Bẫy Tình, Tình Bẫy? - Chương 60: Ngoại truyện: Chiếm hữu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
203


Bẫy Tình, Tình Bẫy?


Chương 60: Ngoại truyện: Chiếm hữu


Trong chuyện ở cữ, Thẩm Mục Phạm kiên quyết làm theo truyền thống. Vì thế Bạch Chi Âm phải nằm ổ trong nhà hơn 40 ngày mới được cho ra ngoài.

Lấy lại được tự do, việc đầu tiên cô làm là tìm một nhà tạo mẫu để chỉnh
sửa lại mái tóc. Biết làm sao được, khi nằm ổ không được cắt tóc cũng là tục lệ truyền thống mà.

Từ salon tóc bước ra, có được đầu tóc mới nên tâm trạng của Bạch Chi Âm rất tốt. Cô đang săm soi mái tóc mới của
mình trong chiếc tủ kính tối màu trước cửa hàng thì bỗng nhiên, một bóng người xuất hiện trong gương.

Cô quay người lại, nhìn Bạch Vi Đức đang đứng sau lưng mình, khẽ nhíu mày. Sao anh ta lại ở đây?

“Em có thời gian không? Có thể nói chuyện với anh vài câu không?”

Bạch Chi Âm do dự một lát rồi khéo léo từ chối. “Người đón tôi cũng sắp đến rồi.”

Bạch Vi Đức nở một nụ cười cười chua chát.

Nhìn bộ dạng anh ta như vật, cuối cùng Bạch Chi Âm không đành lòng nhẫn tâm. Dưới sự đả kích dữ dội của Thẩm Mục Phạm, nhà họ Bạch đã hoàn toàn sụp
đổ. Bạch Phi Dương bị phán 12 năm tù, có lẽ đời này phải chết trong nhà
giam Xích Thủy mất. Còn những người khác trong nhà họ Bạch, tuy không bị liên lụy ở tù theo nhưng vì giành giật chút tài sản còn sót lại mà đấu
đá nhau rất dữ dội, ngươi sống ta chết.

Bạch Chi Âm chẳng phải
người lương thiện gì, đương nhiên cô sẽ không thấy tội nghiệp cho những
kẻ đã từng hiếp đáp cô và Tiểu Thiên, càng không để tâm đến chuyện người ta mắng cô là không có nhân tính, không màng tình thân. Tại sao cô phải nói chuyện nhân tính và tình thân với những người không coi cô là
người.

Chỉ có một ngoại lệ, đó chính là Bạch Vi Đức.

Khách
quan mà nói, anh ta chưa hề hiếp đáp cô và Tiểu Thiên, thậm chí khi mấy
người Bạch Tiêu Vi làm quá đáng thì sẽ lên tiếng ngăn cản.

Haiz!
Cô vẫn còn nhân từ lắm! Khẽ thở dài một hơi, Bạch Chi Âm ngẩng đầu nhìn
Bạch Vi Đức. “Anh tìm tôi có chuyện gì không?” Tuy Hongkong không lớn
lắm nhưng chạm mặt anh ta đúng lúc tài xế đi lấy xe thì đâu có trùng hợp như thế.

Vẻ mặt đang cứng đờ của Bạch Vi Đức dịu lại đôi chút. “Anh đến từ biệt em.”

“Từ biệt? Anh định đi đâu?”

“Châu Phi. Anh sẽ tham gia một chương trình giáo dục tình nguyện.”

Bạch Chi Âm à một tiếng. “Cũng tốt. Anh vốn mơ ước được đi đây đi đó mà.”

Ánh mắt đang ảm đạm bỗng sáng rực lên, giọng Bạch Vi Đức không giấu nổi sự hưng phấn. “Em biết đó là ước mơ của anh sao?”

Ặc? Có phải anh ta hiểu lầm điều gì không? Bạch Chi Âm cười gượng một lát,
cố gắng làm ra vẻ rất tình cờ. “Trước kia ông lão thường hay nhắc đến.”

Vẻ hưng phấn trên mặt Bạch Vi Đức lập tức bị sự thất vọng thay thế. “Thì ra là thế.”

Cho dù không phải thế thì trước sau chúng ta vẫn là anh em máu mủ ruột
thịt, lẽ nào anh cảm thấy tôi có ý gì đặc biệt với anh sao. Bạch Chi Âm
thầm nghĩ.

Đèn xanh vừa bật lên, một chiếc Bentley màu đen từ góc
đường từ từ chạy tới gần. Bạch Chi Âm liếc mắt nhìn thấy, quay đầu qua
nhìn Bạch Vi Đức. “Người đón tôi đến rồi, tôi phải đi đây.” Cô ngừng một lát rồi khách sáo nói. “Chúc anh thuận buồm xuôi gió.”

Bạch Vi Đức nhíu mày, không lên tiếng.

Chiếc xe dừng lại bên đường, tài xế bước xuống xe, nhìn Bạch Vi Đức, giọng cẩn trọng. “Cô chủ?”

Bạch Chi Âm gật đầu với tài xế, không tạm biệt Bạch Vi Đức mà cất bước đi
thẳng về phía chiếc xe. Ai ngờ vừa bước được một bước thì cổ tay bị nắm
lại, Bạch Vi Đức giữ chặt lấy cô. Sau đó, không đợi cô kịp phản ứng, anh ta đã nhoài người tới hôn lên trán cô một cái.

Bạch Chi Âm giật
mình nên ngẩn người, vài giây sau mới nhớ tới mà đẩy anh ta ra. nhưng có người còn nhanh hơn cô. Tiểu Hà – tài xế kiêm vệ sĩ đã nhanh chóng bước tới, chỉ một chiêu đã tách Bạch Vi Đức ta, đè anh ta lên tủ kính.

Người qua đường hoảng sợ la lên, đồng loạt dạt ra sau.

“Mẹ nó, mày muốn chết à?” Tiểu Hà tăng thêm sức khiến Bạch Vi Đức đau đến nỗi nhăn nhó cả mặt.

Bạch Chi Âm hoàn hồn lại, nhìn đám người đang tụ tập lại, sợ làm lớn chuyện nên vội hét lên. “Tiểu Hà, thả anh ta ra đi.”

Tiểu Hà quay đầu lại nhìn cô một cái, không buông tay.

“Tôi bảo anh thả ra.” Cô không cao giọng nhưng khí thế mạnh mẽ đến mức không thể khinh thường.

Tiểu Hà ngập ngừng một chút rồi thả Bạch Vi Đức ra.

Bạch Chi Âm liếc nhìn Bạch Vi Đức đang ngã gục dưới đất, mày nhíu lại, không nói tiếng nào mà bước thẳng lên xe.

Không phải không tức giận, chẳng qua nói cho cùng thì anh ta cũng là người đáng thương…

***

Lên xe, Bạch Chi Âm lấy khăn giấy từ trong túi xách ra, ra sức chà lau chỗ
vừa bị Bạch Vi Đức hôn. Cô lau mạnh đến nỗi suýt nữa là trầy da, không
lâu sau chỗ ấy đã đỏ ửng lên.

Tiểu Hà nhìn gương mặt lạnh tanh của cô qua kiếng chiếu hậu, hỏi: “Cô chủ, có cần tìm người…”

“Không cần đâu, anh ta không có ác ý.” Cô vo khăn giấy thành một cục, ném vào
thùng rác rồi dặn. “Chuyện này đừng nói cho anh ấy biết.”

Tiểu Hà mím môi, không đồng ý cũng không phản đối.

Bạch Chi Âm biết anh ta rất trung thành với Thẩm Mục Phạm nên thay đổi cách
nói. “Chẳng qua chỉ là một chuyện cỏn con, tôi không muốn anh ấy bực
bội, càng không muốn làm lớn chuyện khiến những kẻ có ý đồ xấu bắt được
sơ hở không đâu rồi gây nên sóng gió, ảnh hưởng đến thanh danh của Mục
Phạm.”

Tiểu Hà nghĩ ngợi rồi gật đầu. “Tôi biết rồi.”

Về tới nhà, Bạch Chi Âm vội vã đi rửa mặt. Rửa xong, cô không thoa kem dưỡng
da mà để mặt mộc xuống lầu, đón con từ tay của bảo mẫu. Hai mẹ con chơi
trò “hú hà” với nhau.

Khi che mặt, khi thả ra, trò chơi hết sức
nhàm chán nhưng con nít lại rất thích. Tiểu công tử nhà họ Thẩm bị chọc
cười sằng sặc, miệng chảy đầy nước miếng.

Lúc Thẩm Mục Phạm bước vào nhà thì thấy hai mẹ con đang đùa giỡn với nhau rất vui vẻ.

Bạch Chi Âm ẵm con ra cửa, bắt chước giọng trẻ con. “Ba ba, ba ba.”

Cục cưng đã biết nhận mặt, thấy Thẩm Mục Phạm đi về phía mình thì hé miệng cười.

“Cục cưng của ba.” Thẩm Mục Phạm nghiêng người hôn lên má con trai rồi quay
đầu qua nhìn Bạch Chi Âm một cái, sau đó không nói gì mà đứng thẳng
người lên, đi thẳng vào trong.

Bạch Chi Âm ngẩn người, nhìn bóng anh bước lên lầu, nhíu mày có vẻ không vui.

Làm gì thế chứ? Có con trai thì không cần vợ nữa à?

Cô giao con cho bảo mẫu, tức tối bước lên lầu, chuẩn bị tìm gã vọng ân phụ nghĩa nào đó để tính sổ.

“Này, sao lúc nãy anh không thèm để ý đến em?” Cô nắm lấy bàn tay đang cởi áo của anh.

Thẩm Mục Phạm trở tay kéo ngược cô vào lòng, khịt khịt mũi ngửi vài cái rồi ra vẻ ghét bỏ. “Hôi chết được, đi tắm đi.”

“Không phải chứ. Em mới tắm xong mà, sao lại hôi?”

“Tắm chưa sạch.” Thẩm Mục Phạm sa sầm mặt, không nói không rằng mà kéo cô vào phòng tắm.

Vừa tắm, Bạch Chi Âm vừa phát hiện ra tình hình có vẻ không ổn. Nguyên nhân là anh chỉ chăm chăm ra sức chà lau trán cô. Nghĩ tới nghĩ lui, cô liền hiểu ra.

“Tiểu Hà kể với anh rồi à?” Cô thăm dò.

Thẩm Mục Phạm cũng không vòng vo nữa. “Không phải cậu ta mà là quản lý chỗ đó gọi điện thoại cho anh.”

Không đợi cô lên tiếng, anh lập tức hỏi. “Tại sao không nói với anh?”

“Em thấy chỉ là chuyện nhỏ, không muốn…”

“Chuyện nhỏ?” Anh nheo mắt lại, tức tối nói. “Sàm sỡ vợ anh mà bảo là chuyện nhỏ à?”

Thấy không khí có vẻ không ổn, Bạch Chi Âm đành phải giở tuyệt chiêu ra, cố ý dán sát vào anh, cọ cọ. “Chồng yêu, anh thoa sữa tắm giúp em được
không?”

Biết rõ đây là trò vặt của cô nhưng Thẩm Mục Phạm vẫn
ngoan ngoãn giúp cho thoa sữa tắm, miệng thì càu nhàu. “Sau này cách xa
anh ta một chút.”

“Biết rồi.” Bạch Chi Âm gật đầu.

“Không được để ý tới anh ta.”

“Biết rồi mà.”

“Còn nữa…”

Còn nữa? Bạch Chi Âm lườm một cái. Anh Thẩm à, anh có cần khẩn trương đến thế không?

Để anh khỏi phải lải nhải như Đường Tăng, Bạch Chi Âm đành phải dùng tuyệt chiêu trăm trận trăm thắng của mình, dùng nụ hôn chặn miệng anh lại.

Có điều, hai người đang khỏa thân, cộng thêm xa cách mấy tháng do ở cữ nên nụ hôn càng ngày càng nóng cháy, như lừa lan khắp đồng cỏ, bùng lên là
khó mà ngăn lại được.

Khi cảm nhận được vật gì vừa cứng vừa nóng
để trên bụng mình, Bạch Chi Âm mới tìm lại được chút lí trí, thở hổn
hển, nói: “Không, không được…”

Cô vừa sinh hơn một tháng, còn chưa đi kiểm tra, bây giờ làm chuyện này lỡ như để lại bệnh gì thì sao?

Thẩm Mục Phạm cũng tỉnh ra, nhưng người anh em phía dưới thì đang gào thét
dữ dội. Nghĩ ngợi giây lát, anh đưa tay xoay người cô lại, úp mặt vào
tường, ra lệnh. “Khép chân lại đi.”

Bạch Chi Âm ngoan ngoãn nghe
lời. Ngay sau đó, một vật gì đó cứng rắn từ phía sau xuyên qua, tới tới
lui lui. Nhưng dù sao thì làm thế này cũng có sự khác biệt, phải mất hơn nửa tiếng đồng hồ sau anh mới đè lên người cô, thở hồng hộc.

Tuy
không đi vào nhưng Bạch Chi Âm cũng đủ mệt, mặc cho anh giúp cô tắm rửa, bế cô lên giường. Lúc mơ màng, cô nghe anh thì thầm bên tai mình. “Em
là của mình anh, không ai được chạm vào cả.

Sức chiếm hữu ghê thật, có điều cô thích. Bạch Chi Âm mỉm cười, ôm cổ anh, môi chạm vào môi anh. “Có cần làm dấu luôn không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN