Song cô không thể bỏ mặc Phó Tư Dư.
Tần Xu ngoảnh đầu nhìn cô bạn, biểu cảm của Tư Dư hơi lấn cấn, Tần Xu hỏi: “Cậu sao thế?”.
Phó Tư Dư có chút bối rối: “Tiêu rồi tiêu rồi, Thẩm Hạo Bác nói đã biết tụi mình ở khách sạn nào, anh ấy sẽ tới “xử đẹp” mình”.
Cô túm tay Tần Xu: “Chúng ta không ở khách sạn được nữa, dù ở khách sạn nào thì Thẩm Hạo Bác cũng tìm ra. Chốc nữa bọn họ đến, khách sạn nhất định sẽ đưa chìa khóa phòng cho bọn họ ngay”.
Tần Xu thấy cô bạn căng thẳng, cô hỏi trong ngỡ ngàng: “Anh ấy sẽ đánh cậu thật hả?”.
Phó Tư Dư mím môi, từ chối trả lời.
Tần Xu tức anh ách: “Nực cười, anh ta dám thượng cẳng tay hạ cẳng chân với cậu á? Cứ để anh ta tới đây, mình sẽ liều mạng với cậu, đây chính là bạo lực gia đình, chúng ta có thể báo cảnh sát tóm anh ta. Anh ta đánh cậu ở đâu?”.
Vừa hỏi Tần Xu vừa kéo tay áo Phó Tư Dư lên kiểm tra có bị thương không?
Khóe miệng Phó Tư Dư giật giật, lúng túng: “Không phải, anh ấy không đánh đập mình, anh ấy… anh…”.
Phó Tư Dư hơi khó mở lời, Tần Xu dần tỉnh ngộ, mờ ám nháy mắt liên hồi với Phó Tư Dư, vỗ tay: “À”.
Phó Tư Dư vỗ cánh tay Tần Xu, xách túi của hai người lên: “Nhanh lên, đừng nói nữa, chúng ta mau chạy thôi”.
Tần Xu thấy Phó Tư Dư vội vội vàng vàng, buồn cười: “Tối muộn thế này chúng ta còn đi đâu được?”.
Phó Tư Dư: “Tới nhà chị dâu cả của mình, hôm nay anh cả đi công tác nên có một mình chị ấy ở nhà, Thẩm Hạo Bác không dám xông vào đâu”.
– Tới nhà chị Hân hả? – Ngày Tần Xu khai trương studio mới, Phó Tư Dư đã đưa chị dâu mình – Nguyễn Hân – tới để ủng hộ, mua vô số quần áo mới ở studio của Tần Xu. Bởi thế, Tần Xu đã kết bạn với Nguyễn Hân, cả ba cùng nhau đi chơi với chủ xị là Phó Tư Dư.
Phó Tư Dư ừ, kéo Tần Xu ra tận thang máy.
Tần Xu khó hiểu: “Sao cậu sợ Thẩm Hạo Bác thế?”.
Phó Tư Dư trả lời như một lẽ hiển nhiên: “Chứ còn thế nào, mình không đấu lại anh ấy nên phải chịu đàn áp thôi”.
“……”
Tần Xu nghẹn họng: “Hồi đó là ai đã nói yêu đương không phải đánh nhau trên võ đài, đánh không lại thì làm nũng vậy?”.
Phó Tư Dư: “Mình sẽ không nhõng nhẽo”.
Tần Xu không tin: “Không thể nào, chẳng phải trước đây cậu quân sư cho mình sao?”.
Phó Tư Dư: “Cậu và Thẩm Hạo Bác giống nhau à? Cậu không biết thằng cha đó chó chết thế nào đâu”.
Tần Xu hiếu kỳ: “Chó chết thế nào?”.
Phó Tư Dư thở hắt ra: “Bỏ đi, mình không nói đâu” – Tuy là chị em thân thiết nhưng cô không thể mặt dày mày dạn kể chuyện Thẩm Hạo Bác đặt mình lên đùi dạy dỗ như con đẻ.
Tần Xu khoác tay Phó Tư Dư mè nheo: “Bé Dư đáng yêu, nói cho mình biết đi mà, mình rất rất muốn biết đó”.
Phó Tư Dư ngậm tăm, không hé răng nửa lời.
Hai người ra cổng khách sạn, giáp mặt với Thẩm Cố và Thẩm Hạo Bác bước từ trên xe xuống.
Phó Tư Dư biến sắc, nắm chặt tay Tần Xu: “Phải làm thế nào đây, hay cậu làm mình làm mẩy với Thẩm Cố đi, bảo tối nay nhất định phải ngủ với mình”.
Tần Xu bình tĩnh: “Ngủ hôm nay cũng không tránh được ngày mai. cậu đừng sợ, vốn dĩ bọn họ sai trước còn chúng ta chỉ ra ngoài hóng gió giải sầu thôi. Hơn nữa bây giờ chúng mình định về còn gì?”.
Phó Tư Dư: “Hả?…. Ừ, bây giờ chúng mình định về nhà, sau đó làm gì nữa?” – Bình thường Phó Tư Dư ngang ngược với Thẩm Hạo Bác nhưng nếu anh tức giận thì vẫn sẽ bị anh phạt cho ra trò, hết sức kinh hãi”.
Tần Xu: “Tiến lên! Chúng mình hãy mắng họ lừa chúng mình trước”.
Thẩm Cố và Thẩm Hạo Bác bước tới, Tần Xu hơi nghiêng đầu, điềm tĩnh hứ mạnh một tiếng.
Phó Tư Dư bắt chước theo.
Thẩm Cố cúi xuống kề mũi sát môi cô, Tần Xu tưởng anh muốn hôn mình ở chốn đông người nên chống hai tay lên vai anh, hỏi: “Anh làm gì đó?”.
Thẩm Cố đáp: “Anh ngửi xem em có uống rượu không?”.
Một bước gần trong gang tấc, Tần Xu mới phát hiện ống tay áo hơi bẩn, không biết dính bụi bẩn ở đâu. Cô phủi bụi cho anh, liếc đến phần vải quần trên đầu gối cũng có.
– Sao quần áo anh dính nhiều bụi bẩn thế?
Tần Xu khom lưng định phủi giúp anh, Thẩm Cố ôm eo không cho cô ngồi xổm xuống, dửng dưng: “Không sao, để khi lên xe anh tự lau”.
Anh xoay sang chào vợ chồng Thẩm Hạo Bác: “Em về nhé, anh chị”.
Cô nghi ngờ lớp bụi đất trên người anh, lo anh sốt ruột dẫn tới té ngã nên khoác eo anh lên xe, hoàn toàn ngó lơ ánh mắt của Phó Tư Dư.
Phó Tư Dư trố mắt nhìn Tần Xu bị mang đi, “khai báo” với Thẩm Hạo Bác: “Em không có uống rượu”.
Thẩm Hạo Bác không chút dao động.
Phó Tư Dư vặn tiếp: “Ai bảo anh gạt em để giúp em trai? Có phải anh xem trọng chú ba, xem thường em không? Hả? Anh nói đi, em quan trọng hay chú ba quan trọng hơn?”.
Phó Tư Dư dần được tiếp theo sức mạnh, nắm cổ áo Thẩm Hạo Bác chất vấn.
Thẩm Hạo Bác không quan tâm Phó Tư Dư cố ý gây sự, lạnh nhạt lên tiếng: “Nếu em muốn uống rượu thì về nhà anh uống với em”.
Phó Tư Dư lắc đầu: “Khỏi, em không muốn uống”.
Thẩm Hạo Bác lạnh tanh: “Em uống với Tần Xu được mà không uống với anh được à?”.
Phó Tư Dư ngửi được mùi ghen tuông trong câu hỏi của anh, bất lực: “Xu là chị em thân thiết nhất của em, mỗi khi tâm trạng tồi tệ hay hưng phấn thường hẹn nhau uống vài ly”.
Những lời này vào tai Thẩm Hạo Bác biến thành:
Phó Tư Dư thường xuyên hôn Tần Xu.
Thẩm Hạo Bác khó chịu: “Em có biết sau khi uống say thì biến thành bộ dạng gì không?”.
Phó Tư Dư chẳng hề hấn: “Con gái với nhau cả thôi, em uống với cậu ấy thì sao? Anh đừng ghen tuông nhảm nhí thế được không?”.
– Anh nhảm nhí? – Thẩm Hạo Bác sa sầm, lặp lại như một cái máy. “Anh nhảm nhí”.
“……”
*
Trong xe, Tần Xu nhoài người sang phủi bụi trên đầu gối Thẩm Cố, hỏi: “Vì sao anh bị thế này?”.
Thẩm Cố khởi động xe, đáp: “Có thể bất cẩn cọ vào đâu thôi”.
– Em còn tưởng anh bị ngã.
Thẩm Cố mỉm cười, anh đã cố ý trét lớp bụi này lên. Theo kế hoạch ban đầu, nếu Tần Xu không chịu về với anh thì sẽ tung chiêu khổ nhục kế, kết quả không cần khổ nhục thì Tần Xu đã ngoan ngoãn lên xe.
aQuay đầu xe chuẩn bị ra về, Tần Xu thấy Thẩm Hạo Bác và Phó Tư Dư còn đứng ở ngoài, quay sang hỏi Thẩm Cố: “Bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ anh?”.
Thẩm Cố trả lời: “Vợ mình say sưa rồi hôn người khác, em nghĩ có chuyện gì không?”.
Tần Xu nghẹn lời, cảm giác Thẩm Cố nói xéo mình.
– Làm gì khoa trương như anh nói, tụi em không hề uống rượu, anh đừng đổ lỗi cho em, em còn chưa giải quyết anh đấy. Em hỏi anh, ngoại trừ sư thầy xem số là giả thì anh còn lừa gạt em chuyện gì nữa? Cho anh một cơ hội thú tội đấy.
Thẩm Cố không nói năng gì.
Tần Xu gọi: “Thẩm Cố”.
Thẩm Cố trả lời ôn hòa: “Để anh suy nghĩ đã, anh đang lái xe nên không được phân tâm”.
Tần Xu: “….”.
Được thôi, đợi về nhà hẵng nói.
Vốn dĩ hôm nay sẽ ngủ một tối ở nhà ba mẹ nhưng hiện tại không còn sớm, không nên làm phiền người lớn nên Thẩm Cố lái thẳng về nhà riêng.
Bước xuống xe, Thẩm Cố chìa tay cho Tần Xu.
Theo phản xạ, Tần Xu đưa tay cho Thẩm Cố nhưng chợt nhớ mình vẫn còn giận nên gạt tay anh ra, cô khoanh tay trước ngực, sắc mặt lạnh ngắt đi vào thang máy.
Về tới cửa, Thẩm Cố cúi đầu nhập dấu vân tay mở cửa, Tần Xu bỗng nhớ ván giặt quần áo còn ở phòng bếp nhà mình nên quay sang hướng đó.
Thẩm Cố cho rằng Tần Xu giận hờn bỏ về nhà riêng, anh túm lấy tay cô từ phía sau, kéo vào lòng, kẹp chặt cô bằng một tay rồi xách cô vào nhà.
“……”
Tần Xu thẹn quá phát cáu: “Anh làm cái gì thế hả?”.
Thẩm Cố bế cô lên sô pha, cầm điện thoại xem giờ. Còn năm phút nữa là qua ngày mới, sinh nhật của anh sẽ kết thúc.
– Em chưa hát chúc mừng sinh nhật anh.
Tần Xu cau mày: “Chẳng phải tối nay lúc ăn bánh kem đã hát rồi à?” – Tần Xu đã hòa ca cùng cả nhà Thẩm Cố.
Thẩm Cố: “Anh muốn nghe em hát riêng”.
Đối diện với đôi mắt chăm chú đen thẳm của anh, Tần Xu cảm nhận được sự chờ mong trước mặt, gật đầu: “Em hát thì anh không được cười em đó”.
Thẩm Cố vuốt tóc Tần Xu, mỉm cười: “Ừ”.
Tần Xu vỗ tay tự bắt nhịp, hát chúc mừng sinh nhật Thẩm Cố.
– Đó, em hát xong rồi.
Cô chủ động hôn lên môi anh một cái: “Chúc cho mỗi ngày của anh nhà em đều hạnh phúc”.
Thẩm Cố: “Em không giận là anh vui rồi”.
Tần Xu không ngờ tới chúc mừng mà Thẩm Cố cũng gài bẫy, cô trợn trừng: “Thẩm Cố, anh quá quắt lắm, anh sai rành rành mà còn bắt em không được giận”.
Tần Xu nhổm dậy, ngồi xổm trước mặt Thẩm Cố, hai tay giữ chặt đầu để anh nhìn thẳng vào mắt mình. Cô nhìn chòng chọc vào đôi mắt sâu thẳm, nghiêm túc: “Những chuyện trước đây em có thể bỏ qua nhưng em đã thẳng thắn với anh chuyện em thích anh thế nào, vậy nên anh phải nói cho em biết anh đã thích em từ khi nào và anh đã làm những gì?”.
Thẩm Cố trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Em muốn nghe thật à?”.
Tần Xu: “Dĩ nhiên rồi”.
Thẩm Cố: “Em sẽ không giận đúng không?”.
Nghe câu này, Tần Xu đã lờ mờ đoán được gì đó, lửa giận đã nhen nhóm nhưng dối lòng: “Không hề, hai trái tim ta giờ đã chung một nhịp, không cần…. tức giận chuyện xưa xửa xừa xưa đó”.
Tần Xu thể hiện mình vô cùng thấu tình đạt lý.
Thẩm Cố không muốn dối Tần Xu, anh thật thà: “Hai đứa mình được đính hôn từ nhỏ, anh không nghĩ hẹn ước của người lớn sẽ định đoạt chuyện hôn nhân đại sự của anh. Em nhỏ hơn anh vài tuổi nên anh vẫn đối xử với em như em gái”.
Thẩm Cố dừng lại quan sát sắc mặt của Tần Xu, Tần Xu ra hiệu cho anh nói tiếp: “Anh cứ nói đi, em không sao”.
Thẩm Cố: “Sau khi lên đại học, em đến tìm anh, lúc anh giới thiệu em là em gái với bạn học thì em đã ngấm ngầm tuyên bố chủ quyền. Khi đó anh mới nghiêm túc tự suy xét về mối quan hệ của hai chúng ta, hơn nữa anh ý thức mình dành tình cảm cho em vượt mức anh trai”.
Sau khi Tần Xu khẳng định chủ quyền, Thẩm Cố mới bắt đầu tự hỏi về tình cảm của cả hai.
Ngày Tần Xu tới gặp anh, cô đã thầm mến anh rồi. Vì vậy, điều này chứng tỏ mình thích anh trước sao?
Trong nháy mắt, mây đen giăng giăng trên khuôn mặt Tần Xu.
Thẩm Cố hẫng một nhịp, giang tay ôm Tần Xu.
Tần Xu gạt tay Thẩm Cố: “Anh đụng vào người tôi”.
Thẩm Cố: “Em yêu à, không phải em đã bảo sẽ không giận sao?”.
Tần Xu bực bội: “Anh tránh ra, tôi không muốn nói chuyện với anh, hãy để tôi yên một lúc”.
Thẩm Cố: “Em….”.
Tần Xu bịt hai tai lại: “Aaaa tôi đã bảo không muốn nghe anh nói, sao anh còn lắm mồm thế, phiền quá”.
Tần Xu thở phì phò, đứng phắt dậy không thèm mang dép, chạy chân trần rầm rầm lên lầu.
Thẩm Cố: “….”.
Tần Xu: “Vậy mà mình lại thua, tức quá”
Mọi người có chú ý đến tên của bạn Xu không?
Tần thua cuộc, hahaha (秦姝 (Tần Xu) và 秦输 phát âm giống nhau, trong đó Tần (秦) là họ, 输 là thua cuộc).
Lời của J: Nguyễn Hân là vợ của anh họ Phó Tư Dư, Phó Tư Nghiễn trong bộ truyện Điềm nhập tâm phi (tên được đặt khi chuyển ngữ ở Việt Nam) của cùng tác giả.