Bẫy Sói - Chương 17: Mật danh ST5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
166


Bẫy Sói


Chương 17: Mật danh ST5



Câu hỏi được đưa vào khu xử lý và sắp cho ra kết quả thì vô thức đột nhiên bị ý thức lấn áp. Cụ thể ở đây, kẻ đứng đằng sau vừa ra lệnh cho đội quân cảm tử ý thức chống lại bọn giặc vô thức chính là gã ý chí tồn tại trong con người hắn bấy lâu nay. Gom góp những tàn hơi khí kiệt hắn khó khăn mấp máy môi:

– Những… những kẻ… xem thường tôi.

Và rồi hắn lại bị tiêm vào người một chất nào đó mà hắn chẳng rõ vì nhận thức hắn bây giờ chẳng đủ độ tỉnh táo cần thiết để phân tích tình hình xung quanh.

*******

Tỉnh dậy hắn thấy mình nằm trên một chiếc giường quen thuộc.

“Ủa, đây chẳng phải là hẻm 298 sao. Mình về hồi nào sao chẳng nhớ gì cả?” – Hắn ngơ ngơ ngác ngác, mắt xoay đầu nhìn quanh.

Đang lơ ngơ như thằng ất ơ thì có tiếng bước chân phía cửa chính. Quay sang thì thấy Vũ chó đốm cùng Phú đi vào.

– Anh Vũ… Phú. – Hắn gật đầu chào hai người.

– Thấy sao, ổn chứ? – Vũ chó đốm ngồi xuống bên cạnh hắn, những đường gân hai bên mắt thoáng co giật nhẹ.

– Vâng, em ổn.

– Ừ, nghỉ ngơi cho khỏe rồi mai lên phòng tao.

– Có chuyện gì à anh, sao giờ không nói luôn?

– Không, đây là chuyện của mày, mai mày lên sẽ biết. – Thoáng ngập ngừng kiểu như nghĩ ngợi gì đó một vài giây gã quay sang nhìn hắn giọng nhẹ nhàng:

– Thôi giờ có việc rồi, tao đi đây, mày cứ an tâm nghỉ ngơi, mọi việc có thằng Phú lo thay mày rồi. – Vừa nói Vũ chó đốm vừa hất đầu sang tên đàn em đang đứng bên cạnh.

– Vâng.

– Tao đi ha Phong. – Nhân đó Phú cũng gật đầu nhẹ kèm theo kiểu chào xã giao.

Hai người vừa đi khuất hắn liền ngả lưng xuống giường, rồi chẳng hề cố ý đầu hắn lại bị cuốn vào vòng xoáy mang tên “huấn luyện đặc biệt”, nơi chứa đựng những hình ảnh đang lướt nhanh cùng với âm thanh hỗn độn đang quay loạn xì ngầu trong hộp đen của bộ não. Những con đường, những cảnh vật bắt đầu hiện ra trên nền tưởng tượng. Xe bắt đầu lăn bánh, nhà cửa, cây cối chạy dần lui. Xe máy, xe bus, xe tải,… thi nhau bóp còi inh ỏi, tiếng cười nói, tiếng la hét xung quanh từ xa đến gần, từ to đến nhỏ, hòa trộn chen lấn xô đẩy vô tình phôi thai ra những thanh âm mới nghe rất lạ và cả… chói tai cực kỳ. Lát sau, những âm thanh cuộc sống ấy dần dần biến mất. Thay vào đó là tiếng động cơ xe đều đều, tiếng gió bền bỉ phát ra từ bề mặt ô cửa kính, và cả những giai điệu lạ kỳ văng vẳng trong đầu mà hắn chẳng thể định dạng được chính xác đó là loại thanh âm gì…

“Cốc cốc cốc” – Đang mải mê với đoạn quá khứ mập mờ ở trong tâm tưởng thì tiếng gõ cửa bất ngờ đã kéo hắn về thực tại.

– Ai đó?

– Dạ, em đây anh Phong.

Nhận ra giọng Trung trọc, hắn liền bảo:

– Vào đi.

Trung trọc đẩy cửa lách mình vào một cách nhẹ nhàng. Ánh mắt gã vẻ đề phòng, liếc trước ngó sau, bộ tịch nom như thằng ăn trộm. Gã đánh mắt sang hắn ra hiệu rồi khẽ đóng cửa gài then. Hắn thấy bộ dạng thằng đàn em của mình như thế cũng hơi bất ngờ và cả… buồn cười nữa. Chờ đến khi Trung trọc bước tới giường ngồi đối diện thì hắn với từ tốn hỏi:

– Mày làm gì vậy, sao phải đóng cửa?

– Hì, em có chuyện muốn nói với anh.

– Ừ, thế thì nói đi.

– Cái này… – Trung trọc trả lời lấp lửng ý chừng nửa muốn nói nửa lại không muốn nói.

– Có gì tế nhị hay bí mật à? – Hắn nhíu mày nhìn gã Trung mà mặt đầy dấu chấm hỏi.

– Dạ không, thôi để em nói thẳng luôn. Chuyện anh Huy, anh Khánh em thấy sao sao ý, kiểu như là… như là anh Phú có liên quan?

– Phú?

– Vâng.

– Nè, cẩn thận cái mồm, người khác nghe được thì…

– Em cũng biết là vậy nên em chỉ dám nói với anh.

– Nói thử coi, sao lại dính dáng tới Phú?

– Số là hôm anh bảo em điều tra về anh Hiệp ấy, hôm đó trong quá trình điều tra em phát hiện mấy điểm, lúc đó thấy không có gì nhưng sau này tự dưng nghĩ lại em lại thấy…

– Dừng lại.

-…

– Đừng nghĩ về chuyện này nữa.

-…

– Hiểu ý tao chứ?

– Vâng. – Trung gật đầu rồi mặt méo xệch thành thật đáp. – Nhưng em chưa hiểu, ý anh là sao ạ?

– Uầy, mày…mày…Nói chung là mày đừng có quan tâm đến chuyện đó nữa.

Trung ngẩng đầu khó hiểu nhìn Phong đồng ý một cách mơ mơ màng màng:

– V…âng.

Thấy bộ dạng của gã đàn em như vậy, Phong lựa lời ra vẻ giáo huấn:

– Tao dặn mày nhiều lần rồi, cái gì cho qua thì cứ cho nó qua đi, có những cái biết thì giữ để đó đừng nói ra. Tất nhiên việc cân nhắc nặng nhẹ, xử lý tình huống phụ thuộc vào cả những điều đó. Với lại anh Vũ đã dặn tụi mày không được nhắc tới chuyện này nữa rồi mà. Thứ gì không cần thiết thấy rõ thì chỉ nhìn sơ sơ thôi.

– Vâng.

Cảm thấy không khí có phần đông cứng, sựng sùng, hắn nhanh chóng chuyển đề tài:

– Ừ, à chiều mày rảnh không?

– Dạ chắc rảnh, có gì không anh?

– Chiều năm giờ kéo hội của mày qua quán bà Bảy béo, anh em làm ít ly.

Vừa nghe Phong nhắc tới nhậu nhẹt, mắt Trung sáng rực lên:

– Hì, được anh mở lời thì còn gì bằng.

– Ừ, nhớ kêu luôn tụi thằng Sơn lé ha.

– Vâng, thôi giờ em đi lấy tiền mấy con giời kia cái, anh nghỉ ngơi thêm cho khỏe.

– Ừ.

Ngả lưng xuống giường, tay với cuốn sổ ghi chép để trong tủ. Tuy nhiên, hắn vừa mới mở nhẹ sách tự nhiên một mảnh giấy rơi ra đậu cạnh chân bàn. Hắn cúi xuống nhặt mảnh giấy lên nhưng ngón tay trỏ vừa chạm nhẹ mảnh giấy đã vội khựng lại. Dưới tác dụng của ánh sáng ngược từ ngoài chiếu vào, những con chữ bên mép mảnh giấy bất ngờ hiện ra một cách thập phần bí ẩn.

“B o áo kế ả c c đ u t”

Vài con chữ không trọn vẹn ý nghĩa ấy ngay tức thì tạo nên một dấu chấm hỏi to đùng trong đầu hắn.

Mồm hắn cứ liên tục lẩm bẩm những từ đó rồi vô tình hắn bỗng thuận miệng đọc thành một câu có nghĩa.

Bản thân hắn khi thốt ra câu đó không khỏi giật mình kinh ngạc, mối nghi ngờ mới lập tức định hình trong đầu. Vội vội vàng vàng, hắn cầm tờ giấy cố gắng điều chỉnh hướng ánh sáng với mảnh giấy thành góc độ thích hợp. Lúc này, vài nét hằn khác bỗng dưng lại hiện ra. Mặt dù, ba từ cuối cùng không sao nhận biết được mặt chữ đủ đầy nhưng những gì hắn vừa thấy đã phần nào củng cố giả thiết trong hắn. Xem kỹ lại vài lần trên khắp tờ giấy không thấy phát hiện gì thêm hắn liền gấp nó lại cất kĩ vào túi.

Ngả lưng xuống giường, ý thức hắn lại lội ngược dòng quá khứ, và rồi tự dưng lục tung mọi ngóc ngách ở nhiều ô nhớ với mong muốn xác định cho ra nguồn gốc của mảnh giấy vô tri vô giác lúc nãy. Tuy nhiên, sau một hồi nghĩ đi nghĩ lại nghĩ tới nghĩ lui nghĩ xuôi nghĩ ngược thì hắn vẫn chả xác định được chính xác xuất xứ tờ giấy không bình thường này. Rốt cục nó từng của ai và nó xuất hiện trong phòng này khi nào?

Mặc dù những thắc mắc ấy vẫn chưa được giải đáp nhưng với những manh mối ít ỏi mà hắn có, cộng với trực giác bản thân thì lúc này trong đầu hắn đã hiện ra hai cái tên mà hắn cho rằng nó ở mức độ có thể.

**********

Tối ấy, hắn lấy con wave độ lượng lờ những con phố Sài Gòn sau khi tống vào bụng một bữa tối chẳng lấy gì ngon miệng. Xe chạy tới chân cầu Sài Gòn hắn ghé vào một quán ven đường mua một hộp kem dâu nửa kg rồi chạy tới giữa cầu một mình ngồi vắt vẻo trên lan can tận hưởng cái vị mát lạnh đang dần xâm chiếm cổ họng.

Đang tập trung chuyên môn vào cái hộp kem, mí mắt trái của hắn lại chui ra vài giọt nước trong veo khi hắn vô tình nghĩ về những chuyện đã qua với những gương mặt của những người đã khuất khi họ lướt qua cuộc đời hắn giống như cái cách mà họ vội đến.

Đêm nay cũng như mọi đêm khác, Sài Gòn khoác lên mình bộ cánh rực rỡ sắc màu – thứ ánh sáng đầy sôi nổi và nhộp nhịp. Thiết nghĩ, nếu từ trên cao quan sát những luồng ánh sáng đấy cùng với việc đã xác định được “tính chất của mỗi điểm sáng”, thì ta có thể mường tượng ra những câu chuyện cho từng nơi, từng vùng trên nền ánh sáng đấy. Tuy nhiên, đó là ánh sáng mà ta có thể nhìn thấy được, đó là ánh sáng tạo nên bởi những ngành công nghiệp, dịch vụ. Còn có một loại ánh sáng khác, mãi mãi ta sẽ không bao giờ nhìn thấy chúng như định nghĩa thông thường. Đấy là thứ ánh sáng kỳ lạ nhưng rất đối thân quen. Thứ ánh sáng này nó làm cho con người thiện lương an tâm cuộc sống, nó khiến cho phần tử phạm tội chói lòa, sợ hãi. Không như loại ánh sáng đèn điện thông thường, phải cần nguồn năng lượng cho việc thắp sáng, thứ ánh sáng này sẽ mãi mãi không tắt dù cho ở thời đại nào, ở bất cứ nơi đâu, một thứ ánh sáng mang tên…công lý.

Nghĩ vẩn nghĩ vơ một hồi thì hộp kem trong tay đã chạm đáy tự bao giờ. Ghé mắt xem đồng hồ thấy gần tới giờ hẹn nên hắn lẳng lặng vít ga đến bãi đất hoang cách đó chừng bảy tám cây. Chạy xe vô lùm lau sậy giấu tạm là việc làm đầu tiên của hắn trước khi nhanh chóng nhảy vô chiếc ô-tô đang đậu cách đó không xa đang tắt đèn nằm im lặng.

Vừa chui đầu vào xe mùi khói thuốc xộc thẳng vào mũi, hắn nhíu mày tỏ ý không hài lòng. Người ngồi ghế trước nhác thấy nét biểu cảm của hắn khẽ mỉm cười nhưng rất nhanh gương mặt “cái bóng” lấy lại nét trầm ngâm:

– Có chuyện gì mà chủ động liên lạc, kéo tôi ra tận đây thế này?

Nghe thấy thế, hắn vội rút bịch nilon đưa sang trái, nơi cái bóng đang “lù lù một đống”:

– Điều tra giùm cháu những dấu vấn tay trên tờ ấy.

– Ừ, nhưng có chuyện gì vậy?

– Cháu có ghi trong đó, chú về xem sẽ rõ.

– Đối chiếu kho cơ sở dữ liệu liệu…

– Nếu kho không có, chú về phân tích rồi đối chiếu hai mẫu trong túi ấy xem sao.

– Ừ, còn việc gì nữa không?

Đút tay vô túi áo, dựa lưng vào ghế, hắn bắt đầu kể ngắn gọn về những chuyện xảy ra trong những ngày qua và chuyện mai nay hắn dự đoán có thể sẽ đến với hắn cho cái bóng.

– Ừ, để ý cẩn thận. Tuyệt đối không nên sơ xuất.

– Vâng, cháu biết mà, thôi cháu đi đây, ở lâu không tiện.

Lời nói vừa dứt, hắn đẩy cánh cửa nhảy ra nhanh chóng lủi vô lùm cây rồi mất hút dưới bóng tối mờ đặc.

***********

Ngày hôm sau, 22 giờ 13 phút, khu nhà máy xy măng bỏ hoang Đông Bắc thành phố.

Hắn lúc này đang đứng trước cửa cùng với một gã có gương mặt lạnh như phiến đá gralit. Đến trước cánh cửa thép đã cũ kĩ, gã mặt lạnh ngước lên nhìn phía trên rồi rút điện thoại ra:

– Tôi đây.

Thấy thế, hắn cũng bắt chước điều chỉnh hướng nhìn theo gã thì bắt gặp một chiếc camera giám sát (CCTV-d Circuilt Television) đang hoạt động.

Bước vào căn phòng, hắn thấy chả có gì đặc biệt cả, ngoại trừ vài kẻ lạ hoắc đang làm việc riêng.

Có vẻ tiếng bước chân của hắn đã kéo sự chú ý của mấy tên trong này hội tụ về một chỗ. Chẳng ai bảo ai, tất cả đều ngoái đầu lại nhìn hắn bằng những ánh mắt với những sắc thái biểu cảm khác nhau. Một tên đầu to nhất bọn, tay kẹp điếu thuốc, lưng hướng về phía hắn. Nghe tiếng bước chân, gã quay người lại. Vừa tiến tới, gã đầu to vừa đưa mắt quét tia nhìn trực diện chiếu thẳng đến hắn. Rồi gã đánh mắt sang tên mặt lạnh đang đứng bên cạnh hắn hỏi, giọng đặc trưng người miền Bắc:

– Cậu này à?

– Vâng. – Tên mặt lạnh đáp khẽ nhưng cái uy toát ra không khẽ chút nào.

Ngay lập tức ánh mắt gã đang ở trạng thái bình thản liền chuyển sang nét biểu cảm nghiêm nghị lạ thường. Gã đầu to cũng chẳng buồn để tâm tới hắn nữa mà bước về chiếc bàn gỗ gần đó nói như ra lệnh:

– Tất cả tập họp.

Có vẻ như trong này gã đầu to có tiếng nói nhất nên những tên còn lại khi nghe những lời ấy liền nhanh chóng có mặt xung quang chiếc bàn cũ kĩ.

Gã mặt lạnh thấy ai nấy đều an tọa định chìa tay về phía hắn giới thiệu. Tuy nhiên, hắn chưa kịp mở miệng thì đã bị gã đầu to cướp lời:

– Thôi không cần dài dòng tôi nói luôn. Ở đây, mọi người sẽ cùng làm việc với nhau thông qua mật danh, không dùng tên thật. Kể từ bây giờ mật danh của cậu là ST5. – Còn đây là ST2, ST3, ST4, và tôi là ST1. – Vừa nói gã đầu to vừa rót ánh mắt tới từng tên đang ngồi đối diện. – Tôi nhắc lại, nguyên tắc của tổ chức là tuân theo tuyệt đối nhiệm vụ được giao, còn mọi thứ khác các cậu xem như không biết, không nghe, không thấy gì. Trong thời gian chuẩn bị thi hành nhiệm vụ tất cả mọi người đều phải có mặt đầy đủ ở đây. Tất cả điện thoại cá nhân và thiết bị liên lạc khác tắt và bỏ hết vào chiếc hộp đằng kia. – Nói xong gã hất mặt sang nơi có một hộp gỗ nằm trong góc phòng.

Hắn khẽ liếc qua ba “chiếc mặt nạ da người” còn lại ngang hàng vai vế. Tên mặt lạnh, kẻ có mật danh ST3, gã vẫn như vậy chẳng chút cảm xúc gì, càng nhìn càng cảm thấy… lạnh. ST4 nhìn bề ngoài thì tên này trông hơi gầy gò, ốm yếu. Còn ST2 thì lại khác, hắn ta có thân hình rất lực lưỡng, hình xăm đại bàng xanh lập lờ dưới lớp áo lót mỏng manh trông sống động vô cùng.

– Mỗi người đều có một nhiệm vụ riêng. ST2 là chuyên gia về vũ khí, bom mìn, và ngoài ra còn là một trong những tay lái hạng A. ST3 là chuyên gia phá các loại khóa, két sắt. ST4 là hacker máy tính và là chuyên gia các thiết bị liên lạc thông tin. Còn… ST5… – Nói đến đây, ST1 dừng lại một chút, tia nhìn hướng thẳng đến hắn rồi nhìn lại mấy tờ giấy đang cầm trên tay:

– Còn ST5 là thành viên nằm trong đội đặc biệt do tổ chức lựa chọn, có nhiệm vụ hỗ trợ các thành viên khác. Từ giờ chúng ta sẽ làm việc cùng với nhau. Mỗi người đều có chuyên môn, sở trường riêng, thế nên hãy phối hợp với nhau để thực hiện nhiệm vụ thật tốt. – ST1 ngừng một hơi rồi tiếp lời. – Có ai thắc mắc, có điều gì muốn nói không?

Đợi một hồi chả thấy có tín hiệu “Tôi có thắc mắc…” hay “Tôi muốn nói…” gì, ST1 lại lia mắt một lượt, hắng giọng nói tiếp:

– Lúc nãy, tôi nhận được nhiệm vụ mới, nếu mọi người không có ý kiến gì thì chúng ta bắt đầu luôn.

Bỏ hai tay lên bàn, các ngón tay đan lại với nhau, ST1 cất giọng trầm:

– Trước tiên, tôi sẽ nói sơ qua về nhiệm vụ. Lần này chúng ta sẽ đột nhập vào viện bảo tàng Mĩ Thuật Quốc gia. Mục tiêu chính là bức tranh nổi tiếng Portrait của Dr. Gachet và Vincent Van Gogh.

– Sao… sao lại là bức tranh nhể? – ST2 nhíu mày.

– Tôi không rõ, chỉ biết đó là lệnh cấp trên ban xuống? – Gã ST1 chẳng buồn nhìn “gã bom mìn”, trả lời ngay bằng giọng lạnh tanh.

– Kế hoạch cụ thể? – ST4 bất ngờ lên tiếng sau khi im lặng hồi lâu.

– Kế hoạch cụ thể tôi sẽ triển khai nhưng không phải bây giờ. Công việc ngày mai là khảo sát bảo tàng, bao gồm tất cả vấn đề sau: An ninh, thiết bị liên lạc, tuyến đường, CCTV và vũ khí. ST4 sẽ có nhiệm vụ đột nhập hệ thống an ninh của bảo tàng đánh cắp thông tin, nhớ là tuyệt đối không để bị phát hiện. Ngoài ra, cậu còn phải kiểm tra lại các thiết bị liên lạc thông tin. ST2 thì có nhiệm vụ khảo sát tất cả tuyến đường xung quanh viện bảo tàng, đảm bảo việc tiến hành – rút lui nhanh và an toàn nhất, đồng thời kiểm tra các loại vũ khí, bom mìn phòng trường hợp bất trắc. ST3 có nhiệm vụ khảo sát, nghiên cứu các loại khóa, két sắt trong viện bảo tàng. Còn ST5 thì phải luôn trong trạng thái sẵn sàng để hồ trợ ST2, ST3 và ST4. Tất cả rõ chưa?

– Rõ. – Bốn kẻ còn lại đồng thanh một lượt.

– Tốt, nếu không có chuyện gì nữa thì tất cả hãy đi chuẩn bị và nghỉ ngơi, mai sẽ bắt đầu làm việc. À bản đồ trên bàn nhớ xem trước. – Nói rồi gã đi vào căn phòng cách đó chừng mười mấy mét, đóng sập cửa lại, trước đó không quên giao nhiệm vụ cho ST4 giám sát an ninh.

Lúc trước khi vào đây, cách chỗ này khoảng mấy trăm mét hắn có để ý những tia nhìn không bình thường của tên chủ vựa ve chai cùng những “khách hàng thân thiết”. Hắn đoán không nhầm thì đó là tụi chim lợn của khu hoạt động bí mật này.

Nhìn vào bản đồ của xưởng và khu vực xung quanh đặt trên bàn thì thật sự mà nói nơi này không tồi chút nào, nếu không muốn nói là lý tưởng cho việc lập cứ điểm hoạt động của tổ chức. Xung quanh địa hình khá phức tạp. Phía trước cách đó mấy trăm mét là nhà dân xập xệch, lộn xộn nhưng chỉ có một đường dẫn thẳng vào xưởng này. Điều này rất thuận lợi cho việc báo động trước khi tẩu thoát. Bên cạnh đó, bao bọc hai bên xưởng là những bức tường xy măng rất cao và dày. Chưa kể, sau lưng xưởng có lối thoát hiểm. Vì chưa được quan sát được phía sau như thế nào nên cũng chẳng thể nói rõ là có bao nhiêu đường để tẩu thoát như thế. Tuy nhiên, nếu để hắn lập căn cứ hoạt động của tổ chức thì hắn chắn chắn số lượng lối thoát hiểm không dừng lại ở con số một.

Có một chiếc laptop đặt trên bàn, ST4 đang thờ ơ theo dõi, hắn nhìn sang thì nhận ra ngay những cảnh vật lúc hắn đi vào đây. Trên màn hình là bốn địa điểm khác nhau chia thành bốn phần đều nhau trên màn hình máy tính. Lúc trước, hắn thấy một cái gắn trên cửa trước xưởng, dựa theo hình ảnh quay được trên camera thì ba chiếc còn lại gắn ở đâu đó không xa nơi này. Thấy hắn có vẻ chăm chú quá, ST4 liền quay sang nhắc nhở:

– Có gì không, đây không phải việc của cậu, tốt nhất đừng quan tâm mấy thứ này.

Gã đã nói vậy thì hắn cũng biết ý nên thôi, rồi hắn buộc miệng:

– Ừ, không có gì.

Nghĩ đi nghĩ lại thì hắn cho rằng mục đích đánh cắp bức tranh lần này không phải là vì tiền. Đồng ý là bức tranh có trị giá rất cao nhưng đây không phải vấn đề của tổ chức. Hắn đoán chắc chắn kẻ ra chỉ thị này có mục đích gì đó mà chỉ hắn hoặc họa chăng là một vài người thân cận hắn mới rõ ngọn ngành sự việc. Nằm suy đoán vài khả năng thì vô tình ý thức hắn bị cuốn vào mê hồn trận của giấc ngủ giăng ra tự khi nào.

Pằng! Pằng! Pằng!… – Liên tục là những tiếng gầm vang của các khẩu súng ngắn từ tay hắn, đi liền với những âm thanh nổi gai óc đó là từng vỏ đạn “cách cách” rơi xuống sàn nhà theo chu kì, kéo theo hàng loạt phản ứng co giật chẳng giống nhau trên từng “tấm bia người” lố nhố ở đằng trước.

Máu phun xối xả, nền gạch được nhuộm hoàn toàn bởi màu đỏ của thứ dung dịch tanh tởm, mới nhìn thôi mà đầu óc đã quay cuồng, chỉ muốn lộn ruột lộn gan mà nôn ọe.

Vài nhãn cầu lăn lóc… cách đó không xa.

Máu… máu từ từng tấm bia người cứ thế phụt ra… tắm cả cơ thể.

Cả căn phòng đã… biến thành bể máu.

**********

Đang ngủ nghe tiếng cạch cạch vang lên rõ mồm một của kim loại, lúc thưa lúc nhặt. Hắn mở mắt ra ngoái đầu theo hướng âm thanh đấy thì thấy ST2 đang tháo lắp, lau chùi mấy khẩu Glock 17 và một khẩu gì đấy mà hắn hình như đã từng thấy qua.

Bước tới ngồi xuống bên cạnh gã, hắn im lặng cầm khẩu Glock 17 lên xem sơ qua từ đầu tới đuôi.

Gã ST2 thấy vậy liền hỏi hắn:

– Thấy thế nào?

– Được đấy.

– Cậu nói xem nó được chỗ nào?

Biết gã muốn kiểm tra trình độ mình nên hắn cũng nhanh chóng lật từng trang trí nhớ đáp lại:

– Bán tự động, tốc độ bắn nhanh, đạn 9x19mm Parabellum, băng đạn mười bảy viên hoặc có thể hơn.

– Ồ, còn “em này” thì sao? – ST2 đưa mắt sang khẩu súng bên cạnh rồi lại hỏi.

– Không biết. – Hắn nhìn gã lắc đầu.

– Cậu từng nghe M1911 chứ?

– Có nghe qua một lần.

– “Em này” là Kimber Custom, được sản xuất dựa trên M1911. Cũng giống như M1911, Kimber Custom có độ chính xác cao, lực sát thương lớn, dễ sử dụng.

– Cái kia là gì?

– À, đó được gọi là đường ray Picatinny để lắp đèn pin hoặc các mục tiêu laser khi cần.

– …

ST4 cũng đã dậy từ khi nào, liếc thấy mấy khẩu Glock 17 cùng khẩu Kimber Custom trên bàn tỏ ý thích thú:

– Mới sáng sớm có chuyện… Á đù, mấy em yêu nhìn ngon thế.

– Không quan sát anh ninh nữa à? – Không thấy chiếc laptop nên hắn vội hỏi gã.

– Hồi khuya giao lại cho ST1 rồi.

– Ừ.

Để chuẩn bị cho hành động lần này, sáng hôm nay bọn hắn phải thực thi nhiệm vụ mà ST1 giao phó hồi tối hôm qua. Tất nhiên chẳng thể để cái bản mặt lồ lộ ra đi đến viện bảo tàng được, cho nên ai nấy đến đó đều phải cải trang cho khuôn mặt và bộ dạng khác với thường ngày. Hắn thì thấy hơi khó chịu khi vào vai nam sinh viên với ba lô màu xám cũ kĩ cùng cặp kính cận to tổ bố không độ ngự trị trên sống mũi. Với chiếc áo khoát cổ đứng cùng chiếc mũ đen hắn hoàn toàn có thể ẩn mình tránh người quen phát hiện.

Bảo tàng Mĩ Thuật quốc gia có vị trí địa lý rất thuận lợi cho mọi người tham quan nên lúc nào bảo tàng cũng không ngớt người qua kẻ lại. Chưa kể mới tuần trước đại sứ quán Pháp đã tặng cho bảo tàng bức tranh nổi tiếng Portrait nên lượng khách có phần tăng đột biến. Trong bảo tàng có nhiều phòng thông với nhau, mỗi phòng có ít nhất một camera an ninh gắn ở những vị trí trọng yếu.

Sau khi giả vờ chăm chú vừa xem vừa đánh giá những tác phẩm nghệ thuật, những món đồ mang đậm tính lịch sử, văn hóa ở vòng ngoài hắn liền tiến vào phòng trung tâm, nơi đặt bức tranh Portrait. Với diện tích chỉ hơn 80m2, phòng trưng bày Portrait đã thu hút một lượng lớn du khách tham quan. Lực lượng an ninh quản lý căn phòng này bằng bốn chiếc camera cảm ứng hồng ngoại trấn giữ bốn góc đều hoạt động hai tư trên hai tư giờ. Chính giữa phòng đặt một tủ kính cố định, bề mặt kính xem ra là loại kính chịu lực tốt nhất hiện nay. Kính dày mười milimet, mỗi mặt đều có gắn chip bên trong phát tín hiệu cùng tần số với loa trên trần nhằm báo động nếu kính chịu một lực nhất định. Bề mặt kính trên cùng có một khóa mật mã xem ra có vẻ rất phức tạp. Bao quanh tủ kính đó là một tủ kính khác lớn hơn nhiều lần, và khách tham quan chỉ có thể đứng sờ bên ngoài tủ kính lớn này mà thôi.

Đang chăm chú quan sát tủ kính nhỏ bên trong một cách cẩn thận thì hắn vô tình đụng ngã một cô bé đeo kính đen mái tóc để búi ẩn vào chiếc mũ rộng sâu. Lúc hắn đỡ cô bé dậy thì vừa kịp phát hiện cô bé này có dáng người rất quen, dường như hắn đã từng thấy trước đây, nhưng cụ thể là ai, khuôn mặt như thế nào thì tạm thời chưa định hình được. Đúng lúc đó, bên tai hắn vang lên giọng ST1 khe khẽ: “Rút, có cớm.”

Nghe thế, hắn liền nhanh chóng rời khỏi bảo tàng, với lại hắn đã quan sát những gì cần quan sát rồi nên cũng không còn chuyện gì nữa.

Trở lại căn cứ, khi tất cả mọi người đã có mặt đông đủ, ST1, nét mặt bỗng đăm chiêu ra chiều suy nghĩ. Thấy vậy ST4 liền hỏi:

– Có chuyện gì vậy, có phải cớm đánh hơi…

– Không rõ, nhưng có thể không phải do chúng ta. – Lắc nhẹ đầu, ST4 nhíu mày nửa vời khẳng định.

– Vậy, tối nay… – ST4 băng khoăn.

– Tối nay vẫn phải làm nhiệm vụ, lệnh cấp trên. – ST1 khẳng định.

– Hay là có nội gián? – ST2 bỗng lên tiếng.

– Đó không phải là nhiệm vụ của cậu, cậu không cần phải quan tâm. – ST1 hơi khó chịu trả lời.

Nhận thấy các câu hỏi cứ liên tiếp đổ dồn về mình nên ST1 vội lái đề sang hướng khác, vấn đề quan trọng hơn:

– Thôi các cậu báo cáo tình hình trước rồi bàn thảo kế hoạch chuẩn bị cho tối nay…

Lát sau khi nghe tất cả báo cáo xong xuôi, ST1 kẹp điếu thuốc vẩy tàn thuốc rơi hết, nhìn bọn hắn một lượt rồi húng hắng giọng đặt vấn đề:

– Như vậy để nhiệm vụ tối nay thành công thì chúng ta phải nghĩ cách giải quyết các vấn đề sau: Thứ nhất, là làm sao để vào trong bảo tàng mà không bị phát hiện. Thứ hai, là làm cách nào để khống chế hệ thống các camera an ninh. Thứ ba, mật mã khóa. Cuối cùng, là nghiên cứu tuyến đường nhanh nhất, thuận tiện nhất cho việc ra tay-rút lui và tránh những camera giao thông tại các ngã ba, ngã tư, các giao lộ, các chốt giao thông.

Tới đây, ST1 dừng lại một khoảng thời gian đến khi điếu thuốc trên tay gã không còn gì để hút thì gã mới nói tiếp:

– Ai có cách giải quyết những vấn đề trên thì nêu ra thử xem, mọi người cùng nhau bàn bạc.

ST3 thở hắt một hơi, giọng chậm rãi nhưng hơi gằng:

– Theo tôi thì muốn vào trong bảo tàng an toàn thì chỉ còn cách đột nhập từ cửa bên hông bảo tàng, nơi đó có một cách cửa thoát hiểm, chúng ta có thể lợi dụng nó.

– Theo như báo cáo thì cánh cửa đó có lắp thiêt bị chống trộm cảm ứng mạch kín. Vậy cậu xử lý nó được không?

– Cái này tôi làm được.

– Nói thử xem nào?

– Trước hết, tôi sẽ nói sơ qua về loại thiết bị này chút. Loại thiết bị chống trộm này bao gồm hai thiết bị nhỏ, thiết bị chính gồm một mạch điện với hai thanh kim loại, một chiếc lò xo sẽ làm hai thanh kim loại này không chạm được vào nhau và làm mạch hở. Khi đặt bên cạnh thiết bị thứ hai, vì bên trong là một nam châm nên nó sẽ hút thanh kim loại kia và làm hai thanh kim loại tiếp xúc khiến cho mạch kín. Hai thiết bị được gắn đối diện nhau, một cái trên cửa và một cái trên khung cửa. Khi đã kích hoạt và có kẻ đột nhập, hai thiết bị sẽ chệch khỏi nhau và làm mất tác dụng của nam châm khiến cho mạch điện hở và chuông báo động sẽ kêu. Như vậy ta có thể vào trong mà không bị báo động bằng cách xử lý khóa cửa rồi lấy một lá thép từ đưa nó qua khe cửa vào đúng vị trí giữa hai thiết bị báo động. Ta có thể hình dung lá thép này khi đó có tác dụng như thiết bị thứ hai trong hệ thống báo động nên dẫn đến còi báo động không kêu. Sau khi vào trong được rồi thì đóng cửa lại như cũ và rút lá thép ra. Thế là xong.

– Khả thi không?

– 99%.

– Có ai có ý kiến gì không?

– …

– Vậy cậu giải quyết vấn đề này. – Nói rồi gã lại châm điếu thuốc mới, hít vào một hơi thật dài, đôi mắt nhắm nghiền từ từ thở ra khói thuốc một cách điệu nghệ trước khi chuyển sang vấn đề thứ hai. – Tiếp theo để không chế hệ thống các camera… – ST1 nói tới đây rồi dừng lại quan sát nét mặt của từng thành viên.

ST4 không ngần ngại nói thẳng:

– Tôi đã thử khảo sát rồi, tất cả các camera các phòng bên ngoài tôi có thể khống chế nhưng riêng bốn chiếc camera cảm ứng hồng ngoại trong phòng chính thì tạm thời khống chế không được vì nó được bảo vệ bởi tường lửa rất kiên cố, nếu muốn phá vỡ thì phải mất rất nhiều thời gian.

– Bao lâu?

– Ít nhất ba ngày.

– Như vậy không được.

– Thế tôi cũng hết cách.

– Đối với bốn camera này, ai có cách đối phó không? – Rồi gã quét mắt một lượt, nhận thấy từng cái lắc đầu đăm chiêu của các thành viên khác, ngoại trừ hắn.

Thấy vậy, gã chuyển ánh nhìn sang hắn hỏi:

– Cậu có cách không?

Không vội trả lời gã ngay, chừng hơn năm giây sau hắn mới lên tiếng:

– Ta có thể sử dụng amoniac và axit axetic.

Gã nhướng mày nửa tò mò, nửa ngờ vực:

– Cụ thế xem nào?

Nhìn thẳng vào mắt gã, hắn nhẹ nhàng đáp:

– Thiết bị cảm ứng hồng ngoại nhận biết chuyển động nhờ sự thay đổi nhiệt độ trong phòng do mỗi cơ thể chúng ta đều phát ra nhiệt. Vì thế, ta có thể lợi dụng điểm này bằng cách làm nóng căn phòng đến nhiệt độ tỏa ra từ cơ thể của chúng ta. Làm nóng căn phòng có nhiều cách nhưng cách đơn giản nhất là áp dụng phản ứng hóa học giữa amoniac và axit axetic. Theo đó, ta có thể dùng hai bình xịt tưới cây, một bình đựng amoniac và một bình đựng dung dịch axit axetic. Sau đó, xịt cả hai bình này vào phòng chính, phản ứng hóa học xảy ra sẽ làm tăng nhiệt độ phòng. Và việc còn lại là canh sao cho nhiệt độ phòng xấp xỉ nhiệt độ ở người chúng ta là được.

– Cậu cảm thấy được à?

– Không vấn đề.

– Tốt, vậy thì cậu sẽ lo phần này. – Đến đây, gã ST1 quay sang gã mặt lạnh. – ST3, cậu sẽ lo phần mật mã khóa.

– Đương nhiên phần còn lại là của tôi. – ST2 cũng lãnh nhiệm vụ cho riêng mình.

Chỉ chờ có thế, ST1 vỗ tay đứng dậy nói lớn:

– Tốt, cũng không còn nhiều thời gian, việc của ai nhanh chóng chuẩn bị đi.

*********

Trong khi đó, tại Học viện Cảnh sát Nhân dân (T32).

Chiếc Mazda 323 màu trắng cũ kĩ từ xa chầm chậm tiến tới rồi dừng hẳn ngay trước cổng phụ trái. Một người đàn ông độ ngoài năm mươi, tóc muối tiêu ngồi ở ghế lái ló đầu ra cửa xe giọng trầm ấm:

– Anh Đạt, anh có ở đó không?

Từ trong phòng bảo vệ, một người đàn ông trạc tuổi người ngồi trong xe bước vội ra, nụ cười hiền hậu nở trên môi. Như quá quen thuộc công việc này, người gác cổng liền lấy chìa khóa đang treo lủng lẳng ở đai quần ra mở khóa. Cánh cửa mở ra, chiếc ô tô nhanh chóng chạy vào. Rồi cánh cửa phía sau cũng vội khép lại ngay sau đó. Chờ người gác cổng quay lại, người ngồi trong xe với tay lấy một hộp trà gọi khẽ:

– Anh Đạt.

Chờ người gác cổng chạy lại, người ngồi trong xe chìa ra hộp trà cười bảo:

– Biếu anh, Đinh Tân Cương Thái Nguyên đấy nhé.

– Ồ… cảm ơn cậu. – Người gác cổng khẽ thốt lên vẻ kinh ngạc rồi ông quay ra phía ghế sau nhẹ giọng. – Con bé được cậu tận tình dạy bảo chắc hẳn rất giỏi nhỉ?

– Vâng, xuất sắc nhất khóa đấy ạ, thôi bác vào phòng đi, em đi vô đây.

Không lâu sau đó, chiếc Mazda 323 màu trắng đỗ cái xịch ngay bãi đỗ xe. Mở cửa bước ra là một già một trẻ, người già là nam, người trẻ là nữ. Người nữ im lặng tháo chiếc mũ và kính đen bỏ vào balo, mái tóc được búi cao nãy giờ được xả xa, cô gật đầu chào người lái xe rồi lặng lẽ bước về phía kí túc xá nữ.

*********

Đúng 0 giờ, chiếc Toyota Fortuner đen lặng lẽ rời căn cứ. Hai mươi phút sau, có mặt gần bảo tàng, cách cửa hông bên trái chừng ba mươi mét, ẩn mình dưới những tán cây.

Ngay lúc đó, bên tai hắn lập tức truyền đến một mệnh lệnh của ST1:

– Hành động.

Chỉ chờ có thế, hắn và ST3 nhanh chóng xuống xe, rồi men theo từng tán cây, góc khuất tiếp cận cánh cửa bên hông bảo tàng.

Theo như kế hoạch thì ST1 sẽ lựa chọn vị trí tốt nhất mà quan sát để thuận tiện chỉ đạo bao quát hành động. ST2 sẽ chuẩn bị sẵn sàng để tẩu thoát, cùng với đó là nhiệm vụ cảnh giới. Sau khi ST4 đột nhập và khống chế hệ thống camera vòng ngoài thì sẽ liên lạc với hắn cùng ST3 để bắt đầu lẻn vào khu vực bên trong. Tất nhiên trước đó ST3 phải xử lý nhanh gọn khóa cửa bên hông mà không để chuông báo động kêu. Sau khi vào trong thì nhanh chóng tiến vào phòng triển lãm trung tâm, nơi đặt bức tranh Portrait. Tại đây, hắn phải sử dụng amoniac và axit axetic như kế hoạch để che mắt bốn thiết bị cảm ứng hồng ngoại. Sau khi nhiệt độ phòng tiến tới mức nhiệt độ cơ thể của ST3 thì ST3 sẽ vào trong và phá khóa và lấy bức tranh một cách nhẹ nhàng nhất.

Kế hoạch tóm gọn là vậy, nghe có vẻ đơn giản. Tuy nhiên, để đạt được cái đơn giản ấy thì bọn hắn đã phải chuẩn bị kĩ càng từ A đến Z. Mọi hành động lần này diễn ra khá xuông sẻ. Hắn cùng ST4 và ST3 phối hợp tương đối ăn ý khi mà đây là lần đầu tiên hắn làm việc với họ.

Nói sơ qua một chút về kế hoạch ST4 nhằm che mắt lực lượng an ninh. Đầu tiên, ST4 sẽ xâm nhập hệ thống các camera vành đai và vô hiện hóa chúng, nói chính xác hơn là giành quyền kiểm soát. Khi hắn và ST3 bắt đầu mở khóa cửa bên hông bảo tàng cũng là lúc ST4, lúc này đang ngồi trong xe với ST2, nhanh chóng kiểm soát camera căn phòng bọn hắn chuẩn bị đột nhập. Khi đó, ST4 sẽ lấy một hình ảnh của căn phòng từ cơ sở dữ liệu của phòng an ninh thay thế tạm thời vào đoạn video mà camera đang quay lại. Do đêm khuya không có người cũng như các vật hoạt động nên đoạn video vào lúc này chả khác nào tấm ảnh tĩnh như mọi đêm.

Và cứ như vậy, ST4 thông báo tình hình bên trong cho bọn hắn, mọi hành tung của mấy gã bảo vệ an ninh đều không qua được mắt của tên hacker chuyên nghiệp này.

Mất gần mười lăm phút kể từ lúc bắt đầu hành động, hắn và ST3 đã có mặt ở trước cánh cửa của căn phòng quan trọng nhất. Gặp đúng sở trường của mình, ST3 không mấy khó khăn mở được cánh cửa tiếp theo bằng bản năng nhà nghề. Đợi gã mở khóa xong thì hắn nhẹ nhàng đưa vòi hai bình xịt amoniac và axit axetic hướng vào trong phòng và cho “phun sương”. Lúc này trên người của ST3 có gắn một máy đo nhiệt độ toàn thân loại nhỏ đeo ở trước ngực. Chờ khoảng gần mười phút thì nhận thấy tín hiệu báo nhiệt độ phòng đã đạt đến nhiệt độ cơ thể của ST3, hắn lập tức hiệu cho gã hành động. Chưa đầy cái chớp mắt, ST3 đã lẻn vào trong rồi đóng cửa lại. Hắn thì ở ngoài cẩn thận điều chỉnh nồng độ của hai bình xịt sao cho nhiệt độ phòng vẫn duy trì ở mức ổn định. Thời gian cứ chậm chầm trôi đi, thoáng chút mười phút đã qua. Đúng lúc này bên tai hắn văng vẳng tiếng ST4 rõ ràng rành mạch:

– Xong chưa, bảo vệ sắp đến đó.

Nghe vậy, hắn định đánh tiếng ST3 ra hiệu rút thì ngay lúc này, cửa phòng chợt mở. Liền đó, là sự xuất hiện của ST3 cùng bức tranh Portrait.

Chợt thấy ánh đèn loang loáng bên hành lang cách chỗ này một khúc ngoặc, hắn với ST3 không chần chừ thêm giây phút nào nữa mà theo sự chỉ dẫn của ST4 rút lui an toàn.

– Đường cũ có bảo vệ quay lại không được nữa, hai cậu cứ đi hết hành lang rồi quẹo trái. – Giọng nói ST4 văng vẳng bên tai.

Và như thế, bọn hắn cứ nghe theo những hướng dẫn của ST4 mà đi. Lát sau, hắn và ST3 đã trở lại căn phòng đầu tiên lúc mới đột nhập vô. Và đến lúc này, mọi việc coi như hoàn tất.

Sở dĩ, hắn và ST3 không thể tùy tiện đi lại lung tung trong bảo tàng được mặc dù ST4 đã kiểm soát hệ thống camera là bởi vì các nhân viên an ninh của bảo tàng đang xem camera, mà các bảo vệ lại đi tuần, thế nên các đoạn video của camera hiển hiện lúc này không còn là những hình ảnh tĩnh. Vì thế, dựa vào vị trí của nhân viên bảo vệ đi tuần mà ST4 sẽ linh hoạt khởi động những chiếc camera tương ứng để khỏi bị nghi ngờ.

Xong nhiệm vụ, vừa mới toát lên xe thì ST1 đã vội ra lệnh:

– Rút!

Nghe vậy, ST2 liền khởi động xe:

– Chuồn thôi.

Vừa dứt lời ST2 đã cho xe lặng lẽ men theo đường Hoàng Hoa Thám, chừng hai trăm mét thì chui vào đường số 8. Lúc này trên đường hầu như chả có chiếc xe nào qua lại. Chừng năm phút sau gã ngoặt sang trái chạy vào hẻm 15/4. Và cứ như vậy, xe lặng lẽ chạy trong đêm đen cô tịch. Hơn năm phút sau, chiếc Toyota Fortuner đã có mặt ở đoạn đường Quang Trung gần chân cầu Hữu Cảnh. Tới đây, với việc luồng lách ở những con hẻm, đường nhỏ thay vì chạy trên đường lớn, ST2 đã tránh được ít nhất hai ngã tư, một ngã ba tương ứng với ba vị trí camera đang chờ chực. Chưa kể nếu đi đường chính, rất có thể cả bọn gặp các chốt giao thông hay công an đi tuần, một điều cấm kị khi đang trong quá trình hành động, rút lui. ST2 không nói không rằng tiếp tục điều khiển xe chạy dọc theo đường Quang Trung một đoạn rồi lại ngoặc sang một con đường khác gần đó. Cứ như thế, dù hơi mất thời gian nhưng bọn hắn đã có mặt ở căn cứ an toàn. Và quan trọng hơn, ST2 đã linh hoạt làm Toyota Fortuner tránh tất cả các con mắt camera và công an giao thông.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ không gặp một chút trở ngại, hắn chẳng vội ngủ ngay mà ra ngồi bên cửa sổ hóng gió trời.

Bắt đầu từ ngày hôm qua, hắn biết kể từ bây giờ mỗi đường đi nước bước phải suy tính cho thật cẩn trọng, sai một ly thay vì đi một dặm thì hắn sẽ được đặt cách đi một bước thôi. Nhưng một bước lúc này chẳng khác nào một bước xuống Đại Ngục khi mà khoảng cách giữa hắn và bờ vực thẳm lúc này chưa đầy một bàn chân.

Hoàn toàn không do ý thức điều khiển, ngón tay trỏ của hắn vô hình chung cứ vẽ đi vẽ lại kí tự gì đó. Mãi đến khi giật mình nhìn lại thì dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo, nét kí tự kia dường như đột nhiên phát sáng rất lạ lùng, dù rằng sau đó hắn cho rằng mình đã bị hoa mắt. Tuy nhiên, lúc này điều đó không còn quan trọng nữa. Bởi lẽ, vừa rồi khi nghĩ tới kí tự kia, M3, thì đồng thời lúc đó hình ảnh một người lập tức hiện ra. Người đó chính là…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN