Bẫy Sói – Chiếc Mặt Nạ Da Người
Chương 1: Bước Chân Vào Đời
_Phần đệm_
Tới giờ, vở diễn bắt đầu. Đèn sân khấu rực sáng.
Hắn cầm gương soi lại khuôn mặt thật lần cuối trước khi nhét nó trở lại chiếc mặt nạ để bước ra sân khấu.
Mọi người dưới khán đài đang ồn ào, nhốn nháo bỗng chốc lặng im. Họ chờ đợi vở diễn của những kịch sĩ. Họ hướng mắt lên sân khấu, chăm chăm dõi theo từng cử chỉ, động tác, lời nói của diễn viên.
Họ cười nghiêng cười ngả, cười sảng kɧօáϊ, cười rũ rượi với những hành động, lời thoại gây hài hước. Rồi họ trầm ngâm, rưng rưng, sụt sùi, vỡ òa với những tiếng nấc khi xúc cảm trong họ trào dâng mãnh liệt. Cứ thế họ ngồi xem một vở kịch đã được chuẩn bị chu đáo đang diễn ở phía trêи. Họ vỗ tay tán thưởng, gật đầu hài lòng và đứng dậy rời hội trường khi sân khấu buông màn kết thúc.
Những diễn viên trêи sân khấu, đằng sau cánh gà, tháo chiếc mặt nạ để lộ ra những khuôn mặt, và cảm xúc… thật.
Hôm nay, cũng như mọi ngày, hắn đã gồng mình diễn đến phát mệt rồi. Hắn đã kiếm đủ tiền để sống cho ngày mai. Chưa hết, hắn còn nhặt nhạnh thêm rất nhiều tiếng cười và giọt nước mắt của người khác để làm của riêng cho mình.
Dưới bóng đêm tối đen, với chiếc mặt nạ trêи tay, hắn thả từng bước chân nặng trĩu, nghe xào sạt tiếng sỏi cát quen thuộc.
Hắn lang thang trong hơi thở đặc quánh mùi sự sống, bước cùng những cảm xúc thật đến khi mệt nhoài.
Hắn đối diện với chính hắn, và chua chát nhận ra rằng ở thời khắc đó, hắn không còn là hắn nữa. Hắn thấy được rằng: thành, bại, được, mất bỗng chốc hóa hư vô.
Rồi hắn cười hắn, hắn cười cuộc đời, nụ cười nhạt, méo mó.
Đột nhiên…
Hắn dừng lại, vứt cảm xúc cùng chiếc mặt giả tạo đang cầm trêи tay qua một bên, bước vội về nhà.
Tuy nhiên…
Hôm sau, hắn lại đeo lên khuôn mặt mình một chiếc mặt nạ khác và hắn lại tiếp tục diễn kịch.
Để rồi…
Đến một ngày nào đó, hắn gom những chiếc mặt nạ của mình đem đi vứt vào đống rác khi hắn đã quá mệt mỏi, khi hắn thấy bản thân đã không còn sức để diễn những vở kịch… cuộc đời nữa.
Nhưng…
Không lâu sau, hắn đã phải vội vã chạy đi bới, tìm lại những chiếc mặt nạ mà hắn từng nghĩ rằng mình sẽ bỏ đi, sẽ không bao giờ cần đến nó nữa.
Hắn nhận ra hắn đã lầm.
Hắn đã thấy được giá trị thực sự của những chiếc mặt nạ, dù cho nó có giả tạo đến đâu.
Và hắn hiểu ra rằng chỉ khi hắn chết hắn mới thôi đeo nó, chiếc mặt nạ da người.
Chương 1: Bước chân vào đời
Trời lúc này đã chập choạng tối, màn đêm kéo tấm chăn giăng ngang bầu không. Hắn lững thững bước đến khu chợ tìm chỗ ngủ. Nhưng mới ngồi xuống chưa được bao lâu thì hắn đã nghe sau lưng vang lên tiếng của ai đó vẻ dữ dằn:
– Ê, thằng kia, mày làm cái quái gì ở đây thế hả?
Quay sang, hắn thấy một gã thanh niên dáng cao cao nhưng hơi gầy đang khoanh tay nhìn mình với ánh mắt hình viên đạn. Tên còn lại chỉ đứng ngang vai gã cao kiều kia nhưng bù lại người gã dày và đậm hơn, gã thì đang đút tay vào túi quần nhíu nhíu đôi mày liếc hắn. Cả hai tên đều diện quần áo cũ kĩ. Mùi bốc ra từ bọn chúng làm hắn bất giác cau mày. Thấy vậy, hắn bảo:
– Mình định nằm đây nghỉ ngơi…
Lời hắn chưa dứt thì tên cao kiều hung hăng cướp lời:
– Nghỉ ngơi con mẹ mày à? Biến ngay. Có biết đây là chỗ của bọn tao không?
Hắn không nói không rằng, ra dáng mệt mỏi đứng dậy lết sang cái sạp cách đó chừng mười mét. Tưởng được yên thân nhưng vừa mới ngả lưng xuống hắn lại nghe tiếng bước chân đang tiến về phía mình. Ngóc đầu dậy vẫn lại là hai tên đó. Gã cao kiều chỉ ngón trỏ thẳng vào mặt hắn quát:
– Mày ăn cái quái gì mà lì quá vậy hả thằng chó kia. Tao đã bảo cút đi sao còn lảng vảng chỗ này?
Hắn im lặng ngồi dậy, nét mặt dửng dưng nhìn thẳng vào mắt hai tên đối diện không nói không rằng.
Thấy thái độ hắn như vậy, gã cao kiều liền nổi máu côn đồ, hung hăng lao vào đấm ngay giữa mặt hắn. Tưởng chừng nạn nhân nằm xuống là hắn, nhưng không, với động tác rất nhanh hắn đã nghiêng người né đòn, và liền nhịp tay phải hắn không quên chộp lấy cổ tay vừa mới phát lực của tên cao kiều.
– Giờ tôi không thích đánh nhau, biến đi!!! – Hắn gằn từng tiếng, nét mặt cũng lập tức thay đổi.
– Mày… – Tên cao kiều tức giận mặt đỏ gay.
Thoáng thấy kẽ hở, tên cao kiều định dịch người sang trái thúc cùi chỏ vào bụng hắn. Nhưng thật không may ý đồ của gã đã bị hắn nhìn ra nên khi gã chưa kịp làm gì thì đã bị hắn vặn cổ tay một phát làm gã không kìm được mà phải thốt lên một tiếng “á” thất thanh.
Tên lùn còn lại thấy thế vội chạy tới tung cước đá vào hông hắn. Thấy vậy, hắn liền thả tay tên cao kiều ra và đồng thời bước lùi né đòn của tên còn lại. Lúc này, hắn đã nhảy ra khỏi sạp, đứng đối diện hai tên “cao-lùn”.
– Mày muốn chơi à, thích thì tao chiều. – Tên cao kiều gằm ghè.
– Tôi đã nói rồi, hôm nay tôi không thích đánh nhau. – Trở lại với dáng vẻ ung dung, hắn đáp.
– Không thích? Thế thì không may cho mày rồi. Hôm nay, tao đang có hứng và mày sẽ là vật để tao xả stress.
– Muốn vậy sao? – Hắn nheo mắt hỏi lại.
– Mày sẽ trả giá cho thái độ của mày, con ạ. – Nói xong cả hai tên lao lên.
Hắn đứng im như tượng, nét mặt chẳng động đậy chút cảm xúc gì. Rất nhanh, chỉ trong vòng một nốt nhạc, tên cao kiều đã lao lên tung cú móc phải đầy uy lực. Liền đó, tên còn lại chạy tới nhắm vào bụng hắn mà đạp mạnh. Với tình hình trước mắt, hắn lập tức cúi thấp người né đòn của tên thứ nhất, đồng thời nhảy lui ra sau tránh đòn tên thứ hai.
– Được rồi, dừng lại đi. Tôi đã nói không muốn đánh nhau. Nếu hai người còn như vậy nữa thì đừng trách.
– Không muốn? Mày tưởng mày là ai hả, mày tưởng mày hạ được bọn tao sao?
– …
– Hay là ba mẹ mày không ra gì nên không dạy cho mày hai chữ biết điều viết thế nào, hả thằng chó kia?
Vừa nghe những lời ấy, những đường gân trêи mặt hắn đồng loạt nổi lên co giật mạnh, ánh mắt hắn cũng bỗng chốc tối xầm. Hắn bây giờ không thể đứng im được nữa. Bước từng bước mạnh mẽ, hắn vừa hét vừa nhào tới tấn công kẻ vừa phát ngôn:
– Câm ngay!!!
Tên cao kiều có vẻ đắc ý vì điều đó, nhưng tiếng cười chưa kịp phát ra thì đã ăn trọn cú đạp trời giáng của hắn.
Liền đó, tên lùn cũng dính một cước ngay bụng sau khi cú đá vòng cầu của gã bị hụt. Lúc này, tên cao kiều đã đứng dậy được và trêи tay gã đang cầm chặt thanh gỗ mới vớ được gần đó.
– Mày được lắm, thằng chó, tao thề, tao sẽ giết mày!!! – Vừa dứt lời, tên cao kiều liền lao tới giơ thanh gỗ lên nhắm ngay đầu hắn mà giáng mạnh xuống.
Mắt thoáng thấy thanh gỗ đang ập xuống, hắn liền nhảy phốc sang trái né đòn, tiếp đến là cú ra chân uy lực vào ngay giữa mặt đối thủ. Bị dính đòn nặng, tên cao kiều choáng váng mặt mày, có vẻ như tạm thời hắn không thể đứng dậy được. Ngay sau đó, tên còn lại cũng chịu chung số phận khi dính liên tiếp mấy cước liền vào vị trí bụng và mặt.
Xử lý xong hai tên, hắn quay lưng bỏ đi. Nhưng mới bước vài bước, một ý nghĩ vụt qua đầu làm hắn đắn đo giây lát. Ý nghĩ thoáng qua, hắn quay lại, bước đến chỗ hai tên mà hắn mới hạ gục, cúi xuống hỏi nhỏ:
– Ổn chứ?
– Cút đi!!! – Tên cao kiều nghiến răng ken két.
– … – Hắn im lặng nhìn gã.
– Tao đã bảo là cút đi. – Gã cao kiều nói như hét.
Tự dưng, hắn im lặng chìa bàn tay ra.
– Mày muốn gì thì sủa lẹ rồi xéo đi. – Tên cao kiều không hiểu ý nghĩa động tác đó của hắn nên càng tỏ ra dữ dằn hơn.
– Chúng ta có thể làm bạn được chứ? – Bỏ ngoài tai thái độ vừa rồi của gã, hắn cố cất giọng thân thiện nhất có thể.
– Làm bạn?… Mày…
Tai vừa nghe lời đề nghị của hắn, những đường cơ sợi gân trêи gương mặt tên cao kiều đột nhiên co giật mạnh. Đồng thời các phản ứng sinh – hóa tồn tại trêи người gã dường như đều bị làm chậm lại một cách đột ngột. Đôi đồng tử của gã mở to và dừng lại trêи khuôn mặt của hắn mãi không rời đi.
– Được không? – Hắn nhắc lại lời đề nghị.
– Tao đéo cần thằng bạn như mày. Cút đi!
– Tôi…
Đúng lúc đó tiếng của ai đó vọng lại cắt ngang lời hắn:
– Đại ca, nó kìa.
Quay người lại, hắn thấy một tốp lố nhố năm tên đang từ từ tiến lại.
– Ê hai thằng kia, đến giờ “đóng thuế”. – Giọng trầm đục vang lên của một tên da ngăm đen, mặt mày góc cạnh, tóc tai nhuộm đỏ. Gã vừa ngậm điếu thuốc phì phèo vừa chỉ vào tên cao kiều và tên lùn gần đó.
– Đại ca, hôm nay bọn em không làm ăn được gì… – Tên lùn vội cúi người trưng ánh mặt van xin, cầu khẩn.
– Tao đéo cần biết, nộp thuế nhanh.
– Nhưng…
– Nhưng con mẹ mày à. Nộp thuế mau, không thì tao cho tụi bay đi chầu Diêm Vương hết bây giờ.
– Đại ca, thật sự tụi em không có.
– Bà mẹ mày không có à? Thế thì…
– Bao nhiêu? – Thấy vậy, hắn vội chen ngang.
– À, nãy giờ quên vụ này nữa nha. Thằng chó này, mày ở đống rác nào mà chui ra đây, muốn chết hả con? – Gã trợn mắt cất giọng nặng trịch.
– Nộp thuế, bao nhiêu? – Như chẳng hề mảy may để ý đến thái độ của gã, vẫn với ánh mắt bình thản như mọi khi, hắn nhìn xoáy sâu vào đáy mắt “tên đại ca” đang đứng trước mặt mình rồi lặp lại câu hỏi.
Đối diện với một tên vô danh tiểu tốt, tên đại ca ban đầu định lấy cái uy ra trấn áp đối phương. Tuy nhiên, mũi giáo vừa mới nhá ra thì lập tức đã bị tên đứng trước mặt bẻ gãy chỉ bằng một ánh nhìn. Rồi chả có dấu hiệu nào báo trước, tên đại ca đột nhiên bước lùi lại một bước, khí thế vì vậy bị kéo ngược lại trở về định mức ban đầu.
Tên đại ca lúc này cũng không thể hiểu nỗi bản thân mình. Tình huống, sự việc diễn ra rất nhanh, tạm thời gã chưa thể nắm bắt và hiểu lý do vì sao những phản ứng trong cơ thể của gã lại như vậy. Tuy nhiên, với kinh nghiệm từng trải, gã cũng đã nhanh chóng đẩy thứ tâm trạng khó hiểu ấy ra ngoài cơ thể và lấy lại tâm trạng bình thường.
Rồi gã đại ca lại nhìn hắn một lượt từ trêи xuống dưới rồi bảo:
– Mày là bạn bọn nó à? Nếu vậy thì ba đứa là ba chục cho một đêm ngủ ở đây.
Không lên tiếng, không gật đầu và cũng chẳng lắc đầu nhưng đôi tay hắn đã bắt đầu lần mò khắp các túi quần. Sau một hồi, hắn lôi ra được mấy tờ giấy bạc cũ kĩ, nhàu nát. Tuy nhiên, gom lại thì nhiêu đó cũng vừa đủ cho số tiền mà ba thằng phải trả cho một đêm tá túc tại nơi này.
Lấy thuế xong, bọn chúng bỏ đi. Không khí bỗng chốc im lặng lạ thường, có gì đó đang thay đổi, và cả sự đổi khác trêи nét mặt hai tên vừa nãy còn hung hăng với hắn.
– Tại sao? – Vẫn là tên cao kiều lên tiếng trước.
Hắn quay sang nhìn hai tên trạc tuổi mình với ánh mắt khó hiểu. Thấy thế, tên lùn vội bổ sung:
– Tại sao… giúp tụi này.
Bỏ mặc câu hỏi đang treo lơ lửng ấy, hắn chống tay ngồi xuống sạp, hướng ánh mắt xa xăm vào nơi khoảng không đêm đen đặc quánh. Đến lúc này môi hắn mới bắt đầu dịch chuyển:
– Tôi tên Phong, Nguyễn Lâm Phong, ba mẹ tôi… họ… họ đều mất cả rồi. Tôi không còn họ hàng. Bạn bè thì cũng không nốt. Chúng nó gọi tôi là đồ mồ côi và thường xuyên trêu chọc tôi. Nhiều lần tôi đã rất tức giận và đánh bọn nó nhưng bọn nó rất đông. Thế nên… thế nên người bị đánh nhiều nhất là tôi.
Ngừng một lát, hắn thở dài rồi nói giọng buồn bã:
– Chúng ta có thể là bạn bè được không?
Nói xong hắn im lặng, hai tên kia cũng chẳng mở miệng gì phản ứng gì cả. Không khí như co lại, và mọi thứ dường như bất động trong giây lát.
Khoảng mấy mươi lần thở ra hít vào, đột nhiên trước mặt hắn chìa ra một bàn tay lấm tấm đất cát. Hắn ngạc nhiên quay đầu sang thì bắt gặp ánh mắt tên cao kiều:
– Bạn bè.
Nụ cười nhẹ nở trêи môi, hắn đưa tay bắt lấy bàn tay ấy. Gã lùn còn lại thấy thế cũng chen vào:
– Tao nữa, kể từ bây giờ chúng ta là bạn.
Rồi gã cũng vội nắm chặt hai bàn tay gầy guộc đang giữ lấy nhau.
Ba đôi mắt đang nhìn nhau và có vẻ như ba trái tim ấy đã tìm thấy tọa độ của sự đồng cảm, niềm tin nào đó trêи mặt phẳng cuộc đời.
Sau đó, ba người, ba kẻ xa lạ bắt đầu làm quen và tâm sự cho nhau nghe hoàn cảnh của riêng mình.
Gã cao kiều tên thật là Hoàng Hữu Khánh, mười bảy tuổi, mất cha lúc lên ba, mẹ thì cũng ra đi một năm sau đó vì căn bệnh ung thư quái ác. Từ nhỏ, ở với dì và bà ngoại. Vì cuộc sống quá nghèo khó nên năm mười lăm tuổi gã bỏ xứ lên Sài Gòn mưu sinh kiếm sống. Còn gã lùn, tên của gã là Lâm Quốc Huy, gã kém Khánh một tuổi, mồ côi từ khi mới sinh ra. Lúc nhỏ gã ở trại trẻ mồ côi nhưng đến năm mười bốn tuổi gã trốn ra ngoài. Và không lâu sau đó, gã gặp Khánh.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đang dần chìm sâu vào giấc ngủ, hắn ngả lưng xuống sạp cất tiếng hỏi:
– Vậy hai đứa mày ở đây sống bằng nghề gì?
– Nghề? Mày đùa à? Tụi tao lấy đếch gì mà có nghề ngỗng? Nhỏ giờ có học hành gì đâu. Suốt thời gian qua bọn tao toàn trộm cắp, móc túi, giật đồ và kể cả đánh nhau để giành miếng ăn. Có khi hai đứa tụi tao bị “ăn hành” suýt chết. Cũng có những lần bị công an bắt giam một hai tháng, rồi bị bọn đại ca trong tù đánh đập đến ngày về mới thoát. Nói chung cuộc sống bọn tao mù tịt tương lai, chẳng thấy ngày mai gì cả. – Giọng Khánh cao kiều trầm buồn thấy rõ.
– Mà mày biết võ phải không Phong? – Bỗng nhiên, Huy quay sang hỏi hắn.
– Ừ, biết chút ít. – Hơi bất ngờ với câu hỏi của Huy nhưng hắn vẫn tỏ vẻ tự nhiên gật đầu nhẹ.
Sực nhớ gã hồi nãy, hắn liền hỏi:
– Cái tên vừa rồi đến “thu thuế” là ai vậy, gã đó là đại ca ở đây à?
– Không, thằng đó chỉ là tay sai của Hùng lác thôi. Thằng Hùng lác mới là đại ca phường Long Hòa này. – Khánh lắc đầu đáp.
– Thằng Hùng lác là người như thế nào? – Hắn hỏi tiếp.
Huy lùn nhanh nhảu:
– Hùng lác là một thành viên chính thức trong băng X-W nổi tiếng, mày biết chứ? Nhưng hắn ta cũng chỉ thuộc hạng tép riu trong băng đó thôi. Phía trêи hắn còn biết bao nhiêu tay anh chị máu mặt mà mỗi khi nhắc đến ai cũng phải run sợ. Nổi nhất là những cái tên đình đám như Tùng sẹo, Linh điên, Vũ chó đốm, Long Vũ Trường… Mà tao nghe nói băng X-W có tổ chức rất tốt và tất cả thành viên đều phải tuân thủ những quy định cực kỳ khắt khe mà phía trêи đưa ra.
– Ờ, tao cũng nghe danh băng đó lâu rồi. – Tới đây hắn lại đột ngột trầm ngâm. – Nhưng mà mày biết ai đứng đầu X-W không?
– Cái này thì bọn tao không rõ. Mà hình như nghe nói ngay cả người trong băng cũng chả biết nữa là.
– Vậy à, nghe chừng bí hiểm ghê.
– Ừ, mà sao mày tò mò về băng nhóm X-W quá vậy? – Huy tỏ vẻ thắc mắc.
– Ờ, tại tao mới lên đây nên lạ nước lạ cái, muốn tìm hiểu kỹ để biết cách mà sống thôi.
– Ừ, mày biết vậy thì tốt.
Nói chuyện một hồi ai nấy cũng đều mệt, thế là cả bọn nhanh chóng thϊế͙p͙ đi. Khánh và Huy chẳng mấy chốc đã ngáy o o ngủ ngon lành. Nhưng riêng hắn, mắt hắn vẫn mở trân trân nhìn bầu không trêи cao với những suy nghĩ đang chạy loạn trong đầu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!