Bẫy tình hắc ám
Chương 23: Trở về thời hiện đại
Gin đưa các ngón tay có các vuốt sắc thon dài vuốt ve nhúm tóc trắng ven tai mình, nhếch môi mỉa mai nhìn Kayura, lên tiếng:
“Xem ra không có ai bảo vệ cô, có mỗi con quái vật yếu ớt như này cũng không giết nổi, thật là đáng thất vọng”
Kyoga bỗng phát nhảy ra chắn trước mặt Kayura, giơ nấm đấm hướng về Gin nói:
“Cái gì mà không có ai bảo vệ, còn ta đây, đừng có hòng làm hại đến tiểu thư Kayura”
Gin nheo ánh mắt màu xanh lam của mình đi, miệng vẫn cong lên một cách nhả cợt rồi bất chợt rút ra một thanh kiếm đeo bên hông vung một phát vào con yêu quái không đầu nằm dưới đất kia. Một loẹt sáng màu đỏ hiện lên, con quái vật sớm đã tan nát không còn dù chỉ một mảnh, cả Kayura và Kyoga đều to mắt kinh động.
Cô nheo mày nhìn Gin, hắn lại nhếch môi liếc sang cô nói:
“Đây là bảo kiếm được làm từ đầu của con yêu quái này, nó rất mạnh nên ta mới đến đây để thử lên người cô, à không…cả cô và ngôi làng này mới đúng”
Yumiko bà bà đi tới từ phía sau Kayura sực ngạc nhiên lên tiếng:
“Vậy ra Bạch Long chính là kẻ đã lấy đầu con yêu quái này, nhưng ta không nghĩ đó là một thanh bảo kiếm”
Kayura nhìn chầm chầm vào lưỡi của thanh kiếm trên tay Gin, cô nhận thấy thứ yêu ma như làn khói màu đen đang bao phủ xung quanh đó một cách dày đặc.
“Lưỡi kiếm màu đen, xung quanh phát ra ánh hào quang tối tăm, tôi cảm thấy thanh kiếm đó rất kì lạ”
Kayura lẩm bẩm khiến Kyoga ngạc nhiên quay sang hỏi:
“Kayura tiểu thư, cô cũng thấy à? Tôi cứ nghĩ chỉ có bản thân mình nhìn thấy ánh tà niệm xung quanh thanh kiếm đó”
“Đó là âm khí từ cái đầu con yêu quái bên trong thanh kiếm, nó đang oán giận gào thét và nó không phải là một thanh kiếm đáng để giữ lại” Yumiko bà bà nheo vẻ mặt nói như rất nghiêm trọng. Gin lại bật há miệng cười khẩy cợt nhả:
“Hahaha, nhảm nhí, các ngươi tưởng nói vậy thì mong ta sẽ tha cho sao? Kayura, cô hãy chống mắt lên mà xem đi, ta sẽ biến toàn bộ ngôi làng này thành tro bụi”
Dứt lời, hắn đã nhảy vụt lên trên cao, tay vung thanh kiếm Hắc Niệm một phát về phía ngôi làng.
“Chết, hắn động tay rồi” Kyoga vội quay lại bế Kayura lên tay, sau đó cùng Yumiko bà bà chạy sang một chỗ an toàn gần đó.
Khi ấy, mọi thứ phía sau đều bùng lên một tiếng nổ thật lớn, toàn bộ dân làng cũng như nhà cửa, các súc vật nuôi trong chuồng đều bị sụp đổ.
Kyoga thả Kayura xuống đất, cô liền che miệng hốt hoảng nhìn mọi thứ trước mặt giờ đã hòa lẫn vào đống bụi bặm bay phảng phất xung quanh.
“Không…không thể nào” Yumiko bà bà như người mất hồn, vì quá sốc trong sự chứng kiến cả ngôi làng và nhà cửa của mình bị biến thành đống hoang tàn nên lập tức ngã ra đất bất tỉnh, thấy vậy Kayura hốt hoảng, liền cúi xuống lây vai bà gọi lớn: “A…Yumiko bà bà, bà sao vậy?”
Gin xua thanh kiếm lên trước mặt, nhếch môi nói: “Quả là tuyệt đỉnh, một phát cả làng bay sạch”
Kazumaru đứng bên cạnh, nhìn sang Gin thốt lời xúi giục.
“Gin đại nhân, xử chúng đi, nhất là con ả đó, con cháu của dòng tộc Suyu”
“Khỏi cần ngươi nhắc, ta sẽ giết ả liền đây”
Kyoga bỗng nghiếng răng dè chừng, nhìn sang Kayura bảo:
“Tiểu thư Kayura, cô và Yumiko bà bà hãy tìm chỗ ẩn nấp đi, tôi sẽ bảo vệ hai người”
Kayura bật sợ hãi, bèn đứng dậy nói:
“Không được, anh chỉ có một mình, anh sẽ bị hắn giết mất”
Gin nheo mắt nhìn về phía Kayura, mỉa mai nói:
“Thì ra con cháu của những kẻ phong ấn ta cũng chỉ có thế, ta rất tiếc, nhưng hôm nay có lẽ cô phải chết rồi”
Kayura vô cùng tức giận, cắn răng nói lớn:
“Ngươi muốn giết ta cũng được, hà cớ gì phải tiêu diệt cả ngôi làng chứ? Ngươi đã giết những người dân vô tội, phá hoại mọi thứ, tại sao vậy?”
Giọng cô run run, nước mắt tuôn ra vì cảm thấy tội lỗi, ngôi làng luôn bao bọc chở che cô, thật sự đã không còn nữa, không còn nữa rồi.
Kyoga nhìn sang thì ngạc nhiên trước biểu hiện mềm yếu của cô.
“Kayura tiểu thư, cô…”
Kayura bèn bước chân lên trước mặt Kyoga và Yumiko bà bà đang nằm bất tỉnh dưới đất, đưa mắt nhìn về phía Gin và Kazumaru hỏi:
“Nếu giết ta, ngươi có thể tha cho hai người phía sau ta không?”
Gin nheo mày đáp:
“Cô nên nhớ bản thân không có quyền yêu cầu ta bất kì việc gì, chỉ cần ta muốn, lập tức sẽ không tha cho ai”
“Ta hiểu rồi”
Bỗng Kayura đặt tay lên lồng ngực mình, mắt nhắm nghiền đi thì Gin lại bật cười mỉa mai hỏi:
“Cô đang cầu nguyện trước khi mình chết sao? Nên nhớ điều đó chẳng giúp gì được cho cô cả, ngu ngốc”
Dứt lời, Gin lại giơ thanh Hắc Niệm lên trước mặt, nhếch môi nói:
“Ta sẽ biến cô thành tro bụi để cho cô thông não ra, hậu quả của việc động đến Long Thần là như thế nào?”
Kayura bất chợt mở mắt ra, cô liền bước chân lao đến Gin thì Kyoga từ phía sau cũng kinh hoảng giơ tay lên gào to:
“Kayura, cô làm gì vậy? Đừng chạy đến đó”
Kayura không hề nghe, cô cứ chạy đến phía Gin, Gin lại cười hào hứng lẩm bẩm:
“Ngu ngốc, với khoảng cách gần thế này, ta sẽ cho cô chết một cách không còn xác”
Anh bắt đầu xoay thanh kiếm thành một vòng tròn, đáy mắt màu xanh nhìn đâm đâm về phía Kayura đang chạy tới mình và sẵn sàng chuẩn bị vung kiếm chém cô ra làm hai.
Ngay khi cô đang chạy đến hắn với khoảng cách chỉ còn 2m, tà niệm trên thanh kiếm cũng đột ngột bùng ra dữ dội, Gin liền nhếch môi phất kiếm một cái, vết chém màu đỏ liền cắt ngang vào người Kayura, cô bật đứng hình, hai mắt mở to, vệt chém rất đau, khoảnh khắc cứ như tua chậm, nó đang cắt thấu xuyên vào da thịt cô, máu và mảnh vải áo kimono cũng bị bung ra bay loanh quanh rồi rơi xuống đất.
“Kayura tiểu thư” Kyoga đứng phía sau gào thét trong bàng hoàng nhìn Kayura từ từ ngã xuống, máu cô văng ra đặc quánh dưới nền đất, mảnh vải áo kimono do Yumiko bà bà mới may mấy hôm trước cho cô cũng bị cắt đứt rách ra.
Như thế này…là kết thúc rồi có phải không?
Cô nhủ thầm trong khoảnh khắc ấy, cho đến khi bản thân đã ngã xuống đất, nhắm mắt bất động.
Sau khi đã thấy Kayura không còn miếng hơi thở nào nữa, Gin cười nhếch, giương mắt nói: “Hừm, một con ả đần độn”
Kyoga tức giận, bèn lao tới phía Gin gào thét: “Đồ khốn, sao các ngươi dám giết cô ấy hả?”
Kyoga vung tay định đánh vào tên trắng bệch kia, nào ngờ lại bị Gin tung ra mấy lưỡi đao từ lòng bàn tay khiến Kyoga không thể tránh kịp, đột nhiên dính chiêu rồi bay văng ra đất.
Gin lại cười nhả cợt, nói:
“Cô ta đáng phải bị như thế, bây giờ sẽ tới lượt ngươi”
Kyoga cố đứng dậy trong phẫn nộ, hai mắt đỏ ngầu gào lên:
“Ta sẽ không tha thứ cho ngươi, ta sẽ không tha cho ngươi”
Anh lại lao tới rồi nhảy lên giơ chân tấn công vào Gin, nhưng Gin đã giơ thanh Hắc Niệm lên cười cợt bảo:
“Ngươi đúng là không biết lượng sức mình, ngươi muốn đi theo cô ta cũng được, ta sẽ cho ngươi được như ý”
Gin nhếch môi, bèn lùi một chân về sau để định tư thế chuẩn bị vung kiếm về phía Kyoga thì tự dưng thanh kiếm lại bị run lắc dữ dội, Gin sực ngạc nhiên tự hỏi:
“Gì vậy?”
Anh nhìn lưỡi kiếm Hắc Niệm đang tỏa bừng ra thứ âm khí màu đen xung quanh, và nó lại càng dữ dội hơn lúc nãy, run lắc một cách kì lạ thì anh liền nhìn sang Kazumaru đang trùm mũ choàng đen đứng ung dung gần đó hỏi:
“Kazumaru, chuyện này là sao hả? Ta cảm thấy thanh kiếm này có vấn đề, nó đang cố thoát ra khỏi tay ta”
Kazumaru nheo ánh mắt màu đỏ rực của mình dưới lớp mũ, đáp:
“Gin đại nhân, đó là thanh bảo kiếm của ngài, làm sao mà tôi biết được?”
“Cái gì?” Gin kinh ngạc, đột nhiên tà khí trên thanh kiếm chuyển sang hòa nhập vào người anh, anh kinh động, hai mắt mở to dữ dội nghĩ:
(Chuyện gì vậy? Cơ thể mình…sắp không tự chủ được rồi)
“Gahhhh!!!” Đôi mắt xanh lam tuyệt đẹp của Gin chưa đầy ba giây đã chuyển sang màu đỏ như máu, hết cách anh đành phải buông tay ra khỏi thanh kiếm nhưng nó không mang lại kết quả như anh nghĩ, nó tự lơ lửng trên không rồi xoay lưỡi về phía anh, sau đó đâm vào bụng anh một phát xuyên qua bên kia thì Kyoga chốc đã kinh ngạc.
“Chuyện gì vậy? Thanh kiếm tự đâm hắn”
Trong khi đó mọi thứ đang rất hỗn loạn, chỉ có tên Kazumaru là đứng nhếch mép cười thích thú.
Gin bị thanh kiếm đâm thủng xuyên qua bụng thành một lổ rỗng, anh căng to hai mắt khuỵu chân xuống đất, đưa tay lên bịt lấy vết thương trong khi máu không ngừng tuôn ra, đôi mắt anh đỏ ao, liếc về phía Kazumaru lấp mấp nặng nhọc.
“Kazu…maru, ngươi…”
Kazumaru xòe bàn tay nói:
“Gin đại nhân, tôi quên nói với ngài một điều, máu từ cái đầu của con yêu quái tôi lấy về có chứa độc rắn của tôi, tôi đã quên chuyện đó và đem bôi lên lưỡi kiếm để luyện thành Hắc Niệm, nên chỉ cần nó đâm xuyên qua người ai, không chỉ bị thương và còn dính nọc độc trong người, tôi rất tiếc nhưng…ngài toi rồi”
Gin cắn răng tức tối, mặt mũi sớm đã xanh xao nặng nhọc nên gào thét hỏi:
“Ngươi…ngươi dám làm thế với ta sao? Tại sao vậy?”
“Không phải chỉ là môt trò chơi thôi sao?”
Kazumaru nhếch mép đáp, Gin cảm thấy tức điên lên nhưng nọc độc và cả lỗ hỏng vết thương ngay bụng đã khiến anh không thể chịu nổi, mắt anh bắt đầu mờ đi, bèn đưa tay chống xuống đất để đỡ lấy mình.
(Khốn kiếp, mình sắp toi thật rồi sao?)
Kazumaru lại giơ tay lên cao, thanh kiếm tà ác Hắc Niệm cũng tự động bay đến nằm gọn trong tay hắn.
Bỗng, Byakuya đi tới từ đằng sau hắn, anh nheo mắt nói:
“Ra vậy, ngươi đã lợi dụng Bạch Long để làm trò vui cho mình, thật là một tên gian xảo”
Kazumaru quay lại, nhếch mép nhìn anh.
“Mục đích của ta là làm cho các ngươi giết cô gái đó và phá hủy toàn bộ ngôi làng của cô ta, giờ thì nó đã được như ý”
Byakuya liếc mắt về phía xác Kayura đang nằm trên vũng máu của chính mình dưới đất, anh lạnh giọng khẽ lẩm bẩm:
“Vậy là cô ta đã chết”
Takemaru đột nhiên từ phía sau chạy đến đỡ Gin ngồi dậy, thốt hỏi:
“Bạch Long, ngươi sao rồi?”
Gin nhắm nghiền mắt đi, mặt mũi xanh xao, dốc hơi thở nói:
“Ta đã bị hắn lừa, ta…”
Chưa kịp nói hết câu thì Gin đã sực bất tỉnh, Takemaru bật kinh hoảng gào lên:
“Bạch Long”
Rồi hắn đứng dậy nhìn Kazumaru, nheo mày căm phẫn.
“Ngươi…đừng nói ngươi là kẻ đó, 100 năm trước, kẻ đã giết Nana và kiểm soát cơ thể ta, ngươi là kẻ đó đúng không?”
Kazumaru đưa ánh mắt gian ác dưới lớp mũ choàng màu đen nhìn Takemaru, cong môi thừa nhận.
“Phải thì sao?”
Takemaru kinh ngạc nhưng rồi nghiếng răng tức giận, giơ các ngón tay của mình lên cong lại nói:
“Ngươi…ngươi sẽ phải trả giá”
Takemaru phóng ra các sợi dây leo ở các ngón tay quất vào Kazumaru khiến lớp mũ đen của hắn bung rách ra, lộ rõ một khuôn mặt gian manh đang cười đắc ý.
Takemaru kinh ngạc nhìn khuôn mặt đang nứt nẻ kinh tởm của hắn, Kazumaru lại đưa tay sờ lên làn da thô ráp của mình nheo mày nghĩ:
(Cơ thể này chỉ cần một thời gian lại trở nên rạn nứt, dù cho là đã lấy bao nhiêu thân xác đi nữa, đáng ghét)
Takemaru đọc được suy nghĩ của tên yêu xà kia nên hắn cười nhếch hỏi:
“Vậy sao? Chỉ vì cơ thể bắt đầu thô ráp và nứt nẻ nên ngươi mới ẩn mình trong cái lớp áo đen thui đó, thật đáng hổ thẹn”
Kazumaru sực ngạc nhiên
“Vậy ra kĩ năng mà người ta hay đồn đại về Lục Long, chính là đọc được suy nghĩ của người khác à?”
“Đúng vậy, ta đã đọc được tâm niệm của ngươi từ cái hôm mới thoát ra khỏi phong ấn, giờ thì hãy nộp mạng đi”
Dứt lời Takemaru lại lao vào đánh Kazumaru như điên. Kyoga thì đi tới xác Kayura mà khuỵu gối xuống, anh thất thần, bật khóc tuyệt vọng.
“Kayura…tại sao?”
Byakuya bước tới gần, quan sát vết chém trên người Kayura rồi hỏi:
“Vết chém này là Bạch Long làm sao?”
Kyoga bật đứng dậy, hất tay đến Byakuya căm phẫn nói lớn:
“Tránh ra, tất cả là tại lũ Long Thần các ngươi, nếu không Kayura sẽ không phải chết”
Byakuya lần này không tránh, mà kịp bắt lấy tay Kyoga ghì mạnh nheo mắt bảo:
“Sao ngươi không tự trách mình vì đã không bảo vệ được cô ta? Ngươi mới là kẻ hại cô ta chết”
Kyoga sực kinh động, liền nổi giận vung chân lên đá vào người Byakuya lùi ra sau, gào to:
“Ta sẽ không tha thứ cho lũ khốn các ngươi, chịu chết đi”
Kyoga nổi điên, liền lao tới Byakuya tấn công trong điên loạn, thấy vậy anh cũng nhếch môi nói:
“Nếu vậy thì ta không nương tay đâu”
…
Thời hiện đại năm 2020.
“Này, dậy đi” Một chàng trai mặc đồ nam sinh đang gập người cúi xuống lây vai của một cô gái mặc đồ nữ sinh ngủ gật dật dựa trên hàng ghế tàu điện.
Cô gái ấy bắt đầu mở mắt ra, hình ảnh lòa nhòa mãi mới hiện rõ, cô nhìn thấy một chàng trai có mái tóc màu đen đứng trước mặt đang gọi cô liên tục, cô liền tỉnh giấc giật mình hoảng hốt hét lên:
“A…Hắc…Hắc Long”
Chàng trai ấy giật mình vì tiếng la của cô, bèn lùi ra sau một bước chao mày hỏi:
“Cô làm gì vậy? Sao lại hét toáng lên như thế chứ?”
Kayura bỗng bàng hoàng, nhìn chàng trai đó mặt mũi rất giống với Hắc Long, nhưng anh ta lại đang khoác lên một bộ đồ nam sinh cấp ba và còn đang vác cặp đen phía sau lưng.
(Ơ? Mình…mình chẳng phải bị Bạch Long chém chết rồi sao?)
Cô đứng dậy ngơ ngác nhìn xung quanh, liền nhận thấy sự di chuyển của dòng xe điện ngầm đang chạy dưới hầm, cô bật ngỡ ngàng.
(Chuyện này là sao? Đây là…thế giới của mình)
Cậu nam sinh kia chợt đặt tay lên vai cô, có chút khó hiểu hỏi:
“Cô bị gì vậy? Cô cũng đang đến trường mà phải không? Sao lại ngủ gật trên xe như vậy chứ?”
Kayura trơ con mắt nhìn cậu ta lấp mấp:
“Cậu…cậu nói chúng ta đang đến trường sao? Hôm nay là ngày mấy?”
Cậu ta nheo mày một cách khó hiểu rồi đáp:
“Thứ sáu ngày 17/3”
Kayura liền bật kinh ngạc
“Thứ sáu ngày 17/3 sao? Là cái ngày mình đang ngồi trên tàu điện và ngủ quên, kết quả xuyên không về 500 năm trước của thời chiến quốc, tại sao lại như vậy?”
Cậu nam sinh kia liền bật ngạc nhiên, nhưng tự dưng lại nổi cáo hỏi:
“Cô bị khùng sao? Cái gì mà xuyên không chứ? Cô xem phim quá nhiều rồi”
Kayura nheo mày nhìn cậu ta hỏi:
“Nhưng cậu là ai vậy? Sao lại giống Hắc Long đến thế?”
Cậu ta ra vẻ mặt khó chịu đáp:
“Hirano Aki, chúng ta học cùng lớp đấy, cô không nhận ra à?”
“Hirano Aki” Cô lẩm bẩm, nhưng liền nhớ lại những gì đã xảy ra với mình trước khi bị Bạch Long chém bằng thanh kiếm Hắc Niệm đó.
Cô có chút khó hiểu, đưa tay sờ lên trán mình rồi nheo mày trong đống suy nghĩ hỗn tạp.
(Rốt cuộc chuyện này là sao? Tất cả lại trở về cái ngày mình mới bước ra khỏi nhà và đến trường, mình…không hiểu gì cả)
Một lát sau, Kayura đến trường liền nhận thấy mọi thứ xung quanh vẫn diễn ra bình thường, cô đứng trước lớp B rồi mở cửa ra đi vào trong khi tinh thần vẫn chưa nhận diện nỗi mọi sự việc.
Cô đặt cặp sách của mình rồi ngồi vào một cái bàn trống trong lớp với nét mặt nghiêm trọng, thầm nghĩ:
(Chuyện này là sao? Chẳng lẽ thời gian qua mình đã nằm mơ ư? Chẳng lẽ tất cả những gì xảy ra về Ngũ Long Thần đều là giả?)
Đột nhiên có tiếng kéo ghế bên cạnh cô vang lên cót két, cô giật mình quay sang, liền thấy Hirano Aki ngồi bên cạnh, cậu ta nhìn cô lên tiếng:
“Nếu cảm thấy không khỏe thì về nhà đi, đừng có ngồi với cái mặt thất thần như thế”
Kayura nhìn cậu ta chầm chầm, mới nhớ ra.
(Chàng trai này học cùng lớp mình, lại còn ngồi kế bên mình bấy lâu nay vậy mà mình không để ý, không ngờ cậu ta giống hệt Hắc Long, nhưng tính tình và cách nói chuyện có vẻ khá cộc cằn, cũng phải, tên Hắc Long đó rất ghét mình, không chỉ có riêng hắn, những Long Thần khác cũng vậy, chính xác hơn là ghét cô công chúa tên Suyumi đó chứ)
Rồi cô nhăn mặt, đưa tay lên vò rối đầu tóc mình mà nhíp mắt nói:
“Ahh!!! Sao mình chẳng hiểu gì vậy nè trời?”
Buổi chiều, Kayura vội vã chạy về nhà, vừa mở cửa ra, cô đột nhiên kinh ngạc.
Mẹ của cô vẫn đang đứng ở bếp nấu bữa tối, bỗng bà quay lại hỏi:
“Kayura, về rồi thì mau lên phòng thay đồ tắm rửa đi, tối nay có món gà luộc đấy”
Kayura bật sửng sờ, liền lao tới ôm chầm lấy mẹ mình trong khóc lóc nức nở.
“Hư…hức, mẹ ơi, oaaa”
Mẹ cô bỗng chao mày hỏi:
“Con nhỏ này hôm nay bị sao vậy?”
Tối đến, Kayura nằm trên chiếc giường êm, cô đưa mắt nhìn lên trần nhà.
“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Mình đã mơ một giấc mơ thật dài và cũng rất thật, gương mặt mình cũng đã quay trở lại, mình đúng là Minamoto Kayura rồi”
Đột nhiên có tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên, cô ngạc nhiên, mẹ cô vọng giọng vào bảo:
“Kayura, có bạn đến tìm kìa”
Cô ngạc nhiên tự lẩm bẩm hỏi:
“Bạn? Là ai vậy chứ?”
Cô đi xuống nhà, liền thấy cậu bạn Aki đang mặc áo thun trắng, quần dài màu đen ngồi ở phòng khách khiến cô bật ngạc nhiên.
“Ơ sao cậu lại biết nhà tôi? Cậu đến đây làm gì hả?”
Aki đứng dậy, nói:
“Tôi có chuyện muốn gặp cô, Minamoto Kayura”
Kayura bèn liếc mắt chỗ khác bĩu môi
“Tôi và cậu đâu có thân nhau, vậy thì có chuyện gì để nói chứ?”
Aki bỗng tiến lại, đặt tay lên vai Kayura rồi cúi mặt xuống khẽ hỏi:
“Cô biết gì về Long Thần phải không?”
“A…Long Thần”
Kayura bật giật mình, Aki tiếp lời:
“Khi sáng nghe cô nhắc đến Hắc Long, hắn là tổ tiên đời thứ nhất của tôi đấy”
“Heh?” Kayura bật kinh ngạc nên hét toáng lên, Aki bèn bịt miệng cô lại nheo mày nói:
“Im lặng đi, đây là bí mật giữa chúng ta”
Một lúc sau, Aki và Kayura đi bộ trên đường đêm, cô đi bên cạnh cậu ta khó hiểu hỏi:
“Cậu nói tổ tiên của cậu là Hắc Long sao? Vậy cậu cũng biết hắn à?”
“Đó là truyền thuyết của gia đình tôi, tôi chỉ được nghe ông bà kể lại chứ không biết có thật không?”
Aki thành thật nói, cô lại trễu mắt nghĩ:
(Vậy không lẽ cái tên Hắc Long đó có thể lấy vợ sinh con sao? Cho nên bây giờ mới có sự hiện diện của cậu bạn Hirano Aki này)
“Vậy cậu cần gì ở tôi?” Cô hỏi, Aki trả lời:
“Tôi chỉ muốn hỏi tại sao cô lại biết về Hắc Long?”
“À chuyện đó…kể ra rất dài dòng, ngày hôm đó cũng là ngày 17/03, tôi chạy tọc mạch lên tàu điện và ngủ quên mất, kết quả khi thức dậy…”
“Ý cô nói khi thức dậy đã xuyên đến 500 năm trước à?”
Kayura gật gật, cười cười ngơ ngác đáp:
“Đúng đúng, đúng là thế”
Aki bỗng dừng chân quát tháo vào mặt cô.
“Cô tưởng tôi là thằng ngốc sao?”
Cô giật mình, liền chao mày đáp:
“Tôi nói thật mà, cậu không tin thì tìm tôi làm gì chứ?”
Bỗng Kayura bật ngạc nhiên, cô nhận thấy mình và Aki đang đứng trước một ngôi đền kì bí tối tăm và u ám, cô liền tò mò mở miệng hỏi:
“Chỗ này…”
“Là đền Miojo, nó đã được xây dựng rất lâu và bị bỏ hoang, không có ai bên trong cả”
Aki chống nạnh một bên hông, liếc mắt nhìn vào ngôi đền tối đen trước mặt kia cùng cô đáp.
“Nhưng tại sao cậu lại đưa tôi đến đây?”
“Đó là vì nơi này có rất nhiều điều kì lạ, mỗi khi đi ngang qua đây vào ban đêm tôi đều có cảm giác ớn lạnh, vì rất tò mò bên trong có gì, tôi đã cùng một nhóm bạn đi vào kiểm tra, kết quả cuối cùng họ đều biến mất một cách kì lạ sau lưng tôi, cứ như bị nuốt chửng vậy”
Kayura liền tái mặt hỏi:
“Vậy…vậy họ có quay trở lại không?”
Aki lắc đầu:
“Không, họ đã biến mất, sáng hôm sau gia đình của từng người bọn họ đã ráo riết gọi cho tôi và hỏi con cái của họ có ngủ lại ở nhà tôi không, khi ấy tôi đã rất kinh ngạc vì mới biết được tối hôm qua lũ bạn của tôi đã không hề về nhà, và tôi đã cùng các bậc phụ huynh đi vào đây tìm kiếm nhưng lại chứng kiến điều rất kinh hoàng, tất cả xác của bọn họ đều đã bị thối rửa nghiêm trọng dù chỉ mới qua một đêm và đang nằm rải rác trước một bức tượng Phật cũ kĩ trong đền”
Cô liền bật hoảng:
“Ơ, nhưng nếu vậy tại sao cậu có thể thoát được?”
Aki nhắm mắt đáp:
“Tôi cũng không biết, đó cũng là điều mà tôi đang thắc mắc”
“Nhưng cậu biết gì về Long Thần hả? Tôi có thể tin cậu là con cháu đời sau của Hắc Long”
“À chuyện này tôi chỉ được nghe kể lại từ dòng họ của mình thôi, nghe nói Long Thần bao gồm năm con rồng với các màu sắc khác nhau, và họ đều là những linh thú bảo vệ loài người tránh khỏi tai ương, hoạn nạn thời đó, họ giống như là thần vậy”
Kayura bật ngạc nhiên
“Sao có thể như vậy được? Long Thần mà tôi biết không có chuyện đó, mà là ngược lại mới đúng”
Aki nheo mày, cộc cằn nói:
“Làm sao mà tôi biết được, dù sao cũng chỉ là truyền thuyết do tổ tiên tôi kể lại thôi”
Đột nhiên Aki giật mình khi ngửi thấy mùi gì đó, liền quay lại nhìn ngôi đền tối tăm trước mặt. Thấy vậy Kayura khó hiểu hỏi:
“Sao vậy?”
“Tôi lại ngửi thấy mùi máu và cả mùi hôi thối bốc lên từ cái đền đó, có gì đó rất lạ”
Kayura liền bật sợ hãi, e dè quay đi bảo:
“Ơ…hay là chúng ta mau về thôi, tôi cảm thấy trong này vô cùng đáng sợ”
Đột nhiên Aki kéo tay cô đi vào trong đền trong vẻ mặt nghiêm trọng.
“Đã đến đây rồi thì tôi phải điều tra rõ ràng cái chết bí ẩn của bạn tôi, tôi không thể dung mắt làm ngơ được”
“Ơ…nhưng cũng đừng có kéo tôi vào theo chứ, cậu điên rồi à?”
Cô cau mày ghì tay lại, nhưng Aki lai kéo cô thật mạnh đi toạc vào cổng ngôi đền nói:
“Tôi không yên tâm đi một mình, cô phải đi theo tôi”
“Không…không, tôi không muốn, cậu tìm ai đi cùng không tìm, sao lại tìm tôi chứ? Tôi rất sợ ma đó, lỡ bên trong có ma thì sao hả?” Cô nhíp mắt liên miệng từ chối, Aki lại hằn giọng bảo:
“Im lặng đi, trên đời này chẳng có ma gì cả, nhất định là có một tên sát nhân ẩn nắp trong đó, nếu tôi đoán không lầm, thì hắn chính là thủ phạm giết chết đám bạn của tôi, tôi phải bắt được hắn”
Kayura bèn nhăn mặt, nhìn Aki đi phía trước kéo tay mình mà chao mày.
(Sao cái tên này nông nổi quá vậy? Sát nhân và ma đều là những thứ đáng sợ đấy, cậu ta tính đi tay không vào bắt bướm à?)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!