Bẫy Sói – Chiếc Mặt Nạ Da Người
Chương 31: Manh mối quan trọng
– Cháu nhớ ra rồi. – Ngừng ba nhịp thở hắn vội nói tiếp. – Chú có nhớ lúc mới vào phòng khách cháu tự dưng đứng sững lại hay không?
– Ừ, rồi sao?
– Khi mới bước vào, có một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng cháu, cháu cố gắng định nghĩa nó nhưng không được. Rồi khi cháu định nghĩa được cảm giác đó rồi thì cũng không hiểu cái cảm giác quen thuộc đó ám chỉ gì. Mãi đến lúc này, vô tình con bọ bay đến đậu bức tranh cháu mới sực nhớ ra một chuyện.
– Cháu nói tiếp đi. – Chú bước tới hắn một cách chậm rãi bảo.
– Lúc cháu ở khu trung tâm thì cháu cũng đã vào phòng ST00 rồi. Cháu nhớ lúc đó trong phòng có treo một bức tranh vẽ cảnh khu rừng vào ban đêm. Nhưng một thời gian sau, cháu thấy nó biến đi đâu mất. Và cho đến tận bây giờ, cháu mới thấy lại nó.
– Ý cháu là người này có quan hệ với ST00?
– Cháu đoán là vậy.
– Có thể là người này cũng thích kiểu tranh đó?
– Cháu không nghĩ vậy. Đây là bức tranh được vẽ thực nên ít khi nào có hai bức tranh giống nhau. Vả lạ theo trí nhớ của cháu những chi tiết trong tranh cực kỳ giống nhau, ngay cả vị trí điểm sáng nhỏ nhoi trong đêm cũng cũng giống nốt. – Vừa nói xong tự dưng hắn cảm thấy có gì đò khác lạ ở bàn chân trái. Cúi thấp người nhìn xuống thì mới hay con bọ ban nãy đã bay xuống đậu ở bàn chân hắn từ khi nào.
Chú nhìn hắn rồi bức tranh chằm chằm quyết định:
– Để chắc chắn hơn, đem bức tranh này về điều tra vậy?
Sáng hôm sau, trong khi chờ bộ phận nghiên cứu khoa học phân tích, lấy mẫu vân tay trêи bức tranh ở nhà riêng nạn nhân thì hắn có theo chú tham gia vào buổi họp phân tích, đánh giá những chứng cứ thu thập tại hiện trường của đội điều tra với vụ án Hoàng Dương Sơn.
Sự có mặt của hắn, có lẽ ít nhiều gây tò mò cho những người khác. Nhưng với “tấm bia” từ chú, mọi người nhanh chóng bỏ qua hắn để bắt đầu vào việc chính.
Vụ án của Hoàng Dương Sơn có thể được tóm tắt như sau:
Khoảng mười bốn giờ bốn mươi lăm phút, chiều ngày tám tháng mười một, nhân viên điện lực là Nguyễn Đông Hiền tới thu tiền điện nhưng bấm chuông hoài mà không thấy chủ nhà ra. Trong khi đó cổng lại không khóa.
Vì thấy có điều bất thường nên anh ta liên hệ với dân phòng gần đó. Khi được sự đồng ý và chứng kiến của vài nhân chứng khác thì mọi người vào nhà nạn nhân kiểm tra thì phát hiện một thi thể nam đang nằm bất động trêи vũng máu trong phòng tắm. Nhận được tin báo, lực lượng chức năng nhanh chóng có mặt phong tỏa hiện trường và tiến hành điều tra vụ việc. Nạn nhân được xác định là Hoàng Dương Sơn, năm mươi bảy tuổi, là một bác sĩ khoa nội sắp về hưu.
Hiện trường nguyên thủy cho thấy sàn nhà có vết lau chùi. Ngoài những vết chân do những người trước đó, gồm anh thợ điện, dân phòng và một số người dân làm chứng đã được xác nhận thì không thu được một dấu chân nào khác tại hiện trường vụ án.
Theo kết quả điều tra hiện trường bước đầu thì không có dấu vết cạy cửa, trèo tường cũng như không có vết tích của sự xung đột. Một dấu hiệu thường thấy của đặc điểm hung thủ là người thân quen với nạn nhân. Tuy nhiên, nạn nhân là một bác sĩ, mỗi ngày thường thường sẽ có người đến nhờ tư vấn gì đấy liên quan đến bệnh tình cũng như sức khỏe, thế nên không thể kết luận hung thủ là người quen được. Mặc khác, không có dấu vết lục lọi, các hiện vật đáng giá vẫn còn nguyên nên có thể loại trừ trường hợp giết người cướp của.
Điều tra mối quan hệ của nạn nhân thì xét thấy nạn nhân có nhiều mối quan hệ tốt đẹp, hay giúp đỡ người khác, rất được lòng mọi người. Thêm nữa, tổng hợp tất cả các ca phẫu thuật trước giờ mà nạn nhân tham gia thực hiện đều thành công, vì vậy khả năng nạn nhân bị giết là do thù hận có tỉ lệ rất thấp.
Nguyên nhân tử vong được xác định là do bị vật nhọn kim loạt đâm nhiều nhát vùng lưng gây mất máu. Theo suy đoán thì có thể là dao. Tuy nhiên người của tổ điều tra hiện trường vẫn chưa tìm được chính xác hung khí. Thời gian tử vong được pháp y chuẩn đoán sơ bộ là khoảng mười chín đến hai mươi mốt giờ trước, tức khoảng mười một đến một giờ trưa.
Trong khi đó, điện thoại nạn nhân không có tại hiện trường cũng như tại nhà riêng nên suy đoán có thể hung thủ đã lấy đi hoặc vứt ở một nơi nào đó, không phải trong nhà nạn nhân.
Từ kết quả điều tra toàn bộ căn nhà và những khu vực lân cận xung quanh, tính đến thời điểm hiện tại, thì có thể kết luận phòng vệ sinh là hiện trường duy nhất của vụ án.
Và một số tình tiết khác cũng được nêu cụ thể ra. Trong số những chi tiết đó có một điểm đáng chú ý là nhà nạn nhân có nuôi chó. Trước khi hắn và chú đến thì cảnh sát đã đem chú chó về trại chó của cục vì tiếng sủa của nó inh ỏi gây náo loạn, gây cản trở điều tra viên.
– Ai có ý kiến gì không? – Anh đội trưởng đội trọng án nhìn mọi người một lượt rồi lên tiếng.
– Chúng ta cần điều tra thêm. – Một thanh tra khác ứng tiếng.
– Đúng vậy, chưa thể nói trước điều gì. – Một người khác bổ sung.
– Có vài điểm phản ánh hung thủ là người quen với nạn nhân nhưng tóm lại vẫn phải điều tra kĩ càng. – Một anh khác lên tiếng.
Sau khi nghe các đồng nghiệp báo cáo và nêu ý kiến xong, đội nhiên, thanh tra Chung đội trưởng đánh mắt sang hắn:
– Còn cậu, cậu có ý kiến gì không?
– Tôi à, à thì có chút ý kiến. – Hắn liếc mắt sang chú rồi quay lại gật đầu với đội trưởng Chung.
– Ừ, thế thì cậu có thể nói ra không?
Hắn đứng lên, ban đầu cảm thấy hơi ngượng ngập do không quen nhưng bất giác bắt gặp cặp mắt đầy thách thức của cô điều tra viên hiện trường lúc chiều trong phút chốc sự tự tin của hắn bất ngờ trở lại:
– Tôi có quan sát hiện trường một chút, cũng như xem qua chứng cứ các điều tra viên thu thập được. Tôi cho rằng hung thủ là người quen của nạn nhân.
– Trong phòng cũng có người có ý kiến đấy nhưng cậu có thể cho biết lý do tại sao cậu lại nghĩ vậy không? – Một thanh tra khác lên tiếng.
– Có hai điểm có thể giải thích. Thứ nhất, nạn nhân bị đâm nhiều nhát ở vùng lưng, chứng tỏ khi bị đâm, nạn nhân quay lưng lại với hung thủ. Mặc khác, không có dấu vết cạy cửa, mà hiện trường lại ở tận phòng vệ sinh. Thế nên có thể khẳng định hung thủ là người quen. Nếu là người lạ thì nạn nhân sẽ sinh ra tâm lý đề phòng, khi đó thường thì nạn nhân sẽ mặt đối mặt với hung thủ, do đó nếu gây án trong trường hợp này sẽ khó gây những vết thương sau lưng.
Thứ hai, chính là việc trả lời cho câu hỏi, hung thủ đến nhà nạn nhân vào giờ nào? Theo kết quả chuẩn đoán sơ bộ bên pháp y thì thì nạn nhân bị giết từ khoảng mười một đến một giờ trưa. Giả sử hung thủ là người lạ với nạn nhân vậy thì giờ này nạn nhân sẽ đóng cửa nghỉ trưa, giống như ghi chép trêи lịch sinh hoạt của nạn nhân.
Nếu người lạ đến này thì ắt hẳn sẽ gây ra sự chú ý của hàng xóm vì nhà này có nuôi chó. Gặp người lạ chẳng lẽ con chó ấy ngồi im? Tuy nhiên, theo nguồn tin của những người dân quanh đó thì trưa hôm đấy không có ai nghe tiếng động lạ cũng như tiếng chó sủa. Thế nên có thể kết luận người này đã ở trong nhà của nạn nhân trước đó và như thế khả năng cao hung thủ chính là người quen của nạn nhân. Tóm lại, hung thủ là người quen biết với nạn nhân. Ngoài ra, bước đầu có thể dự đoán hung thủ là người thuận tay trái, cao khoảng một mét sáu mươi lăm đến một mét bảy hai, có sức khỏe tốt.
– Dựa vào vị trí hung thủ ra tay trêи người nạn nhân có thể dự đoán hung thủ thuận tay trái. Hình dáng vết thương trêи người nạn nhân có thể suy ra góc tạo bởi hung khí mà hung thủ dùng khi đâm nạn nhân với cơ thể nạn nhân, từ đó có thể dự đoán về chiều cao của hung thủ. Tuy nhiên, đó chỉ là giả thuyết khi nạn nhân bị đâm trong tư thế đứng thẳng mà thôi. – Gã đội trưởng bổ sung thêm giả thuyết của hắn.
– Nghe có vẻ chặt chẽ đấy. – Một người khác lên tiếng.
– Giả thuyết cũng tốt đấy nhưng rốt cuộc cũng phải chờ bên pháp y khám nghiệm tử thi xong, với lại điều tra thêm đã, còn nhiều nghi vấn chưa lý giải được. – Cô “khó ưa” đấy lúc này mới đủng đỉnh phát biểu.
Đến trưa cùng ngày, cuối cùng viện khoa học hình sự đã phản hồi kết quả phân tích vân tay trêи bức tranh khu rừng ban đêm mà trước đó chú đã gởi tới. Khỏi phải nói giây phút trước khi tận mắt xem báo cáo kết quả phân tích vân tay hắn không thể không hồi hộp, do vậy mà tim đập loạn xạ cả lên. Mọi hy vọng của hắn đều đổ dồn vào manh mối duy nhất lần này.
Nếu như sợi dây manh mối mong manh này bị cắt đứt thì hắn cũng chả biết phải làm thế nào nữa. Người ta thường bảo khi mà niềm tin càng lớn, hy vọng càng cao thì nguy cơ thất vọng càng nhiều. Với hắn nhiều lần trước cũng thế, hy vọng để rồi thất vọng. Tuy nhiên, với lần này thì khác, khi nhìn vào những con chữ, con số trêи tờ giấy trắng thì hắn biết mình đã đúng. Kết quả phân tích, so sánh có phát hiện một mẩu vân tay ngón trỏ của bàn tay trái trêи bức tranh là của ST00.
Khỏi phải nói việc này đã gây bất ngờ rất lớn cho chú. Ngay khi có chút manh mối này, chú liền huy động người điều tra kĩ lại nhà riêng nạn nhân và mở rộng kiểm tra khu vực lân cận nhằm tìm những vật chứng có thể chứng minh ST00 từng có mặt ở đấy. Còn hắn và chú thì cố gắng dò tìm khắp nơi nhằm tra rõ quan hệ xã hội của ST00 và nạn nhân.
Khoảng năm giờ sau, hắn và chú ai nấy mệt mỏi rã rời nhưng không thu về bất kì kết quả nào cả. Nhưng đồng thời cùng lúc sự thất vọng của hắn lên ngôi thì đội điều tra do chú cử đi đã gieo cho hắn một hy vọng mới. Theo đó, người của chú báo về phát hiện những dụng cụ chuyên dùng để phẩu thuật thẩm mĩ dính máu bị vứt ở thùng rác cách nhà nạn nhân gần hai trăm mét. Sau khi nghe được tin này, hắn sững sờ nhìn chú muốn nói nhưng không sao mở miệng được.
Chú thấy biểu hiện của hắn lạ nên vội hỏi:
– Cháu có phát hiện gì à?
Mất hơn một phút bình tĩnh lại, hắn khó khăn nhìn chú nói to:
– ST00, chính là ST00.
– Ý cháu là sao, ST00 là hung thủ à?
– Có thể nhưng quan trọng hơn là cái người ở sân bay lúc đó chính là ST00. Vì gã được phẫu thuật thẩm mĩ nên khi xác định bằng kỹ thuật nhận dạng thì khuôn mặt chỉ giống bốn mươi ba phần trăm. Có thể nạn nhân đã phẫu thuật cho ST00 và có thể chính ST00 đã giết chết nạn nhân để bịt đầu mốt sau khi mình biến thành người khác để tránh sự truy lùng từ phía cảnh sát.
Rồi hắn đề nghị:
– Hiện tại gã đã sang nước ngoài, chúng ta cần liên hệ gấp với cảnh sát bên đó ngay.
– Nhưng chưa có chứng cứ xác thực, khó mà xin lệnh bắt được.
– Chú phải nghĩ cách gì đó, không thì sau này có muốn bắt cũng không bắt được gã đâu. – Hắn nhìn chú nài nỉ. Rồi không giữ được bình tĩnh hắn liền đề nghị. – Cục trưởng, đúng rồi, Cục trưởng, để cháu đi gặp Cục trưởng Chu nói chuyện.
– Bình tĩnh nào, để chú gặp Cục trưởng nói chuyện, sẽ ổn thôi. – Nói xong, chú vỗ vỗ vai trấn an hắn rồi bước vội đi.
Nửa giờ sau, tiếng chuông điện thoại vang lên đầy bất ngờ cũng đầy mong đợi. Hắn vội chộp lấy điện thoại ấn nút nghe:
– Sao rồi chú?
– Được rồi, Cục trưởng Chu đã cho người liên lạc với cục tình báo bên Anh rồi. Sẽ sớm có kết quả thôi, cháu đừng lo.
– Vâng, may quá.
– Ừ, thôi chú cúp máy đây. Chú gọi để báo cháu trước để cháu khỏi phải lo thôi.
– Vâng, chào chú.
Hắn vứt điện thoại xuống bàn, nằm ngửa ra ghế thở hổn hển bởi vì vừa rồi, từ lúc nhấc máy đến khi điện thoại nằm lăn lóc trêи bàn hắn có thở lấy một hơi đâu. Cảm giác hồi hộp cực độ, cộng với trạng thái bịt kín cửa hô hấp, thế nên sinh ra một lực ép suất không nhỏ lên hai lá phổ, gây triệu chứng khó chịu, nhứt nhối vùng ngực.
Thế nhưng chưa được hít thở được bao nhiêu thì hắn sực nhớ ra một chi tiết quan trọng vốn tưởng đã bỏ quên khác. Vỗ đầu một cái thật mạnh, hắn lấy máy gọi cho chú.
– Chú về phòng làm việc của chú gấp, cháu có chuyện quan trọng.
– Ừ, chú cũng đang về.
Không lâu sau, chú đã có mặt ở phòng.
Cởi áo ngoài vứt xuống ghế, chú vội hỏi hắn:
– Sao, có chuyện gì nữa?
– Cái này cháu không rõ nhưng cháu nghĩ chú nên cho người tìm thử trong nhà nạn nhân và khu vực xung quanh hiện trường xem có những điếu thuốc lá hút dở hay những mẩu thuốc đã hút hết không?
– Thuốc lá gì, cháu nói rõ xem nào?
– Cháu nhớ lúc đi ngang phòng khách ở nhà nạn nhân, khi bị con bọ đậu ở chân, cháu cúi xuống bắt nó thì thấy một chút tàn thuốc lá dưới sàn nhà, gần chân bàn. Sau khi chú ra xe, cháu đã quay lại báo với người điều tra hiện trường để họ đem những mẩu tàn thuốc ấy về hóa nghiệm. Chắc giờ có kết quả rồi đấy.
– Của nạn nhân? – Chú nhíu mày cắt ngang lời hắn.
– Không, nạn nhân là một bác sĩ, cháu không nghĩ nạn nhân hút thuốc. – Hắn lắc đầu rồi nói tiếp. – Với lại để biết chắc nạn nhân có hút hay không thì chút nữa bên pháp y có kết quả khám nghiệm tử thi là biết liền.
– Cháu nghi ngờ là của hung thủ? – Chú đặt nghi vấn nhưng chả khác nào một lời khẳng định nửa vời.
– Không chỉ nghi ngờ hung thủ mà người cháu nghĩ đến là ST00. Cháu nghĩ gã ta sẽ vứt nó đâu đó không xa hiện trường lắm đâu. Nếu tìm được thì có thể lấy mẫu thuốc lá đó xét nghiệm DNA.
– Ừ, để chú nhắc mọi người tìm thử xem.
Đúng như suy đoán của hắn, qua quá trình hóa nghiệm, mẩu thuốc lá đem về từ phòng khách của nạn nhân cho biết đấy là loại Marlbolo. Đến chiều, việc tìm kiếm những mẩu thuốc lá cũng thu được kết quả. Tuy nhiên, trong số rất nhiều mẩu thuốc lá thu về từ các thùng rác công cộng, hay nhặt được trêи đường gần đấy thì để xác định mẩu thuốc lá nào là loại Marlboro, loại mà hắn thấy ST00 thường dùng, thì với hắn đó quả là bài toán khó giải. Trước giờ hắn chả biết về mấy cái này nên đưa mũi ngửi kiểu nào cũng thấy như nhau cả. May thay cạnh hắn còn có “con sâu thuốc”, là chú, cho nên công việc “cao cả” này hắn đành “nhường” cho chú vậy.
Sau một hồi hì hục hít hít ngửi ngửi, đôi lúc nhăn mặt vì cái mẩu thuốc không biết dính thứ quái gì mà có mùi kinh dị khác lạ, chú cũng đã loại bỏ bớt một số lượng lớn những mẩu không thuộc dạng tình nghi. Tuy nhiên vẫn còn hơn mười mẩu. Nếu đem hết để xác đinh DNA thì như vậy quá nhiều, cần phải loại trừ bớt. Đã đến nước này thì chỉ còn một cách. Hắn quay qua chú, chú quay sang hắn, hai con người nhìn nhau, như hiểu ý cả hai cùng cười, nụ cười trêи cả sự đồng cảm. Theo đó, chú sẽ đem những mẩu thuốc lá còn lại nhờ những “con sâu thuốc già cú đế” khác “giám định” thương hiệu giùm.
Ba mẩu là kết quả cuối cùng của những kiểm định viên hàng đầu trong cục cảnh sát hình sự khi họ thống nhất cho rằng đó chính là loại Marlboro. Mặc dù đã liên hệ với cục tình báo Anh Quốc yêu cầu họ giúp đỡ bắt nghi phạm nhưng đối với việc phân tích DNA có trong những mẫu thuốc ấy không hề thừa chút nào. Thứ nhất, nó sẽ củng cố thêm khả năng ST00 từng xuất hiện ở nhà riêng nạn nhân. Thứ hai, nếu như khi kết quả xét nghiệm đúng là của ST00 thì nó là căn cứ để xác định lời nói của ST00 là thật hay giả dối.
Mọi chuyện cần làm thì đã làm cả rồi, việc bây giờ chỉ là chờ đợi, chờ đợi kết quả xét nghiệm DNA trong dịch nước bọt của mẩu thuốc lá và quan trọng hơn là chờ đợi thông tin từ bên cục tình báo Anh Quốc phản hồi. Khỏi phải nói, ai mà đã từng trải qua cảm giác chờ đợi thì ắt hẳn sẽ thấy nó khó chịu đến cỡ nào. Nhất là khi kết quả của sự chờ đợi đó chia thành hai phần đối lập.
Một là thành công, hai là thất bại. Cũng bởi vì thế mà sinh ra nhiều cớ sự khác. Như là khi chờ đợi thường thì cảm giác của người ta sẽ bị lệch lạc, không còn đúng nữa. Đơn cử là thời gian. Khi chờ đợi với một tâm trạng nặng nề, thường thì ta sẽ cảm thấy thời gian qua đi rất chậm, mỗi một giây trôi qua y như rằng việc chăm chú ngồi ngắm con ốc sên bò một mét vậy. Đang định tìm cách giải khuây thì một cuộc gọi làm hắn giật cả mình. Móc điện thoại ra một cách lười biếng, hắn bật loa ngoài rồi quẳng lên bàn, giọng không kém phần uể oải:
– Alo, ai vậy ạ?
– …
– Alo, xin hỏi ai vậy ạ? – Hắn bắt đầu thấy hơi khó chịu.
– … – Mặc cho cảm xúc trong hắn bắt đầu dao động với biên dộ lớn, bên ấy vẫn im hơi lặng tiếng.
– Không nói gì tôi cúp máy đây. – Hắn cầm điện thoại nói nhanh rồi toan đưa tay nhấn nút đỏ.
Tuy nhiên, khi ngón tay vừa chạm vào nút nguồn thì cùng lúc ấy đầu dây bên kia phát tần số:
– Có phải anh mở loa ngoài không? – Một giọng nữ khá nhỏ vang lên đều đều.
– Ờ, vâng. – Hắn thật thà đáp với nỗi ngạc nhiên.
– …
– À tôi hiểu rồi. – Xong hắn tắt loa ngoài rồi nhỏ nhẹ. – Tôi tắt loa ngoài rồi.
– Giờ anh rảnh không? – Giọng nói vang lên to hơn lúc nãy nhưng có gì đó quen thuộc.
– Xin hỏi, cô là…
——————-
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!