Bẫy Tình, Tình Bẫy?
Chương 57
Trong trụ sở chính của tập đoàn Thẩm Thị, Nghiêm Chinh đọc xong tin tức vô căn cứ về việc đính hôn kia rồi thích chí nhìn anh chàng đang đứng bên cửa sổ. “Ê, ông đùa lớn như thế, lỡ không thu dọn được tàn cục thì làm sao đây?”
“Ai nói tôi đang đùa?” Thẩm Mục Phạm không quay đầu lại, trả lời.
Nghiêm Chinh đặt tờ báo xuống, vắt chéo chân lên. “Không phải đang đùa? Vậy chứ không lẽ ông tính cưới Thạch Vận Nhã thật?”
“Không được sao chứ?” Thẩm Mục Phạm hỏi lại.
“Đương nhiên là được.” Nghiêm Chinh đi guốc vào bụng anh. “Có điều ông nỡ bỏ cô ấy sao?”
Không đợi Thẩm Mục Phạm trả lời, Nghiêm Chinh đã đáp thay anh. “Tôi không tin ông nỡ. Ông còn đang giận cô ấy đúng không?”
Thẩm Mục Phạm không trả lời Nghiêm Chinh ngay mà chỉ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc sau mới hỏi nhỏ. “Nếu đổi lại là ông thì ông có tha thứ cho cô ấy không?”
Nghiêm Chinh nhướng mày, nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi đưa ra đáp án thành thật nhất. “Không biết nữa. Có lẽ là có, cũng có thể là không. Quan trọng là phải xem xem tôi yêu cô ấy đến đâu.”
“Vậy nếu Doãn Nghiên Hi lừa ông thì sao?” Thẩm Mục Phạm hỏi.
Nghiêm Chinh sửng sốt, mắt hiện lên vẻ ngượng ngùng. “Tôi và cô ấy thì khác. Cô ấy chỉ là bạn tình của tôi, người tôi yêu là Lâm Nhân.”
“Thế ư?” Thẩm Mục Phạm không vạch trần lời nói trái với lòng mình của anh ta mà dẫn trở về đề tài lúc nãy. “Tôi rất yêu cô ấy, nhưng cũng rất tức giận.”
“Chẳng phải ông đã sớm biết chuyện cô ấy lừa ông sao?” Nghiêm Chinh lấy làm lạ. “Lúc trước ông còn nói nếu cô ấy không muốn nói thì ông sẽ coi như là không biết, sao bây giờ lại tức giận?”
“Tôi không giận cô ấy lừa gạt tôi, giở trò với tôi, tôi giận là vì cô ấy không tin tưởng tôi.”
“Có gì khác nhau sao?” Nghiêm Chinh không hiểu.
“Có chứ?” Thẩm Mục Phạm nở một nụ cười khổ. “Sự khác biệt lớn nhất chính là cô ấy không hề xem tôi là người có thể thổ lộ tâm tư.”
Thấy bạn mình còn ngơ ngác, Thẩm Mục Phạm giải thích tường tận hơn. “Tình yêu là chuyện của hai người. Hai người ở bên nhau không chỉ cùng hưởng vui vẻ hạnh phúc mà còn phải chia sẻ lo âu buồn khổ. Nếu toàn tâm toàn ý yêu một người thì không những thể hiện trước người đó mặt đáng yêu, tốt nhất của mình mà còn phải tin tưởng người đó, nắm tay người đó, đồng cam cộng khổ.”
Tình yêu là thế sao? Vậy tình cảm anh dành cho Lâm Nhân là yêu hay là gì? Nghiêm Chinh lắc đầu, không dám nghĩ nhiều hơn nữa vì sợ sẽ đánh mất quyết tâm mà anh khó khăn lắm mới ru ngủ mình để có được.
“Vậy theo tiêu chuẩn ấy thì ông yêu cô ấy sao?” Nghiêm Chinh hỏi.
“Đương nhiên rồi.” Thẩm Mục Phạm nói chắc như đinh đóng cột.
“Nếu đã như thế thì sao còn kết hôn với Thạch Vận Nhã?” Lẽ nào trái tim yêu một người nhưng vẫn có thể cưới một người khác.
Thẩm Mục Phạm nhếch môi lên, đôi mắt sâu thẳm lóe lên vẻ gian xảo. “Đây là trừng phạt, cũng là giáo dục cô ấy.”
“Có ý gì đây?” Nghiêm Chinh không hiểu lắm. “Ông định cưới người khác để cô ấy hối hận cả đời à?” Không đến nỗi thế chứ? Vì trừng phạt Bạch Chi Âm mà đánh cuộc hôn nhân và hạnh phúc cả đời mình, cuộc mua bán này quá là lỗ vốn, không hợp với phong cách của anh.
Như nhìn thấu suy nghĩ của bạn mình, Thẩm Mục Phạm bật cười. “Yên tâm đi, tôi không ngốc đến thế đâu. Tôi sẽ không cưới một người mà mình không yêu.”
Nói đến đây, dường như Nghiêm Chinh đã hiểu phần nào? “Kết hôn chỉ là một cái bẫy?”
Thấy anh gật đầu, Nghiêm Chinh cảm thán. “Cái bẫy của ông cũng lớn thật đó, đừng có đùa quá hóa dở. Ông không sợ cô ấy tin là thật rồi bỏ đi mất sao?”
“Cũng hơi sợ.” Thẩm Mục Phạm thành thật trả lời. “Có điều tôi có nội gián nên chắc sẽ không có vấn đề gì.”
“Ai vậy?” Nghiêm Chinh tò mò.
“Doãn Nghiên Hi.”
“Doãn Nghiên Hi?” Nghiêm Chinh ngạc nhiên. “Sao cô ấy lại đồng ý làm nội gián cho ông?”
“Cô ấy nợ tôi một ân tình.” Thẩm Mục Phạm từ tốn nói. “Quan trọng nhất là cô ấy chính là bạn thân của Âm Âm, luôn hi vọng Âm Âm được hạnh phúc.”
Nghiêm Chinh tự động xem nhẹ vế sau mà chỉ tập trung vào vế đầu. “Cô ấy nợ ông cái gì? Ông giúp cô ấy làm gì mà sao tôi không biết?”
“Muốn biết thì đi hỏi cô ấy đi.” Thẩm Mục Phạm thờ ơ nói. “Cô ấy ở ngay bên cạnh ông, muốn hiểu cô ấy cũng rất dễ mà.”
Anh đã hứa với Doãn Nghiên Hi là sẽ không tiết lộ chuyện này với bất cứ ai, nhưng thân là anh em tốt, anh vẫn nhắc nhở Nghiêm Chinh. “Nghiên Hi và Âm Âm đều là những người phụ nữ rất thông minh, có thời gian thì ông tìm hiểu cô ấy thêm đi.”
Những lời này của Thẩm Mục Phạm đã chạm trúng chỗ đau của Nghiêm Chinh. Anh ta và Nghiên Hi đã làm những chuyện thân mật nhất giữa nam nữ, vô số lần khỏa thân trước nhau, quấn quýt lấy nhau, anh cũng rất muốn tìm hiểu cô nhưng cô tạo cho mình một cái vỏ bọc quá dày, hoàn toàn không cho anh có cơ hội làm việc đó. Có đôi khi Nghiêm Chinh nghĩ rằng chỉ có ở trên giường, nhìn cô rên rỉ dưới người mình, nhìn cô lên tiếng cầu xin khi mình ân ái với cô, tiến vào cơ thể cô thì anh mới có cảm giác mình thật sự có được cô.
Nhưng vừa bước xuống giường, cô lập tức biến thành một người khác, anh hoàn toàn không thể biết được cô đang nghĩ những gì. Thở dài một tiếng, Nghiêm Chinh cười bất lực. “Đấu trí với phụ nữ thông minh thật là khổ.”
“Đúng vậy.” Thẩm Mục Phạm càng hiểu được điều đó. “Yêu phải một người phụ nữ thông minh thì càng khổ hơn.”
Nghiêm Chinh bật cười, chế nhạo anh. “Sợ khổ thì hãy buông tay đi, cưới Thạch Vận Nhã luôn cho rồi. Cô ta có tiếng là dịu dàng nho nhã, nghe đâu rất ngoan ngoãn, được mấy cô thiên kim tiểu thư bình chọn là người thích hợp nhất để lấy làm vợ đấy.”
“Cô gái ngoan ngoãn?” Môi Thẩm Mục Phạm nhếch lên, lời chứa đầy ẩn ý. “Đừng trông mặt mà bắt hình dong.”
“Ông có ý gì đây?”
Thẩm Mục Phạm nghĩ ngợi rồi chậm rãi nói. “Tôi không phải là người tuyên bố tin tức đính hôn này.”
“Hả?” Nghiêm Chinh nhướng mày.
“Tôi nợ Thạch Vận Nhã một lần nên bây giờ trả nợ cho cô ta, tiện thể dạy dỗ cô gái của mình một chút.”
“Cô ta biết ông sẽ không cưới cô ta chứ?”
Thẩm Mục Phạm xua tay. “Đương nhiên là biết. Người cô ta muốn gả đâu phải là tôi.”
Nghiêm Chinh nhíu mày, chần chừ hỏi. “Đừng nói cô ta muốn dùng hôn nhân lần này để kích thích người đó nha?”
“Chỉ là một trong số những nguyên nhân thôi.” Thẩm Mục Phạm nhớ tới kế hoạch của Thạch Vận Nhã thì dở khóc dở cười. “Mục đích chủ yếu của cô ta là khiến mình trở thành người bị vứt bỏ.”
“Hả?” Nghiêm Chinh ngạc nhiên. “Cô ta điên rồi à? Tự nhiên lấy danh dự của mình ra đùa?”
“Cũng gần như thế.” Thẩm Mục Phạm thuật lại nguyên văn của Thạch Vận Nhã. “Bị một tên đầu gỗ làm phát điên.”
Nhưng nghĩ lại thì chính anh cũng bị một cô gái giống hệt đà điểu làm điên lên đấy thôi, cho nên mới bị Thạch Vận Nhã thuyết phục, diễn trò “kẻ phụ tình” đi từ hôn với cô ta.
***
Sau khi tin tức hai nhà Thẩm – Thạch sắp làm thông gia được tung ra, tất cả báo chí ở xứ Cảng này đều thi nhau chú ý đến mỗi đường đi nước bước của hai ngươi.
Hôm trước báo Quả Táo vừa chụp được ảnh hai người cùng đi ăn tối thì hôm sau tin tức buổi sáng đã có bài viết Thẩm Mục Phạm tặng trang sức kim cương vô giá để đổi lấy nụ cười của giai nhân. Chưa đầy một tuần, báo giấy, báo mạng, tivi, thậm chí là các mạng xã hội đều tung chứng cứ hai người Thẩm – Thạch qua đêm với nhau.
Trong nhất thời, việc hôn nhân giữa hai gia tộc trở thành chủ đề sôi nổi nhất. Có điều mỗi khi nhắc tới cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc này thì người ta cũng không quên nhắc tới cô bé Lọ Lem được sủng ái nhất thời kia, rồi đồng loạt cảm thán rằng câu chuyện cổ tích đã vỡ tan, cuối cùng hoàng tử vẫn cưới công chúa.
Sau khi nhìn thấy tờ báo ấy, lòng tin khó khăn lắm mới lấy lại được của Bạch Chi Âm lại bị bóp vụn trong nháy mắt, người trở nên trống rỗng như bị ai hút mất linh hồn.
Liên Hi sợ cô không chịu không nổi nên đành đích thân đi tìm Thẩm Mục Phạm, định nói chuyện trái phải với anh, cho dù anh có định kết hôn thì cũng phải nói rõ ràng với Bạch Chi Âm, không thể để cô chìm trong sự hối hận và chán nản như thế.
Cứ tưởng rằng khó khăn lắm mới gặp được anh nhưng không ngờ anh lại rất nể mặt Liên Hi, chưa hẹn trước mà đã đồng ý gặp ngay. Vừa gặp mặt, Liên Hi liền nói thẳng vào chuyện. “Tôi biết yêu cầu của tôi rất đường đột nhưng tôi hi vọng anh có thể cho Chi Âm một cơ hội, cũng cho hai người một cơ hội. Nói thật thì tôi không tin anh không yêu cô ấy.”
“Nói thật thì tôi cũng rất yêu cô ấy.” Thẩm Mục Phạm khẽ mỉm cười.
Liên Hi ngẩn ra, không sao hiểu nổi. “Nếu đã yêu cô ấy thì sao không tha thứ cho cô ấy thêm lần nữa?”
“Cô ấy có tới bảo tôi tha thứ sao?” Thẩm Mục Phạm hỏi ngược lại.
Nói tới đây, Liên Hi liền hiểu rằng người đàn ông này vẫn luôn đợi Bạch Chi Âm đến tìm mình, xem ra chuyện kết hôn cũng chỉ là để kích thích Chi Âm mà thôi.
“Tin tức anh sắp kết hôn là giả sao?” Anh thăm dò.
“Tin tức không phải là giả, nhưng tôi có kết hôn hay không thì phải xem sự lựa chọn của Âm Âm.” Thẩm Mục Phạm nhướng mày. “Nếu cô ấy muốn cứu vãn cuộc tình này thì cả đời này, vợ của Thẩm Mục Phạm tôi cũng chỉ có cô ấy. Nếu cô ấy không muốn thì tôi chỉ có thể cưới một người phụ nữ môn đăng hộ đối mà thôi.”
Bây giờ Liên Hi đã hiểu Thẩm Mục Phạm chịu gặp mình là vì muốn mình nhắn lại với Bạch Chi Âm. Nếu người Thẩm Mục Phạm yêu vẫn là Bạch Chi Âm thì đương nhiên anh cũng nguyện làm sứ giả.
***
Trong chung cư Hạnh Lâm, Doãn Nghiên Hi nghe xong những lời Liên Hi nói thì cũng bắt đầu làm tốt chức trách “nội gián” của mình.
“Thạch Vận Nhã này là cháu nội của Thạch Hiến Hải của tập đoàn Thiên Vinh. Nghe nói người xin đẹp nhu mì, là người vợ lí tưởng trong lòng đàn ông giới thượng lưu.”
Bạch Chi Âm ôm gối, lẳng lặng ngồi trên giường giống như là một quả cà bị sương muối làm cho khô héo.
Thấy cô không nói tiếng nào, Doãn Nghiên Hi chọc vào cánh tay cô. “Người đã ta nói rõ như vậy mà cậu còn ở đây ngồi thừ như thế, không thích hợp lắm.”
Nói xong, cô nháy mắt với Liên Hi, Liên Hi hiểu ý nên lập tức tiếp lời. “Đúng vậy, chính miệng anh ta đã thừa nhận với tôi là còn yêu cô đấy.”
“Anh ta làm nhiều như vậy thật ra là vì muốn cậu chủ động tới tìm anh ta, cậu cứ xuống nước làm hòa đi mà.” Nghiên Hi sốt ruột. “Rốt cuộc thì sĩ diện quan trọng hay là hạnh phúc cả đời cậu quan trọng hơn.”
Bạch Chi Âm mím môi, một lúc sau mới cúi đầu nói. “Không phải mình không thể xuống nước mà là mình cảm thấy không xứng với anh ấy.”
Doãn Nghiên Hi lườm cô một cái. “Cô hai à, đầu óc của cô bị hỏng rồi sao, tự nhiên nói chuyện xứng với không xứng? Đừng nói tới chuyện cậu có xứng hay không, chỉ với thân phận của Thẩm Mục Phạm thôi thì không cần tìm một người tới để tô vẽ thêm cho mình.”
“Nhưng mà…” trong đầu Bạch Chi Âm bỗng nhiên lên hình ảnh đôi người ngọc ấy khiến lòng thấy chua xót. “Bọn họ đứng bên nhau trông rất đẹp đôi.”
Doãn Nghiên Hi trở dài một hơi. “Cho nên cậu cảm thấy mình nên rút lui, tác thành cho bọn họ sao?”
Không đợi Bạch Chi Âm trả lời, Doãn Nghiên Hi đã đứng bật dậy, từ trên cao nhìn xuống nói với cô. “Bạch Chi Âm, khi nào thì cậu trở nên lo được lo mất như vậy chứ? Nếu cậu nghĩ mình không xứng với người ta, không dám trèo cao thì trước đây cậu tính kế anh ta, trăm phương ngàn kế quyến rũ anh ta để làm gì? Bây giờ người ta yêu cậu rồi, chỉ cần cậu nói một câu là người ta sẽ từ hôn thì cậu lại đổi ý, bắt đầu coi nhẹ mình, lo lắng không xứng với người ta là sao?”
“Ngay cả đi tranh thủ cũng không dám mà cậu còn luôn miệng nói cậu yêu anh ta, uổng cho tấm chân tình Thẩm Mục Phạm dành cho cậu, hi sinh hạnh phúc cả đời mình để đánh cuộc.” Nghiên Hi dừng lại một chút rồi ném ra một quả tạc đạn. “Mình nói cho cậu biết, cậu nghĩ tại sao Thẩm Mục Phạm lại kết hôn với Thạch Vận Nhã? Không phải vì muốn tìm một người đến khích cậu mà là vì cậu, anh ta nợ nhà họ Thạch nên bây giờ bị họ buộc phải cưới con gái họ, làm ba hờ của người ta.”
Ngay cả Liên Hi cũng phải ngạc nhiên trước tin tức này, lập tức hỏi. “Trong bụng Thạch Vận Nhã có con của người khác rồi à?”
Doãn Nghiên Hi ừ một tiếng, coi như trả lời.
“Là của ai vậy?” Bạch Chi Âm hỏi.
“Không biết nữa.” Nghiên Hi lắc đầu. “Mình chỉ biết Thẩm Mục Phạm muốn trả nợ ân tình nên mới bằng lòng kết hôn.”
“Cậu nói vì mình mà anh ta nợ ân tình của họ?” Bạch Chi Âm lại hỏi.
“Cũng có liên quan tới cậu.” Doãn Nghiên Hi bực mình nói. “Cậu còn nhớ chuyện chú Quyền bên cạnh con cáo già đó đi tự thú không?”
Đương nhiên là nhớ rồi. Nếu không nhờ có chú Quyền đi tự thú thì Bạch Phi Dương sẽ không bị lật đổ, quan trọng hơn là nếu không nhờ chú Quyền đưa cho Thẩm Mục Phạm những chứng cứ bất lợi với cô, rồi khăng khăng với cảnh sát là cô tham gia buôn bán văn vật mà không biết gì thì bây giờ cô đã giống với Bạch Phi Dương, ngồi tù ở Xích Thủy rồi. Có điều: “Chuyện chú Quyền tự thú có liên quan tới nhà họ Thạch ư?”
“Nhà họ Thạch có ơn cứu mạng với chú Quyền.” Doãn Nghiên Hi giải thích.
Thảo nào mà lúc đầu bọn họ còn lấy làm lạ. Chú Quyền đi theo lão cáo già đó bao nhiêu năm nay, hai đứa con trai cũng là những trợ thủ đắc lực nhất của nhà họ Bạch thì sao chú ấy lại quy phục Thẩm Mục Phạm, cam tâm kéo người nhà của mình vào để chỉ chứng Bạch Phi Dương, thì ra là vì báo ân.
“Cho nên bây giờ nhà họ Thạch muốn Thẩm Mục Phạm trả nợ ân tình?” Liên Hi căm phẫn nói. “Nhưng cách trả nợ này cũng thật quá đáng, sao có thể bắt anh ta nuôi con của người khác chứ? Hơn nữa sao Thẩm Mục Phạm lại chịu?”
“Anh ta không chịu cũng đâu còn cách nào khác.” Nghiên Hi than thở. “Hai người đừng quên chú Quyền có thể chỉ chứng Bạch Phi Dương thì cũng có thể chỉ chứng Chi Âm.”
“Anh ấy… làm thế là để bảo vệ mình ư?” Bạch Chi Âm ngạc nhiên, rồi sau đó cảm thấy đau lòng. “Tại sao anh ấy lại ngốc như vậy?”
“Đúng là rất ngốc.” Nghiên Hi nói tiếp. “Làm nhiều việc như thế mà cậu vẫn không biết cảm kích, còn ở đây nói cái gì mà xứng hay không xứng, đúng là không đáng thật.”
Không để ý tới sự xỉa xói của bạn mình, Bạch Chi Âm lập tức đứng bật dậy. “Không được, mình không thể để anh ấy làm vậy.” Nếu Thạch Vận Nhã không có con thì cô cảm thấy họ rất đẹp đôi, tự ti đến nỗi không dám đến phá vỡ việc hôn nhân này nhưng hiện nay, anh vì muốn bảo vệ cô mà bằng lòng vứt bỏ lòng tự tôn của một người đàn ông. Tình yêu anh dành cho cô lớn như thế, sao cô có thể dễ dàng buông tay.
Cô đã hạ quyết tâm nhưng Doãn Nghiên Hi lại dội cho một gáo nước lạnh. “Cậu cũng đừng nhất thời xúc động mà phải hiểu rõ rốt cuộc là vì không muốn để anh ta chịu thiệt nên mới đi ngăn cản hay là vì thật lòng yêu anh ta, muốn cùng anh ta đồng cam cộng khổ cả đời, đi cứu vãn cuộc tình này?”
Bạch Chi Âm mím môi lại, một lúc sau mới trịnh trọng và kiên quyết nói: “Mình muốn cứu vãn cuộc tình này.”
Khi đêm tới, sự nóng bức vào ban ngày đã tan biến, gió đêm mang tới cảm giác se se lạnh.
Thế nhưng lòng bàn tay của Bạch Chi Âm thì lại toàn là mồ hôi. Cô rất cảm kích vì Thẩm Mục Phạm không làm khó mình, sẵn sàng gặp mặt cô nhưng lúc này, bị ánh mắt sắc sảo của anh nhìn chằm chằm vào, cô cảm thấy thiếu tự tin hẳn, cảm giác như không thở được vậy.
Trên chiếc ghế sô pha đối diện, Thẩm Mục Phạm tỉ mỉ quan sát cô gái đã gần một tháng không gặp, mày nhíu chặt lại. Từ Liên Hi và Nghiên Hi, anh biết dạo này tinh thần cô rất sa sút nhưng không ngờ là cô lại tiều tụy đến như vậy. Cho dù cô có cố gắng trang điểm thì vẫn không thể che giấu được đôi mắt thâm quầng dưới hàng mi cong. Còn nữa, cô không ăn cơm hay sao mà lại gầy đến như thế? Giống như gió thổi qua một cái là sẽ bay mất vậy.
Anh nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay. Anh đã không còn tâm trí đâu mà để ý tới chuyện ép buộc cô phải nói ra những lời thật lòng nữa mà chỉ muốn ôm cô vào lòng, thân mật một phen rồi dẫn cô về nhà bồi bổ.
Ngay khi anh định đứng dậy thì Bạch Chi Âm nãy giờ vẫn im lặng bỗng lên tiếng. “Anh đừng kết hôn với Thạch Vận Nhã.”
Sống lưng vừa thẳng dậy lại khom xuống, Thẩm Mục Phạm dựa vào sô pha, phải hít sâu vài hơi thì mới nén được ý định nhào tới ôm cô vào lòng. “Cho anh một lí do.” Anh giả vờ bình tĩnh, nói.
“Em yêu anh, muốn làm vợ của anh, muốn ở bên cạnh suốt đời này.” Cô lấy hết can đảm để nói.
Lời thổ lộ khá trực tiếp của cô làm lòng anh kích động, niềm vui sướng từ từ lan khắp toàn thân nhưng anh vẫn cố nén cảm xúc, không nói chuyện.
Im lặng.
Một lúc sau, mãi đến khi trái tim đang đập thình thịch của Bạch Chi Âm tạm ngừng đập vì khẩn trương thì anh mới lên tiếng. “Em nói yêu anh nhưng lại không chịu tin tưởng anh, anh không dám tin rằng đó là tình yêu.”
Giọng của anh rất lãnh đạm khiến cho mắt Bạch Chi Âm cay cay rồi hơi nước từ từ bao phủ. Cô chậm rãi bộc bạch những lời trong lòng mình. “Từ ngày bước vào nhà họ Bạch, em biết rằng chỉ có dựa vào bản thân thì mình và Tiểu Thiên mới không bị ức hiếp. Để giành được sự coi trọng của ông lão, em đã không ngừng cố gắng, hùa theo những gì ông ta thích, biến mình thành một con ngốc cam tâm tình nguyện làm culi cho nhà họ Bạch mà không cần báo đáp. Trong những ngày ở nhà họ Bạch, em không ngừng phải diễn kịch, không ngừng ngụy trang, không ngừng toan tính, thận trọng bước từng bước. những ngày tháng như thế đã diễn ra quá lâu, lâu đến nỗi em không biết mình phải làm sao để sống một cách thẳng thắn.
“Gặp được anh, đó cũng là do em dày công sắp đặt. Em muốn lợi dụng anh giúp em và Tiểu Thiên rời khỏi nhà họ Bạch, chỉ có điều em không ngờ được rằng mình cũng sẽ động lòng, sẽ yêu anh.” Bạch Chi Âm cố nhếch môi lên, định nở một nụ cười nhưng cuối cùng nước mắt lại tuôn trào, rơi xuống mu bàn tay cô, từng giọt, từng giọt.
“Em thừa nhận giả vờ có thai là để níu kéo anh, nhưng khi thấy dường như không phải vì em có thai mà anh mới tha thứ cho em thì em lại không biết phải mở miệng như thế nào. Em rất sợ. Lúc đầu thì sợ anh biết rồi là sẽ không giúp em cứu Tiểu Thiên ra, sau đó thì sợ anh không cần em nữa, cuối cùng thì trở thành một nỗi sợ rất mơ hồ, không biết là sợ điều gì. Có lẽ là em sợ anh biết được sự thật rồi thì sẽ thất vọng về em.” nước mắt rơi càng dữ dội hơn, Bạch Chi Âm quay đầu đi, hít mũi để nuốt nước mắt vào nhưng vẫn không thể nào ngăn cản được.
“Anh nói rất đúng. Em không tin tưởng anh, đó là vì em không biết phải tin tưởng thế nào. trong tiềm thức của em luôn sợ hãi rằng nếu giao hết tất cả cho anh rồi, lỡ như có một ngày anh không yêu em nữa thì em biết phải làm sao?” Cô thì thầm, khóc không thành tiếng nữa. “Xin lỗi, em không nên nghi ngờ tình yêu anh dành cho em.”
trong phòng lại yên ắng không tiếng động, sự im lặng lại tiếp diễn.
Thẩm Mục Phạm nhìn gương mặt giàn giụa nước mắt của cô, mắt lóe lên điều gì đó. Từ trước đến nay, anh luôn trách cô không chịu trao hết trái tim của mình ra nhưng lại không nghĩ tới chuyện sống trong hoàn cảnh như vậy, thứ mà cô thiếu nhất chính là cảm giác an toàn. Rõ ràng là do anh không ngừng thăm dò cô, thử thách cô, thế thì làm sao bảo cô có thể trao trọn trái tim mình, không giữ lại điều gì được.
Giữa bọn họ, sai đâu chỉ có mình cô.
Thẩm Mục Phạm từ từ bước tới, đưa tay ra lau những giọt nước mắt trên mặt cô, động tác rất nhẹ nhàng, hoàn toàn khác hẳn với thái độ lạnh lùng khi nãy. “Xin lỗi em.”
Tay của anh mang theo hơi lạnh nhưng Bạch Chi Âm lại cảm thấy tim rất ấm áp, rất nóng. Niếm hi vọng lại bắt đầu dâng lên đầy trái tim cô. Cô nắm lấy tay anh, thút thít. “Mục Phạm, tha thứ cho em được không?”
“EM cũng tha thứ cho anh, được không?” Anh nắm lấy tay cô đưa lên môi mình. “Tha thứ cho gã ngốc như anh, không biết làm thế nào để yêu em.”
Bạch Chi Âm không dám phán đoán lung tung hàm ý trong câu nói của anh nên thăm dò. “Vậy anh đừng kết hôn, được không?”
“Chuyện này à?” Thẩm Mục Phạm nhướng mày, chần chừ nói. “E là không được.”
Mắt Bạch Chi Âm lại thấy cay cay, nước mắt còn chưa dứt nay lại rơi càng nhiều. “Có phải anh sợ bọn họ tố cáo em không?”
“không phải.” Thẩm Mục Phạm nói.
“Vậy thì tại sao chứ?” Bạch Chi Âm cắn đôi môi đỏ, dè dặt hỏi. “Nếu đã không sợ thì sao còn phải kết hôn?”
“không kết hôn thì làm sao cưới được em?” Thẩm Mục Phạm bật cười.
Bạch Chi Âm ngớ ra một giây rồi cũng nín khóc, mỉm cười, đưa tay đánh vào vai anh. “Anh cố tình dọa em hả.”
“Lâu như vậy mới chịu tới tìm anh, không dọa em một chút sao được.” Thẩm Mục Phạm kéo tay cô, cắn nhẹ một cái, mắng yêu. “Đồ không có lương tâm.”
Trái tim thấp thỏm bất an nay đã được yên ổn nhưng nghĩ tới chuyện kết hôn, Bạch Chi Âm lại nhíu mày. “Nhà họ Thạch muốn anh cưới Thạch Vận Nhã, anh từ hôn thì có sao không?”
“Có thể sẽ bị nhà họ Thạch chèn ép.” Thẩm Mục Phạm thở dài. “Thiên Vinh và Thẩm Thị hợp tác với nhau rất nhiều, nếu bọn họ cố tình chèn ép thì Thẩm Thị sẽ bị áp chế, đến lúc đó sẽ có một cuộc chiến diễn ra.” Có điều khi nhận lời với Thạch Vận Nhã thì anh đã nghĩ tới, hơn nữa nếu kế hoạch của cô ta thành công thì những tổn thất của Thẩm Thị sẽ được đền bù.
“Xin lỗi anh.” Bạch Chi Âm nắm chặt tay anh, kiên định nói. “Cho dù có xảy ra chuyện gì thì em cũng sẽ ở bên cạnh anh. Em có thể đến công ty đển giúp anh.”
“Em định đến giám thị anh đấy à?” Thẩm Mục Phạm cố tình bẻ cong ý của cô.
Bạch Chi Âm xùy một cái. “Em mà thèm làm mấy chuyện như thế hả?”
“không làm chuyện đó nhưng có thể làm chuyện này.” Nói xong, anh cúi đầu phong kín môi cô. Nụ hôn sau bao ngày gặp lại, hết sức nồng nàn.
Nụ hôn dần trở nên cuồng nhiệt, không khí cũng nóng lên, Thẩm Mục Phạm đưa hai tay ôm chầm, bế bổng cô lên, bước nhanh qua phòng khách, đi vào phòng ngủ chính.
Bạch Chi Âm được đặt xuống chiếc giường mềm mại. không biết là do động tác quá mạnh hay vì nguyên nhân nào khác mà cô bỗng cảm thấy ngực rất khó chịu, dạ dày cuộn lên vị chua chua. Cô vội vã đầy Thẩm Mục Phạm ra, thậm chí còn chưa kịp nhảy xuống giường thì đã nôn thốc ra.
Thẩm Mục Phạm bị cô đẩy ra, đầu tiên là ngẩn người, sau đó thì hoảng hốt. “Em sao thế? Khó chịu ở đâu à?”
“Em…” Bạch Chi Âm vừa mở miệng thì cơn buồn nôn lại kéo tới khiến cô lại ói ra.
Cơn nôn ọe này kéo dài tới gần mười phút mới dần dần dịu lại. Thẩm Mục Phạm sợ cô nhìn thấy thứ vừa nôn ra thì lại ghê nên vội vàng bế cô lên định ra ngoài. nhưng vừa làm vậy thì cô lại bắt đầu nôn tiếp.
Lần này, Thẩm Mục Phạm hoảng hốt cùng cực, đợi khi cô ngừng ói thì lập tức đưa cô tới bệnh viện.
Trên xe, sắc mặt của Bạch Chi Âm đã tái mét nhưng vẫn an ủi anh. “Em không sao, có lẽ là gần đây không ăn cơm nên dạ dày không được khỏe.”
“Đừng nói chuyện, ngủ một lát trước đi.” Thẩm Mục Phạm đưa tay vuốt tóc cô. “Mặc kệ có bệnh gì hay không, cứ kiểm tra thì mới yên tâm.”
Bởi vì đã gọi điện thoại báo trước nên lúc này, các chuyên gia nổi tiếng nhất của khoa tiêu hóa đã có mặt chờ khám bệnh, sau đó bọn họ nhất trí cho ra kết luận.
“Có lẽ bà Thẩm không bị đau dạ dày mà là có phản ứng khi mang thai.”
“Anh, anh nói gì?” Thẩm Mục Phạm choáng váng. “Anh nói cô ấy có thai?”
“Chúng tôi vừa làm xét nghiệm nước tiểu cho cô ấy, là dương tính. Hơn nữa cũng đã siêu âm, cái thai có lẽ đã được 10 tuần.”
Trời ạ, cô đang mang thai, anh sắp được làm cha rồi. Thẩm Mục Phạm hưng phấn đi qua đi lại ở đó, một lúc sau mới nhớ là phải vào thăm Bạch Chi Âm.
Bạch Chi Âm đã biết tin này nên lúc ấy cũng đang trong quá trình tiếp thu và hoãn sốc. Thật là thần kì, thì ra bé cưng đã ở trong bụng cô hơn 2 tháng rồi. Cô đúng là một bà mẹ ngu ngơ, mang thai mà còn không biết, mấy ngày nay còn ăn uống lung tung không điều độ. May mà bé cưng khỏe mạnh, không xảy ra chuyện gì chứ nếu không cô sẽ áy náy cả đời mất.
“Em yêu, chúng ta có con rồi.” Thẩm Mục Phạm dựa vào bên mép giường, đặt hai tay cô vào lòng bàn tay mình, niềm vui không sao tả xiết.
Bạch Chi Âm gật đầu, rưng rưng nước mắt. Một lúc sau cô mới từ tốn nói. “Thẩm Mục Phạm, xin anh hãy lấy em.”
Việc cầu hôn đã bị cô giành mất, Thẩm Mục Phạm dở khóc dở cười. Có điều chỉ cần họ yêu nhau, anh hoàn toàn không để tâm chuyện ai chủ động, giống như kế hoạch lúc đầu của cô vậy.
Thẩm Mục Phạm mỉm cười, mau mắn gật đầu đồng ý, cúi đầu hôn lên môi cô, hứa hẹn. “One love, one lifetime.”
Tình yêu của bọn họ, bắt đầu từ cô, nhờ có cô mà hoàn mĩ.
Hạnh phúc thuộc về bọn họ vừa mới bắt đầu thôi…
Hết.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!