Bẫy Sói
Chương 11: Cô gái tóc hung nâu đỏ
Chúng ta bị lừa rồi. – Đột nhiên một gã công an tuổi trung niên thốt lên.
– Cậu nói cái gì? – Tên khác vội hỏi hắn lại.
– Trong này không có hàng, tất cả chỉ là giấy và bột mì.
Vậy rốt cục hàng ở đâu? Mọi chuyện sao lại như thế này?
Thật ra cuộc nói chuyện mật kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ trước đó giữa hắn và gã Ba Râu đã làm hắn nảy sinh mối nghi ngờ rằng phía Ba râu có cảnh sát nằm vùng, hoặc chí ít có kẻ phản bội. Tất nhiên việc này hắn đã trao đổi với gã ta. Về phần Ba râu thì gã cũng cảm thấy vậy mặc dù không biết đích thị tên nào. Theo đó, Ba Râu nhờ hắn nhân cơ hội làm ăn lần này giúp gã truy ra kẻ danh không chính ngôn không thuận ẩn mình trong hàng ngũ tay sai của gã.
Vì lẽ đó, theo như kế hoạch hắn vạch ra thì đầu tiên sẽ đưa “miếng mồi” vào tầm ngắm của cớm bằng cách Ba Râu sẽ giả vờ triệu tập những kẻ được giao nhiệm vụ lấy hàng rồi bàn giao cách thức giao dịch, và để thu hút lực lượng công an thì tạm thời địa điểm giao hàng vẫn giữ bí mật. Đây chỉ là phương thức giao dịch ảo, tất nhiên việc làm này chỉ mình Ba Râu biết sau khi gã rà soát lại nơi làm việc của mình xem có thiết bị nghe lén hoặc thiết bị theo dõi nào không. Như kế hoạch thì Ba Râu sẽ cử Định, tên đàn em theo gã từ hồi gã còn ở Cam-pu-chia, một tên gã cực kì tin tưởng, bí mật cài chip (IC) nghe trộm tích hợp bộ lọc chống gây nhiễu sóng vào điện thoại của ba kẻ bị nghi ngờ là nội gián trong lúc tiến hành cuộc họp. Vì ngoại trừ Ba Râu thì những kẻ còn lại tham gia bàn giao kế hoạch mọi lần đều phải bỏ điện thoại vào một chiếc hộp ở phòng ngoài và thuộc hạ thân cận của Ba Râu sẽ trông coi. Sau đó, gã Ba Râu sẽ truyền đạt lại các bước kế hoạch với “nội dung ảo” mà như thật. Việc cần làm tiếp theo là ngồi đợi kết quả, chờ xem bộ mặt thật của kẻ “mang mặt nạ”. Sau khi đã xác định được kẻ nội gián, để tránh rút dây động rừng thì kế hoạch ảo vẫn thực hiện nhằm đánh lạc hướng cảnh sát và sau đó không lâu thì cuộc giao dịch thực sự sẽ được bắt đầu do chính tay Ba Râu trực tiếp đi giao dịch với việc cải trang thành người khác xuất phát trên một chiếc tac-xi do hắn bố trí sẵn. Ba Râu thì có ý bí mật hạ thủ nếu như tìm ra tên nội gián nhưng hắn thì cho rằng như vậy không ổn. Thứ nhất, nếu tìm cách thủ tiêu tên nội gián trước khi cuộc giao dịch ảo diễn ra thì sẽ làm phía cảnh sát nghi ngờ và có thể cớm sẽ cử một lực lượng tham gia cuộc vây bắt lần này theo dõi động tĩnh khác của Ba Râu và như thế kế hoạch lần này khó thực hiện hơn gấp nhiều lần, nếu không muốn nói là quá nguy hiểm và bất khả thi. Thứ hai, nếu giết tên nằm vùng mà cớm cài vào thì ắt hẳn sau này phía cảnh sát sẽ “càn” quyết liệt hơn vì tâm lý trả thù cho đồng đội của đội ngũ cảnh sát nảy sinh, dẫn đến việc làm ăn sẽ gặp nhiều khó khăn hơn. Bàn qua tính lại thì gã Ba Râu cuối cùng cũng chấp nhận phương án của hắn đề ra với phương châm “giao dịch an toàn là trên hết”. Còn nếu như làm theo kế hoạch mà không phát hiện ra tên nào khả nghi trong ba tên thì kế hoạch ảo vẫn tiến hành bình thường nhằm kéo “mảnh lưới săn” ra ngoài khu vực giao dịch thực.
Đúng như dự kiến của hắn, sau khi kế hoạch được triển khai không lâu thì tên nội gián ẩn mình bấy lâu nay đã lòi đuôi, đồng nghĩa với việc cớm đã bắt đầu giăng lưới “bắt cá”. Tuy nhiên mọi hành động từ đầu chí cuối của phía cảnh sát đều bị hắn đoán trước cả. Trong khi cớm cứ ngỡ đang trên đường đến địa điểm giao dịch thực thì sự thật là tất cả đang bị hắn dắt mũi dẫn đi lòng vòng hít bụi đường thành phố trước khi di chuyển đến địa điểm giao dịch ảo. Trong khi cớm ngỡ đang bắt một con cá lớn thì sự thật cả đội trọng án đang đuổi theo chiếc bóng của con cá ấy mà thôi. Cùng thời điểm đó, tại chân cầu Xà Bích cuộc giao dịch thật đã được tiến hành một cách êm xuôi, lặng lẽ mà chẳng một ai ngoài bọn hắn và Ba râu hay biết.
Sau khi phi vụ trót lọt, ngồi nghĩ ngợi vẩn vơ, hắn vẫn thắc mắc một điều là tại sao gã Ba Râu lại nhất quyết làm ăn vụ này cho bằng được dù quá nửa nghi ngờ có kẻ nội gián, dẫu biết rằng nếu thành công phi vụ lần này gã thu về một món tiền rất lớn cùng với uy tín được cất cánh bay xa hơn, nhưng nhiêu đó có đủ để đánh gục sự lo lắng trong đầu gã là sẽ bị hành hình hoặc ít nhất là ngồi khám bóc lịch quãng đời còn lại nếu như sa lưới cảnh sát. Thường thì chỉ có những người biết mình chẳng sống được bao lâu hoặc những kẻ gan to hơn trời mới dám đeo cả tính mạng, cuộc đời mình ra đánh cược, làm những chuyện “hơn người” đó. Ngoài ra còn có một khả năng mà hắn nghĩ tới khi cuộc giao dịch chưa diễn ra, đó là gã Ba Râu là tên cảnh sát nằm vùng, nhưng khả năng đó nhanh chóng được hắn gạt đi vì giăng lưới để bắt những con tôm, con tép mới lớn như tụi hắn thì ích gì, nếu đã nằm vùng thì phải đem tính mạng của mình ra đặt cược với “con sói bí ẩn X-W” mới phải chứ.
Tuy vậy, đó chỉ là ý nghĩ thoáng qua trong phút chốc mà thôi chứ hắn cũng nghe Vũ kể nhiều về gã ta, một con người gan dở mắc phải căn bệnh trọng uy tín quá đáng. Có lẽ cũng vì thế mà đợt này gã quyết tâm thực hiện vụ giao dịch để có hàng mà giao cho khách.
—-o0o—-
Hai ngày sau vụ giao dịch với gã Ba Râu thì Vũ chó đốm cũng trở về hẻm 298 sau “chuyến công tác đột ngột kéo dài cả tuần. Mọi thứ cũng vì thế mà nhanh chóng trở lại vị trí cũ khi những quyền hành lại tập trung vào tay của Vũ. Ba bọn hắn lại quay về chỗ dành cho mình trước đó, giúp Vũ quản lý công việc làm ăn. Vụ giao dịch với gã Ba Râu thành công tốt đẹp đã vô tình trở thành bàn đạp giúp bọn hắn giành thêm một số điểm cộng niềm tin rất lớn, và nhờ thế khoảng cách so với “điểm trần” lòng tin cậy của Vũ dành cho những tên đàn em thân cận như bọn hắn được rút ngắn, ngắn đến nỗi mà hắn có cảm giác chỉ cần nhích một tí nữa thì con số một trăm phần trăm sự tin tưởng sẽ hiện ra ngay tức khắc. Thế nên, từ đó trở về sau, tiếng nói của ba bọn hắn trong băng được nể trọng hơn trước rất nhiều.
Một buổi trưa cuối tuần, hắn cùng hai thằng bạn chí cốt Huy, Khánh đang ngồi bàn luận rôm rả với những nước cờ thế thì nhận được cuộc gọi của tên Tuấn, chủ club Boss:
– Alo, anh Phong ạ? – Giọng Tuấn ở đầu dây bên kia có vẻ e dè.
– Vâng, em nghe. – Hắn lịch sự đáp.
– Em có làm phiền anh không vậy?
– Uầy, phiền phức gì, có gì anh cứ nói.
– Vâng, hôm nay sinh nhật em… mời anh, anh Huy cùng anh Khánh tới chung vui với tụi em ạ.
– Vậy à? Ừ, nếu không có chuyện gì thì tối tụi này ghé qua góp vui với ông anh.
– Vâng, em cảm ơn trước.
– À, mà nè.
– Sao anh, có chuyện gì thế anh?
– Lần sau cứ xưng anh hô em được rồi, dù sao bọn này “xanh tuổi” hơn anh nhiều mà. Trước mặt anh Vũ, anh Long ông anh giữ kẻ vậy thì chả nói gì nhưng những lúc bình thường thì khỏi cần câu nệ, lề lối như vậy đâu.
– Vậy sao được ạ, nhỡ mọi người nghe thì không hay.
– Không hay gì chứ, quan trọng là tấm lòng anh em hiểu nhau là ok rồi.
Nghe hắn nói vậy, gã Tuấn Boss im lặng một lúc lâu. Lát sau, gã lưỡng lự đề nghị:
– Ok, vậy anh xin phép từ nay sẽ xưng hô với mấy cậu như em ruột của anh, vậy được chứ?
– Vâng, tất nhiên là được ạ.
– Cảm ơn Phong ha, thôi giờ anh có việc rồi, bye tối gặp.
– Vâng, bye anh.
Đối với Tuấn, hắn cũng từng qua lại với gã ta vài lần. Club của hắn nằm trong địa phận X-W nên cũng thuộc diện bảo kê của Long Vũ Trường. Có thể nói hắn là một tên dễ gây cho người ta cảm giác thân thiện khi gặp lần đầu tiên, một tên sở hữu cái đầu không hề đơn giản khi được “tôi” trong môi trường đầy rẫy phức tạp trong từng ấy năm.
– Có gì hot à? – Khánh vội nhảy vào hỏi thăm khi vừa thấy hắn cúp máy.
– Tối sinh nhật lão Tuấn.
– Tuấn Boss?
– Ừ.
Liếc qua Huy thì thấy cậu đang trầm ngâm suy tư gì đó, ánh mắt đợm vẻ u buồn, hắn liền hỏi:
– Sao nãy giờ im ru vậy Huy?
– …
– Này! – Hắn với tay lay lay vai Huy.
– Hả…. gì? – Huy giật mình đáp.
– Nhớ anh Linh? – Hắn nhìn mắt nó.
– À thì… ừ.
Đã từng có người nói rằng cuộc đời mỗi con người giống như mặt đường. Có người sống một cuộc đời bằng phẳng, yên bình hầu hết thời gian từ khi sinh ra. Có người sống một cuộc đời ghồ ghề, đầy sóng gió từ khi lọt lòng mẹ. Có người trải qua biết bao nhiêu chặng đường gian nan mới tìm hạnh phúc. Và cũng có người đến nửa cuối phần đời họ mới biết thế nào là vấp ngã, mới hiểu thế nào là đứng lên. Dù cho số phận đẩy đưa như thế nào thì mỗi người, mỗi trái tim, mỗi nhịp đập vẫn có quyền chọn cho mình những tấm thảm riêng lót đường, để từ đó dễ dàng bước tới mục tiêu mình đã chọn. Tuy nhiên, cái đặc quyền chọn tấm thảm không phải ai cũng có. Cuộc đời dù có bất công đến đâu thì điều lệ “ưu tiên quyền chọn lựa tấm thảm với những có người có sức mạnh, có ý chí” vẫn giữ nguyên, không hề thay đổi. Chính vì vậy, dù cuộc đời có ném vào ta vào những nỗi mất mát đau đớn nhất thì hãy yên tâm, đừng lo lắng, bởi lẽ đó chính là nguồn sức mạnh cho ta sau này, nó sẽ giúp ta vượt qua tất cả.
Với Huy, ngoảnh đầu nhìn lại những đoạn đường mà cậu đã đi qua thì ta có thể dễ dàng nhìn thấy những đắng cay cuộc đời mà cậu đã phải nếm trải: Một thân một mình từ khi mới sinh ra. Lớn lên cùng với những đứa trẻ không cha không mẹ ở trại mồ côi. Bắt đầu lăn lộn kiếm sống với đời khi mới mười bốn tuổi bằng những mẩu vụn bánh mì nhặt từ thùng rác.
Dường như vẫn chưa muốn dừng lại việc tra tấn trái tim Huy, cuộc đời còn nhẫn tâm gieo vào suy nghĩ cậu nỗi cô đơn, buồn tủi trong từng ấy năm khi ngỡ rằng gia đình chỉ còn là những mảnh vụn bám trong đoạn dây hồi ức mà ý thức chưa kịp nhận ra những thứ xung quanh khi đó để rồi bất ngờ đưa đến cho cậu một ông anh ruột thịt máu mủ và không lâu sau lại cướp đi những gì đang có trên tay cậu đương lúc niềm hạnh phúc đang lớn dần.
Đời quá bất công với Huy chăng? Huy đã làm gì nên tội mà bị đời đối xử như thế? Rốt cục cậu đã làm gì sai? Hay số mệnh cậu đã đinh sẵn như vậy? Hoặc đây phải chăng là một kết quả tồi tệ không thể nào thay đổi của lần gieo xúc xắc mang tên số phận cuộc đời Huy?
Trường hợp Huy mặc dù không phải là duy nhất trên thế giới nhưng đó là trường hợp số ít người mắc phải. Và số ít người ấy sẽ đóng vai trò như những ví dụ minh họa sống động nhất cho các số phận nghiệt ngã. Ngoài ra, họ còn là thước đo chính xác nhất cho những giá trị mà bản chất ở đó hai từ đau đớn luôn tồn tại.
Thấy Huy lại nhớ về chuyện cũ, hắn an ủi:
– Thôi đừng buồn nữa, mày quên mày còn có tao và thằng Khánh à.
– Ừ, đời tao vẫn còn may mắn chán khi gặp hai thằng mày, cảm ơn hai thằng mày nha.
– Xùy, sao giống như đàn bà con gái vậy. Con trai phải mạnh mẽ lên chứ, giống như tao đây này. – Nói rồi Khánh vỗ ngực và uốn éo biểu diễn màn thể hình khoe “chuột nhắt”.
Thấy thế, hắn phì cười:
– Thôi thôi dao kiếm đầy mình thấy ghê. Mà sao mày không mập lên chút nào vậy Khánh? Tao thấy mày cũng ăn ngang ngửa “Lê Như Hổ” chứ ít ỏi gì.
– Hà hà hà, chắc ông trời muốn tao từ nay đến cuối đời chỉ chung thủy một nghề duy nhất.
– Nghề gì? – Huy liền tròn mắt hỏi với điệu bộ “hóng”.
– Người mẫu. – Khánh đáp tỉnh bơ.
– Xì, tướng mày đi làm cây cột để mắc dây điện thì có, hahaha. – Huy troll Khánh rồi ôm bụng cười nắc nẻ.
************
Tối đó khoảng tám giờ, bọn hắn có mặt tại tiệc sinh nhật gã Tuấn. Thấy bọn hắn gã cười tươi rói chào hỏi tíu ta ríu rít rồi nhanh chóng mời vào chuẩn bị nhập tiệc. Khác với sức tưởng tượng của hắn, quy mô sinh nhật lần này của hắn có vẻ nhỏ so với địa vị và mối quan hệ mà hắn có. Trong phòng thì ngoài tụi hắn ra thì có khoảng mười mấy người nữa độ tuổi tầm từ hắn trở lên.
Từ khi vào phòng thì hắn tỏ ra khá kiệm lời, một phong cách thường thấy ở hắn. Huy, Khánh thì sôi nổi hơn nên đang chém gió liên tù tì với những cánh mày râu vừa quen biết.
Thấy mọi người đã tới đông đủ, gã Tuấn đứng lên làm động tác chỉnh sửa cà vạt quen thuộc rồi bắt đầu hắng giọng “phát biểu cảm nghĩ”:
– Xin chào tất cả mọi người. Hôm nay tôi rất vui vì mọi người đã bỏ chút ít thời gian để tới chia vui nhân ngày sinh nhật lần thứ hai mươi chín của tôi. Tất cả mọi người trong này đều là những người bạn, người anh, người chị, người em mà tôi cực kì quý mến thế nên tôi hy vọng hôm nay chúng ta sẽ có một buổi tiệc thật vui vẻ, thật đáng nhớ.
Đến đây gã ngừng lại lướt mắt nhanh một lượt rồi bất ngờ chuyển hướng đề tài sang giới thiệu nhân vật:
– Trước khi nhập tiệc tôi xin phép được trân trọng giới thiệu với mọi người đây là… – Vừa nói gã vừa chìa cánh tay sáng phía bọn hắn.
– À chúng tôi là bạn của anh Tuấn, rất vui được làm quen với mọi người.
Biết lão Tuấn định nói gì nên hắn vội vàng cắt ngang câu nói của gã mà vội lái theo ý mình. Tất nhiên điều đó chẳng hay ho gì, nếu không muốn nói là bất lịch sự. Nhưng trong lúc này thực tình hắn chỉ muốn không khí được tự nhiên, muốn buổi sinh nhật gã được trọn vẹn hơn mà thôi. Và cũng lúc này hắn nhìn gã và như hiểu ý hắn, gã gật đầu nhẹ, kèm theo nụ cười tỏ vẻ biết ơn.
Rồi gã Tuấn cũng giới thiệu sơ qua những người còn lại trong phòng, chủ yếu là bạn đời thường, có cả người thân. Trong số đó, có một người ít nhiều gây cho hắn sự chú ý nhất định, đó chính là cô bé Trác Nguyên. Một cô gái khoanh tay ngồi im lặng như tờ với mái tóc dài hung nâu đỏ cùng đôi mắt đen nâu được che giấu khéo léo bởi hướng ánh sáng và vài sợi tóc mới nhìn tưởng chừng đặt không đúng chỗ, một hoạt cảnh trái ngược với không khí nơi đây, nơi mà mọi người đang sôi nổi hết mình với những cái loa hoạt động hết công suất.
Dường như không chỉ riêng hắn để ý có phần đặc biệt đến cô gái này, vì bên cạnh hắn, Khánh và Huy cũng đang tỏ ra dành sự ưu ái trong ánh nhìn của mình và đang gởi tới cô khi mà nhãn quan dù vô tình hay cố ý đều đậu lại trên khuôn mặt cô gái, và có thể hai “hồ thu bí ẩn” của cô nàng chính là điểm chết mà bộ xử lý tín hiệu hình ảnh của hai thằng bạn thân hắn đang bất lực trong việc kết nối với “máy chủ”.
Buổi tiệc sau đó diễn ra trong không khí vui vẻ, mọi người đều hết mình, chẳng có e dè hay ngượng ngập gì cả, trừ một người… tóc hung nâu đỏ.
Chẳng đợi tiệc tàn thì ba bọn hắn đánh tiếng với gã Tuấn để về trước. Vừa mới ra khỏi cửa thì hắn lại nhận được tin báo bên Đồng Tín có vài gã lạ hoắc lảng vảng trên địa bàn có vẻ khả nghi.
Nghĩ giờ cũng rảnh với lại chỗ đó cũng gần đây nên hắn dặn tụi đàn em cứ tiếp tục theo dõi rồi báo địa điểm để bọn hắn tới xem xét.
Trên chiếc Toyota “86”, Khánh dậm chân ga lướt nhanh dưới hàng ngàn ngọn đèn đường, đèn quán xá, đèn led rực rỡ sắc màu.
– Hình như tao đang yêu. – Đột ngột Khánh lên tiếng sau một lúc lặng im không nói tiếng nào.
Như quá đỗi bất ngờ hắn và Huy liền lên tiếng cùng lúc:
– Hả??? Mày đang yêu? Nhưng yêu ai mới được chứ?
– Trác Nguyên.
Hai đứa hắn lại có dịp đồng thanh tập hai:
– Trác Nguyên?
Sự ngỡ ngàng chưa ngồi ấm chỗ thì đã vội vàng nhích sang ghế bên cạnh để nhường vị trí cho sự thắc mắc của Huy sau đó:
– Đừng nói với tao mày bị sét ái tình nha.
– Chắc vậy.
Nãy trong phòng ngồi thấy mẹ gì đâu mà sao sét lại đánh cháy “cây củi” được nhể? – Huy ra vẻ châm chọc.
– Tao thấy rồi. – Khánh bình thản.
Ngừng một nhịp cậu bổ sung:
– Nãy đi “giải quyết nỗi buồn” tao thấy cô nàng đi ra từ nhà vệ sinh, một khuôn mặt tuyệt đẹp, một đôi mắt đen hút hồn.
– Còn gì nữa không? – Huy tò mò.
– Hết, chỉ vậy thôi.
– Vậy là mày nghĩ mày đang yêu?
– Ừ. Khánh gật đầu xác nhận.
Mắt vẫn nhìn về phía trước, Huy cười cười bảo:
– Bó tay, mày yêu cái kiểu gì nhanh thế. Nếu vậy chắc hơn ba tỉ con gái trên Trái đất này không đủ cho cuộc đời mày với sự nghiệp “yêu nháy mắt” quá.
– Thì tao có cảm giác lạ với cô ấy, nó cứ thế nào ấy. – Nét mặt Khánh vẫn đăm chiêu.
Huy cũng thật lòng, nhẹ giọng bảo:
– Mày nói thế cũng nói, đâu phải riêng mày, tao cũng có cảm giác đó với Trác Nguyên nè.
– Hả… mày cũng… vậy mà nãy giờ nói tao giỏi lắm. – Khánh quay ra sau trố mắt nhìn Huy.
– Hehe… chắc anh em mình bị một bông hoa bỏ bùa mê rồi.
– Nãy tao hỏi lão Tuấn về Trác nguyên thì lão chỉ trả lời qua loa, có vẻ lão giấu giấu diếm diếm điều gì đó. – Khánh lại bảo.
– Vậy à?
Huy đáp Khánh rồi quay sang phải hỏi hắn:
– À Phong, mày thì sao, có như tụi tao không?
– Tao có hệ miễn dịch đặc biệt rồi.
– Ừ cũng phải, thấy nhiều em thích mày ra mặt mà mày cứ bơ hoài. – Khánh gật gù vẻ đồng tình.
– Đúng vậy, nhiều khi tao cũng nghi ngờ về giới tính thật ẩn sâu bên trong con người nó lắm í, ha ha ha.
– Phải đấy, hôm nào nó ngủ bọn mình lấy đèn pin đè nó ra kiểm tra bí mật thầm kín của nó thử. Lỡ đâu phát hiện ra sự thật “chỉ những đàn ông mới đem lại hạnh phúc cho nhau” của nó thì sao, hahaha.
– Thôi không đùa nữa, phía trước kìa. – Ngay lúc đó, hắn liền ngắt lời thằng Huy khi phía trước xe là những kẻ lạ mặt đầu đội nón đen đang dán những tờ giấy gì đó vào những vách tường, trụ điện,… với dáng vẻ vội vàng, gấp gáp. Lúc đầu ý nghĩ “những kẻ dán tờ rơi” hiện ra trong phần dự đoán của bộ não nhưng nhanh chóng dòng suy nghĩ đó bị lung lay khi hắn liên tưởng đến những người làm công việc đó với các đặc thù thì thấy không giống.
– Để tao xuống coi xem sao. – Định xuống xe xem chuyện gì thì Khánh nó mở lời trước hắn.
Thấy vậy, hắn liền bảo:
– Ừ, sẵn tiện lấy một tờ giùm tao.
Lát sau, Khánh quay lại. Vừa mở cửa xe thì nó đã càu nhàu:
– Mẹ nó chứ.
– Gì thế? – Hắn và Huy cùng đồng thanh.
– Cái bọn phản động đây mà, xem đi. – Vừa nhăn mặt nó vừa đưa tờ giấy mới bóc ra về phía hắn.
Đón lấy mảnh giấy thì quả nhiên đúng như lời Khánh nói. Toàn bộ những câu, những chữ đều chẳng hay ho gì cả, tất cả mang một nội dung, phản động.
– Tưởng có chuyện gì chứ, hóa ra mấy thằng rỗi hơi.
Đánh mắt qua thằng Huy, hắn bảo:
– Thôi về.
Chiếc Toyota vừa quay đầu chạy theo hướng ngược lại con đường vừa mới in dấu bánh xe chưa kịp xóa thì hắn rút điện thoại ra gởi một tin nhắn ngắn gọn tới số 0168345XXX. Dòng chữ “Đã gởi thành công” vừa hiện lên màn hình thì tức khắc số đó được xóa bỏ khỏi mục nhật kí.
Trên đường về hẻm, hắn ngồi nhìn ra cửa kính ngắm đường phố. Những dãy nhà, hàng cây theo đó cứ chạy thụt lùi ra sau rồi biến mất trong phạm vi tầm mắt hoạt động. Cơn buồn ngủ lặng lẽ tràn đến thấm sâu vào mí mắt, đưa tâm thức hắn lạc vào giấc mơ không đầu không cuối.
Kít!!!
Cơ thể đang ở trạng thái thả lỏng hoàn toàn, trong khi tâm tự tạp niệm đã được “ccleaner ” loại ra khỏi bộ nhớ thì ý thức hắn bất ngờ bị gọi dậy theo một cách chẳng mấy dễ chịu. Theo đó cả thân người phía trên bị lực quán tính hút ngả về phía trước với việc gia tốc thay đổi đột ngột. Nheo nheo mí mắt, hắn quay sang Huy làu bàu:
– Gì vậy?
– Kia có phải Trác Nguyên không? – Cậu chẳng buồn trả lời thắc mắc của hắn mà lại chuyển hướng sang chủ đề khác.
“Trác Nguyên” – Chuỗi kí tự vừa được nhập vô vi xử lý não bộ bằng giọng nói thì đầu ra ngay lập tức cho biết kết quả với những hình ảnh của một cô gái tóc hung nâu.
Dù đã biết điều mà Huy vừa nói ra nhưng trong tình huống này cái miệng hắn theo quán tính vẫn hỏi lại:
– Ai cơ?
– Đúng rồi, Trác Nguyên kìa. – Khánh lúc này cũng reo lên.
Dõi theo hướng mắt của hai thằng bạn thì hắn thấy một cô gái đang lặng lẽ bước từng bước xa dần.
Bỗng từ đâu xuất hiện hai tên đen hôi to cao trước mặt cô. Tuy thế, mọi thứ đối với cô nàng lúc này dường như là vô hình khi mà sự va chạm một bên vai sau đó của cô với một trong hai gã đối diện cũng chẳng thể nào thu hút nổi sự quan tâm từ cô gái tóc nâu đỏ lạ lùng. Nhưng mọi chuyện đâu dừng lại ở đó, thấy bông hoa trôi vô tình giữa dòng chảy tĩnh lặng, hai tên chẳng có nét gì là lương thiện ấy liền cười một điệu cười nham nhở rồi tiến về phía Trác Nguyên. Hai tên bước đến nói gì đó với cô nhưng tuyệt nhiên môi cô vẫn chẳng buồn nhúc nhích.
Đến lúc này thì hắn định xuống xe bước tới xem tình hình như thế nào nhưng ngay lập tức một chiếc Camry mang biển số NS9- 999 tấp nhanh vào lề đường. Một người đàn ông tuổi tầm ngũ tuần bước ra rồi đi nhanh về phía Trác Nguyên. Vì ở khoảng cách hơi xa nên bọn hắn chẳng ai biết ông ta nói gì với hai tên kia, chỉ biết là tiếp theo đó một trong hai tên hùng hổ rút con dao bấm trong người ra đâm một nhát ngọt lịm ngay bụng người đàn ông ấy. Tới đây thì cánh cửa xe bất giác bị hắn đẩy mạnh ra. Bất ngờ thay cũng ngay lúc này, Huy đột nhiên kêu lên giọng thảng thốt:
– Là ông ấy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!