họ tôi, không tiện nói ra. Nhưng nếu các vị cổ đông vẫn còn nghi ngờ thì tôi cũng đành nói cho mọi người vậy…”

Anh dừng lại một chút, vẻ mặt rất bình tĩnh thản nhiên: “Sở dĩ Hoắc tiên sinh lại ra nước ngoài là vì muốn tìm một nơi yên tĩnh để vợ mình có thể tịnh dưỡng sau khi sinh nở. Về chuyện này, Hoắc phu nhân có thể tự mình giải thích.”

Các cổ đông lại đưa mắt nhìn Úc Noãn Tâm…

Úc Noãn Tâm là một cô gái rất thông minh, đương nhiên lập tức hiểu được dụng ý của Tả Lăng Thần khi mang nàng đến đây. Nàng đối diện với ánh mắt thăm dò của cổ đông, nụ cười từ từ nở ra như hoa làm mọi người phải ngây dại.

“Tả tiên sinh nói không sai, quả thật vì tôi mà chồng tôi mới làm thế, rất xin lỗi vì đã để mọi người lo lắng!”

Lời của nàng uyển chuyển mà rất tôn kính làm các cổ đông hoàn toàn hài lòng.

“À, thì ra là thế. Ha ha, tình cảm giữa Hoắc tiên sinh và phu nhân vốn rất tốt, đây là điều mà chúng tôi đều biết đến. Thế thì tốt rồi, chúng tôi biết được tin tức của Hoắc tiên sinh là yên tâm rồi.” Một vị cổ đông cười nói.

Úc Noãn Tâm khẽ mỉm cười nhưng trong lòng lại thầm kinh bỉ loại tiểu nhân chỉ biết hùa theo này.

Tả Lăng Thần nhìn lướt qua một vòng, thản nhiên nói: “Tôi nghĩ bây giờ tung tích của Hoắc tiên sinh cũng không quan trọng nữa. Quan trọng đó là sáng nay, thị trường chứng khoán vừa bắt đầu giao dịch thì Hoắc Thị đã bị thiệt hại nặng, điều này cũng là nỗi lo lắng của các vị!”

“Đúng vậy, Tả tiên sinh, bởi vì phía Phương Thị truyền ra tin Hoắc tiên sinh mất tích nên báo chí mới có thể trắng trợn thổi phồng lên, làm cho người mua cổ phiếu mất lòng tin. Sao lại như thế?”

Dù sao thì cổ đông vẫn là những người xem trọng lợi ích, chuyện có khả năng làm bọn họ lỗ vốn thế này mới là chuyện mà họ thật sự quan tâm.

Bọn họ không biết tại sao Phương Thị – tập đoàn lâu nay vẫn kết thân với Hoắc Thị lại quay sang cắn ngược Hoắc Thị một vố. Đối với Hoắc Thị mà nói Phương Thị chỉ là một tập đoàn nhỏ nhưng không ngờ lại dùng thủ đoạn đê tiện này làm Hoắc Thị gặp trở ngại.

“Mục đích của Phương Thị rất đơn giản, chính là nhân lúc những người chơi cổ phiếu đồng loạt bán ra cổ phiếu của Hoắc Thị trong tay mình thì sẽ thu mua vào với giá thấp nhất. Cộng thêm phối hợp với những tin tức bất lợi của báo chí nên trong vòng có nửa ngày mà Phương Thị đã nắm trong tay 5% cổ phần của Hoắc Thị.”Ánh mắt đầy trí tuệ của Tả Lăng Thần lóe lên vẻ khôn ngoan.

Các cổ đông đều chấn kinh. “Tả tiên sinh, vậy chúng ta phải làm thế nào?”

“Rất đơn giản!”

Tả Lăng Thần thản nhiên mà nhấp một ngụm cà phê, bình tĩnh nói: “Hoắc Thị chủ động bán tháo cổ phiếu, càng nhiều càng tốt!”

“Cái gì?” Cổ đông ồ lên, thậm chí có người cả kinh tới mức nhảy dựng lên.

Úc Noãn Tâm cũng giật mình mà nhìn Tả Lăng Thần, không hiểu sao anh lại đề nghị như thế. Tuy nói anh rất biết cách kinh doanh nhưng trải qua sự dạy bảo của mẹ chồng cùng bình thường ở chung với Hoắc Thiên Kình thì ít nhất nàng cũng biết nếu Hoắc Thị bán tháo cổ phiếu thì hậu quả sẽ thế nào. Tả Lăng Thần lại yêu cầu Hoắc Thị bán ra.

“Tả tiên sinh, ngài làm thế là đang bán Hoắc Thị chứ không phải giúp Hoắc Thị.” Một cổ đông nghe thế thì tức giận, kích động mà chỉ trích anh.

Tả Lăng Thần cười lạnh.

“Bán được thì mua được, muốn có được thứ gì đó thì nhất định phải học được cách bỏ đi, tôi nghĩ đạo lý này không cần tôi dạy ông.”

Cổ đông kia bị lời của anh làm nghẹn họng, mặt xấu hổ mà ngồi xuống nhưng vẫn không phục mà nói: “Ít nhất anh cũng nên cho chúng tôi một sự giải thích hợp lý, nếu không chúng tôi sẽ không để ý tới nội dung trong đoạn ghi âm mà tự mình tuyển chọn người có thể khống chế Hoắc Thị để làm chủ tịch.”

Các cổ đông khác đồng loạt gật đầu. mặc dù bọn họ đều biết thủ đoạn làm ăn của Tả Lăng Thần cũng mạnh mẽ như Hoắc Thiên Kình nhưng dù sao thì anh cũng là tổng tài của Tả Thị, lỡ như vì mục đích gì đó mà nhân cơ hội này bán đứng Hoắc Thị thì biết làm sao. Trên chiến trường, ngay cả cha con cũng không nhận nói chi là thương trường trong xã hội hiện đại.

“Giải thích hợp lý?”

Tả Lăng Thần hừ lạnh một tiếng, đặt ly cà phê xuống bàn. “Giải thích hợp lý nhất chính là… tôi có thể đảm bảo các ông làm ngư ông đắc lợi.”

“Hả?”

Các cổ đông đều chẳng hiểu gì.

“Lăng Thần?” Úc Noãn Tâm nhìn Tả Lăng Thần, muốn nói lại thôi.

“Noãn Tâm, em tin anh không?” Khi đối diện với Úc Noãn Tâm thì Tả Lăng Thần mất đi vẻ lạnh lùng lúc nãy.

Úc Noãn Tâm nhìn anh một lúc, sau đó gật đầu: “Em tin anh!”

Tả Lăng Thần nở nụ cười, bên môi là vẻ thong thả ung dung.

“Tả tiên sinh, nếu đây đã là quyết định của ngài, ngài cũng đã hứa hẹn về quyền lợi của chúng tôi thì ít nhất chúng tôi cũng phải biết mục đích ngài làm vậy là gì mới được, nếu không chúng tôi sẽ không đồng ý những chuyện bí quá hóa liều đâu.” Các cổ đông lại phát ngôn.

“Mục đích rất đơn giản…”

Ánh mắt Tả Lăng Thần bỗng trở nên sắc bén cùng tuyệt tình: “Phải làm cho Phương Thị biết những người nào có thể chọc, những người nào không thể chọc vào!”

Mọi người bỗng rùng mình.

Úc Noãn Tâm ngẩn ra một chút. Trong ấn tượng của nàng, Tả Lăng Thần luôn là một người thanh nhã như hoàng tử, không ngờ anh cũng có bộ mặt tàn nhẫn y hệt Hoắc Thiên Kình.

Ngay khi không khí trong phòng họp đang khẩn trương thì giám đốc bộ phận quan hệ quốc tế bỗng vội vàng gõ cửa phòng họp. Thấy ngồi trên vị trí chủ tịch lại là Tả Lăng Thần thì ngây ra.

“Có chuyện gì?”

Tả Lăng Thần chủ động hỏi. “Anh là MC – giám đốc bộ phận quan hệ quốc tế có phải hay không? Có phải là có tin tức gì cần báo?”

MC cùng các cổ đông nín thở, họ không ngờ là Tả Lăng Thần lại nhận biết được nhân viên trong Hoắc thị. Họ nào biết đâu đây là kết quả của việc ra sức ôn luyện sau khi được Hoắc Thiên Kình giao phó.

“Muốn quản lý một công ty, đầu tiên là phải quản lý được người, nhất là một tập đoàn hoạt động trên toàn cầu.”

MC gật đầu…

“Tả tiên sinh, không biết từ đâu mà báo chí biết được tin Hoắc tiên sinh gặp nạn, thậm chí là đã tung tin sở cảnh sát đã tìm thấy thi thể của Hoắc tiên sinh. Bây giờ điện thoại của bộ phận quan hệ quốc tế đã bị các ngành các cấp trên toàn cầu gọi tới tấp. Ngài xem…”

Lòng Úc Noãn Tâm thầm than không ổn, các cổ đông lại có vẻ mặt như trời sắp sập.

“Candy, lập tức tra tình hình cổ phiếu của Hoắc Thị một chút!” Tả Lăng Thần không có trả lời MC ngay mà lại bình tĩnh sai trợ lý làm việc.

Candy gật đầu, vội vàng lên mạng khởi động sàn chứng khoán toàn cầu.

“Tả tiên sinh, cổ phiếu của Hoắc Thị đã bắt đầu rớt giá rồi!”

“Phải làm sao đây?”

“Trời ạ!”

Phòng họp lại vang lên tiếng bàn tán xôn xao.

Tả Lăng Thần không nói gì mà trực tiếp ra lệnh cho bộ phận quan hệ xã hội rằng trước mắt cứ bảo trì thái độ im lặng, rồi lại ra lệnh cho trung tâm tài chính của Hoắc Thị lập tức bán ra một lượng cổ phiếu khổng lồ, mà giá cả thì phải thấp hơn giá hiện tại. Đồng thời thông báo cho tổ chứng khoán ra sức khống chế tình hình rớt giá.

“Dạ…”

Một cuộc chiến tranh thương mại không khói thuốc súng đã bắt đầu.

Quả nhiên, phía Hoắc Thị vừa bắt đầu bán cổ phiếu thì bên kia, Phương Thị đã trắng trợn nuốt vào một lượng lớn, động tác rất nhanh nhẹn làm người ta không kịp nhìn.

“Tả tiên sinh, Phương thị đã thu thêm 2% cổ phần của Hoắc Thị!”

“Tiếp tục bán!”

“Dạ!”

Thị trường cổ phiếu huyên náo hôm nay chính là một cuộc chiến tranh đoạt cổ phiếu của Hoắc Thị.

Các cổ đông của Hoắc Thị lo đến nỗi tóc cũng muốn dựng cả lên mà nhìn Tả Lăng Thần không ngừng ra lệnh cho trung tâm tài chính bán ra cổ phiếu của Hoắc Thị. Lòng bọn họ đau như dao cắt, bởi vì nhìn từng đống tiền lớn cứ thế mà bay ra khỏi túi mình.

“Tả tiên sinh, Phương Thị đã mua được 10% cổ phiếu của Hoắc Thị!”

“Được rồi!”

Tả Lăng Thần giống như vị tướng trên chiến trường, ngay sau đó chỉ huy trung tâm tài chính lập tức hạ giá cổ phiếu của Hoắc Thị, đem cổ phiếu của Hoắc Thị bán ra hết.

“Cái gì?” Giám đốc trung tâm tài chính của Hoắc Thị chấn kinh, các cổ đông thì sợ đến nỗi thiếu chút nữa là ngất đi.

Úc Noãn Tâm không dám thở mạnh một tiếng, nàng rất lo lắng nhưng nếu đã chọn cách tin tưởng vào Tả Lăng Thần thì nàng sẽ tin đến cùng.

Hoắc Thị bắt đầu hạ giá cổ phiếu, Tả Lăng Thần lại an bài Tả Thị bắt đầu mua vào. Mà Phương Thị vẫn luôn giành cổ phiếu nãy giờ thì lại không đủ sức để trả một số tiền khổng lồ nữa nên chỉ có thể mở mắt nhìn hành động của Tả thị.

Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, Tả Thị đã mua hết toàn bộ số cổ phiếu giá rẻ của Hoắc Thị, trở thành cố đông lớn nhất của Hoắc Thị.

“Bảo bộ phận kinh doanh chuẩn bị, đồng thời ra lệnh cho bộ phận quan hệ quốc tế khởi động hệ thống can thiệp truyền thông, tung tin Phương Thị mua sát thủ giết người nhưng không thành ra cho báo chí, phải tung tin sao cho thật nhanh.” Tả Lăng Thần nhấn phím điện thoại, nhìn vào máy điều khiển trong phòng họp quốc tế mà ra lệnh.

Mệnh lệnh được hạ xuống chưa đầy tiếng đồng hồ thì tin tức bất lợi cho Phương Thị đã bắt đầu truyền ra. Ngay sau đó, cổ phiếu của Phương Thị liền hạ giá. Mà những cổ phiếu của Hoắc Thị vừa được thu mua lúc nãy cũng không tránh được vận mệnh bị bán lại lần nữa. Cộng thêm việc đa số vốn của Phương Thị đều đã bỏ vào việc thu mua cổ phiếu Hoắc Thị nên cũng không còn cơ hội trở mình.

Chỉ trong vòng nửa ngày, Tả Lăng Thần đã xoay chuyện tình thế bất lợi, chỉ cần ngồi trong phòng họp, dưới sự quan sát của mọi người mà đập tan hoàn toàn một tập đoàn lớn.

“Tả tiên sinh, tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?” Các cổ đông kính sợ mà hỏi.

Bây giờ gần như toàn bộ cổ phiếu của Hoắc Thị đều rơi vào tay Tả Lăng Thần, nói cách khác bây giờ Hoắc Thị chính là của Tả Lăng Thần.

Tả Lăng Thần cười, căn dặn trợ lý…

“Đi làm hai chuyện: thứ nhất là đem chứng cứ phạm tội thương mại và hình sự của Phương Thị giao cho cảnh sát. Thứ hai là làm thủ tục chuyển nhượng cổ phiếu, trả lại cho Hoắc Thị những cổ phiếu vừa rồi!”

“Dạ, Tả tiên sinh!”

Các cổ đông bị tin tức này làm chấn kinh, vui mừng không tả xiết.

Úc Noãn Tâm nhìn Tả Lăng Thần, giống như là đang nhìn một người xa lạ vậy. Nàng chưa từng biết thủ đoạn của Tả Lăng Thần cũng nhanh, chuẩn, ác như vậy.

“Lăng Thần, em không hiểu…”

Tả Lăng Thần nở nụ cười, trên mặt lại khôi phục vẻ tao nhã thường ngày…

“Rất đơn giản, anh chỉ nhằm vào tâm lý của Phương Phạm đề giành được chiến thắng mà thôi. Phương Phạm là một nhân tài trong giới chính trị nhưng lại không đủ sự nhạy bén đối với kinh doanh. Cho nên để đối phó với loại người này thì rất dễ. Ông ta một lòng muốn dồn Hoắc Thị vào chỗ chết nên khi báo chí tung tin Thiên Kình chết, thậm chí là có thi thể làm chứng thì vào lúc này, nếu Hoắc Thị chủ động bán ra cổ phiếu thì chắc chắn Phương Phạm sẽ thu mua trước tiên. Vào lúc này, ông ta chỉ biết thu mua mà đã ném ra một số vốn lớn. nhưng tài chính của Phương Thị cũng có hạn, sao ông ta có thể hoàn toàn nuốt trôi được một quả núi như Hoắc Thị chứ. Cho nên khi Hoắc Thị bán ra 10% cổ phiếu thì Phương Thị đã không còn khả năng thu mua nữa. 10% cũng đủ để đưa Hoắc Thị vào chỗ chết nhưng có điều ông ta ngàn lần không ngờ được là Tả Thị lại mua hơn phân nửa cổ phiếu của Hoắc Thị với giá thấp nhất. 10% kia chẳng qua chỉ là một góc ngọn núi mà thôi. Nếu lúc này lại truyền ra tin tức bất lợi cho Phương Thị chắc chắn cổ phiếu của Phương Thị sẽ rớt giá thê thảm. Tài chính của Phương Thị đã nằm hết trong đống cổ phiếu của Hoắc Thị, sao còn có thể đi cứu lấy Phương Thị chứ. Đương nhiên là sẽ lợi bất cập hại.”

“Cao minh, ha ha Tả tiên sinh, ngài không hổ là người cầm đầu của tập đoàn lớn. Cứ như thế thì Phương Thị đã không còn chỗ trở mình.”

“Đúng vậy, đúng vậy, Tả tiên sinh, ngài thật là cao minh!”

Các cổ đông bắt đầu thay đổi sắc mặt. Những lời hoài nghi chất vấn đều biến thành tiếng khen ngợi cùng nịnh nọt.”

Tả Lăng Thần cười khẽ, không có phản ứng gì với những lời tán dương trắng trợn này, ngược lại chỉ nhìn Úc Noãn Tâm…

“Cảm ơn em đã tin tưởng anh!”

“Phải nói là tình cảm giữa anh và Thiên Kình quá bền chặt mới đúng!”

Úc Noãn Tâm cảm động mà cười. “Thiên Kình đã tin tưởng giao Hoắc Thị cho anh thì em cũng không có lý do gì mà nghi ngờ anh. Lăng Thần, cảm ơn anh!”

“Bây giờ Hoắc Thị đã vượt qua khó khăn. Em yên tâm đi, anh nhất định sẽ chăm lo cho Hoắc Thị!” Tả Lăng Thần hứa với nàng.

Úc Noãn Tâm cảm động mà nhìn anh, nở nụ cười từ trong tận đáy lòng.

Bụng của Úc Noãn Tâm càng ngày càng lớn. Đã mấy tháng trôi qua mà Hoắc Thiên Kình vẫn chưa có tin tức gì. Lúc đầu Hoắc gia cũng tin lời Úc Noãn Tâm nhưng đến giờ đã tuyệt vọng, bọn họ bắt đầu cho rằng thi thể mà lúc trước nhìn thấy là Hoắc Thiên Kình.

Chỉ có Úc Noãn Tâm là vẫn tin tưởng Hoắc Thiên Kình còn sống, sẽ có ngày nàng chờ được hắn quay về.

Trong mấy tháng này, gần như Tả Lăng Thần đều ở cạnh Úc Noãn Tâm. Không những xử lí chuyện của Tả Thị và Hoắc Thị mà còn chuẩn bị hầu hết các vật dụng cho trẻ sơ sinh. Dễ dàng nhận ra được tình yêu của anh đối với Úc Noãn Tâm vẫn chưa tan biến, thậm chí ngay cả đứa con trong bụng nàng cũng chăm sóc tỉ mỉ.

“Lăng Thần, Phương Nhan và ông nội cô ấy thế nào rồi?”

Ngồi đối diện bàn ăn, Úc Noãn Tâm đã lớn bụng nhưng vẫn không giảm đi vẻ đẹp tuyệt mĩ của mình. Bên cạnh, mấy tên vệ sĩ đang âm thầm ẩn mình trong mấy cái góc, không quấy rầy bọn họ dùng cơm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN