Bẫy tình hắc ám
Chương 27: Di cư đến thung lũng phía Nam
Bầu trời lúc này đen như mực nhưng lại đầy sao lấp lánh, khác hẳn với bầu trời hiện tại ở thời đại mà cô thường thấy, nó tuyệt đẹp vô cùng.
Kayura đặt gọn bộ kimono sạch lên phiến đá to, Kyoga thì lựa một cái cây cách chỗ cô hai ba thước rồi ngồi xuống dựa lưng vào đợi cô tắm.
Cô lột bỏ hết lớp đồ trên người, ngồi bên bờ sông rồi ngâm chân xuống thư giản.
Đã được một lúc, cô mới quay lại nhìn Kyoga đang lặng im một góc ở thân cây đằng kia, lên tiếng gọi:
“Kyoga, lát nữa anh cũng tắm đi, tôi sẽ đợi anh”
Kyoga liền đỏ mặt, anh nhắm tít mắt lại rồi lấp mấp đáp lại cô:
“À…không, tôi…tôi không cần phải tắm đâu, cô hãy yên tâm mà tắm đi”
Nghe vậy Kayura có hơi ngạc nhiên, nên thầm nhủ tự hỏi:
(Kyoga không định tắm thật sao? Hay là anh ta thấy ngại?)
Cô mới nhận ra trước giờ Kyoga luôn mặc bộ đồ cũ đó, tóc tai anh ta cũng hơi rối vì không được chải chuốt gọn gàng, anh ta lúc nào cũng lạc quan và vui vẻ.
Lần trước cô bị Bạch Long chém, chiếc áo của cô vì thế mà bị rách một mảng lớn nhưng may cũng nhờ có Kyoga, anh ta đã khoác lớp áo bên ngoài của mình che tạm cho cô, nghĩ lại cô vẫn cảm thấy mọi chuyện cứ như là một giấc mơ vậy.
Rồi cô mặc anh ta, dùng tay vớt những giọt nước trong veo lên người mình để kì cọ cho sạch sẽ, vừa tắm vừa hát hò say sưa, âm điệu vang vào bầu không khí, thanh thoát vô cùng.
“Là lá la…hưm hưm”
Kyoga ngồi phía sau, anh nhắm mắt lại, trong lòng dặn dò bản thân mình phải cẩn thận trong việc bảo vệ cô, tuyệt đối không được để xảy ra sơ xuất gì.
Tắm xong, Kayura đứng dậy vớ lấy bộ kimono trên phiến đá rồi mặc vào, sau đó cô giũ sạch mái tóc mình lên xuống cho ráo nước.
“Kyoga, anh không định tắm thật sao? Nước mát lắm đấy”
Cô vẫn to giọng bảo nhưng Kyoga vẫn ngồi lẳng lặng sau thân cây, một lần cũng không dám quay lại nhìn cô vì nghĩ cô vẫn còn đang tắm.
Kyoga đang cố chấn chỉnh bản thân mình, vẫn tiếp tục từ chối rồi hỏi:
“Không cần đâu, cô đã tắm xong chưa?”
Kayura bước chân đi tới bóng lưng anh, mỉm cười đáp:
“Xong rồi”
Cô bước đôi chân trần đi, nhấp từng nhịp đi trên đất, đột nhiên lại giẫm phải một cành cây khô mà trở nên rướm máu đỏ.
Cô rít thành tiếng, Kyoga bỗng giật mình nên nhanh chóng đứng dậy rồi quay lại chạy tới cô, sửng sốt lo lắng hỏi:
“Cô sao vậy?”
Kayura ngồi trên đất, thấy bàn chân phải của mình đang bị chảy máu nên nhọc nhằn đáp:
“Tôi giẫm phải cành cây, cho nên…”
Nghe vậy Kyoga liền khuỵu gối xuống nâng chân bị thương của cô lên, soi xét bảo:
“Để tôi xem”
Cô khá ngạc nhiên trước sự lo lắng của anh ta dành cho mình. Trong lòng tự hỏi có phải là do ngoại hình xinh đẹp này, nên anh ta mới đối tốt với cô không?
Ngoại hình thật sự của cô cũng không hẳn là xấu, cô có đôi mắt to và các nét cạnh cũng rất ưa nhìn, nhưng so với Suyumi thì cô còn thua tấc bậc vì cô ấy quả thật là người rất xinh đẹp, nếu là ở thời đại của cô, Suyumi sẽ sớm được nổi tiếng.
Khi cô đang suy nghĩ những chuyện về gương mặt thật sự của mình thì bỗng nhiên có một cảm giác ướt lạnh trên lòng bàn chân đã làm cô phải rướn người giật mình.
Cô nhìn thấy Kyoga đang đưa chiếc lưỡi linh hoạt rồi liếm lấy vệt máu trên chân cô đang chảy xuống, cô liền bật ngượng, nhanh chóng rụt chân lại rồi hỏi:
“Ơ…anh làm gì vậy?”
Kyoga ngạc nhiên trước phản ứng của cô, nên sờ gáy ngượng đáp:
“Tôi đang liếm vết thương cho cô, tôi nghĩ cách này có thể cầm máu được, với lại chắc là Yumiko bà bà và lão Vương đang đợi chúng ta đấy, mau về thôi”
“Được, nhưng để tôi mang dép đã”
Nói xong cô liền đứng dậy rồi xỏ chân vào đôi dép được làm bằng tre dưới đất.
Bỗng Kyoga xoay lưng rồi khuỵu chân xuống hạ người mình ngay trước mặt cô, sau đó ngoái nhìn cô bảo:
“Kayura tiểu thư, nếu không ngại thì cô leo lên lưng tôi đi, tôi cõng cô về, chân của cô vừa bị thương nên đi lại chắc chắn rất đau”
Kayura liền cười gượng từ chối.
“A…không cần đâu, tôi cảm thấy mình vẫn còn đi được”
Cô đành lướt qua Kyoga, bước lên phía trước vài bước chập chững nhưng bất chợt lại bị Kyoga kéo tay lại.
“Cứ leo lên lưng tôi đi, tôi không thể kìm lòng khi thấy cô bước đi như vậy được”
Kayura ngạc nhiên, nhưng cũng đành chấp thuận theo ý anh ta.
Kyoga cõng cô đi từng bước trở về chỗ ngôi làng, hai người đi qua cánh rừng xanh biếc.
Cô bám trên tấm lưng của Kyoga, hai tay vịn vào hai bờ vai rộng của anh ta rồi hỏi:
“Kyoga, anh đã từng cõng ai bao giờ chưa?”
“Chưa, cô là người đầu tiên đấy”
Nghe vậy Kayura chợt thở dài một hơi, Kyoga bèn ngạc nhiên hỏi:
“Sao vậy?”
“Không có gì, tôi chỉ đang rất lo cho mẹ của mình, bà ấy chắc vẫn đang còn ở nhà chờ tôi, tại sao tôi lại lạc lỏng đến thế giới này chứ?”
Kayura vừa nói vừa buồn, cô còn nhớ trước khi mình xuyên đến đây lần hai, cô đã thấy Kazumaru đang muốn hủy hoại cả thế giới, cô chỉ hi vọng rằng đó chỉ là giấc mơ, là một giấc mơ mà thôi.
Kyoga ngạc nhiên, anh khẽ hỏi:
“Kayura, thế giới của cô trông như thế nào?”
Kayura liền ngẩn nhìn bầu trời đầy sao lắp la lắp lánh kia, đáp:
“Là một nơi rất ồn ào, nhà cửa cũng được xây rất nhiều, nơi đó cũng không có yêu quái, an toàn hơn ở đây”
“Thế thì tuyệt quá, ước gì tôi có thể đến đó một lần nhỉ”
Kyoga bật cười nhẹ để trấn an nỗi lòng nhớ nhà của cô. Kayura mãi mới vui vẻ trở lại, cô cười khẽ nói:
“Nếu anh đến thế giới của tôi, anh sẽ rất bất ngờ đấy”
…
Ở một hang động sâu dưới chân núi.
“Vậy ra đó là lí do ta còn sống à? Ngươi nói…cô công chúa của tộc Suyu đó đã cứu ta sao?”
Gin ngồi trầm lặng trước đống lửa nhỏ đang cháy phừng phực, đôi mắt xanh lam tuyệt đẹp bây giờ lại dịu xuống như một dòng nước, anh tiếp tục ném một nhánh cây khô vào đống lửa ấy rồi liếc sang cái tên Takemaru đang ngồi tựa đầu vào bên miệng hang đằng kia.
Mắt Takemaru bây giờ chỉ đang chăm chú ngắm nhìn chiếc mặt trăng đang sáng soi to lớn trên trời, tuy nhiên hắn vẫn nghe những gì Gin hỏi nên gật nhẹ một cái đáp:
“Đúng vậy, ta nghĩ chúng ta không nên tìm giết nàng ta nữa, ngược lại cái tên Kazumaru kia mới là điểm mấu chốt”
Nhắc đến Kazumaru, Gin vô cùng tức giận nên nghiếng răng đi, nghĩ tới mình đã bị hắn lừa cả một thời gian nên vô cùng căm phẫn.
“Chết tiệt, hắn dám lừa Bạch Long ta, thù này không trả thì ta không còn là Bạch Long Thần nữa”
“Nhưng đã đến lúc đi tìm hai Long Thần còn lại rồi, ta thật sự muốn gặp lại họ”
Nghe Takemaru nói, Gin mới đứng dậy rồi nhìn về phía xa xăm ở nơi miệng hang động kia, đáp:
“Ừ”
…
Sớm hôm sau. Cô và Kyoga, Yumiko bà bà đành di cư đến thung lũng phía Nam sinh sống.
Thung lũng phía Nam là nơi cô lấy thuốc giải từ lão Shinkichi đem về cho dân làng và Kyoga uống do trúng độc phấn hoa của yêu quái Akina lần trước.
Vừa đến làng đã sang buổi trưa, nắng chíu rọi cũng rất nóng gắt. Tuy vậy tất cả mọi người trong làng vẫn đang đi qua lại làm việc rất chăm chỉ. Một số phụ nữ còn bế con ngủ trên lưng rồi đi gặt hái các loại rau củ quả trồng trước nhà.
Kyoga quan sát ngôi làng một hồi, mới cảm thấy chút ngạc nhiên vì ngôi làng này vô cùng đông đúc.
“Kayura tiểu thư, cô nói đây là nơi cô đến lấy thuốc giải lần trước sao? Chỗ này xem ra rất đông người, làng cũng rất lớn”
“Phải, tạm thời chúng ta không có nơi trú ẩn, chi bằng đến đây sống tạm đi”
Kayura còn nhớ nhà của ông Shinkichi rất rõ nên dẫn Kyoya và Yumiko bà bà cùng đến.
Vừa đến trước cửa nhà hiên sơ của lão ông, Kayura lên tiếng gọi:
“Cho hỏi có ai ở trong nhà không?”
Lão Shinkichi nằm bên trong đang chợp mắt thì nghe thấy. Ông ta đành đứng dậy rồi vén màn đi ra thì ngạc nhiên. Ông nhìn qua lại hai ba người mặt mình, trong số đó, ông vẫn còn nhớ mặt mũi của Kayura rất tốt vì lần trước cô có tới xin thuốc làm ông khá ấn tượng.
“Cháu muốn đến xin thuốc sao?”
Kayura hơi e thẹn, cô cười khẽ giải thích:
“A thật ra…”
Sau một lúc ngồi trong nhà kể lại toàn bộ sự việc rằng ngôi làng phía Đông sinh sống đã không còn, lão Shinkichi cũng thông cảm do hoàn cảnh.
Ông thở dài một hơi rồi hỏi:
“Xem ra không còn cách nào khác, tạm thời các cháu cứ ngủ tạm ở đây đi, nhưng nhà ta hơi nhỏ, ba người với một con khỉ liệu có ở được không?”
Ông liếc mắt dò xét từng người một trước mắt mình, ông nhìn ra phía sau Kayura là một chàng trai có mái tóc vàng ăn mặc trông thật dân dã đang vô tư chơi đùa với con khỉ tinh nghịch của mình. Bên cạnh còn có một bà lão tóc đã bạc, đang ngồi giã thuốc trong bát rất chăm chỉ.
Kayura có chút e thẹn, cô cười gượng nói:
“Ông yên tâm, Kyoga thường hay ngủ bên ngoài để canh giữ nhà cửa nên chỉ có cháu và Yumiko bà bà là ngủ trong nhà thôi, nhưng mà tối nay cháu quyết định sẽ ngủ bên ngoài, chỉ cần ông cho bọn cháu chỗ ở là tốt lắm rồi”
Lão Shinkichi bỗng thở dài rồi đứng dậy nói:
“Là con gái sao có thể ngủ bên ngoài được, tối nay ta sẽ ra ngoài ngủ cùng chàng trai kia, cháu và bà cụ này cứ ngủ trong nhà đi”
Kayura bây giờ khá e thẹn, chỉ vì cần nơi cư trú an toàn nên cô đã nghĩ đến thung lũng phía Nam là nơi tốt nhất, bây giờ còn khiến ông Shinkichi phải ngủ bên ngoài thay vì ngủ bên trong căn nhà của mình như hàng ngày.
Tối đến, ông Shinkichi vén màn đi ra ngoài, thấy Kyoga và lão Vương đang ngồi trầm tư trên hành lang ở đó.
Ông ném tới cho anh một cái gối rồi bảo:
“Đây là gối của cậu, chất liệu làm bằng cây bông lau nên nằm rất êm”
Kyoga bắt được cái gối, bèn cười nhẹ đáp:
“Cảm ơn ông”
Lão Shinkichi chợt ngồi xuống bên cạnh anh, rồi trầm giọng nghi vấn hỏi:
“Cậu không phải là con người?”
Kyoga ngạc nhiên, trơ mặt hỏi ngược lại ông.
“Phải, sao vậy?”
Ông Shinkichi lấy làm lạ, ông nhìn Kyoga chầm chầm rồi nhắm mắt suy tư nói:
“Nếu vậy thì tại sao cậu lại đi cùng con người? Trước giờ yêu quái và con người không hề hòa thuận, đó là một ranh giới chia cắt, con người luôn tìm cách giết yêu quái, còn yêu quái lại muốn gây hại cho con người, cậu là một trường hợp đặc biệt mà lần đầu tiên ta nhìn thấy”
Kyoga bèn sờ gáy cười nhẹ, thân thiện trả lời:
“Thật vậy sao? Nhưng với tôi thì con người đều là những người bạn, bởi vì tôi là một yêu quái tốt”
“Khò…”
Bỗng nhiên có tiếng ngáy vang lên, Kyoga nhìn sang đã thấy lão Shinkichi nhắm mắt ngủ từ bao giờ. Anh ngạc nhiên, thầm nghĩ chắc ông ta đang rất mệt mỏi nên đã chợp mắt sớm.
Kyoga ngồi thở dài một hơi, rồi nhìn mặt trăng trên cao lầm bầm than vãn:
“Đêm hôm nay sao mà dài quá!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!